Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
“ Công chúa điên hạ, ngươi không thể đánh giá hắn chung chung như vậy được,
bất luận thế nào hiện tại hắn vẫn là vị hôn phu của ngươi a!” Trong âm thanh
của Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng đã toát ra vài phần lãnh ý.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Đế Phù Nhã vừa nghe đến ba chữ vị hôn phu kia
thì trong lòng đã khẩn trương, căn bản cũng không có chú ý đến thần thái của
Thượng Quan Băng Nhi. Đây là ngay trước mặt Minh Hoa a! Vị muội muội duy nhất
của Minh Dục tướng quân bạch mã hoàng tử trong nội tâm nàng. Thượng Quan Băng
Nhi nói ra chuyện nàng có vị hôn phu, nàng có thể nào lại không vội.
“ Băng Nhi muội muội, ngươi cũng không nên loạn miệng nói người nào là vị hôn
phu của hắn? Đây chẳng qua chỉ là phụ hoàng yêu cầu hôn nhân chính trị. Lần
này ta đi ra ngoài cũng không có ý định trở về đế quốc nữa đâu. Ta muốn chống
lại cuộc hôn nhân này, coi như gả cho chó mèo cũng không gả cho hắn.”
Trên mặt Thượng Quan Băng Nhi toát ra một tầng sương lạnh: “ Đế Phù Nhã, ngươi
thật quá đáng. Tiểu Béo có cái gì không tốt? Thế nhưng ngươi lại đối với hắn
như vậy?”
“ Có cái gì không tốt?...” Đế Phù Nhã cũng sửng sốt một chút, chính xác để
nàng nói ra Chu Duy Thanh có cái gì không tốt thì nàng đúng thật là không thể
nói ra, trong lúc nhất thời, chỉ có thể quật cường nói: “ Dù sao cũng chính là
không tốt. Ta đã có người trong lòng, chưa nói đến trong mắt ta Chu Duy Thanh
là kẻ vô dụng, cho dù hắn có là đệ nhất thiên tài thì ta cũng tuyệt đối không
có bất kỳ ý nghĩ gì đối với hắn.”
Minh Hoa có chút không nhịn được, nói: “ Được rồi, được rồi, ngươi cũng không
cần thiết đứng trước mắt ta tỏ vẻ chung thủy, vô dụng. Đại ca ta, ta là người
hiểu rõ nhất, Nếu hắn đã quyết định chuyện gì liền không thay đổi. Hiện tại ta
cũng có chút hiểu tại sao ca ca ta lại không cần ngươi, ngươi đúng thật không
phải ngu ngốc bình thường. Ngay trước mặt bạn gái người ta, lại chê người ta
không tốt. Thật không biết nên nói với cái gì với thứ não tàn như ngươi. Bất
quá có một điểm ngươi nói không sai, Ta chưa từng thấy qua thiên tài nào có
thể so sánh với hắn, ngay cả ca ca ta cũng không thể.”
Nói xong câu đó, Minh Hoa cầm lấy chồng bài thi quay đầu bước đi, nàng cũng
không có tâm tình để ý đến đồ não tàn như Đế Nhã Phù.
Nghe lời nói của Minh Hoa, Đế Phù Nhã hoàn toàn lâm vào ngốc trệ, nhìn Thượng
Quan Băng Nhi sắc mặt lạnh như băng, tràn đầy bất khả tư nghị hỏi: “ Băng Nhi,
ngươi… Thế nhưng ngươi lại thành bạn gái hắn? Điều này không phải là thật
chứ?”
Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: “ Tại sao lại không thể? Ta ở chung một
chỗ với Tiểu Béo đã mấy năm rồi. Đế Phù Nhã, ngươi không thích hắn không có
nghĩa là không ai thích hắn. TRong mắt ngươi Tiểu Béo không thể chịu nổi,
nhưng trong mắt ta hắn lại là nam nhân hiếm có. Ta cũng không nhiều lời với
ngươi, ta đến phòng ăn chờ hắn.” vừa nói, nàng cũng đi ra ngoài.
“ Ta biết rồi.” Đế Phù Nhã phảng phất như chợt hiểu ra, “ Ngươi nhất định là
bởi vì Chu đại nguyên soái sao?”
Thượng Quan Băng Nhi dừng cước bộ lại, xoay người nhìn về phía Đế Phù Nhã,
lạnh lùng nói: “ Công chúa điện hạ, xin ngươi không nên vũ nhục ta, cũng không
nên vũ nhục chính mình. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là bằng hữu
nữa. Đồng thời cũng hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói. Ta tuyệt
sẽ không đem Tiểu Béo tặng cho ngươi.” Vốn là nàng vẫn có chút áy náy đối với
Đế Phù Nhã, vị hôn thê chính thức của Chu Duy Thanh mà nói, nhưng hiên tại sau
khi nàng nghe được những lời nói ấy, Thượng Quan Băng Nhi cũng đã không còn
một chút cảm giác áy náy. Thậm chí nàng cảm thấy được, vấn đề giải trừ hay
không gải trừ hôn ước cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, làm sao Chu Duy Thanh
có thể đi thích một nữ nhân như vậy?
