Chúng Ta Cũng Gọi, Còn Muốn Kêu Thảm Hại Hơn (thượng)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Thải Thải âm thanh lạnh lùng nói!" Không sai, Thần Sư cấp ngưng hình quyển
trục thiết kế đồ có thể nói là vô giá chi bảo nhưng là, đây cũng chỉ là một
tấm thiết kế đồ mà lấy. Ngươi thân là Ngưng Hình Sư, cần phải rõ ràng hơn, có
được thiết kế đồ là một chuyện, đưa nó chế tác được nhưng lại là một chuyện
khác. Chẳng lẽ ngươi có chế tác loại này quyển trục năng lực hay sao? Đừng để
ta chế nhạo ngươi."
Chu Duy Thanh gãi gãi đầu, nói: "Hiện tại ta tất nhiên là không có khả năng
luyện chế ra loại Ngưng hình quyển trục cấp Thần Sư này. Nhưng, ta muốn nói
cho viện trưởng ngài hai chuyện. Thứ nhất, trong tương lai không xa, ta nắm
chắc mười phần có thể luyện chế ra loại quyển trục này. Đừng hỏi ta tại sao,
việc này là bí mật của ta, hơn nữa, ta tin tưởng ngài cũng không có cam đảm
hỏi. Thứ hai, mặc dù trước mắt ta không có năng lực luyện chế ra loại quyển
trục này nhưng nó không có nghĩa là sư phụ ta không có năng lực này. A, đúng
rồi, còn nữa, thứ ba, ta quên không nói cho ngài biết, bản thiết kế trong tay
ngài chẳng quả chỉ là tờ thứ nhất trong toàn bộ bản thiết kế. Mà tên gọi bản
thiết kế của ta trong thế giới Ngưng Hình Sư có thể nghe quen tai nhưng chắc
chắn ngươi chưa thấy bao giờ, nó tên là: Ngưng hình sáo trang cấp truyền kì."

"Ngươi nói gì?" Thải Thải rốt cục cũng không còn giữ được sự trầm ổn của mình
nữa. Nàng đột nhiên đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Chu Duy
Thanh, trong mắt nàng thần quang như điện xạ. Lần này, từ trên người, nàng đã
phóng thích ra lực áp bách hữu hình.

Thiên lực nồng đậm đập vào mặt. Mặc dù tu vi không sánh bằng gã Minh Vũ kia,
nhưng Chu Duy Thanh cũng không thể chống cự, hắn vẫn có thể cảm giác được rõ
ràng tu vi thiên lực của vị viện trưởng đại nhân này vượt xa so với mình.

Thấy nàng đứng lên nhưng Chu Duy Thanh vẫn thản nhiên ngồi đấy, ngón tay nhẹ
nhàng gõ lên tay cầm của ghế, mỉm cười nói: "Ta chỉ muốn nói cho viện trưởng
ngài biết, đừng nên làm cho Phỉ Lệ đế quốc và một người tương lai có thể trở
thành Thần Sư, hơn nữa lại là Thần Sư có Ngưng hình sáo trang cấp Truyền Kỳ
thành cố nhân. Hậu quả như vậy chưa chắc ngài đã thừa nhận nổi. Huống chi,
trên thế giới này, Thần Sư cũng không phải chỉ có một người. Ta nghĩ, ngài có
thể hiểu được ý ta."

