Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Hoành các bạn học náo nhiệt một lát về sau, Chu Duy Thanh mới cùng đoán trước
quan Băng Nhi ra học rõ đạo, cái này chỉ sợ chính mình tại học viện càng nổi
tiếng, những học viên quý tộc kia cũng chỉ lại càng hận chính mình. Không hề
nghi ngờ, cái này sẽ mang đến cho mình một chút phiền toái, nhưng tương tự,
cũng sẽ đem những cái kia bình dân học viên càng nhanh đẩy đưa đến chính mình
bên người. Chỉ là không biết, tương lai không lâu chân chính bằng lòng cùng
chính mình trở về Thiên Cung đế quốc có thể có bao nhiêu. Hiện tại chỉ có thể
đi một bước trông một bước, vấn đề mấu chốt hay là muốn đem chính mình Ngưng
Hình Sư mức độ luyện đi lên. Lấy chính mình không gian, thời gian, phong, tam
đại thuộc tính phối hợp, lại thêm đủ Thiên Lực duy trì nhỏ trùng kích cao cấp
Ngưng Hình Sư cũng không phải không thể nào . Còn Ngưng Hình Đại Sư, kia lại
là yêu cầu tối thiểu bốn châu trở lên tu vi mới có thể. Ngưng hình tông sư thì
cần muốn đột phá sáu châu mới được, đều không phải là trong thời gian ngắn có
thể đạt tới.
Chu Duy Thanh nhìn Thượng Quan Băng Nhi và nói.
Thượng Quan Băng Nhi nói:
Chu Duy Thanh nhìn Thượng Quan Băng Nhi cũng bị dính bụi đất đầy người, cười
hắc hắc:
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói:
Rất nhanh, hai người đã trở về nhà. Đi gánh nước tắm là việc tốn sức nên tự
nhiên là Chu Duy Thanh phải làm. Trong viện có sẵn giếng nước, trước tiên
hắn phải gánh đủ nước để cho Thượng Quan Băng Nhi tắm rửa sảng khoái. Trong
đầu hắn tự nhiên nổi lên ý định nhìn trộm nàng, nhưng vì thính giác của Thượng
Quan Băng Nhi quá nhạy cảm, ở Thiên Cung Doanh hắn đã thử không biết bao nhiêu
lần, nhưng tỷ lệ thành công quả thật đáng thương.
Đến khi Chu Duy Thanh tắm, thì việc đầu tiên là hắn trở về phòng, dùng một
trảo nhấc bổng Phì miêu Tiểu Bạch Hổ lên, sau đó mới đi đến phòng tắm. Chưa
tới một phút, hắn đã ném con Phì miêu vào trong cái thùng gỗ to đầy nước. Phì
miêu vừa tức giận kêu "Ô…ô…” hai tiếng, dãy dụa muốn lao ra, nhưng Chu Duy
Thanh chỉ cần hai ba lượt ra tay đã trút sạch y phục xuống đất, thân ảnh lóe
lên, liền ôm nó nhảy ùm vào trong nước.
Đùa giỡn ầm ĩ một hồi lâu, Chu Duy Thanh cũng xem như là tắm rửa xong, mới
chịu mở cửa ra ngoài. Phì miêu cũng chạy như ma đuổi trở về phòng, mặc cho Chu
Duy Thanh gọi nó ba lần bảy lượt, đều không thèm để ý.
Chu Duy Thanh hiện đã thay một bộ giáo phục sạch sẽ khô ráo khác, bĩu môi:
Thượng Quan Băng Nhi đang đứng trong sân chải lại mái tóc dài óng mượt của
mình, tức giận:
Ngươi lại vừa khi dễ Phì miêu nữa à? Ngươi hư hỏng như vậy thì nên cẩn
thận, một ngày nào đó nó đột nhiên to lớn, coi nó thu thập ngươi ra sao!
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, đáp:
Không đời nào có chuyện đó, Phì miêu là sủng vật của ta mà! Thôi không cần
để ý đến nó nữa, chờ chúng ta trở lại thì nó hẳn đã quên rồi!
Tên gia hỏa này nhìn thấy dung nhan yêu kiều trắng mịn của Thượng Quan Băng
Nhi sau khi tắm xong, không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng to đánh ực một
cái, tơ tưởng đến chuyện tập kích để chiếm tiện nghi của nàng, nhưng nào ngờ
Thượng Quan Băng Nhi chỉ lướt nhẹ một bước đã tránh thoát.
"Ô…ô!!! Ô…ô…“ Phì miêu ở trong phòng tức giận gầm gào, không ngừng dùng móng
vuốt cào mạnh lên tường, bộ dáng giống như thật muốn xé xác tên gia hỏa hèn
mọn khốn kiếp kia! A…a…a…!!!
