Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Đối với Thiên tà giáo, thông qua cùng Minh Vũ cha và con gái trò chuyện, Chu
Duy Thanh đã coi như là minh bạch. Chút ít. Có thể là, kia cái gọi là Bắc Vực
Đệ Nhất Phong Tuyết Thần Sơn lại là cái gì địa phương đâu?
Không nghi ngờ chút nào, nếu mình có thể được đưa về chỗ ở bình an vô sự, như
vậy, nhất định là do bạch y thiếu nữ kia cứu mình. Lấy thực lực Lục Châu của
nàng chẳng lẽ đánh không thắng lão Minh Vũ cảnh giới Cửc Châu kia? Biến Thạch
Miêu Nhãn, Ý Châu của nàng dĩ nhiên lại là Biến Thạch Miêu Nhãn?
Bất giác, trong đầu Chu Duy Thanh nghĩ lại vị bạch y thiếu nữ trong trẻo lạnh
lùng mà tuyệt sắc kia. Dùng sức nuốt một chút nước miếng, hắn lẩm bẩm tự nhủ:
“ Ngày hôm qua, cái mông của cô nàng bạch y kia giống hệt như ngạo nghễ ưỡn
ra. Không đợi ta quan sát tỉ mỉ đã làm ta ngất đi. Thật đáng tiếc. Cô nàng đến
từ Tuyết Thần Sơn kia không biết tại sao lại muốn cứu ta nhỉ?”
Hắn cũng không có chút ý tới, Phì Miêu nằm bên cạnh vừa nghe lời của hắn xong
thân thể liền giật giật một cái.
Suy tư trong chốc lát, miệng Chu Duy Thanh dần dần toát ra vẻ tươi cười, trong
lòng hắn đã có mấy phần nắm chắc. Có một số việc, chỉ cần suy nghĩ thông suốt
mấu chốt trong đó liền không còn vấn đề gì nữa.
Rất đơn giản, Tuyết Thần Sơn kia nếu đã đem mình trở về, mà không phải là mang
đi, vậy thì chứng minh một điểm. Chẳng những nàng đánh lui hoặc là dọa lui lão
già Minh Vũ, hơn nữa, còn có thể đảm bảo mình ở trong Phỉ Lệ thành sẽ không bị
trả thù. Còn không mà nói, nếu như nàng đã giúp mình, như thế nào lại đem mình
ném trở lại trong hố lửa đây?
Nghĩ thông suốt điểm này, tự nhiên Chu Duy Thanh sẽ không tiếp tục phiền não.
Về phần thiếu nữ Tuyết Thần Sơn kia tại sao muốn giúp hắn, hắn cũng không có
suy nghĩ nhiều. Nếu người ta không có cùng hắn nói chuyện, hắn cũng vui vẻ
được thanh nhàn, cô nàng kia mặc dù xinh đẹp, nhưng vạn nhất mục đích giống
như Thiên Tà Giáo, chẳng phải là cái được không bù nổi cái mất sao? Bởi vì cái
gọi là Nan đắc hồ đồ*, Chu Duy Thanh mới sẽ không tự đi tìm phiền não.
Tung mình xuống đất, thay một bộ y phục sạch sẽ, Chu Duy Thanh trực tiếp chạy
ra ngoài rửa mặt một phen. Lúc hắn đi tới phòng khách thì điểm tâm thơm ngào
ngạt đã được bày ra đó.
Điểm tâm rất đơn giản, mấy quả trứng gà luộc, một chén cháo lớn, một đĩa bánh
bao, một ít dưa muối và còn có chút nước hoa quả.
Thượng Quan Băng Nhi làm việc xong, vừa lúc đi vào nhìn thấy hắn, nói: “ Nhanh
ăn đi, ăn xong chúng ta còn đi học.”
Thân hình Chu Duy Thanh chợt léo một cái đã đến bên người nàng, đúng là dùng
Không Gian Bình Di, sắc mặt hắn vui mừng đi tới Thượng Quan Băng Nhi dùng một
cánh tay ôm lấy nàng. Lúc nàng kinh hô một tiếng thì trên má đã nhận được một
nụ hôn.
