Thần Đản(1)


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Lí Thiên Hành, ân oán giữa chúng ta, cuối cùng cũng có thể kết liễu được rồi…

Căn đại sảnh lạnh ngắt, ở trên sàn la liệt xác người, máu tươi vương vãi khắp
nơi, hiển nhiên là nơi đây vừa trải qua một trận chiến cực kì khốc liệt. Trong
cái không khí ngập ngụa mùi máu tanh đó, trong sảnh vẫn còn hai người đang
đứng. Một người, chính là Bang chủ Thiên bang Lí Thiên Hành, sắc mặt tuy vẫn
còn giữ được vẻ từ hòa như thường thấy, nhưng nếu tinh ý một chút, thì hẳn
người ta sẽ thấy trong đôi mắt thâm sâu kia là những dao động bất thường. Đối
diện với Lí Thiên Hành, là một trung niên nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi, đôi
mắt sắc lạnh, hai tay dính đầy máu, cũng chính là người mới phát thoại. Kì lạ
một điểm, là dung mạo người này so với Lí Thiên Hành lại có đôi chút tương tự
nhau.


  • Thiên Quân, hẳn là con đã chờ ngày này rất lâu rồi ?

Lí Thiên Hành sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng lặng lẽ lên tiếng. Nghe đến
hai chữ “Thiên Quân”, sắc mặt trung niên nhân nọ thoáng đanh lại, đoạn gằn
giọng quát lớn:


  • Ngươi im đi ! Cái kẻ tên là Thiên Quân đó đã chết lâu rồi !! Hôm nay, ở
    đây, ta là Nghịch Thiên Hội chủ !


  • Thiên bang, Nghịch Thiên hội... ý trời, thật sự là ý trời… lẽ nào giữa phụ
    tử chúng ta không còn cách giải quyết nào khác sao ?


  • Hắc… ý trời ?? ngươi nói tất cả chuyện này là do ý trời sao ? Lí Thiên Hành
    ơi là Lí Thiên Hành, chẳng nhẽ người chưa bao giờ nghĩ tới mẫu thân của ta vì
    sao lại ôm hận mà chết ? muội muội của ta vì sao lại tự tử hay sao ??? Do
    ngươi, tất cả là do ngươi, chẳng có cái ý trời chết tiệt nào ở đây cả !!!


Nghịch Thiên Hội chủ gầm lên, hai con mắt cơ hồ đã biến thành hai ngọn lửa
hừng hực hận thù. Hận, gã hận Lí Thiên Hành, cũng là hận phụ thân của chính
mình. Cùng với tiếng gầm của Nghịch Thiên Hội chủ, không gian trong căn sảnh
cơ hồ đặc quánh lại, cùng với mùi máu tanh tạo thành một bầu không khí nặng nề
chết chóc. Thở ra một hơi não nề, Lí Thiên Hành cuối cùng cũng nói:


  • Thiên Quân, ta biết con hận ta, ta cũng biết mình có lỗi với mẫu thân và
    muội muội của con…nhưng mà, cái bí mật đó, ta đã sắp khám phá ra rồi… ước
    nguyện cả một đời của ta đã sắp trở thành hiện thực…ta không thể chết lúc này
    được, xin lỗi, con trai của ta !

Nói đoạn, thân thể lão tức thì bốc lên không trung, hai bàn tay uyển chuyển vẽ
thành một thái cực đồ hình tán phát quang mang hòa dịu, rồi nhanh như trảo
chớp đẩy nó về hướng Nghịch Thiên Hội chủ vẫn còn đang trong cơn kích động.

“Bùng !!”

