Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Sau nửa canh giờ, Chu Duy Thanh cùng Minh Hoa đã đang đứng ở viện trưởng trong
văn phòng. Cùng bọn hắn đang đứng ở chỗ này còn có hai vị, một toàn chính là
bị Chu Duy Thanh vung tay tiễn bắn trúng cái mông kia quý báu tộc học viên,
khác một toàn chính là kia quý tộc lớp học chủ nhiệm lớp lão sư.
Viện trưởng văn phòng phía trong chỉ có kia tiến bị bắn trúng cái mông học
viên quý tộc không ngừng rên rỉ điển thanh âm, có lẽ là bởi vì gia hỏa này bị
mũi tên kia bắn quá thê thảm, phía trước đánh người thời điểm, hắn còn tính là
may mắn, tối thiểu nhất không có chơi đùa toàn gân tích xương gãy.
Thải Thải sắc mặt của viện trưởng bình tĩnh như trước, chí ít theo mặt ngoài
là nhìn không ra gì gì đó:
- Nói đi, chuyện gì xảy ra?
Vị học viên quý tộc kia rên lên:
Y vừa dứt lời, không chỉ Thải Thải, Minh Hoa và vị lão sư mặt mày xám xịt hết
lại, mà ngay cả Chu Duy Thanh cơ mặt cũng phải gồng lên hết cỡ.
Hắn thầm mắng: "Lão huynh à lão huynh, ngươi nói bắn vào mông là đủ rồi, có
cần phải nói cái gì tận bên trong... không hả!?"
Thải Thải mắt phượng chớp sáng, trầm giọng quát.
Gã học viên quý tộc kia còn muốn ca cẩm lải nhãi gì đó, thì đã bị lão sư của y
túm cổ áo đá ra ngoài phòng.
Bên trong phòng Viện trưởng, không khí lại yên tĩnh một cách kỳ cục, tưởng
chừng như lá rụng cũng có thể nghe thấy. Thải Thải đưa mắt nhìn Chu Duy Thanh:
Chu Duy Thanh đưa tay áo lau lau nước mắt, thút thít:
Nói đến đây, Chu lớp trưởng của chúng ta khóc lên rưng rức, bộ dạng vô cùng
nghẹn ngào uất ức. Nếu không phải vị lão sư kia đã nhìn thấy thương thế của
đám học trò mình, e rằng tin hắn sái cổ.
Thải Thải nhìn Minh Hoa và nam lão sư kia:
Minh Hoa tỏ vẻ ủy khuất, cúi đầu không nói, Chu Duy Thanh thấy thế cướp lời:
- Viện trưởng, chuyện này không thể trách Minh Hoa lão sư! Dì cả của mẹ lão
sư tới thăm, chứ không phải bỏ đi nhà xí đâu! Ngài đừng nghiêm khắc với lão sư
quá!
Minh Hoa và Thải Thải lập tức đỏ bừng mặt mũi, đồng thời trừng mắt nhìn hắn.
Thải Thải cả giận:
Chu Duy Thanh đưa tay chặn lời:
Vừa nói hắn vừa giả bộ đưa mắt liếc nhìn hộp gỗ đựng quyển trục Ngưng Hình
trung cấp vừa để lên trên bàn, cúi người hành lễ thật sâu, rồi mới chịu quay
đít rời khỏi phòng Viện trưởng.
Lão sư Ngô Chính Dương cau mày:
Minh Hoa cười nhạt:
Ngô Chính Dương cả giận:
Minh Hoa, ngươi không nên gây chuyện thị phi nữa! Nếu tính lỗi phải, thì cả
hai bên đều có lỗi như nhau! Hơn nữa, học viên của ta lại chịu thiệt thòi
nhiều như vậy, trong khi ai nấy đều xuất thân danh môn vọng tộc. Nếu chuyện
này xử lý không thỏa đáng, sợ rằng danh dự của Học viện cũng sẽ bị ảnh hưởng
rất lớn!
Đủ rồi! Đủ rồi!
Thải Thải đột nhiên lên giọng cắt ngang:
Minh Hoa và Ngô Chính Dương vội chỉnh lại thần sắc, cung kính đứng yên.
Thải Thải nghiêm nghị nói:
- ... Kẻ gây chuyện đầu tiên, học viên quý tộc kia, khai trừ học tịch, tức
khắc rời khỏi Học viện. Học viên trong lớp Ngô Chính Dương tùy theo mức độ mà
nghiêm khắc răn đe. Còn tái phạm nội quy học viện, đuổi học. Chu Duy Thanh
cảnh cáo trước toàn Học viện! Lớp bình dân, nghiêm khắc răn đe.
