Biệt Phụng Vũ-end


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Trên một ngọn đồi thấp tại Địa Ngục, có hai người đang đứng đối diện nhau, một
người là nam tử hắc y băng lãnh, một người là nữ tử thân vận bạch y thuần
khuyết với đôi mắt thờ ơ vô cảm. Tử Vũ và Phụng Vũ.

“Lí do để giết ta !”

Một câu nói đó của Phụng Vũ, khiến cho Tử Vũ căn bản không dám để cho Nhã Dạ
tứ nữ lưu lại nơi này nữa, liền bảo họ li khai. Mấy người Nhã Dạ cố nhiên
không muốn, nhưng họ lại không thể từ chối Tử Vũ bất cứ điều gì. Li khai thì
li khai, dù ở bất cứ đâu, thì trong lòng họ cũng chỉ có hình bóng của một mình
hắn mà thôi.


  • Ngươi có giết ta không ?

Vẫn bằng một chất giọng phảng phất có nét trẻ thơ, Phụng Vũ nói, hoàn toàn
không có vẻ gì là địch ý, nhưng lại khiến cho Tử Vũ phải lâm vào một tình thế
khó xử vô cùng.

Cả Vô Tận giới, có thể xem là bằng hữu của hắn, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có
nàng mà thôi.


  • Ta có giết được không ?

Tử Vũ chưa muốn hỏi lí do, vì nếu đã hỏi lí do, thì khi nàng trả lời xong,
cũng là lúc hai người động thủ. Hơn nữa, thực lực của Phụng Vũ lúc này, hắn
căn bản là không nắm được.

Trước kia thực lực của nàng, hắn cũng không nắm được, chỉ biết nàng nhỉnh hơn
hắn một chút. Hiện tại, hắn đã trở thành một vị Thần, nhưng là Thần thì sao ?
Hắn vẫn nhìn không ra thực lực của nàng.


  • Có thể, nên ta mới tìm đến ngươi.

Phụng Vũ xoay lại, cặp mắt trong đến lạ kì nhìn thẳng vào Tử Vũ, khiến cho hắn
cảm thấy nàng hiện tại đang rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả trước
kia khi cùng đồng hành với hắn.

Khí chất của nàng đã thay đổi.

Trước kia, nếu nàng là một cô gái cái gì cũng không biết, nên chẳng hứng thú
với cái gì, thì bây giờ, có thể nói nàng cái gì cũng biết, nhưng vẫn chẳng hề
quan tâm đến chúng.


  • Nàng đang nhờ ta ?


  • Ừ !


  • Con rồng mà nàng xếp tặng ta, ta vẫn còn giữ !


  • A…


Phụng Vũ cũng chỉ “a” lên một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa. Rốt cuộc, một
người như nàng, lại có thể lấy cái chết làm mục tiêu hay sao ?


  • Nàng là Phụng Hoàng Thần Nữ trong truyền thuyết của Phượng Hoàng tộc, phải
    không ?

Lần đầu tiên trong đời, Tử Vũ muốn kéo dài thời gian.

Phụng Vũ gật đầu.

Tử Vũ cũng đã đại khái đoán được điều này. Nàng, là sinh vật bất tử duy nhất
trong truyền thuyết của Vô Tận giới. Và hiện tại, sinh vật bất tử ấy muốn
chết.


  • Phượng Hoàng tộc lần này bỏ lỡ cái hẹn năm trăm năm của Tứ đại gia tộc cũng
    là vì nàng ?

Phụng Vũ đột nhiên mỉm cười.


  • Phượng Hoàng tộc đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa !


  • Vì sao ?


Với đẳng cấp hiện tại của Tử Vũ, hắn tất nhiên sẽ không kinh hoàng vì cái tin
này. Nhưng, hắn ngạc nhiên.


  • Vì ta muốn ở trong trạng thái tốt nhất khi đối đầu với ngươi !

Phụng Vũ nói, rồi trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một cặp song kiếm. Tử Vũ
nhớ, trước kia, cặp song kiếm của nàng một màu tím, một màu ngọc bích, được
gọi là Tử Bích Song Phụng kiếm. Hiện tại, cặp song kiếm này màu trắng, cả hai
thanh.


  • Phượng Hoàng tộc từ thanh kiếm này mà sinh ra, giờ đã trở lại với nó. Họ,
    cũng không thực sự là Phượng Hoàng. Phượng Hoàng trên thế giới này, chỉ có
    mình ta mà thôi.

Phụng Vũ ngẩng đầu nhìn lên khoảng không tăm tối phía trên của Địa Ngục, thanh
âm tưởng như là một tiếng thở dài, khiến cho Tử Vũ bất giác phải nhìn lại cặp
song kiếm của nàng. Không phải màu trắng thuần khiết, mà trên đó, có khắc vô
số những hình Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng tộc từ đây mà ra hay sao ???


  • Vậy, ngươi có giúp ta không ?