Nghịch Thiên Hội chủ chừng như không thể né tránh, thân hình giương lên thẳng
thắn tiếp nhận thái cực đồ hình nọ, tức thì thân thể bị bắn ngược về phía sau
và đập mạnh vào một trong tám chiếc trụ lớn chống đỡ đại sảnh. Một đòn này vốn
là tâm huyết cả đời của Lí Thiên Hành, nhưng lão cũng không ngờ thành công lại
đến dễ dàng như vậy, thân hình liền chầm chậm hạ xuống đất, miệng khẽ thở ra
một hơi nặng nề, lẩm bẩm:


  • Quân Nhi, tha lỗi cho phụ thân…

Lão nhớ, vẫn nhớ, về một thời xa xưa khi lão cùng gia đình sống hạnh phúc và
yên ấm trong một trang viện nhỏ. Lúc đó, lão chỉ là một trang chủ nhỏ bé yếu
nhược, nhưng trong nhà lúc nào cũng ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Thế rồi,
một ngày nọ, lão bỗng phát hiện ra một bí mật kinh thiên, một bí mật khiến cho
lão như si như say lúc nào cũng chỉ băn khoăn về nó. Bỏ bê gia đình, lão cắm
đầu vào nghiên cứu cái bí mật ấy. Để rồi, cho đến khi nhờ nó mà lão có một
thân công lực quán tuyệt thiên hạ, thì cũng là lúc vợ lão qua đời. Lại trải
qua mấy năm, đứa con gái nhỏ của lão bị một Tử Vong Ma pháp sư cường đại khi
nhục, lão không ngờ lại không vì nó ra tay báo thù, mà lại mời kẻ kia về phụ
lão nghiên cứu bí mật nọ. Uất ức, đau đớn, con gái của lão cuối cùng đã tự tử
vài ngày sau đó.

Cũng từ đó, con trai của lão biến mất, để rồi sau đó xuất hiện như một Nghịch
Thiên Hội chủ luôn luôn đối chọi lại Thiên bang, bang hội mà lão lập ra để tìm
hiểu bí mật kia. Hôm nay, nhân lúc nhân lực của Thiên bang vì trận chiến tại
Quyện Long thành mà bị tổn thất đáng kể, con trai lão đã dẫn quân đến tập kích
đột ngột, để rồi chỉ còn lại hai cha con lão trong trận chiến cuối cùng.


  • Aiii… số phận cũng thật là trêu người mà !!!


  • Nghịch Thiên Cải Mệnh !!!


Đúng lúc lão xoay lưng định bỏ đi, một thanh âm vô cùng quen thuộc bỗng nhiên
vang lên đột ngột. Đoạn, thân hình vốn đang nằm bất động trên sàn của Nghịch
Thiên Hội chủ đột ngột bật dậy, rồi phóng tới Lí Thiên Hành như một mũi tên,
nhanh như trảo chớp khóa chặt lấy hai cánh tay của lão.


  • Lí Thiên Hành, cùng chết với ta đi !!!!

Thân hình gần như đã bị thái cực đồ của Lí Thiên Hành xé nát, nhưng hai con
mắt của Nghịch Thiên Hội chủ vẫn hừng hực như hai ngọn lửa xoáy sâu vào khuôn
mặt của người mà gã đã từng tôn kính, nhưng nay chỉ còn lại sự hận thù. Gã
biết, gã vẫn chưa đủ sức để chiến thắng Lí Thiên Hành trong một trận đấu công
bình. Thế nhưng, gã vẫn còn một tuyệt chiêu sau cuối.

Chỉ nhìn vào mắt của đối phương, Lí Thiên Hành đã biết gã định làm gì, trong
lòng tức thì phát lãnh, công lực toàn thân liền dồn lên hai cánh tay định đẩy
đối thủ ra. Chỉ là, trong một sát na bất ngờ này, công lực của lão còn chưa tụ
đủ, hiển nhiên sẽ phải chịu cảnh đồng quy ư tận với đối phương trước khi thoát
kịp.


  • Thiên Địa Đồng…

Vừa cười lên quỷ dị, Nghịch Thiên Hội chủ vừa gằn từng tiếng. Chỉ là, trước
khi gã kịp kết thúc, thì mọi thứ đã dừng lại. Cặp mắt vẫn mở lớn đầy hận thù,
nụ cười vẫn treo trên khóe môi, nhưng tất cả cũng chỉ có thế. Gã đã chết.

