Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Càng xem Chu Duy Thanh bài thi, Minh Hoa trong lòng giật mình thì càng mãnh
liệt theo rất nhiều nơi nàng đều có thể nhìn ra được, Chu Duy Thanh đối
quân sự lý luận có thể nói là dốt đặc cán mai, gia hỏa này chỉ sợ là một chút
quân chính quy sự tình phương diện tri thức đều không có học qua. Nhưng hắn
những cái kia xuất nhân ý biểu, lớn mật tới cực hạn chỉ huy phương thức lại
cho người ta cảm giác mới mẻ cảm giác, tuyệt không bảo thủ không chịu thay
đổi, thổi vừa nhìn đi, tựa hồ là nói vớ nói vẩn, có thể đội chân thực suy
nghĩ một chút, lại có mấy phần linh dương tráng góc, tự nhiên mà thành cảm
giác.
Người này chẳng lẽ thật sự là thiên tài toàn vẹn sao? Minh Hoa trong lòng khe
khẽ thở dài, đột nhiên nàng cảm thấy dường như rất chán ghét tên gia hỏa luôn
chiếm tiện nghi của mình vậy, nhưng có một chuyện, nàng không thể không thừa
nhận, đây là một người đáng giá để mình khâm phục. Tuổi hắn so với mình còn
nhỏ hơn không ít a!
Chu Duy Thanh tự nhiên biết Minh Hoa ở bên cạnh mình, nhưng hắn cũng không để
ý nhiều như vậy, cùng làm thì phải đi dọn nhà cầu. Mặc dù có chút mất mặt,
nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến tối qua may mắn vượt qua được chuyện kia, đối với
mấy chuyện này cũng không cần phải để ý như vậy. Nếu như không phải có vị bạch
y thiếu nữ kia xuất hiện, chỉ sợ bây giờ hắn đã trở thành một phần tử của
Thiên Tà giáo.
Gần đến buổi trưa, Chu Tiểu Béo đồng học của chúng ta múa bút thành văn cũng
đã làm xong bài thi của hắn, mà Minh Hoa vẫn đứng bên cạnh hắn nhìn. Mà khổ
cũng không phải chỉ mình Chu Duy Thanh, phải biết rằng, chỗ đứng của Minh Hoa
chính là bên trái Chu Duy Thanh, bên phải là Mã Quần. Nếu như tình huống bình
thường mà nói, dĩ nhiên Mã Quần ước còn không được Mỹ nữ lão sư đứng bên cạnh
mình như vậy, nhưng bây giờ đang là cuộc thi a! Trình độ của hắn so với Chu
Duy Thanh cũng mạnh hơn không được một phần. Lúc này Minh Hoa lại đứng ngay
bên cạnh, cho dù muốn chép bài cũng không được, mặt hắn đã biến thành bộ dạng
như ăn phải mướp đắng, cái bút trong tay cũng đã ăn không ít dấu răng.
“ Lão sư, ta làm xong rồi, có thể nộp bài trước không?” Chu Duy Thanh đưa bài
thi trong tay ra, thở một hơi rất là sảng khoái. Không thể nói trước cuối cùng
có phải đi quét nhà cầu hay không? Dù sao một phần bài thi này hắn làm rất là
sung sướng, hoàn toàn dựa theo suy nghĩ trong lòng mình, nghĩ như thế nào liền
viết ra như thế, toàn bộ rất thoải mái.
“ Không được.” Nghe Chu Duy Thanh mở miệng nói, Minh Hoa mới xem như phục hồi
lại tinh thần. Nhìn bài thi của Chu Duy Thanh, nàng cũng có chút nhịn cười
không được, trước tiên không nói đến nội dung, chỉ cần nhìn đến chữ so với con
nhền nhện còn khó nhìn hơn là đã khiến nàng buồn cười không nhịn được. “ Chu
Duy Thanh đồng học, chẳng lẽ trước kia lão sư không có dạy cho ngươi làm xong
phải kiểm tra lại qua một lần, cẩn thận xét duyệt qua nội dung đáp án một lần
sao? Không chỉ là một học viên hay sau này làm một tên quân nhân, đều phải có
thái độ nghiêm cẩn. Nhất là Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự chúng ta bồi
dưỡng đều muốn là những nhà quân sự tài ba, nếu như một người vô ý như vậy,
rất có thể liền mang lại tai nạn cho toàn đội.”