  • Nếu nàng nói cho ta lí do !


Có kéo dài thời gian bao lâu, thì thời khắc quyết định cuối cùng cũng đến.
Phụng Vũ là một người ít khi cười, nhưng hiện tại, nàng lại một lần nữa nở nụ
cười.


  • Ngươi hẳn đã gặp Băng Tông ?


  • Phải !


Băng Tông chính là tên của vị Tối Cổ Thượng Thần mà Tử Vũ tìm thấy tại bí địa
của Thiên Bang. Hắn biết cái tên này, vì hắn đã tiếp cận kí ức của vị Thần,
còn Phụng Vũ, vì sao nàng lại biết ?


  • Nếu vậy, chắc ngươi cũng đã biết về sự thật của ba thế giới. Ta, vốn là một
    đứa trẻ bình thường tại Thế giới đầu tiên.

Phụng Vũ lúc này dường như đã chìm vào trong quá khứ, đôi mắt vốn luôn an tĩnh
bình lặng giờ hiện lên một chút mơ màng.


  • Cuộc sống của ta vốn đã kết thúc vào năm mười tuổi, nếu như ta không gặp Sư
    phụ. Sau đó, ta được Sư phụ dạy dỗ thành người. Sư phụ đối với ta rất tốt, nên
    người đã tặng ta một món quà mà bất cứ ai cũng ham muốn và truy cầu…

Phụng Vũ ngừng một chút.


  • …sự bất tử.

Lần này Tử Vũ thực sự cảm thấy kinh hoàng. Sư phụ của Phụng Vũ rốt cuộc là ai
? Theo hiểu biết của hắn về ba thế giới, thì không có một vị Thần nào trên ba
thế giới có thể ban cho người khác sự bất tử dễ dàng như thế.


  • Bất tử, đối với một số người có lẽ sẽ trở thành một gánh nặng theo thời
    gian, nhưng Sư phụ đối với ta rất có tín tâm, rằng ta sẽ có thể an nhiên hưởng
    thụ nó. Vì thế, trước khi ra đi, người đã tặng nó cho ta.

Phụng Vũ nói đến đây, cặp mắt nàng bỗng nhiên hiện lên một tia ôn nhu hiếm
thấy.


  • Nhưng rồi, ta đã gặp chàng, yêu chàng, cùng với chàng trở thành một đôi
    tình lữ hạnh phúc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi… cho đến khi chàng chết
    !

Chỉ là mấy câu đơn giản, hết sức đơn giản, nhưng những nỗi niềm của Phụng Vũ
chừng như theo đó mà đang phát tiết ra ngoài, khiến cho Tử Vũ cảm thấy xung
quanh nàng đang tràn ngập những mất mát và tiếc thương vô hạn. Bất quá, cái
cảm giác đó cũng trôi qua rất nhanh. Lấy lại bình tĩnh, Phụng Vũ kể tiếp.


  • Nhưng ta biết, chàng chưa thực sự biến mất trên thế gian này, mà đã tiến
    nhập vào Luân Hồi Hải. Ta quyết đợi chàng tái sinh, để rồi được cùng với chàng
    tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc… Ta đã chờ bao nhiêu năm ? Ta không đếm
    được. Chỉ là, trong khoảng thời gian đó, Thế giới đầu tiên đã sụp đổ, Thế giới
    thứ hai hình thành, rồi Thế giới thứ hai sụp đổ, Thế giới thứ ba, cũng chính
    là thế giới này, hình thành… Và, chờ đến bây giờ.


  • Người đó, không xuất hiện ư ?


Một người con gái có thể chờ đợi người yêu trong một khoảng thời gian dài đến
vô tận như thế, có lẽ cũng chỉ có Phụng Vũ mà thôi.

Phụng Vũ lắc đầu.


  • Cho đến gần đây, ta mới nhận ra một điều, rằng chính vì ta, vì nỗi nhớ
    nhung của ta, vì tham niệm của ta, đã giữ chàng mãi ở Luân Hồi Hải mà không
    thể đầu thai… Nếu tham niệm của ta không biến mất, thì chàng sẽ vĩnh viễn ở
    tại đó. Nhưng muốn tham niệm của ta biến mất, thì chỉ trừ khi ta chết mà thôi


  • Cứ coi như là sau khi nàng chết, người đó sẽ có thể tái sinh, nhưng lúc đó,
    nàng còn gặp y được sao ?


  • Luân Hồi Hải có một quy luật đặc biệt mà không phải ai khi chết đi cũng có
    thể tới được. Ta cũng không biết mình có tới được đó không, nhưng thà như thế,
    còn hơn là ta sống mà không được gặp chàng.


  • Tại sao nàng lại chọn ta ?


