Bại Tẩu


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nếu giết người là một môn nghệ thuật, thì nhát dao của tên sát thủ đã đâm Tử
Vũ tuyệt đối phải là tinh hoa của môn nghệ thuật đó.

Sát thủ tuyệt đỉnh, thường thường đều là kẻ tiết kiệm. Không phải tiết kiệm
tiền bạc, là tiết kiệm sức lực. Họ có thể thí mạng để lấy đi mạng sống của mục
tiêu, chứ tuyệt không bao giờ làm những chuyện vô ích.

Nhát dao lách qua hai rẻ xương sườn, đâm trực tiếp vào tim Tử Vũ chính là một
minh chứng tuyệt vời nhất. Lách qua và đâm thủng là hai phạm trù hoàn toàn
khác nhau.

Không chỉ là chuyện phí sức, còn là vấn đề về chiến thuật.

Ví như với một thanh lợi khí, đâm thủng xương cốt con người cũng chỉ là chuyện
nhấc tay đã có thể làm được. Bất quá, sau khi chạm vào xương, con dao chắc
chắn sẽ bị cản lại trong một sát na, một sát na ấy hoàn toàn có thể xảy ra
những chuyện nằm ngoài ý muốn. Một sát thủ tuyệt đỉnh khẳng định sẽ không bao
giờ để cho sát na ấy xảy ra, thế nên họ khéo léo lách qua kẽ hở của xương, đâm
thẳng vào tim, vừa không tốn sức, lại đạt hiệu quả cao nhất.

Tên sát thủ đã đâm Tử Vũ tuyệt đối phải là Thượng vị cao cấp Sát thủ, hơn nữa
còn là thuộc đỉnh phong.

Tử Vũ lần đầu xuất đạo, cuối cùng đã gặp chân chính cao thủ.

Con tim Tử Vũ nhói lên một cái, máu tươi đồng thời tuôn ra lênh láng. Tức thì,
tử sắc trong mắt nó chợt ảm đạm đi ít nhiều, sử ra một chiêu “Ám Nhật Di Thiên
Địa” đã hao tốn của nó quá nhiều sức lực, giờ lại bị tập kích bất ngờ, nếu là
người khác, chỉ sợ đã sớm nằm xuống.

Tử Vũ tuyệt không bao giờ nằm xuống.

Nó nhất định phải đứng vững.

“Bịch!”

Tên sát thủ vừa hết lực đâm, chân trái đã đồng thời bật tách một cái, đã bay
Tử Vũ về phía sau. Hắn căn bản đối với việc lấy đi sinh mạng của Tử Vũ trong
một chiêu vừa rồi thập phần tự tin, nhưng phản ứng của tên quỷ con này lại
tuyệt đối không như hắn nghĩ, vậy nên hắn phải lập tức kéo dãn khoảng cách.
Một sát thủ đỉnh cấp, khẳng định cũng không bao giờ mạo hiểm.

Chỉ thấy hắc khí cuồn cuộn bốc ra từ miệng vết thương của Tử Vũ, đồng thời
những dòng ám lưu cũng liên miên đổ về quanh thân thể nó, chỉ trong một chớp
mắt đã khiến toàn thân nó trở lên mờ mờ ảo ảo. Tên sát thủ, đối với chuyện đó
không ngờ lại hoàn toàn không phản ứng, chỉ khẽ trầm mình xuống, sử dụng ẩn
thân thuật tan biến vào hư không.

Ẩn thân thuật của một Sát thủ, khẳng định cao minh hơn những chức nghiệp khác
không biết bao nhiêu lần mà kể. Đối với gã sát thủ này, muốn phát hiện ra hắn
trong tình trạng ẩn thân, chắc chắn thực lực phải thuộc dạng ngoại hạng cao
thủ trở lên…

Lại nói, trong Dạ Chiến lần này, có lẽ chỉ có mình Tử Vũ là đi một mình.


  • Trảm !!!

Ngay khi tên sát thủ biến mất, một tiếng hét trầm hùng lập tức vang lên, mang
theo một cỗ bá khí cuồn cuộn bốc lên, khiến cho tầng không tại Hắc sâm lâm một
lần nữa biến động.

Chỉ thấy một bóng nhân ảnh từ trên không phiêu thân lao tới, thân hình khẽ
xoay, bằng một tư thế ưu mĩ nhất, nhằm Tử Vũ tung ra một chém tất sát.

“Choang!” một tiếng kinh nhân hãi thế, từ trong lòng đất, hai gã khô lâu mình
vận hắc giáp, tay đeo khiên tròn, cùng lúc lao tới hợp lực đỡ lấy một kiếm
mạnh mẽ điên cuồng đó.

Bọn chúng tức thì bị xẻ nát ra thành trăm mảnh.


  • Vạn Phong trảm ?!