Chu Duy Thanh đảo đảo cặp mắt trắng dã, đóa Minh Giới Chi Hoa này đúng là
không buông tha cơ hội nào để đả kích mình a! Chẳng lẽ nàng không có nhìn ra
đáp án bài thi căn bản là giải đáp lung tung? Căn bản là sẽ không kiểm tra lại
toàn bộ cái rắm a! Bất quá người ta là lão sư, hắn lại là lớp trưởng vừa mới
bổ nhiệm, cũng không thể công khai chống đối lão sư. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể
nắm lỗ mũi nhịn lại.
Dĩ nhiên, để cho hắn xem xét lại bài là không thể nào, Chu Duy Thanh tiện tay
đặt bài thi bên cạnh, toàn bộ người nằm úp sấp xuống trên mặt bàn, sau đó liền
nhắm mắt lại. Không để cho ta nộp bài thi trước, chẳng lẽ ta ngủ còn không
được sao?
Vốn là Minh Hoa còn muốn làm khó hắn, nhưng vẫn nghĩ đến lời cha mình dặn dò,
liền trừng mắt nhìn hắn một cái rồi sau đó cũng không hề để ý nữa, thẳng đi
lại trong lớp tra xét một chút.
Chu Duy Thanh vừa nằm xuống đã lăn quay ra ngủ, mặc dù năng lực tính kế người
khác của người này ngày càng mạnh, nhưng tâm tư cũng cực kỳ rộng rãi. Người có
tâm tư rộng rãi, ngủ dĩ nhiên là rất say sưa. May là hắn còn không có tật xấu
gì, nhiều nhất khi ngủ cũng chỉ có một ít hương vị ngọt ngào, lưu lại vài giọt
nước dãi trên ống tay áo mà thôi.
Nương theo một tiếng chuông tan lớp chói tai vang lên, chương trình học buổi
sáng cũng kết thúc, toàn bộ các học viên bình dân vừa trải qua kiểm tra chỉ
cảm thấy choáng váng đầu óc. Bài thi thật sự quá nhiều, trừ Chu Duy Thanh cái
loại bịa ra đáp án mà viết vào, những học viên đều có thể làm bài thì cực kỳ
ít ỏi, không có mấy người. Sắc mặt tốt cũng không có mấy người.
“ Tiểu Béo, tan lớp rồi.” Thượng Quan Băng Nhi đi đến bên cạnh bàn học Chu Duy
Thanh gọi. Chu Duy Thanh ngủ có thể nói là rất ngon, ngay cả âm thanh chuông
tan học vang lên cũng không thể đánh thức hắn dậy.
Mã Quần ngồi bên cạnh rất là ghen tỵ nói: “ Chu lão đại đúng là cường nhân a!
kỳ thi như thế này mà cũng ngủ ngon được như vậy.”
Thượng Quan Băng Nhi liếc Mã Quần một cái, đối với cái gã cao lớn này nàng
cũng không có hảo cảm bao nhiêu. Người này trong ngoài không đồng nhất, quả
thật cùng một loại người với Chu Tiểu Béo.
Mắt thấy Chu Duy Thanh không có phản ứng, Thượng Quan Băng Nhi tức giận la lớn
một tiếng: “ Tiểu Béo, ăn cơm.”
“ A! ăn cái gì? Ăn cái gì?” Chu Duy Thanh miệng đầy nước dãi liền mở mắt ra,
ánh mắt vẫn còn mông lung giằng co, cũng đã hướng xung quang tìm thức ăn. Dẫn
đến các học viên phụ cận nghe được Thượng Quan Băng Nhi gọi hắn không khỏi
cười ồ một trận.