“ Tiểu Béo, ngươi thật đáng ghét.” Sau khi đắc thủ, Chu Duy Thanh liền thật
nhanh thoát đi, không để cho Thượng Quan Băng Nhi có cơ hội trả thù. Nhìn bộ
dạng tức giận của nàng, rồi nhìn lại bữa điểm tâm bày trên bàn, trong lòng Chu
Duy Thanh chính là một bầu trời thỏa mãn.
“ Tiểu Béo, ngươi liền hư sao? Nếu ngày mai ngươi còn như vậy, ta cũng không
làm điểm tâm cho ngươi ăn nữa.” Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, cầm một cái bánh bao lên, nói: “ Băng Nhi bảo bối,
Nàng nỡ lòng sao? Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao. Lão công hôn lão bà
chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa a.”
Thượng Quan Băng Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, không hề để ý đến hắn nữa.
Nàng liền ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm sáng.
Chu Duy Thanh đột nhiên nói: “ Băng Nhi, ta kể cho nàng nghe một chuyện, có
được hay không? Coi như là tạ lỗi, như thế nào?”
Thượng Quan Băng Nhi vừa ăn điểm tâm vừa nghi ngờ nhìn hắn, không biết hắn còn
định ba hoa dạng gì nữa đây?
Chu Duy thanh vuốt vuốt cái bánh bao trong tay, cười hắc hắc nói: “ Ngày trước
có một trò chơi giải đoán câu đố, có một người chịu trách nhiệm chủ trì, hai
người khác tiến hành trò chơi. Người chủ trì chính là người cầm trong tay đồ
vật rồi cho một trong hai người tiến hành trò chơi xem, người này lại dùng
động tác tứ chi và ngôn ngữ miêu tả cho người kia, chỉ là không thể nói ra vật
này cùng từ ngữ liên quan đến nó. Người kia phải thông qua ngôn ngữ được miêu
tả và động tác tứ chi để đoán ra vật đó là gì. Đoán trúng thì thắng.”
Thượng Quan Băng Nhi đã bị lời nói của Chu Duy Thanh hấp dẫn, một bên vừa ăn
vừa nghe.
Chu Duy Thanh cầm lấy cái bánh bao tròn trịa trong tay, cười nói: “ Lần nọ,
tiến hành trò chơi là một đôi vợ chồng. Người chủ trì lấy ra một cái bánh bao
để cho vị thê tử nhìn, sau đó tùy thê tử miêu tả để cho trượng phu kia đoán.
Vị thê tử khoa chân múa tay vẽ ra một cái hình tròn, rồi nói với trượng phu,
tròn trịa, trắng trắng, tối hôm qua ngươi vừa mới ăn xong. Băng Nhi nàng nói
xem, vị trượng phu kia có đoán trúng không?”
Thượng Quan Băng Nhi liền nói: “ Nhất định là đoán trúng. Thê tử hắn đã nói rõ
ràng như vậy, phù hợp với mấy điều kiện ấy nhất định là cái bánh bao.”
Chu Duy Thanh nghiêm trang nói: “ Không, Vị trượng phu kia đoán sai. Sau khi
hắn nghe lời thê tử mình nói, liền đoán là: Mimi (chính là ngực đó!”.”
Thượng Quan Băng Nhi lần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền phun ra ngụm
cháo vừa mới uống vào trong miệng. Nhất là khi nhìn ánh mắt Chu Duy Thanh hèn
mọn cầm trong tay cái bánh bao còn nhìn về phía ngực mình. Lúc này nàng mới
hiểu được, người này hẳn là đang đùa giỡn mình.
“ Mỹ nữ phun cháo, cái này cũng không quá mỹ quan a! Vạn nhất bị sặc thì làm
sao bây giờ? Chậm một chút.” Vẻ mặt Chu Duy Thanh tươi cười nói, đồng thời
cũng bắt đầu càn quét bữa sáng.