Tự nhiên Chu Duy Thanh không hề biết bên này xảy ra chuyện gì, hắn và Tiêu Thệ
song vai đi ra khỏi phòng học, vừa đi theo Tiêu Thệ, vừa tự đáy lòng nói ra: “
Tiêu lão sư, chuyện ngày hôm qua thật sự cảm ơn ngài.”
Tiêu Thệ khẽ mỉm cười, nói: “ Ngươi tiểu tử này, tin tức thật đúng là linh
thông nhỉ. Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta cái gì, đây đều là năng lực của
ngươi. Nếu như ngươi không phải ưu tú như vậy, ta cũng sẽ không để ý đến
ngươi, còn chưa nói đến bảo vệ cái gì.”
Chu Duy Thanh có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Thệ thản nhiên nói như vậy, hắn
phát hiện, mình đối với vị lão sư này còn có chút hảo cảm.
“ Tiêu lão sư, ngài tìm ta có chuyện gì sao?” Chu Duy Thanh hỏi.
Tiêu Thệ cười haha, nói: “ Không phải ta muốn tìm ngươi, là Viện trưởng muốn
gặp học viên thiên tài này.”
Nghe được hai chữ thiên tài này, lập tức Chu Duy Thanh nhớ đến cuộc kiểm tra
mà ngay một chữ mình cũng không biết, liền đỏ mặt lên, nói: “ Ta thì thiên tài
cái gì, sau này còn muốn Tiêu lão sư chiếu cố nhiều hơn.”
Tiêu Thệ nói: “ Ngươi còn không coi là thiên tài, vậy thì chắc không có ai là
thiên tài. Dựa theo ngươi ghi danh trên bảng ghi chép, năm nay ngươi còn chưa
đến mười bảy tuổi đã là Trung cấp Ngưng Hình Sư. Ngươi không chỉ là học viên
Ngưng Hình Sư thứ nhất của học viện chúng ta, mà còn là một trong những vị
Trung cấp Ngưng Hình Sư trẻ tuổi nhất mà ta biết. Một chút gia tộc nguồn gốc
Ngưng Hình Sư, thời điểm đến tuổi như ngươi, đại đa số cũng chỉ là Sơ cấp
Ngưng Hình Sư. Học viện rất chú ý đến tiềm lực của ngươi.”
Hai người vừa nói, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Thệ đã đi lên lầu. Phòng làm
việc của viện trưởng ở tầng năm Giáo Học lâu, cũng là tầng cao nhất.
Rất nhanh Tiêu Thệ mang Chu Duy Thanh đi lên tầng năm, khi lên đến đây, rõ
ràng rất yên tĩnh. Đám người cao tầng học viện đều làm việc trên tầng này.
Tiêu Thệ mang theo Chu Duy Thanh đi dọc hành lang đến trước cánh cửa phòng
cuối cùng, phía trên treo tấm bảng ‘Phòng Viện Trưởng’, đến nơi này, trên mặt
Tiêu Thệ đều mang theo vài phần cung kính, giơ tay lên gõ nhẹ trên cửa hai
cái.
Bên trong gian phòng truyền ra âm thanh bình tĩnh mà ưu nhã: “ Mời vào.”
Lúc này Tiêu Thệ mới đẩy cửa vào, mang theo Chu Duy Thanh cùng nhau đi vào.
Gian phòng làm việc này rất lớn, ước chừng ba tram thước vuông, toàn thể dùng
màu vàng nhạt để trang trí, làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường
ấm áp, trang nhã. Mỗi một đồ vật trang trí bên trong phòng cũng hết sức tinh
tế, sau một cái bàn làm việc hình bán nguyệt rộng rãi, vị viện trưởng xinh đẹp
Thải Thải đang ngồi ở đó.
Vị viện trưởng xinh đẹp kia vẫn mặc trường bào màu đen dành cho lão sư giống
ngày hôm qua, mái tóc chỉnh tề vén lên trên đỉnh đầu. Trên mặt thủy chung vẫn
mang theo một nụ cười ấm áp, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự bình thản, không
nhìn ra một chút phong mang nào.
“ Viện trưởng, hắn chính là Chu Duy Thanh, ta đã mang đến cho ngài.” Tiêu Thệ
sau khi hành lễ, hướng Thải Thải khẽ nói.
Thải Thải mỉm cười đưa tay nói: “ Làm phiền Tiêu chủ nhiệm rồi.”
Tiêu Thệ mỉm cười nói: “ Tiện tay thôi mà, viện trưởng, ta đi ra ngoài trước.
Ngài cùng hắn nói chuyện đi.” Lần nữa hành lễ, lúc này hắn mới lui đi ra
ngoài. Trước khi đi, hắn còn gửi cho Chu Duy Thanh một tia ánh mắt khích lệ.