  • Chờ đợi một thời gian dài như vậy, ta luôn ngủ trong một cái kén nhỏ cùng
    với một người bạn, và sẽ chỉ tỉnh lại khi chàng xuất hiện. Nhưng, cách đây vài
    năm, ta đột nhiên tỉnh lại, còn chàng, thì tuyệt nhiên không thấy…


Người bạn mà nàng nói, có lẽ chính là con vật mà nàng luôn ôm trong lòng khi
cùng với Tử Vũ đồng hành.


  • Ta luôn tự hỏi, vậy thì ta tỉnh lại vào thời điểm này để làm gì ? Bây giờ,
    ta đã có câu trả lời… Ta tỉnh lại, chính là để gặp ngươi !


  • Gặp ta ?


  • Gặp ngươi, để kết thúc sinh mạng của ta !


Tử Vũ thở ra một hơi thật dài.


  • Vậy được rồi, ta vốn cũng muốn xem thử rốt cuộc ta có thắng được nàng hay
    không…

Đây, sẽ là trận chiến hung hiểm nhất đời Tử Vũ.


  • Ta tin ngươi !

Tử Vũ gật đầu, trên thân thể liền tán phát ra một cỗ khí thế vừa thần thánh
lại vừa ma mị, hắc ám nguyên thủy cũng tức thì tuôn ra như suối, chỉ trong
chớp mắt đã khiến cho không gian u tối của Địa Ngục lại càng trở thêm hôn ám
muôn phần.


  • Bạn của nàng đâu ?


  • Bạn của ta ? Là giọng nói của ta !


Phụng Vũ mỉm cười, một thân bạch y lúc này vẫn một dạng an tĩnh như thế, bình
lặng như thế, tuyệt không vì khí thế bức nhân do Tử Vũ tỏa ra mà xao động. Về
phần Tử Vũ, hắn tất nhiên không hiểu ý của Phụng Vũ muốn nói gì, nhưng cũng
không hỏi thêm. Lặng yên một lúc, rồi Phụng Vũ nói:


  • Kiếm của ta vốn tên Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm, nghe tên là hiểu, ngươi
    phải cẩn thận.

Nàng ít khi nói lời thừa như vậy. Chỉ là, nàng thực sự muốn Tử Vũ cẩn thận.

Cẩn thận để giết nàng.

“Xuy !”

Một kiếm quét ra, phảng phất như khiến cho cả không gian biến dạng, nhưng lại
nhẹ nhàng như không thể nhẹ nhàng hơn, không nhanh không chậm chém về phía Tử
Vũ. Phụng Vũ nói muốn Tử Vũ giết nàng, nhưng không ngờ chính nàng lại động thủ
trước.

Bản thân nàng, đối với trận chiến này, cũng thực sự có hứng thú.

“Hống !”

Tử Vũ ngửa cổ gầm lên một tiếng, tay phải ngưng tụ hắc khí thành một tia sáng
dài mảnh, nhanh nhẹn giương lên đỡ lấy một kiếm của Phụng Vũ.

“Phốc !”

Một kiếm của Phụng Vũ còn chưa đến, Tử Vũ đã cực tốc lùi thân lại. Trong một
sát na vừa rồi, hắn bỗng nhiên cảm nhận được, tia sáng hắc khí của mình tuyệt
đối sẽ không cản nổi lưỡi kiếm của Phụng Vũ. Tử Vũ đươgn nhiên biết, Phụng Vũ
đích thực muốn hắn giết nàng, nhưng cũng sẽ không đứng yên để hắn tới giết.
Người như nàng, tất nhiên cũng không biết nương tay.

Trận chiến này, vô hình chung đã trở thành một trận chiến sinh tử. Nàng không
chết, thì hắn chết !

Tử Vũ lẽ nào lại dễ chết như thế.

Nhìn thanh kiếm của Phụng Vũ vẫn không nhanh không chậm chém tới, Tử Vũ tức
thì hai tay huy động, khiến cho hắc ám nguyên thủy vốn đang tán phát ra xung
quanh liền nhanh như chớp tụ lại thành một vòng xoáy. Kiếm vừa đến nơi, Tử Vũ
cũng tức thì đẩy vòng xoáy này ra, một đen một trắng tức thì va chạm vào nhau
dữ dội.

“Bùng !”

Hắc ám tiêu thất, Phụng Vũ cũng lùi lại, đoạn lại cực tốc lao lên, sử dụng một
thân pháp biến ảo vô bì chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận Tử Vũ, lăng lệ tung ra
một kiếm. Không hề do dự, mới thấy thân ảnh của nàng chớp lên một cái, Tử Vũ
đã lập tức nghiêng mình sang một bên, vừa vặn né khỏi chiêu kiếm vừa rồi, đồng
thời tung ra một quyền trực tiếp giáng vào đối thủ.

Phụng Vũ lại không tránh né.

“Rầm !”