Chu Duy Thanh nhìn Thượng Quan Băng Nhi:
Thượng Quan Băng Nhi gật đầu, mang trữ vật giới chỉ đi cải trang cho Đại Hoàng
và Nhị Hoàng, còn Chu Duy Thanh vừa đi vừa cười hắc hắc trở về phòng mình.
"Ô…ô…”
Phì miêu quay ngoắt đầu, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm.
Chu Duy Thanh hừ một tiếng, nói:
Phì miêu căm tức nhìn trừng trừng Chu Duy Thanh. Nhưng cuối cùng, nó vẫn bị
dâm uy của tên gia hỏa tồi bại này khuất phục, lộ vẻ không tình nguyện, đành
cam chịu nhảy lên vai hắn, ủy khuất cúi đầu, chui vào trong ngực Chu Duy
Thanh.
Sau khi được tắm rửa, tiểu Phì miêu thật thơm tho, mềm mại như một túi bông, ở
trong ngực Chu Duy Thanh giật giật liên hồi, nhưng không dám lên tiếng nữa.
Chu Duy Thanh lúc này mới đắc chí vừa lòng đi ra ngoài.
Sở dĩ phải mang theo Băng Phách Thiên Hùng và Phì miêu, bởi vì hắn đã có tính
toàn riêng. Sau khi cùng Minh Vũ đánh một trận, hắn mới hiểu được thực lực của
mình vẫn còn quá kém để bảo vệ cho cả hai người. Hai con Băng Phách Thiên Hùng
thì không cần phải nói, chúng đều có tu vi Tôn cấp Thiên thú. Bàn về năng lực
thực chiến, so với hắn và Thượng Quan Băng Nhi thì không kém chút nào.
Mà Phì miêu lại có năng lực thống lĩnh Thiên thú, mang theo bọn chúng thì sẽ
an toàn hơn rất nhiều. Vạn nhất có biến hóa lớn gì đi nữa, thì lớn bé cả nhà
cũng có khả năng rộng đường mà chạy thoát, sẽ không bị phiền toái gì quá lớn.
Ở một thành phố lớn như Phỉ Lệ, muốn mua một vài món đồ, tuyệt đối không phải
là chuyện khó khăn gì. Chỉ cần hỏi thăm một chút, Chu Duy Thanh và Thượng Quan
Băng Nhi đã có thể đi đến một nơi thích hợp.
Ở Đông thành, có một nơi tên là Trung tâm giao dịch vật phẩm Ngự Châu Sư, gọi
tắt là Trung Tâm Ngự Phẩm, do triều đình đế quốc Phỉ Lệ lập ra và bảo hộ,
chuyên giao dịch các loại vật phẩm cần thiết của Ngự Châu Sư. Nơi này có đầy
đủ tất cả các loại vật phẩm, thậm chí ngay cả tư cách Thác Ấn ở Thác Ấn Cung
cũng được tiến hành đấu giá tại đây.
Trung Tâm Ngự Phẩm không chỉ là một tòa kiến trúc, mà là cả một khu vực đồ sộ.
Bên trong cả một khu rộng lớn này, có hàng trăm cửa hàng treo cờ hiệu “Được
Bảo Hộ”, các cửa hàng này lượn quanh dãy núi, tạo thành Trung tâm đấu giá vật
phẩm cho Ngự Châu Sư, rất giống một khu thương mại phồn hoa náo nhiệt, khí thế
thật lớn. Nơi này nằm cách ba đại Học Viện không tới hai cây số, vì thế, học
viên của những Học Viện này chắc chắn là khách hàng chủ lực của Trung Tâm Ngự
Phẩm.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi vừa tới trước cửa Trung Tâm Ngự Phẩm đã
bị nhân viên làm việc nơi này cản lại. Bên ngoài Trung Tâm Ngự Phẩm đều có
tường rào cao lớn bao bọc, muốn đi vào chỉ có cách thông qua đại môn ở bốn
phía xung quanh. Nơi bọn họ đi vào chính là cửa Nam.
Chu Duy Thanh nghi hoặc nhìn tên nhân viên kia.
Nhân viên đón khách nhìn thoáng qua giáo phục của hai người, mỉm cười rồi nói:
Nhìn Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi mặc giáo phục bình dân, hắn cũng
không giới thiệu thêm những loại Thẻ hội viên có đẳng cấp cao hơn nữa.
Chu Duy Thanh tức giận nói:
Tên kia nhân viên tiếp khách mặc dù rất kinh ngạc, vì không biết tại sao học
viên bình dân như hai người lại có nhiều tiền đến thế, nhưng vẫn tận tình giúp
bọn họ đăng ký. Chu Duy Thanh muốn mua đồ không ít, nên từ năm mươi vạn kim tệ
hôm nay lấy được của Diệp Phao Phao, trích ra hai mươi vạn làm hai cái thẻ Hội
viên Trung cấp, để sau này tiện việc mua bán.