Lí Thiên Hành chưa chết, nhưng cũng đã sắp chết. Đứng đối diện với Nghịch
Thiên Hội chủ, nên lão nhìn thấy rõ tất cả những gì vừa xảy ra. Một bóng đen
chớp lên, một lưỡi dao lướt nhanh qua cổ họng của cả lão và con trai, là một
nhát dao cực kì hoàn mĩ.


  • Là ngươi…ọc….

Lí Thiên Hành đổ gục xuống, không như Nghịch Thiên Hội chủ vẫn còn đang đứng
thẳng. Lúc này, nhìn từ bên ngoài, thật giống như lão đang quỳ xuống xưng tội
với con trai của mình vậy. Hình ảnh ấy, nếu liên kết với cuộc đời của hai
người, xem ra cũng có chút ý nghĩa. Và, đó chính là giây phút cuối cùng của
Bang chủ Thiên Bang hùng mạnh một thời.


  • Ngươi đã tiến bộ rồi !

Thanh âm lạnh và trầm, là một thanh âm vô cùng quen thuộc. Tử Vũ, hiện ra từ
trong bóng tối, lặng lẽ nói với kẻ vừa kết thúc cuộc đời hai cha con họ Lí.


  • Chủ nhân, thường thì ta không lãng phí sức lực như thế !

Vừa nói, cái bóng đen đó vừa quay mặt lại, đoạn nhanh như điện xẹt lao vút đến
trước mặt Tử Vũ, con dao trong tay vừa xuất ra được nửa đường, đã tức thì
khựng lại. Thở ra một hơi dài, kẻ đó nói:


  • Khoảng cách giữa con dao này và trái tim của ngài, xem ra vẫn còn rất xa !

Người có mong muốn cắm một con dao vào trái tim Tử Vũ, trên đời này chỉ có một
người. Lộ Khiêm.

Nhát dao vừa rồi của gã, nếu đâm tiếp một lóng tay, khẳng định gã sẽ chết.
Không có gì để chứng minh điều đó, chỉ là trực giác của sát thủ nói với gã như
vậy. Và vì gã tin vào nó, nên bây giờ gã vẫn còn sống.


  • Nếu y tự bạo, chỉ e ta sẽ mất đi hai cỗ cương thi cường hãn !

Tử Vũ nói, đoạn đưa mắt nhìn quanh. Không tệ, đích xác không tệ, trong căn
sảnh này không ngờ có đến hơn trăm cái xác đều có thực lực của Siêu cấp cao
thủ trở lên, ngoài ra còn có đến hơn chục Á Thần cấp và Thánh cấp, khẳng định
là toàn bộ cao thủ của Thiên bang và Nghịch Thiên hội dồn lại. Phẩy tay một
cái, Tử Vũ thu hết toàn bộ những cái xác đó vào trong Nguyệt Thi, thậm chí đối
với một “người quen” là Sư nhân Tiêu Dược cũng chẳng nhìn qua một mảy. Lúc
này, còn có một thứ khác đang thu hút sự chú ý của hắn.

Bí mật của Lí Thiên Hành.

Tử Vũ chầm chậm bước vào trong nội sảnh, cũng chính là căn cứ bí mật của Thiên
bang, mỗi bước đi đều thập phần tự tin, tưởng như đối với nơi này đã vô cũng
quen thuộc. Lần này, gã trở về Đông Phương lục địa, ban đầu là muốn đối phó
với Cương thi đế quốc đang điên cuồng bành trướng, nhưng sau khi liên lạc với
Lộ Khiêm, thì liền chuyển mục tiêu qua đám Thiên bang này. Cùng với Lộ Khiêm,
Lệ Sa Nhã Trân và Nhã Dạ chư nữ đi đến nơi này, gã vốn tưởng chuyến này cũng
phải tốn một phen công sức, không ngờ lại gặp ngay lúc Nghịch Thiên hội tấn
công Thiên bang, thành ra thuận tay “ngư ông đắc lợi”, cuối cùng không mất một
giọt mồ hôi đã tận diệt cả hai. Bất quá, những thứ này trong mắt của Tử Vũ,
cũng chẳng đáng quan tâm. Thứ mà hắn quan tâm, chính là cái bí mật đã ám ảnh
cả đời Lí Thiên Hành kia. Rốt cuộc, đó là thứ gì lại khiến cho hắn si mê đến
vậy, và lại cần đến Tử, Vong Ma pháp sư để giúp hắn giải ra bí mật đó ? Câu
trả lời, chính là ở nơi này.