Một quyền của Tử Vũ lẽ nào lại nhẹ, tức thì đẩy nàng bay ngược về phía sau rồi
va mạnh vào vách núi. Ầm ì những tiếng kinh thiên, vách núi nhanh chóng bị nổ
tung thành từng mảnh nhỏ, còn Phụng Vũ thì chậm chậm bước ra, trên khóe miệng
vẫn lưu một vệt máu hồng.

“Cheng !”

Tử Vũ còn chưa kịp động, hai thanh kiếm của Phụng Vũ đã va nhẹ vào nhau tạo
thành một tiếng ngân trong trẻo, đoạn một lần nữa xông vào Tử Vũ, chỉ là lần
này tuyệt đối không giống lần trước.

“Họa Vũ kiếm pháp ?”. Không, không phải, Họa Vũ kiếm pháp chính là lấy kiếm
pháp hoa mỹ vẽ vào không gian những hư cảnh, còn thứ kiếm pháp này, lại chừng
như là một điệu múa…

Khi ẩn khi hiện, lúc nhanh lúc chậm, dựa vào tiếng bàn chân trần của mình chạm
xuống đất, tiếng quần áo ma sát vào cơ thể, tiếng hai thanh kiếm va nhẹ vào
nhau… Phụng Vũ chính là đang tấu nên một khúc nhạc thần kì, phối hợp với điệu
múa mà nàng đang thi triển, trong phút chốc đã vây lấy Tử Vũ vào giữa.

Tử Vũ, căn bản là không thể bắt kịp được tốc độ của Phụng Vũ.

Khi thì nhẹ nhàng uyển chuyển ở phía xa, khi thì đột nhiên hiện ra ngay trước
mặt hắn và tặng cho hắn một nhát kiếm hiểm hóc, rồi đúng lúc hắn vừa kịp né
đòn, thì thân ảnh Phụng Vũ đã lại tiêu thất một lần nữa. Ở trong điệu múa này,
hắn hoàn toàn bị động…

Đột ngột, Phụng Vũ ngừng lại.

“Soạt !!!”

Thân hình hơi chùng xuống, hai cánh tay đan chéo vào nhau, nàng đột ngột tung
ra một nhát chém chữ thập hướng về phía Tử Vũ ở khoảng cách rất xa. Ngoại trừ
một tiếng vung kiếm ban đầu, xung quanh hoàn toàn không vang lên thêm âm thanh
nào khác…nhưng…một vết nứt chữ thập đã xuất hiện ngay giữa không gian.

Trước khi Tử Vũ kịp phản ứng, vết nứt ấy đã nuốt gọn hắn.

Ánh sáng !!

Vốn đang quen thuộc với bóng tối của Địa Ngục, một thứ ánh sáng khác thường
đột nhiên xuất hiện chiếu thẳng vào mắt Tử Vũ khiến cho đến hắn cũng phải cau
mày. Thế rồi, hắn đột nhiên nhận ra, mình đang ở giữa một cánh đồng hoa vàng
rực giữa một nền trời xanh biếc…

Tuyệt đối không phải ảo ảnh.

Đây là thật, thật đến mức không thể thật hơn…

Trước khi Tử Vũ hiểu ra vấn đề, không gian xung quanh hắn lại một lần nữa chớp
động. Từ trong thinh không, Phụng Vũ hiện ra, với một thanh kiếm đâm thẳng qua
ngực hắn.

“Uỳnh !”

Một cơn đau nhói óc chọc thẳng vào linh hồn Tử Vũ khiến cho hắn gần như đã
phải hét lên đau đớn. Nhưng ngay lập tức, hắn đã chộp lấy lưới gươm, toàn thân
phút chốc hóa thành một đạo hắc lưu, rồi bùng nổ.

Cánh đồng hoa vàng tức thì hóa thành tro vụn, còn Phụng Vũ thì lại từ từ tiêu
thất.

“Hặc !!”

Hiện trở lại nhân hình, vết thương trên người Tử Vũ không ngờ vẫn còn hở miệng
và đang tỏa ra đạo đạo hắc khí. Không thể nào, hắn hiện tại đã là hắc ám chi
thân, dù là vết thương thế nào cũng có thể nhanh chóng khôi phục, chỉ trừ phi
linh hồn bị phá hủy, còn nếu không, hắn vốn không thể bị thương !!!


  • Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm, cái gì cũng có thể cắt, đã cắt, thì không liền
    !

Cùng với thanh âm của Phụng Vũ, xung quanh Tử Vũ lại vang lên hàng loạt những
tiếng kiếm chém vào không khí. Thế rồi, sau một tiếng “choang”, hắn bỗng nhiên
thấy mình đang lơ lửng ở chân một thác nước khổng lồ với bọt tung trắng xóa.


  • Đây không phải “Họa Vũ kiếm pháp” ?

Nhìn Phụng Vũ từ từ hiện ra ở phía đối diện, Tử Vũ trầm giọng hỏi.