Thượng Quan Băng Nhi lấy khan ra lau nước dãi cho hắn: “ Xem ngươi ngủ kia,
nhanh dậy đi, chúng ta đi ăn cơm trưa. Có phải ngày hôm qua luyện chế Ngưng
hình quyển trục mệt qua hay không? Hôm nay sau khi tan học liền về nghỉ ngơi
sớm một chút. Luyện chế Ngưng hình quyển trục cũng không thể nhất thời nóng
lòng. Thân thể quan trọng hơn.” Lau sạch nước dãi trên miệng hắn, Thượng Quan
Băng Nhi chủ động kéo hắn, Rất ân cần nhìn Chu Duy Thanh khuôn mặt khỏe mạnh
hồng thuận, vừa nhìn, lúc này mới xem như là yên tâm.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: “ Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Chỉ
cần không phải nửa đêm canh ba có hồ ly tinh bên cửa sổ thì ta làm sao có
chuyện đây?” Hắn nói lời này âm thanh cố ý lớn hơn vài phần, Minh Hoa đang thu
bài thi nhất thời thân thể cứng đờ.
Đang lúc ấy thì, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh uy nghiêm: “ Chu Duy
Thanh.”
“ Ân.” Chu Duy Thanh vừa đáp vừa quay lại nhìn ngoài cửa, chỉ thấy lão sư chủ
nhiệm Tiêu Thệ đang đứng ngoài đấy, trên mặt còn mang theo một nụ cười ôn hòa
hướng hắn vẫy vẫy tay, nói: “ Ngươi đi ra ngoài đây.”
Chu Duy Thanh lập tức không dám chậm trễ, hướng Thượng QUan Băng Nhi nói: “
Băng Nhi, nàng đến phòng ăn trước chờ ta. Nàng ăn trước đi, ta lập tức qua
liền.”
“ ừ.” Thượng Quan Băng Nhi khe khẽ gật đầu. Lúc này, Chu Duy Thanh mới ra khỏi
phòng học đi theo Tiêu Thệ.
Mã Quần ở bên cạnh nhìn thấy màn này phải gọi là cực kỳ hâm mộ a! Nhìn xem bạn
gái người ta kìa, người này ngủ trong cuộc thi còn được quan tâm, lau sạch
nước dãi cho hắn. Thật là hâm mộ cùng đố kị a! Tại sao ta lại không gặp được
nữ nhân tốt như vậy?
Chu Duy Thanh và Tiêu Thệ vừa mới đi, lại có một vị nữa đến trước cửa lớp bình
dân, lần này cũng không phải là lão sư, mà là một gã học viên quý tộc, chính
xác hơn là một vị mỹ nữ học viên. Vị Học viên mỹ nữ này có một bộ tóc hồng cứ
như vậy đi thẳng vào trong lớp bình dân, đi tới bên cạnh Minh Hoa, thấp giọng
nói: “ Minh Hoa tỷ, Minh Dục hắn ở đâu? Mấy ngày hôm nay không thấy hắn?”
Minh Hoa có chút không nhịn được liếc nàng, nói: “ Đại ca ta trở về trước rồi.
Ngươi tìm hắn làm gì? Không phải là hắn đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Từ
nay về sau không có bất kỳ liên quan gì với ngươi. Ngươi không nên quấn lấy
hắn nữa.”
“ Ngươi, ngươi là Đế Phù Nhã điện hạ?” Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên liếc mắt
một cái, thiếu nữ này không phải là công chúa của Thiên Cung đế quốc, cũng là
vị hôn thê của Chu Duy Thanh, Công chúa Đế Phù Nhã điện hạ sao? Chỉ là hiện
tại nàng đúng là một bộ dạng đáng thương đứng bên cạnh Minh Hoa, còn có chút
bộ dạng của công chúa sao?