Nhìn Chu Duy Thanh, ánh mắt Thải Thải chợt lóe lên âm tình bất định, nàng làm
sao cũng không nghĩ tới, tên tiểu từ đến từ Thiên Cung đế quốc này có thể lấy
ra một tờ thiết kế Ngưng hình sáo trang cấp Thần Sư, hơn nữa, lúc nãy còn
tuyên bố đây chỉ là một phần trong bản thiết kế Ngưng hình sáo trang cấp
Truyền Kỳ. Nàng đương nhiên biết những điều này có ý nghĩa gì, nếu như lời của
Chu Duy Thanh là sự thật, như vậy, chỉ bằng lực lượng trên người hắn, sau này
lớn lên chắc chắn sẽ mang đến cho Phỉ Lệ đế quốc những tai họa mà bọn họ không
cách nào bù đắp được. Huống chi, đúng như hắn nói, Thần Sư không chỉ có một,
người có thể dạy ra một đệ tử như Chu Duy Thanh hơn nữa còn có khả năng truyền
cho hắn bản thiết kế Ngưng hình sáo trang cấp Truyền Kỳ, cho dù không phải là
cấp Thần Sư thì chỉ sợ cũng là Ngưng hình Tông Sư, là loại nhân vật mà ở trên
đại lục chỉ cần dậm chân một cái sẽ làm rung chuyển cả tứ hải. Hơn nữa, nàng
có thể không chỉ chống lại một người mà còn có thể là cả một đoàn người. Dưới
hiện trạng đang thiếu thốn Ngưng hình quyển trục trước mắt mà đắc tội với
Ngưng Hình Sư cao cấp thì nàng chẳng khác nào tự cầm đá đập chân mình. Chỉ vì
một Chu Duy Thành mà đắc tội với thế lực lớn như vậy, Thải Thải chắc chắn sẽ
không làm.

Bất quá, trong thời gian cực ngắn, Thải Thải đã tỉnh táo lại, nàng lại một lần
nữa ngồi xuống, cười lạnh một tiếng rồi đem bản thiết kế trong tay ném tới
trước mặt Chu Duy Thanh: "Chỉ bằng một mảnh giấy này mà ngươi cho rằng ta
không thể kiềm chế được ngươi sao? Lỡ đâu, trang giấy này chẳng qua chỉ là
ngươi hoặc sư phụ ngươi nhặt được thì ta chẳng phải trở thành trò cười cho
thiên hạ sao?"

Chu Duy Thanh thầm nghĩ trong lòng cô nàng này thật khó đối phó, may là lão tử
sớm có chuẩn bị từ trước.

Gật đầu, Chu Duy Thanh lộ ra vẻ mặt đồng ý: "Viện trưởng nói cũng đúng nha.
Quả thật là trăm nghe không bằng một thấy, ta tin rằng viện trưởng ngài hẳn đã
nhớ trang bị ngưng hình được ghi trên bản thiết kế."

Thải Thải mở miệng nói: "Là một đôi chùy..."

Nàng còn chưa nói hết, đột nhiên, tay phải Chu Duy Thanh đã giơ lên, cũng
không phải là hướng về phía nàng, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu dày đặc
phóng ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thân hình Chu Duy Thanh..
"Thần quang ngưng hình hộ thể?" Nhìn về phía sau Chu Duy Thanh, Thải Thải lần
thứ hai kinh ngạc thốt lên. Kiềm chế chính mình, nàng nhìn thấy một chiếc chùy
lớn xuất hiện trong tay phải Chu Duy Thanh, căn bản không cần tiến hành bất kỳ
thi triển nào, trong nháy mắt, hắn đã làm cho Song Tử Đại Lực Thần Chùy xuất
hiện. Thải Thải cũng nhận ra đây là một kiện trang bị ngưng hình cấp Thần Sư.
Một trang bị ngưng hình bình thường sao có thể làm xuất hiện thần quang ngưng
hình hộ thể?

Chiếc chùy trong tay phải Chu Duy Thanh khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn một cái,
‘phịch’ một tiếng, sau khi giơ trọng chùy đó lên thì trên mặt bàn gỗ cứng rắn
kia đã để lại một dấu ấn ký. Ấn ký cong cong phức tạp kia tựa hồ như để lại
rất nhiều thông tin nhưng tất cả chúng lại chỉ tới từ chuôi của Song Tử Đại
Lực Thần Chùy mà thôi.

"Thải Thải viện trưởng có thể đi tìm một vị Ngưng Hình Tông Sư để giải thích
một chút toàn bộ bản đồ phức tạp này. Hắn sẽ nói cho ngài biết ý nghĩa của
toàn bộ bản đồ này. Nga, ta nói trước cho ngài biết cũng không sao, toàn bộ
bản đồ phức tạo này có ý nghĩa là, đây là một kiện Ngưng hình sáo trang truyền
kỳ, toàn bộ có mười kiện."