Cho đến khi hai người đi đến cửa Học viện quân sự, Thượng Quan Băng Nhi vẫn
bĩu môi không hề để ý đến Chu Duy Thanh đồng học nhà ta, nhưng lại bị hắn mặt
dày kéo tay.
“ Hôm nay sẽ phải học rồi. Nàng cần phải học tập thật giỏi a!” Chu Duy Thanh
kéo tay nàng, công khai hướng trong hoc viện đi tới, Thượng Quan Băng Nhi muốn
rút tay thoát ra nhưng cố sức sao cũng không làm được.
“ Ta phải học tập thật giỏi? Chẳng lẽ ngươi lại không cần sao?” Thượng Quan
Băng Nhi tức giận nói.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “ Ta lại khác, ta chỉ cần làm người đứng sau
màn hắc thủ(không công khai) chỉ huy các ngươ, như vậy là được rồi.” Mặc dù
biểu hiện của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, trong lòng cũng có áp lực
nặng nề. Dù sao Minh Hoa cũng là lão sư chủ nhiệm lớp bọn hắn, hắn cũng không
đoán được hôm nay Minh Hoa sẽ làm gì đối với hắn.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi vào trong học viện. Mới đi vào cửa, hai
người đã bị một đám người khác ngăn trở.
Ngăn cản bọn họ chính là hơn mười học viên, hơn nữa toàn bộ đều là học viên
quý tộc, bọn họ mặc y phục xa hoa, hơn nữa lại có thêm mấy phần khí thế cao
cao tại thượng.
Người cầm đầu là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy người này, trong
mắt Chu Duy thanh không khỏi bắn ra một tia kinh ngạc.
Tên thanh niên hơn hai mươi tuổi này tướng mạo hết sức bình thường, tuyệt đối
là dạng mà đặt trong một đám người cũng tìm không ra một chút nổi bật. Nhưng
là, hơn mười học viên đứng sau bộ dạng đối với hắn hết sức cung kính. Người
này ánh mắt rất bình thản, bình thản tìm không ra một tia dung động, sắc mặt
hồng thuận, nhìn giống như là một ánh mặt trời bé con vậy. Đổi lại trường hợp
khác, tuyệt đối sẽ không có ai cảm nhận được trên người hắn một tia uy hiếp
nào tồn tại.
Diệp Lâu bộ mặt xám xịt tại lễ tựu trường ngày hôm qua lúc này cũng đứng bên
cạnh hắn, cả người hơi hơi hướng về phía trước, bộ dạng đầy vẻ lấy lòng.
“ Ngươi chính là Chu Duy Thanh học đệ sao?” Tên thanh niên cầm đầu kia hướng
Chu Duy Thanh mỉm cười khẽ hỏi. Âm thanh hắn tựa như ánh mắt của hắn giống
nhau vậy, đều bình thản mượt mà.
Chu Duy Thanh vuốt cằm nhổ râu nói: “ Không sai, ta chính là Chu Duy Thanh.
Ngươi là vị nào? Tìm ta có chuyện gì?” Trải qua mấy chuyện vừa rồi, Chu Duy
Thanh cảm giác mình nên thu liễm lại một chút, dù sao nơi này cũng là Phỉ Lệ
đế đô, lực lượng mình không cách nào kháng cự được vẫn là có không ít.
“ Chu học đệ, ta tên là Diệp Phao Phao, là học viện năm thứ ba của học viện.
Hôm nay đến đây, là cố ý đến hướng ngươi nói xin lỗi vì xá đệ hôm qua đã đắc
tội.” Vừa nói, hắn khẽ hướng Chu Duy Thanh khom người xin lỗi.
Diệp Phao Phao? Cái tên này đối với Chu Duy Thanh mà nói tự nhiên là vô cùng
xa lạ, nhưng không nghi ngờ chút nào, tên này chính là lão đại trong miệng tên
Diệp Lâu hôm qua nói. Dựa theo Chu Duy Thanh suy đoán, Cái tên Diệp Phao Phao
này chỉ sợ chính là thủ lĩnh của đám học viên quý tộc trong học viện.