  • Họa Vũ kiếm pháp ? Ta vốn ngủ dưới một đáy vực, đến khi tỉnh lại thì nhận
    ra trên vách vực có khắc một kiếm phổ, có lẽ có người đã đến đó vào lúc ta
    chưa tỉnh. Vì thấy hay, nên ta học một chút…


  • Vậy nàng đang sử dụng kiếm pháp gì ?


  • Phụng Hoàng Chi Vũ !


Chính vào lúc nàng vừa dứt lời, Tử Vũ liền cực tốc lao tới, nguyên thủy hắc
khí bên trong cơ thể cuồn cuộn chuyển vận, trong phút chốc đã tạo thành một
con hắc long khổng lồ bổ thẳng vào Phụng Vũ. Đây, là một trong những tuyệt
chiêu hắn, uy lực hoàn toàn quán nhập vào thân hắc long, tuy khí thế tỏa ra
không lớn, nhưng khẳng định một đòn có thể biến cả Đông Phương lục địa rộng
lớn hóa thành bụi cám.

Tử Vũ, dầu sao cũng đã là Thần.

Phụng Vũ, không ngờ vẫn không né tránh.

“Bùng !!!”

Con hắc long trực tiếp đâm thẳng vào người Phụng Vũ, những tưởng sẽ khiến cho
nàng nổ tung thành từng mảnh nhỏ, không ngờ lại chỉ đẩy ngược nàng về phía
sau, huyết hoa bắn ra tung tóe, khiến cho cả một không gian mĩ lệ bỗng chốc đã
hóa thành một màu tang thương.


  • Có chút đau !

Thanh âm của Phụng Vũ, hốt nhiên lại vang lên ngay sau lưng Tử Vũ.

“Xuy !”

Một kiếm lăng lệ chém ra, xuyên qua tàn ảnh của Tử Vũ để lại chém thẳng vào
thác nước đang cuồn cuộn đổ xuống sau lưng hắn. Hiện ra từ thinh không, Tử Vũ
đã gần như không thể tin vào mắt mình nữa. Cả một thác nước khổng lồ, vì nhát
chém ấy, bỗng dưng bị cắt ra làm đôi, nước tưởng như vẫn cuồn cuồn cuộn đổ
xuống, nhưng thực ra đã dừng lại. Dừng lại hoàn toàn.

Kiếm của Phụng Vũ, không những cắt được không gian, mà còn cắt được cả dòng
chảy của nước.

“Choang !”

Lại là một âm thanh vỡ nát khác, đồng thời, Tử Vũ cũng tức thì được đưa đến
một không gian chìm ngập trong băng giá, hơn nữa còn là đang ở trung tâm của
một trận bão tuyết khổng lồ. Hiện ra ngay sau hắn, Phụng Vũ chỉ dùng con mắt
bình lặng mà nhìn đối phương.

Nàng liên tục chém nát không gian, đưa hắn đi từ nơi này sang nơi khác, tuyệt
đối không phải để ngắm cảnh…

Vậy thì để làm gì ?

Tử Vũ không nghĩ ra, nhưng trng lòng hắn lúc này đã thực sự cảm thấy một nỗi
áp lực. Phụng Vũ thực sự có thể giết hắn. Hắn hiện tại đã có tấm thân bất tử,
nhưng thanh kiếm của nàng, thì cắt được cả sự bất tử.

Tử Vũ còn đang suy tính, một cái gì đó đột nhiên nháng lên trong mắt hắn, rồi
hắn thấy, trên mặt mình đã có một thương chạy dài qua sống mũi, còn Phụng Vũ
thì vẫn đang ở phía xa.

Một cái gì đó.

Tử Vũ hiếm khi mơ hồ như vậy.

Nhưng lần này, thì hắn thực sự không thể biết được đó là cái gì.

Dù là thuấn di, cũng không thể nào nhanh đến như thế…

Thuấn di cũng phải mất một khoảng khắc để xác định phương hướng, biến mất, rồi
hiện ra. Còn cái này, thì gần như cùng lúc với nhau, Tử Vũ bị chém và Phụng Vũ
vẫn đứng đó.

Tử Vũ biết, nàng chỉ đang cảnh cáo hắn.

Nhìn tấm bạch y loang lổ máu tươi của nàng lúc này, hai thanh kiếm với uy lực
đáng sợ trong tay nàng, trong lòng Tử Vũ đột nhiên phát lạnh. “Một cái gì đó”,
Tử Vũ hiện tại đã minh bạch. Thời gian. Nhất định là thời gian. Nàng đã cắt đi
thời gian nàng lao tới hắn, chém hắn một kiếm, rồi trở về vị trí cũ. Một cái
nháng lên ấy, chính là khoảng thời gian bị cắt đi…

Không gian cũng có thể bị cắt.

Thời gian cũng có thể bị cắt.

Lực công kích của Phụng Vũ chính là tuyệt đối.