Vừa nói, Chu Duy Thanh vừa thu hồi Song Tử Đại Lực Thần Chùy của mình, đồng
thời cũng thu hồi bản thiết kế trên bàn. Hắn lần đứng lên, nhìn thoáng qua
Thải Thải đang khẽ nhíu mày, lâm vào trầm tư rồi hắn xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng, hắn nghĩ, tới giờ rồi, muốn đi ăn cơm. Ai bảo các ngươi áp bức ta,
uy hiếp ta, ta hù chết các ngươi. Chu Duy Thanh không tiếc thể hiện ra Song Tử
Đại Lực Thần Chùy của chính mình chỉ vì hắn đang giận khí thế áp đảo trên
người Thải Thải. Hắn muốn cho vị mỹ nữ viện trưởng trước mắt kia biết, mình
mặc dù đến từ Thiên Cung đế quốc nhưng cũng không phải là người mà nàng có thể
muốn làm gì thì làm. Hắn muốn chứng minh cho Thải Thải biết, dù nàng có Phỉ Lệ
đế quốc đứng sau cũng không chọc nổi hắn đâu. Chỉ có làm như thế, hắn mới có
thể biến bị động thành chủ động. Huống chi, hắn cũng không phải là nói lời đe
dọa sáo rỗng, nếu lần này hắn thật bị thanh trừ thì tương lai không xa, khi
hắn lớn lên, hắn tuyệt đối sẽ trả thù Phỉ Lệ đế quốc. Điểm này không cần phải
hoài nghi vì Chu Tiểu Béo cũng không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì.

"Chờ một chút." Ngay khi Chu Duy Thanh vừa đi tới cửa phòng, Thải Thải đột
nhiên mở miệng gọi hắn lại.

Chu Duy Thành quay người lại, sắc mặt bình tĩnh nói: "Viện trưởng đại nhân còn
có chuyện gì muốn nói sao?"

Thải Thải khẽ mỉm cười nói "Chu Duy Thanh đồng học, không biết sau này ngươi
luyện chế Ngưng hình quyển trục có thể bán cho học viên trong Phỉ Lệ đế quốc
của ta không?

Chu Duy Thanh nhún vai một cái, nói: "Tại sao lại không chứ?" Nói xong câu đó,
hắn kéo cửa đi ra.
Thật ra thì, trong nội tâm, hắn vô cùng muốn cự tuyệt Thải Thải, không muốn để
cho nàng có lối thoát. Nhưng dù sao thế lực của nàng so với hắn còn mạnh hơn.
Nơi này là Phỉ Lệ đế quốc, hắn còn phải học tập ở chỗ này bốn năm nữa. Huống
chi, ở chỗ này cũng chỉ có hắn và Thượng Quan Băng Nhi, hai người là chiến đấu
hăng hái mà thôi. Đắc tội với Học viện quân sự Phỉ Lệ Hoàng Gia chính là tự
tìm phiền não cho mình. Vì vậy, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể cho Thải Thải
một lối thoát, dù sao, hắn đã chiếm thế thượng phong. Muốn chân chính đánh ngã
hoặc là áp đảo hoàn toàn nữ nhân này chỉ khi thực lực của Chu Duy Thanh hắn
hoàn toàn ở trên nữ nhân này.

Cho đến khi Chu Duy Thanh bước ra khỏi phòng làm việc của nàng, Thải Thải vẫn
như cũ đứng ở một chỗ. Sau một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, thở dài một
tiếng, lầu bầu nói: "Xem ra, Thiên Cung đế quốc thật sự muốn quật khởi rồi. Ta
phải đề nghị với quân bộ xem có nên hay không ủng hộ Thiên Cung đế quốc ở một
cấp độ nào đó. Về phần tiểu tử này thì cần phải quan sát thêm mới được. Ngưng
Hình Sư cấp Thần Sư, Ngưng hình sáo trang cấp Truyền Kỳ. Chu Duy Thanh, ngươi
thật đúng là khiến cho ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy."