Tiêu Thệ đi, hắn cũng thuận tay đóng cửa lại, trong phòng làm việc, chỉ còn
lại hai người Chu Duy Thanh và Thải Thải. Buổi lễ tựu trường, Chu Duy Thanh
chỉ nhìn xa xa Thải Thải mấy lần mà thôi, khi đó làm cho hắn có cảm giác rất
kinh diễm. Lúc này, quan sát ở khoảng cách gần như vậy, đúng là làm cho hắn
cảm thấy có chút bứt rứt.
Vị Thải Thải viện trưởng này cho hắn cảm giác giống như là một vị nữ thần
không thể khinh nhờn, không có khí thế lộ ra nhưng lại tự nhiên sinh uy, lực
áp bách vô hình kia lại càng làm cho người ta có một loại cảm giác khó nói nên
lời. Sự cao quý của nàng hoàn toàn từ trong xương tủy, lại càng cảm kẻ nào
nhìn thấy tựa hồ cũng sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Dựa theo tin tức của Khấu Duệ, vị viện trưởng này đã ba mươi lăm tuổi, nhưng
nếu chỉ quan sát từ bên ngoài, dung mạo này ngay cả hai mươi năm tuổi cũng
chưa đến. Mà khí độ của nàng nhưng lại có thể cùng những người bề trên năm,
sáu mươi tuổi so sánh. Loại khí chất đặc thù này, đủ để hấp dẫn bất kỳ ánh mắt
của người nào.
“ Chu Duy Thanh đồng học, mời ngồi.” Thải Thải chỉ chỉ cái ghế lưng cao trước
bàn làm việc của mình.
Chu Duy Thanh cũng không khách khí, kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, cũng không
có bận tâm đến lễ nghi quý tộc cái gì. Hắn vốn là học viên bình dân…, huống
chi, cùng vị mỹ nữ trước mắt so bì nghi lễ quý tộc, đây không phải là ăn no
rỗi việc không có gì làm sao?
Đối mặt với mộ vị mỹ nữ, muốn làm cho người ta chú ý, hoặc là ngươi mạnh hơn
nàng, hoặc sẽ phải làm cho nàng có một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Đây
là điều mà Mộc Ân đã dạy cho Chu Duy Thanh.
“ Ngài, Thải Thải viện trưởng.” Chu Duy Thanh mỉm cười nói.
Thải Thải hơi sững sờ, cho dù là lão sư học viện, cũng không ai dám xưng tên
họ của nàng trong tình huống này. Hơn nữa, Chu Duy Thanh so sánh với trong
tượng tưởng của nàng còn muốn trầm ổn hơn nhiều.
Chuyện Chu Duy Thanh làm ra ở buỗi tựu trường ngày hôm qua, dĩ nhiên không thể
nào dấu diếm được nàng, cho dù là từng chi tiết cụ thể, nàng đã điều tra rõ
ràng. Ở chỗ này, nàng tuyệt đối là quyền uy chí cao.
“ Chu Duy Thanh, ngươi biết tại sao ta lại để Tiêu chủ nhiệm gọi ngươi đến đây
sao?” Thải Thải nhàn nhạt hỏi.
Chu Duy Thanh lắc đầu nói: “ Không biết.”
Thải Thải nói: “ Ngươi ghi danh nhập học cùng bài khảo thí nhập học ta cũng đã
xem rồi, ta nghe nói, lúc ấy Minh Dục tướng quân tự mình chấm bài thi của
ngươi, không sai chứ?”
Chu Duy Thanh gật đầu nói: “ Đúng vậy. Lúc ấy lão sư giám khảo không hề thích
bài thi của ta, Minh Dục tướng quân đi ngang qua, xem bài thi của ta sau cảm
thấy có khả năng, liền cho điểm số không tệ.”
“ Có khả năng? Trong mắt của ta, đáp án bài thi của ngươi chỉ có điểm 0.” Âm
thanh Thải Thải đột nhiên lạnh xuống. Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy nhiệt độ
trong căn phòng rộng ba tram thước vuông này chợt giảm xuống nhanh chóng.
Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, dường như vị viện trưởng này đối với mình
không quá thân mật a!
Thải Thải trầm giọng nói: “ Ở trong đáp án của ngươi, ta thấy được vô số máu
tanh cùng giết choc, cũng nhìn thấy vô số binh dân khóc thét. Có lẽ, chiến
thuật của ngươi sẽ thành công, sẽ mang đến thắng lợi. Nhưng chính là nhất
tướng công thành vạn cốt khô, có bao nhiêu người vì sự chỉ huy của ngươi mà bỏ
mạng? Mỗi một sinh mệnh, đều chỉ có một lần cơ hội đi đến thế giới này, không
ai có quyền tước đoạt đi cơ hội này của bọn họ. Một người đã chết, có lẽ liên
lụy đến cả một gia đình khiến họ thống khổ, có thể ngươi cho rằng ta nói như
vậy là lòng dạ đàn bà. Nhưng ta muốn nói với ngươi, một gã thống soái không
quan tâm đến sống chết của bá tánh bình dân, vĩnh viễn không cách nào trở
thành một gã vương giả, quân đội của hắn cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành
vương giả chi sư.”