Hít vào một hơi thật sâu, Tử Vũ chậm rãi nhắm mắt lại. Sợ ? Hắn đã sợ rồi.
Kinh ngạc ? Hắn cũng kinh ngạc rồi. Chỉ trong một trận chiến, hắn không ngờ đã
được thụ hưởng hai loại cảm giác mà hắn từng tưởng cả đời này cũng không bao
giờ được nếm qua.

Thực lực của Phụng Vũ quả nhiên đáng sợ.

Nhưng thực lực của Tử Vũ, cũng tuyệt đối không phải chỉ có thế này.

Tử Vũ đột nhiên mở mắt.

Kém theo cái mở mắt ấy, không gian ngập tràn trong tuyết trắng kia đột nhiên
biến mất mà trở thành một vùng đen tối thăm thẳm. Không gian đen tối thăm thẳm
ấy không chỉ có Tử Vũ, mà còn có cả đối thủ lớn nhất đời hắn, Phụng Vũ.


  • Nàng có thể cắt không gian này, nhưng muốn nó nứt vỡ, thì trừ phi nàng giết
    được ta !

Phụng Vũ mỉm cười, rồi giơ một trong hai thanh kiếm của mình lên, nói:


  • Cứ mỗi lần ta cắt không gian, trên thanh kiếm này lại xuất hiện một vết
    nứt. Mỗi một vết nứt ấy, chính là một khe nứt không gian có thể thôn phệ vạn
    vật. Một khi đã tích tụ đủ những khe nứt đó, chỉ cần một chiêu, ta cũng có thể
    chém nát cả thế giới này.

Vừa nói, nàng vừa miết tay qua thanh kiếm nọ, tay nàng đi đến đâu, những vết
nứt kia liền biến mất đến đó. Hiển nhiên, nàng đã thay đổi chủ ý.

Tử Vũ, hiện tại không quan tâm đến điều đó.

Ở trong không gian của mình, Tử Vũ tuyệt đối có tín tâm.

“Hô !”

Hai bàn tay đưa ra phía trước, Tử Vũ làm một động tác như thể đẩy một cánh cửa
sang hai bên. Cùng với động tác của hắn, cả không gian u ám đang vây lấy hai
người chừng như rung lên từng chập. Thế rồi, khi mà hai tay Tử Vũ đã giang ra
hết cỡ, thì trước mặt hắn chính là một khoảng không còn đen tối hơn hết thảy
không gian xung quanh.

Thế rồi, hắn trực tiếp lao vào khoảng không ấy.

Nói đúng hơn, là lao qua nó.

Khoảng không đó giống như một lớp màng, sau khi bị Tử Vũ xuyên qua liền trực
tiếp bao bọc lấy hắn, khiến cho tốc độ cũng như lực công kích của hắn đột
nhiên tăng lên gấp cả vạn lần.

Thành ra, kể từ khi thấy Tử Vũ lao qua không gian nọ, Phụng Vũ còn chưa kịp
nảy ra bất kì ý nghĩ nào, thì thân thể hắn đã ở ngay trước mắt nàng, bàn tay
hóa thành lưỡi kiếm, trực tiếp xuyên qua cổ họng nàng.

Khoảng không đó, chính là hắc ám trong hắc ám.

Ánh mắt của Phụng Vũ lúc này đột nhiên trở nên nhu hòa, còn ánh mắt của Tử Vũ
lại thập phần kinh ngạc. Treo lơ lửng trên tay hắn, thân thể của Phụng Vũ từ
từ tan ra thành bụi cát…

Bụi cát ? Không đúng…

Là tro !

Một ánh lửa đột ngột bùng lên trong không gian tăm tối. Thế rồi, trong ngọn
lửa bốc lên từ đám tàn tro kia, Phụng Vũ nhẹ nhàng bước ra, thân thể hoàn toàn
lành lặn, thậm chí là những vết máu vương trên y phục cũng đã tuyệt nhiên tan
biến.

Xét về công kích lực, thì với Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm, Phụng Vũ khẳng định
xếp trên Tử Vũ vài bậc.

Xét về độ phòng ngự, thì dù Tử Vũ có để lại trên thân nàng bao nhiêu vết
thương, chỉ cần một lần tái sinh, nàng đã lại trở về nguyên trạng.

Trận đấu này, Tử Vũ làm sao để thắng đây.

Ám Tuyển chết tiệt, nếu như không phải nó đột nhiên biến mất, thì giờ này khả
dĩ còn có thể tranh cường cùng Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm. Dù gì thì gì, Tử Vũ
cũng không tin cái thứ quái vật đó sẽ bị cặp song kiếm kia một nhát cắt làm
đôi.

Nhưng hiện giờ nuối tiếc thì có ích gì, Tử Vũ căn bản vẫn vô pháp giết được
Phụng Vũ.

Có cái gì chấm dứt được sự bất tử của nàng đây ?

Chẳng lẽ… hắn sẽ phải để nàng thất vọng hay sao ??