Trước mặt Tử Vũ là một đạo cấm chế, sau đạo cấm chế đó là một đường hầm dẫn
xuống lòng đất. Không mất một giây suy nghĩ, Tử Vũ trực tiếp bước qua cái cấm
chế đã từng khiến Lí Thiên Hành tự hào, không tốn một mảy may công sức đã hủy
diệt nó hoàn toàn, hướng tới cái thứ khí tức đang tán phát ra từ trong đường
hầm mà đi tới. Thực lực của Tử Vũ lúc này, đã tuyệt đối vượt xa so với cái gọi
là Thánh cấp cấp mười trên Vô Tận giới.

Ánh sáng.

Sâu trong đường hầm tối tăm là một khoảng không gian khá rộng được chiếu sáng
bởi một thứ ánh sáng cực kì thuần khiết. Đưa mắt nhìn xung quanh, Tử Vũ phát
hiện ra những đồ vật hết sức kì lạ, những con người trong những bộ y phục cũng
kì lạ không kém, đang đứng yên bất động.

Toàn bộ những thứ này đã chết, hơn nữa còn là chết rất lâu rồi. Nhưng, tình
trạng của chúng, từ người cho đến vật, đều còn nguyên như mới, khẳng định là
do chịu tác dụng của thứ ánh sáng kì lạ này.

Khoảng không gian này khá dài, với những khối kiến trúc kì lạ nằm ở hai bên,
cộng thêm con đường ở giữa, khiến Tử Vũ liên tưởng đến một con phố. Trên con
phố ấy, là hơn một trăm con người bất động, với đủ thứ y phục kì quái khác
nhau, từ những chiếc quần chỉ dài tới gối của một số nam tử, hay những chiếc
áo nhỏ xíu chỉ che được phần ngực với hai cái dây vắt qua vai của vài thiếu
nữ. Không chỉ thế, một vài trong số họ, còn đang ngồi trong những chiếc hộp
kim loại với bốn bánh hai bên, chừng như là phương tiện di chuyển của họ… Bất
quá, thứ mà Tử Vũ chú ý nhất, lại không phải những thứ đó, mà chính là một cái
hố nằm ở chính giữa con đường. Thứ ánh sáng kì lạ đó phát ra từ đây.

Không do dự, Tử Vũ tung mình nhảy xuống cái hố nọ, chầm chậm hạ thân xuống
khoảng không gian bên dưới. Khoảng cách này tương dối dài, nhưng Tử Vũ không
vội vã, bởi vì càng xuống tới nơi, một thứ khí tức kì lạ và thần thánh lại
càng tỏa ra mãnh liệt, là hiện thân cho một loại lực lượng mà Tử Vũ cũng phải
kiêng nể vài ba phần. Không vội vã, nhưng cuối cùng, Tử Vũ cũng xuống tới đáy.

Lại là một xác chết.

Không phải xác chết của con người, mà là xác chết của Thần.

Đây không phải là một vị thần giống như Quang Dương Thần hay Hắc Ám Ma Thần
trong truyền thuyết của Vô Tận giới, vì những kẻ đó, với Tử Vũ, chỉ là những
cường giả hùng mạnh bậc nhất mà thôi. Nhưng kẻ này, cái xác chết này, Tử Vũ
công nhận đó là Thần.

Một vị Thần thực sự.

Vị Thần có thân hình không lớn, sau lưng có một đôi cánh chim giống như Thần
tộc của Vô Tận giới, đang cụp lại che đi gần hết thân hình y, chỉ để lộ ra một
khuôn mặt trung niên với những đường nét đẹp tuyệt như một bức tượng. Dù y đã
chết, nhưng trên người y vẫn tỏa ra một thứ khí tức thần thánh phi thường,
khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy kính ngưỡng chỉ muốn quỳ xuống.
Đây, khác với thứ khí tức hùng mạnh của những kẻ như Quang Dương Thần hay Hắc
Ám Ma Thần. Đây, mới thực sự là Thần.