Ngô Chính Dương phẫn nộ:
Thải Thải nhãn thần chợt lạnh băng, tinh quang lấp lánh:
Thải Thải nói một hơi không ngừng nghỉ, thanh âm ẩn chứa sự nghiêm khắc và quả
quyết, đôi mắt long lanh sắc bén, lấp lánh tinh quang, lời nói quyết tuyệt
không hề cho phép bất cứ sự nghi ngờ phản bác nào tồn tại.
Ngô Chính Dương biến sắc, ấm ức:
Thải Thải phất tay:
Khi Ngô Chính Dương xoay người rời đi, Minh Hoa thấy rõ ràng, thân thể lão run
lên bần bật.
Ngô Chính Dương đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn Minh Hoa và Thải Thải.
Minh Hoa đặt mông ngồi xuống ghế:
Thải Thải bèn nói:
Không bỏ qua thì làm thế nào? Chưa vội nói hắn giả dối ra sao, chuyện hôm
nay rõ ràng hắn chiếm thế thượng phong. Mà Hoa Hoa à, hôm nay muội thật sự lại
chỗ người kia à?
Không có đâu! Tên trứng thối kia bịa chuyện đó.
Khuôn mặt xinh xinh của Minh Hoa đỏ bừng.
Thải Thải nhíu mày:
Vừa nói, Thải Thải vừa mở cái hộp gỗ mà Chu Duy Thanh để lại trên bàn, lấy
quyển trục Ngưng Hình ra nhìn.
Lúc Chu Duy Thanh vừa trở lại lớp, một tràng pháo tay cũng liền bùng lên ầm ĩ.
Lão đại, ngươi thật sự rất là trâu nha! Ta từ lâu đã muốn đánh đám quý tộc
rùa đen đó, lần này thật đã nghiện quá đi. Ta đánh một lúc hai tên luôn! Ha
ha…
Đúng đúng! Thật là sảng khoái nha! Nhất là lúc mấy vị sư phụ chạy tới, thấy
chúng ta ôm đầu kêu la, còn tưởng chúng ta bị gì đó nữa kia! Ha ha...
Con mẹ nó tiếc thật, ta đánh nhẹ quá, lần sau có dịp, nhất định dùng Thiên
lực mới xong! Đúng, lần sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa...
Nếu như lúc đầu mà nói, quan hệ giữa Chu Duy Thanh và lớp bình dân này chỉ đơn
thuần là lợi ích, thì bây giờ, mọi người đã xích lại gần nhau rất nhiều! Nhất
là lúc cuối cùng, sự chỉ huy tinh quái và quyết đoán của Chu Duy Thanh đã khắc
sâu ấn tượng vào tâm trí bọn họ. Ai nấy bây giờ đều có cảm giác, đi theo tên
vô lại Chu Duy Thanh này, thì không cần Ngưng Hình, Thác Ấn gì, vẫn không sợ
bị đám quý tộc khinh khi đối xử tệ mạt nữa. Nhất thời, uy tín của Chu Duy
Thanh trong lòng bọn họ đại tăng.
Thượng Quan Băng Nhi lo lắng hỏi.
Chu Duy Thanh cười hả hả:
Yên tâm yên tâm, không có chuyện gì lớn cả! Bởi dù sao vẫn là do bọn kia
gây sự trước. À mà nhớ, sau này nếu có vị sư phụ nào hỏi thăm sức khỏe, các
người cứ nói là mình bị nội thương nhá! Hừ, ai dám trêu chọc lớp ta, ta sẽ làm
cho hắn ngóc đầu không nổi, đánh cho chúng nhớ, đánh cho chúng sợ mới thôi.
Được rồi, hôm nay học xong rồi, các người giải tán cả đi, về mà tu luyện cho
thật tốt vào. Muốn có lần sau đã nghiền nữa, thì bản thân phải có tiến bộ mới
được, quyền đầu lớn thì ngươi là người có lý. Cho nên, Ngưng Hình, Thác Ấn mọi
chuyện cứ để đó cho ta, các người cứ lo tăng cường tu vi bản thân lên đi.
Được, lão đại!
Ai nấy nhất tề hô vang, dọa cho Chu Duy Thanh phải nhảy dựng người lên, sau
thời khắc vừa qua, toàn bộ lớp học ngập tràn tiếng cười vui vẻ. Một tiếng lão
đại này, là bọn họ đã gọi từ thâm tâm!