Đế Phù Nhã nghe được có người gọi tên mình cũng sửng sốt một chút, quay đầu
lại nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời rất kinh ngạc: “ Băng Nhi? Làm
sao ngươi cũng ở nơi này?” Đối với vị Đệ nhất thiên tài mỹ nữ của Thiên Cung
đế quốc, nàng đương nhiên là biết. Mặc dù Đế Phù Nhã tự phụ nhưng cũng rất rõ
ràng, mình ở Thiên Cung đế quốc tuyệt đối không thể so sánh với Thượng Quan
Băng Nhi. Hơn nữa tính cách nàng có chút ương ngạng, nên cùng Thượng Quan Băng
Nhi quan hệ vẫn có chút không tốt. Ít nhất trước kia vẫn là không tốt.
Thượng Quan Băng Nhi chỉ chỉ đồng phục của mình, nói: “ Ta và Chu Duy Thanh
cùng đi học a! Hắn vừa mới ở đây, ngươi không thấy sao?” Vừa nói, trong lòng
nàng cũng vừa thầm sinh chút cảnh giác. Chu Duy Thanh đã nói với nàng là Đế
Phù Nhã cũng học ở học viện này, nhưng biết là một chút, nhìn thấy lại là một
chuyện khác. Đối với Đế Phù Nhã, hiện tại nàng vẫn tràn đầy cảnh giác cùng căm
ghét.
Đổi lại ai cũng sẽ như thế. Dù sao, vị công chúa của Thiên Cung đế quốc này
vẫn là vị hôn thê chính thức của Chu Duy Thanh.
Nghe được Thượng Quan Băng Nhi nhắc đến Chu Duy Thanh, sắc mặt Đế Phù Nhã nhất
thời trở nên khó coi nhìn lại, hướng mắt nhìn đến bên cạnh Minh Hoa, vừa lúc
nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Băng Nhi cũng toát ra vẻ ân cần, nhất thời chau
mày nói: “ Băng Nhi, làm sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Chu Duy Thanh? Người
này chính là hèn hạ vô sỉ vô cùng. Trước kia vẫn nổi tiếng là phế vật ở Thiên
Cung đế quốc, coi như là bây giờ Thiên Châu của hắn thức tỉnh, đoán chừng cũng
mạnh hơn không được bao nhiêu, ngươi cũng đừng bị vẻ ngoài thật thà của hắn mê
hoặc a! Hắn là cái loại điển hình ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, thật ra thì trong
bụng chính là một tên dâm tặc, không biết tại sao phụ hoàng lại thích hắn như
vậy?”
Nghe lời Đế Phù Nhã nói, Thượng Quan Băng Nhi và Minh HOa cơ hồ là đồng thời
im lặng. Ánh mắt Minh Hoa lại càng vô cùng cổ quái, nhìn Đế Phù Nhã giống như
không khác gì ánh mắt nhìn quái vật. Trong lòng còn thầm nghĩ, cho dù ngươi
không biết, lại có thể không biết đến trình độ này sao? Ngươi nói tên kia là
tên dâm tặc, ta vô cùng đồng ý. Nhưng muốn tên kia vẫn là phế vật, vậy trên
thế giới này còn có mấy người mới được đánh giá không phải là phế vật? Công
chúa Thiên Cung đế quốc cái gì, quả thật chính là đồ thiểu năng mà.
Trong lòng Thượng Quan Băng Nhi lại có ý nghĩ khác, thời điểm Đế Phù Nhã mở
miệng ra mắng Chu Duy Thanh là đồ hèn hạ vô sỉ, khẩu khí thật đúng là lớn. Ít
nhất điểm này cũng chứng minh Chu Duy Thanh không có lừa gạt mình, đúng là hắn
không hề có chút hảo cảm nào với Đế Phù Nhã. Nhưng nghe Đế Phù Nhã tiếp tục
mắng xuống như vậy, sắc mắt Thượng Quan Băng Nhi đã trở nên vô cùng khó coi.
Không nói trước Tiểu Béo của ta không có gì không tốt, cho dù hắn thật sự
không tốt, cũng là Tiểu Béo của ta, ngươi mắng lão công tương lai của ta như
vậy là có ý gì? Thật đúng là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Khó
trách Tiểu Béo lại không cần ngươi, xem như là ta đã hiểu.