Nhìn thân thể như ngây ra của Tử Vũ, Phụng Vũ cũng không vội tấn công, mà chỉ
lẳng lặng đứng yên nhìn hắn. Thế rồi, sau một đoạn thời gian tưởng như dài
bằng thế kỉ, nàng tưởng như đã không chờ đợi được nữa, hai thanh kiếm lại một
lần nữa va nhẹ vào nhau rồi trực tiếp tiến lên.

Đồng thời, một tiếng “Choeng !” bỗng nhiên vang vọng trong tâm thức Tử Vũ.

Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm, hà thị dĩ khả tồn ? (Dưới lưỡi kiếm Lưỡng Đoạn
Thời Không, còn thứ gì có thể tồn tại ?)

Phụng Vũ vừa mới lao tới, thân hình Tử Vũ cũng lập tức nháng lên. Cơ hội chỉ
có một, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Gần như là tự sát.

Kể cả Tử Vũ có bất tử hắc ám chi thân, thì việc lao vào lưỡi kiếm của Phụng
Vũ, vẫn cứ là một hành động tự sát.


  • Ngươi…

Nhìn hai thanh kiếm của mình đang trực tiếp xuyên qua thân thể Tử Vũ, khiến
cho hắc ám chi thể của hắn đang bốc lên cuồn cuộn những đạo khí lưu, đến Phụng
Vũ cũng phải cảm thấy bất ngờ. Nhìn nàng, Tử Vũ không ngờ lại nở một nụ cười,
là một nụ cười mãn nguyện.


  • Ta không thể phụ sự ủy thác của bằng hữu, huống chi nàng còn là bằng hữu
    duy nhất.

Nói rồi, hai tay của Tử Vũ liền nằm chặt lấy hai thanh kiếm nọ, đoạn thân thể
cùng lúc nổ tung.

“RẦM !!!”

Cả khoảng không gian đen tối chừng như bị tiếng nổ ấy làm cho tan nát, từng
đạo hắc ám khí lưu cứ không ngừng tuôn ra như suối, hiển nhiên đã không còn
cso thể duy trì được thêm nữa.

Nếu như khoảng không đó chỉ chịu ảnh hưởng gián tiếp của vụ nổ, thì đối tượng
trực tiếp của vụ nổ chính là Phụng Vũ, hiển nhiên là phải chịu một lực công
kích nặng nề. Bất quá, chỉ một lần nữa ánh lửa bùng lên, nàng lại trở về trạng
thái nguyên vẹn ban đầu.


  • Lần sau, ta nhất định không giúp nàng không công !

Hắc ám khí lưu đang chạy tán loạn giữa không trung, theo một tiếng nói phiêu
hốt này mà dần dần tụ lại thành một nhân hình. Tử Vũ không những đã bị Lưỡng
Đoạn Thời Không kiếm xuyên qua, lại còn tự phá nát hắc ám chi thân mình tu
luyện bấy lâu, thân thể khẳng định đã thụ thương nghiêm trọng, đến ngay cả
linh hồn cũng bị tàn phá nặng nề. Hắn hiện tại vẫn còn chưa chết, chỉ là vì
hắc ám thì không bao giờ biến mất, nên thân thể vẫn còn có thể tu lại, và linh
hồn tuy bị thương tổn, nhưng mà vẫn chưa đến mức tiêu tan.


  • Hai thanh kiếm của nàng, hãy để ta mượn một chút vậy !

Phụng Vũ mỉm cười.

Tử Vũ nâng hai thanh kiếm vừa mới đoạt được từ tay nàng lên, sức mạnh hiện tại
khẳng định đã không còn, nhưng ý chí thì tuyệt không giảm sút. Bằng vào ý chí
ấy, hắn giương lớn hai con ngươi màu tím, chính là để nhìn thấy một thứ vô
hình.

Chém vào thân thể của Phụng Vũ thì không ích gì. Muốn giết nàng, chỉ có thể
chém vào sự bất tử của chính nàng mà thôi.

“Xuy !”

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên. Tử Vũ, dựa vào cảm giác mơ hồ của mình, tùy
tiện vung ra một kiếm.

Một kiếm chấm dứt, thân thể hắn ngã xuống.


  • Tử Vũ !

Là một thanh âm rất kì lạ như có như không, khiến cho Tử Vũ trong cơn mê man
đột nhiên tỉnh lại. Mở mắt ra, hắn lại thấy mình ở trên ngọn đồi thấp tại Địa
Ngục.


  • Tử Vũ, cảm ơn ngươi !


  • Ngươi là…


Tử Vũ khó nhọc nói, thần thể hắn đã quá hư nhược, nhưng hắn vẫn có thể nhìn
thấy dáng hình trước mặt.

Một con Rồng.

Một con Rồng thân hình không lớn, nhưng thần thái uy nghiêm của nó thì đến cả
Long Hoàng cũng phải tự thẹn không bằng. Cặp sừng nhọn vút cao đầy kiêu hãnh,
lân giáp màu xanh trong suốt lấp lánh quang mang thần thánh, khí chất cao quý
vừa tĩnh lặng lại vừa thanh bình… trong Long tộc, từ bao giờ lại xuất hiện một
cá nhân thế này ?