“Niên trưởng không cần như thế, chuyện đã qua thì cho nó qua đi.” Vẻ mặt Chu
Duy Thanh cũng đồng dạng là mỉm cười. Lúc này bộ dạng hắn cùng với bộ dạng lớn
lối tại buổi lễ tựu trường ngày hôm qua tựa hồ không có chút quan hệ.
Diệp Phao Phao mỉm cười nói: “ danh tự của ta có lẽ người sẽ cảm thấy có chút
quái dị. Ngày hôm qua tại buổi lễ tựu trường biểu hiện của học đệ có thể nói
là kinh tài tuyệt diễm. Hôm nay ta đến, một là vì tạ lỗi, cũng là vì để nhận
thức học đệ một chút. Nghe nói học đệ còn là một vị Trung cấp Ngưng Hình Sư ưu
tú. Nếu như sau này, học đệ có Ngưng hình quyển trục nào muốn bán mà nói, ta
nguyện ý ra giá so sánh với giá cả thị trường lớn hơn hai phần. Tiền không
phải là vấn đề.”
Diệp Phao Phao này cũng thật không đơn giản a! Chu Duy Thanh bất động thanh
sắc nói: “ Vậy thì đúng lúc rồi, chỗ này của ta còn có mấy bộ Ngưng hình quyển
trục. Nếu như niên trưởng có hứng thú mà nói, vậy thì lấy đi.”
Có tiền tại sao không kiếm? Huống chi người ta là tới lấy lòng, mình còn muốn
ở trong học viện lăn lộn một chút, căn bản cũng không phải cần cùng Diệp Phao
Phao trở mặt. Còn trọng yếu hơn là, Diệp Phao Phao này cùng với Diệp Lâu so
sánh, quả thật chính là một người trên trời, một người dưới đất, mặc dù cũng
chưa chắc là thứ gì tốt đẹp, nhưng ít ra biểu hiện trước mắt của hắn cũng
không làm cho người khác chán ghét.
Nghĩ tới đây, Chu Duy Thanh từ dây chuyền trữ vật của mình lấy ra mấy bộ Ngưng
hình quyển trục vừa mới luyện chế hôm qua.
Mắt thấy Chu Duy Thanh từ dây chuyền trữ vật lần lượt lấy ra mấy hộp trang bị
Ngưng hình quyển trục, Diệp Phao Phao cũng không khỏi hết sức cảm thấy ngoài ý
muốn. Hắn cũng không có nghĩ tới Chu Duy Thanh liền dễ dàng tin hắn như vậy.
Phải biết rằng, phát sinh hết thảy trong buổi lễ tựu trường ngày hôm qua, song
phong vốn phải là đối lập mâu thuẫn. Đang muốn Chu Duy Thanh nghĩ như vậy, hôm
nay là hắn tới để lấy lòng.
Diệp Phao Phao nhận từ trong tay Chu Duy Thanh năm cái hộp gỗ, mở ra một cái
trong đó, chỉ nhìn thoáng qua, hắn lập tức lộ vẻ vui mừng.
“ Trung cấp Ngưng hình quyển trục!”
Chu Duy Thanh cười haha một tiếng, nói: “ Niên trưởng quả nhiên là hảo nhãn
lực, đây chính là Trung cấp Ngưng hình quyển trục. Trong tay ta cũng chỉ có
năm bộ này, đang muốn bán đi lấy chút kim tệ để mua tài liệu luyện chế Ngưng
hình quyển trục. Nếu như niên trưởng trả giá thích hợp, cũng có thể bán cho
ngươi một hay hai bộ gì đấy, tùy niên trưởng lựa chọn. Thác Ấn cung cùng Học
viện đều muốn hướng ta thu mua đấy. Cũng phai lưu lại cho bọn họ một chút, đây
không phải là vấn đề tiền bạc. Niên trưởng hiểu chứ.”