Đám Ma pháp sư đang bị nhốt trong cũi kinh hãi hét lên, đối với thứ kiếm pháp
bá đạo này, những kẻ lịch duyệt như bọn chúng làm sao không biết. Đây chính là
“Vạn Phong trảm”, kiếm pháp thành danh của Chiến Thiên, Quyện Long thành Đệ
nhất Kiếm sĩ.

“Món quà” mà Hàn Kiếm Văn Hàn tam công tử gởi cho Tử Vũ, cuối cùng cũng đã đến
được tay nó.

Chiến Thiên hạ chân xuống đất, thanh kiếm gác hờ lên vai, đôi mắt thâm trầm
chú mục nhìn vào Tử Vũ. Hắn căn bản không ngờ tên nhóc con này, sau khi dính
phải nhất kích tất sát của Lộ Khiêm, gã sát thủ khi nãy, lại vẫn có thể triệu
lên hai Khô lâu giáp sĩ đỡ đòn dùm mình. Liếc nhìn đám Ma pháp sư bị nhốt
trong cũi, hoặc giả hai khô lâu đó đã được triệu lên từ trước, vốn không phải
dùng để đối phó với hắn.

Thực tế mà nói, lần này chính là Trình Tưởng đã cứu được một mạng “kiệt tác”
của lão. Nếu Tử Vũ dính một chiêu Vạn Phong trảm vừa rồi, trong tình trạng
hoàn toàn không thể phòng thủ, khẳng định sẽ bị chém ra thành một đống thịt
bầy nhầy. Bất quá, nó đối với lời dạy dỗ của chủ nhân không bao giờ dám quên,
lúc nào cũng triệu sẵn hai Khô lâu giáp sĩ ẩn dưới lòng đất, chính là phương
pháp dự phòng vào những lúc tối hậu.

Phòng thủ vững vàng mới có thể tấn công mạnh mẽ, đây chính là một trong những
lời dạy của Trình Tưởng mà Tử Vũ suốt đời không quên.

Chiến Thiên đối với thằng nhóc trước mặt thập phần kinh dị, chỉ thấy giữa làn
ám lưu mờ ảo, thương thế của nó đang hồi phục với tốc độ kinh hồn. Chuyện này
căn bản không thể xảy ra, tâm thất, con người có thể sống nổi sau khi tâm thất
bị đâm thủng sao ?! Tuyệt không có khả năng.

Hoặc giả tim của thằng nhóc này không nằm bên phải như người bình thường.

Chiến Thiên tức thì tự tìm cách lí giải, rồi lại gạt đi một lần nữa. Thực lực
của Lộ khiêm y biết quá rõ, làm gì có chuyện hắn ra tay nhầm, tim bên trái hay
tim bên phải ư ? Chỉ nhìn đối phương nhấc tay động chân một cái là hắn đã biết
rồi…

Rốt cuộc tên quỷ con này là loại quái vật gì đây ?

Chiến Thiên thầm rủa trong lòng, toàn thân tức thì di động. Y đối với việc
xuống tay giết người không bao giờ biết đến do dự, nhưng trước một thứ quái
vật chưa xác định được tên, nếu y cứ chém bừa đánh ẩu, khẳng định đã không
sống được đến ngày hôm nay mà nhận danh xưng Quyện Long Đệ nhất Kiếm sĩ.

Được rồi, đã vậy đánh nát cái đầu thối của nó, xem thử tên quỷ con này có chết
hay không !!!

Chiến Thiên thân hình vừa động, Tử Vũ cũng tức khắc cảm nhận được sự nguy
hiểm. Nó biết tên kiếm sĩ này không phải dạng tầm thường, là cao thủ lợi hại
nhất nó từng phải đối đầu. Trước một kẻ thế này, nó làm sao dám ỷ vào hắc lưu
để phòng thủ, liền vội vã ngưng việc chữa trị, công lực toàn thân đột khởi,
dùng phương pháp quỷ dị hại mình hại người tức thì đề thăng công lực lên một
cấp, quyết tâm dĩ nha hoàn nha.

Hơn thế nữa, tên này và gã sát thủ vừa rồi khẳng định là cùng một nhóm, ngoài
ra không biết còn kẻ nào khác không, nếu như chúng còn vài ba tên nữa cùng
xông tới một lượt, e rằng Tử Vũ khó mà thoát khỏi kiếp nạn.

Bất quá nó cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Nói ra thì chậm, diễn biến lại nhanh vô cùng, chỉ thấy Chiến Thiên toàn thân
xoay mạnh, trong phút chốc tạo ra một cơn cuồng phong khổng lồ bao lấy thân
thể, thanh trường kiếm dài ba xích cùng lúc vung lên, tỏa ra một thứ thanh sắc
quang mang thập phần cuồng mãnh.