Khi Chu Duy Thanh đi tới phòng ăn, phần lớn mọi người cũng đã ăn xong rồi.
Thượng Quan Băng Nhi lẳng lặng ngồi một mình một bàn chờ Chu Duy Thanh. Khấu
Duệ đứng ở bên cạnh, cách đó không xa, đứng cùng hắn còn có Ngôn Triết Tích.
Lấy vẻ đẹp của Thượng Quan Băng Nhi chắc chắn không thiếu người muốn tới ngồi,
tuy nhiên tất cả đều bị hai người kéo ra. Nếu là trước kia, việc này chắn chắn
không thể có nhưng hiện tại đã bất đồng, ngày hôm qua tên đầu lĩnh nhóm học
viên quý tộc đạ bị cảnh cáo.

"Băng nhi, sao nàng còn chưa ăn?" Chu Duy Thanh nhìn hai phần thức ăn trên
bàn, nghi hoặc hỏi.

Thượng Quan Băng Nhi khẽ mỉm cười, nói: "Chờ ngươi cùng nhau ăn a!"

Chu Duy Thanh vừa cùng Thải Thải đấu trí nên có chút mệt mỏi nhưng ngay khi
nhìn ánh mắt nhu hòa như nước của nàng, nghe lời nàng nói, trong lòng hắn cảm
thấy ấm áp. Bất kể lúc nào, nàng vẫn luôn đứng bên cạnh ủng hộ hắn. Vậy chút
khổ này có tính là gì?

"Ăn cơm đi." Chu Duy Thanh nhìn Thượng Quan Băng Nhi một cái thật sâu, khó có
được một lần hắn không dùng bất kỳ ngôn ngữ nào trêu chọc nàng. Giờ khắc này,
trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, hắn chỉ muốn hảo hảo che chở cho người con gái
này suốt đời.

Khấu Duệ cùng Ngôn Triết Tích ngay từ lúc thấy Chu Duy Thanh đã lặng lẽ rời
đi. Trong phòng ăn, người càng ngày càng ít, mà đối với Chu Duy Thanh cùng
Thượng Quan Băng Nhi mà nói, dường như bọn họ chỉ còn nhìn thấy nhau.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Duy Thanh lôi kéo Thượng Quan Băng Nhi đi tới
quảng trường học viện. Hắn tìm một băng ghế dài rồi ngồi xuống "Băng nhi, cuộc
thi buổi sáng có mệt không?"

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Không mệt, Thiên Châu sư chúng ta sao có thể dễ
dàng mệt mỏi như vậy được. Ngươi thì sao?"

Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: "Nhà vệ sinh cũng không phải nhiều lắm."

Thượng Quan Băng Nhi nhướng mày, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Chu Duy Thanh
dùng ngón tay đè lên đôi môi đỏ mọng "Không cần phải lo lắng cho ta, ta sẽ xử
lý tốt. Hiện tại nhiệm vụ của nàng là nghỉ trưa."

Hắn có chút bá đạo đem nàng ôm vào lồng ngực mình, để cho Thượng Quan Băng Nhi
dựa vào mình. Trên khuôn mặt, Chu Duy Thanh cười thỏa mãn.

Thượng Quan Băng Nhi không có đem chuyện Đế Phù Nhã tới gây chuyện nói cho Chu
Duy Thanh biết. Bởi vì nàng rất rõ ràng, với tính tình Chu Duy Thanh, hắn
tuyệt sẽ không chịu để yên. Nàng chỉ cảm thấy hiện tại dựa vào hắn có cảm giác
rất an toàn. Đắm chìm dưới ánh mặt trời, hàng lông mi dài của nàng khẽ hạ
xuống, ngay lập tức truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Mãi đến buổi chiều thời gian lên lớp, Chu Duy Thanh mới đưa đánh thức Thượng
Quan Băng Nhi đang ngủ rất ngon lành. Hắn mặc dù không ngủ nhưng được ôm Băng
nhi ngồi cả buổi trưa, hắn lại có loại cảm giác thần thanh khí sảng. Ý nghĩ
trong đầu cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.


Thiên Châu Biến - Chương #180