Trong truyền thuyết của Vô Tận giới không nhắc đến vị Thần này, nhưng xác của
y ở đây, tức là y từng tồn tại. Vậy thì, y tồn tại vào thời điểm nào ???

Những cái xác trên kia, cũng từng là những con người, nhưng từ trước đến nay,
Tử Vũ chưa từng nghe qua về cái gì hay bộ tộc nào giống thế. Vậy thì, họ tồn
tại vào thời điểm nào ?

Nếu có một kẻ nào đó trên thế giới này trả lời được câu hỏi đó, thì kẻ đó,
chính là Tử Vũ.

Giờ thì Tử Vũ đã hiểu tại sao Lí Thiên Hành lại cần đến những Tử, Vong Ma pháp
sư cường đại để giúp lão tìm hiểu về cái bí mật này. Nhiều xác chết như vậy,
không phải là chuyên môn của loại chức nghiệp này hay sao ?

Không suy nghĩ thêm nhiều, Tử Vũ hít nhẹ một hơi, chầm chậm ngưng tụ hắc ám
năng lượng trong cơ thể, đoạn từ tốn giơ tay ra trước mặt vị Thần nọ, cố gắng
thâm nhập vào kí ức có lẽ đã trải qua hàng tỉ năm ấy. Rốt cuộc, bên trong vị
Thần này, ẩn chứa những gì ?

“Oanh”

Tinh thần của Tử Vũ bị chấn ngược trở lại bởi một thứ khí tức thần thánh vô bỉ
phát ra từ người vị Thần. Không có thứ hùng khí bức người, chỉ là một sự thánh
khiết không chút tì vết, khiến cho trong lòng Tử Vũ không khỏi có chút xao
động. Xao động, không biết hắn làm thế này có đúng không ?

Rất nhanh sau đó, Tử Vũ đã gạt bỏ sự xao động đó. Những gì hắn muốn, hắn phải
làm cho bằng được.

Đem tinh thần lực hòa cùng hắc ám năng lượng, Tử Vũ từng chút, từng chút một
xâm thực thứ khí tức thần thánh đang cản trở hắn thâm nhập vào kí ức của vị
Thần nọ. Cứ mỗi một giây, hắn lại tiến đến gần hơn, đồng thời việc muốn tiên
thêm bước nữa cũng khó khăn hơn gấp bội. Bất quá, Tử Vũ biết, hắn cuối cùng
cũng sẽ thành công.

“Bụp”

Và hắn đã thành công.

Trái với dự đoán của Tử Vũ, kí ức của vị Thần rất có thứ tự, rất có lớp lang,
hệt như đang mở ra trước mắt hắn một quyển sách vậy, mỗi một chi tiết đều vô
cùng rõ ràng. Hơn nữa, đó lại không chỉ là kí ức của vị Thần khi còn sống, mà
thông qua con mắt của vị Thần, Tử Vũ còn nhìn thấy tất cả những sự kiện đã xảy
ra trong phạm vi thần thức của vị Thần sau khi y chết. Thần thức của vị Thần
này, gần như đã bao trùm cả Vô Tận giới.

Nói cách khác, Tử Vũ chính là đang tiếp cận với quyển sách lịch sử chi tiết và
rõ ràng nhất thế giới.

Vũ trụ, thì ra đã được hình thành như thế.

Vô Tận giới, thì ra đã được hình thành như thế.

Cuồng Bạo Thâm Hải, thì ra đã được hình thành như thế.

Tiếp nhận kí ức của vị Thần nọ, mà bây giờ được hắn gọi là Tối Cổ Thượng Thần,
cái nhìn và cách lí giải của Tử Vũ đối với thế giới bỗng nhiên trở nên sâu sắc
hơn, thâm thúy hơn. Và, cũng từ giây phút này, hắn mới chính thức trở thành
một vị Thần mới của Vô Tận giới.


Thi Vương - Chương #68