  • Thiên-Diệt-Địa-Tuyệt !!!

Chiến Thiên gầm lên từng từ từng chữ, hệt như muốn khắc sâu những thanh âm đó
vào không gian bằng chất giọng của mình. Trong luồng cuồng phong, y bốc mình
lên cao, thanh sắc quang mang tức thì đại thịnh, bằng một cái nháy mắt đã soi
rọi cả một góc Hắc sâm lâm.

Khi đã đạt đến một độ cao nhất định, Chiến Thiên cong mình phóng về phía Tử
Vũ, hai tay nắm chắc thanh trường kiếm theo tư thế cắm xuống, với một cỗ bá
khí hung mãnh mà sắc nhọn đến mức hãi nhân, khẳng định có thể chém nát thân
thể nhỏ bé của đối phương ra làm bụi phấn.

Tử Vũ tức thì cảm nhận được kiếm kình quỉ dị của Chiến Thiên, biết rằng không
thể không liều mạng. Cỗ kiếm khí đó bá đạo kinh nhân, không ngờ kình khí lại
chỉ xoáy vào một điểm duy nhất, chính là vị trí của Tử Vũ, có thể thấy kiếm
thuật của kẻ này đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, chỉ e nếu Tử Vũ
không bị thương, cũng không thể chân chính tiếp lấy một chiêu này.


  • XUẤT !!!!

Tử Vũ gầm to một tiếng, tức thì công lực toàn thân ngưng tụ, kết hợp với hắc
ám ma pháp đang điên cuồng vần vũ xung quanh cơ thể nó, chuẩn bị tung ra một
kích tối hậu, quyết tâm láy cứng chọi cứng.

Chỉ thấy thân hình nhỏ bé của Tử Vũ bốc lên khỏi mặt đất khoảng một bộ, đôi
cánh sau lưng cũng ngạo nghễ giương ra, hắc ám ma pháp cùng toàn thân công lực
của nó kết hợp với nhau, tạo thành một vệt sáng màu tím quỉ dị đang lớn dần
lên ngay trước thân hình nhỏ bé. Một chiêu này, cả Vô Tận giới, cũng chỉ mình
Tử Vũ có thể thi triển, chính là Đệ nhất thức Bất Diệt, kết hợp ma lực và nội
lực trong thân thể cùng lúc xuất ra, do bản thân nó sáng tạo ra vào năm tám
tuổi.

Đang lúc không khí căng như dây đàn, một thanh âm lãnh lẽo bất ngờ vang lên,
từ trong mảng rừng âm u cách đó vài chục trượng, một mũi hắc tiễn đột ngột xé
gió phóng tới, mục tiêu khẳng định là thân hình nhỏ bé của Tử Vũ. Bất quá, Tử
Vũ dù phát hiện ra, lại không thể phân thân đối phó, chỉ đành cắn răng nhận
lấy, chuẩn bị thí mạng với Chiến Thiên đang điên cuồng phóng xuống.

“Bụp” một tiếng nho nhỏ vang lên, một luồng hắc ám khí lưu đột ngột hiện ra
dưới chân Tử Vũ, không ngờ lại cuốn lấy nó biến đi vô thanh vô tức.

“Rầm! Rầm ! Rầm !”

Một chuỗi âm thanh vang lên liên tiếp, chính là do một chiêu “Thiên Diệt Địa
Tuyệt” của Chiến Thiên chạm vào mặt đất, tặng cho bộ mặt của Hắc sâm lâm một
lỗ đen sâu hoắm rộng cả chục trượng, sự nứt nẻ thậm chí còn lan rộng tới bìa
khu rừng mới nãy đã phát ra mũi tên nhắm vào Tử Vũ.

Nếu không phải đã được cứu đi, chỉ e Tử Vũ dù có là Thi Vương cũng phải táng
mạng trước một chiêu uy lực hãi thế dường này.

Người cứu Tử Vũ, còn ai ngoài Trình Tưởng. Một Thánh cấp Tử Vong Ma pháp sư
như lão, có lí gì đến mấy thứ cấm chế vỡ vẩn của đám pháp sư Ám Long bang, làm
sao có thể để kiệt tác của mình gặp nguy hiểm được chứ.

Dẫu sao, chuyến đi này, cái lão muốn là Tử Vũ có được những kinh nghiệm thực
chiến quý báu, chứ không phải chiến thắng hay những thứ phần thưởng vô vị của
Dạ Chiến.

Lúc này, sau khi nhận ra mình đã được Trình Tưởng cứu ra khỏi Hắc sâm lâm, đôi
mắt của Tử Vũ đột ngột tối sầm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Là một trong
những giấc ngủ sâu hiếm thấy trong cuộc đời dài vô tận của nó.


Thi Vương - Chương #8