Cầm lấy thẻ Hội viên Trung cấp màu xanh, hai người đi vào Trung Tâm Ngự Phẩm.
Những cửa hàng bên trong Trung Tâm Ngự Phẩm dường như đều có kiến trúc giống
nhau, toàn bộ đều là những căn lầu nhỏ hai tầng, sơn hai màu trắng và đỏ, rất
có nét riêng chẳng qua lớn nhỏ không giống nhau mà thôi. Đặc biệt, mỗi cửa
hàng đều không có tên mà chỉ có mã số đính thẳng lên vách tường. Đường xá bên
trong Trung tTâm Ngự Phẩm thậm chí còn rộng rãi hơn cả đường phố bên ngoài,
toàn bộ được lát bằng gạch xanh. Nơi này không cho phép xe ngựa đi vào, ở đầu
những giao lộ còn có những bức tượng hay phù điêu tinh tế, tạo hình đơn giản
nhưng trang nhã, tạo cho nơi này thêm mấy phần hơi thở của văn minh.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi vừa định tìm cửa hàng thích hợp để vào
xem, thì bất chợt lại bị đám đông phía trước thu hút sự chú ý. Vốn lượng người
mua sắm trong Trung Tâm Ngự Phẩm không nhiều lắm, nhưng khi bọn hắn rẽ sang
một đoạn đường khác, liền thấy phía trước cách đó không xa có ít nhất mười mấy
người đang vây xung quanh một chỗ.
Chu Duy Thanh hưng phấn trùng trùng kéo Thượng Quan Băng Nhi đi đến đó. Mặc dù
Trung Tâm Ngự Phẩm thu phí rất cao, nhưng ấn tượng của hắn đối với nơi này
cũng không tệ lắm. Đúng với câu “Tiền nào của nấy”, nơi đây không hề có những
thứ hàng giả mạo kém chất lượng.
Hai người bước nhanh đến bên ngoài đám đông, vì vóc dáng Chu Duy Thanh cao lớn
nên liếc mắt đã nhìn thấy đây là một cửa hàng đánh số “Bảy mươi sáu”, phía
trước treo một tấm hoành phi, trên đó viết một dòng chữ lớn “Ngưng Hình Sư cao
cấp, Hạ vị Thiên tôn Vân Ly đang chiêu thu Truy Tùy Giả”.
Dưới tấm hoành phi có một bàn gỗ dài, chủ nhân đang ngồi phía sau là một gã
nam tử thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, vận trường bào dành riêng cho Thiên
Châu Sư, mái tóc đen được cắt ngắn, tướng mạo cũng khá anh tuấn, nhưng ánh mắt
lại vô cùng kiêu căng, đang ngồi trên ghế cao, thái độ rất ư là mục hạ vô
nhân.
Bên cạnh chiếc bàn là một cái giá gỗ, trên đó treo một tấm ván gỗ, có viết:
“Yêu cầu đối với Truy Tùy Giả: Thiên Châu Sư phải có cấp bậc từ Tam châu trở
lên. Ý Châu, Ngư Châu Sư phải có cấp bậc từ Ngũ châu trở lên. Ưu tiên thu
chung thân Truy Tùy Giả là phái nữ, tuổi từ ba mươi trở xuống. Tổng cộng năm
người”.
Tình huống thế này cũng là lần đầu Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi gặp
phải, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ. Chu Duy Thanh bèn quay qua một nam nhân
trung niên bên cạnh hỏi:
Trung nhiên nhân kia trả lời:
Hắn ngừng lại rồi nói tiếp:
Truy Tùy Giả tạm thời chỉ cần ký khế ước tạm thời, do Thiên Châu Sư Hắc Ám
hệ tiến hành phong ấn chế ngự, chỉ cần theo Ngưng Hình Sư trong một thời gian
ngắn là được giải phong. Còn chung thân Truy Tùy Giả thì giống như Thác Ấn ở
Thác Ấn Cung, phải tiến hành phong ấn chung thân. Ngưng Hình Sư càng cao cấp
thì điều kiện đối với Truy Tùy Giả cũng càng cao theo. Vân Ly đại sư còn trẻ
tuổi như vậy, trong tương lai nhất định sẽ đạt đến cấp Đại Sư, thâm chí là cấp
Tông Sư. Truy Tùy Giả theo hắn nhất định là một chọn lực đúng đắn! Tiểu huynh
đệ, ngươi cũng là Ngự Châu Sư sao? Nhưng mà ta đoán tu vi của ngươi nhất định
là không đủ. Thật đáng tiếc, đại sư Vân Ly tuy vừa mới bắt đầu chiêu thu Truy
Tùy Giả, nhưng phỏng chừng không bao lâu nữa, phàm những Ngự Châu Sư có chí
hướng, khi nghe được tin này đều sẽ dồn về đây!
Còn phải qua khảo nghiệm của đại sư Vân Ly mới được hay sao?