A…

Tử Vũ cuối cùng cũng nhớ ra.


  • Ngươi là “tiếng nói” của Phụng Vũ ?

Bởi vì Phụng Vũ từng nói bằng hữu của nàng chính là tiếng nói của nàng, nên Tử
Vũ sau khi đoán định đây chính là thứ mà nàng luôn giấu trong áo khi đồng hành
cùng hắn thì liền hỏi như thế.

Con Rồng gật đầu.


  • Ta là Thanh Âm Thánh Long của Long tộc, cũng là tọa kị của Phụng tỉ. Tử Vũ,
    thay mặt Phụng tỉ, ta chân thành cảm ơn ngươi.


  • Cám ơn gì chứ, nếu không phải là nàng muốn…thì ta căn bản không thể giết
    nàng…khoan đã…Thanh Âm Thánh Long…vậy là…tiếng nói của nàng đều do ngươi phát
    ra ?


  • Phụng tỉ bị câm.


Con Rồng phe phẩy đôi cánh, trong cặp mắt xanh thăm thẳm chừng như có một ngấn
lệ.


  • Tử Vũ, tạm biệt, nếu sau này ngươi cần đến, bất cứ khi nào cũng có thể dùng
    tên của ta để gọi ta ra !

Nói rồi, Thanh Âm Thánh Long truyền đến Tử Vũ một cái tên, đoạn vẫy cánh bay
đi, chỉ sau một lát đã tan biến vào hư không.

Địa Ngục.

Từ cả trăm năm nay, danh từ này đã không còn là một nỗi khiếp sợ thường trực
của người dân Vô Tận giới nữa. Bởi vì, họ biết rằng, Địa Ngục hiện tại chỉ còn
là nơi đến của các linh hồn, được cai quản dưới một vị thần hùng mạnh mà họ vô
cùng sùng kính.

Minh Thần.

Tử Vong Ma Thần.

Thi Vương.

Mỗi một dân tộc lại có một cách gọi khác nhau. Nhưng, tựu chung lại, thì vị
thần này vẫn có một cái tên chung: Diêm Đế.

Tại một ngọn núi cao của Địa Ngục, nơi có một cây đại thụ lớn vô cùng lúc nào
cũng tỏa ra quang mang xanh biếc, có năm người đang ngồi cạnh bên nhau.


  • Tử Vũ, cũng thật là liều mạng, không ngờ lại dám tự hủy hắc ám chi thân…

Yêu kiều ngả đầu vào vai Tử Vũ, Nhã Dạ trách cứ nói. Thời gian gần đây, Tử Vũ
mới cho bốn nàng xem lại trận chiến giữa hắn và Phụng Vũ thông qua kí ức của
hắn, lần nào xem các nàng đều nhăn mặt nhăn mày, nhưng lại vẫn xem hoài không
bỏ.


  • Nhưng Phụng Vũ cũng thật chung tình, trải qua một khoảng thời gian dài như
    vậy, không ngờ vẫn có thể chết vì người mình yêu…

Lục Nhi tư lự nói, bàn tay không ngừng đối phó với sự trêu chọc của Đinh Đang
đang nằm ngay cạnh nàng, thần tình mơ màng như thể nhớ lại những ngày ngắn
ngủi đồng hành cùng Phụng Vũ.


  • Ngày đó Phụng Vũ nói muốn tìm tới nàng, có lẽ là để nhờ nàng tấu một khúc
    nhạc cho Thanh Âm Thánh Long nghe. Khúc nhạc của một Thanh Âm ma pháp sư có
    lợi ích rất lớn cho việc trưởng thành của Thanh Âm Thánh Long…

Tử Vũ quay qua Nhã Dạ, dịu dàng nói, bản thân cũng hồi tưởng lại khoảng thời
gian cùng Phụng Vũ đồng hành.


  • Tử Vũ, chàng và Phụng Vũ có nói về ba thế giới, Thế giới thứ ba chính là
    Đông, Tây hai lục địa sao ? Nếu như vậy, thì Địa ngục này thuộc về đâu ?

Y Nhược ngồi bên cạnh Nhã Dạ, cuối cùng cũng nói lên điều mà nàng băn khoăn.


  • Nàng thử nghĩ xem, Đông, Tây hai lục địa, lớn thì có lớn, nhưng liệu có
    xứng với cái tên Vô Tận giới hay không ? Còn Địa ngục này ? Nó đã tồn tại qua
    cả ba thế giới.

Tử Vũ mỉm cười, đoạn nhắm mắt lại không nói tiếp. Lúc này, ở trong vòng tay
của bốn người con gái mà hắn yêu thương nhất, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật
say.

Hết


Thi Vương - Chương #73