Nhất Long Tứ Phụng


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Cương thi biết suy nghĩ ? Lịch Đế ? Tộc nhân ? Những thứ này cứ liên tục xoay
chuyển trong đầu Tử Vũ, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy mông lung. Cái chết
lần thứ hai của Trình Tưởng đã để lại trong hắn một ấn tượng sâu sắc không thể
phai mờ. Kể từ đó, những lời trăn trối mơ hồ của lão cứ luôn khiến hắn băn
khoăn không dứt. Hiện tại,, dường như hắn đã có manh mối để giải đáp những băn
khoăn đó.


  • Ngươi tên là gì ?

Đang trầm ngâm bước dọc theo hành lang dẫn đến phòng của Nhã Dạ, Tử Vũ đột
nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng chừng nhưu vang vọng khắp cả không
gian vắng lặng của Hắc Ám Ngọc Tháp.


  • Điểu Điểu, ngài có thể gọi ta là Điểu Điểu…

Từ trong hư vô, Điểu Điểu bỗng chốc hiện ra, nhanh nhẹn đáp lời với chất giọng
nửa như tinh nghịch, nửa như nhu thuận.


  • Ngươi và Hắc Ám Ma Thần có quan hệ như thế nào ?


  • Chẳng như thế nào cả. Hắc Ám Ma Thần sinh ra lão Điểu, là tộc trưởng đầu
    tiên của Hắc Ám Dị Điểu bọn ta. Ta là thế hệ thứ tư trong tộc, đối với cái gọi
    là tiên tổ đó nửa điểm cũng chẳng thấy vừa mắt. Dị Điểu bọn ta vốn dĩ có thể
    tự do bay lượn trong không trung, sống cuộc sống khoáng đạt vô lo vô nghĩ. Vậy
    mà, chỉ vì kẻ đó, cả tộc bọn ta phải sống chui nhủi trong bóng tối, tổn hao
    biết bao máu xương của đồng loại chỉ vì một thứ mục đích mơ hồ ngu dốt. Vì
    thế, vào khoảng trăm năm trước, ta giết chết lão Điểu và tự lập mình thành tộc
    trưởng của bộ tộc. Lần này đến Ám Lâm Chi Thành là lần hợp tác cuối cùng giữa
    ta và hai kẻ ngu muội đó, nếu thành công thì coi như là trả dứt nợ cho cái kẻ
    đã có công tạo ra dân tộc của ta…Chỉ là, không ngờ ngài lại xuất hiện vào phút
    cuối.


Điểu Điểu vươn vai như thể đã chịu quá đủ mệt mỏi, chiếc áo choàng cũng theo
đó mà bị nàng trút sang một bên, để lộ ra một hình hài nhỏ bé cùng khuôn mặt
khả ái tinh nghịch. Vóc dáng của nàng, không ngờ lại chỉ như một đứa trẻ mười
tuổi của nhân loại, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng khó mà tin được đây
chính là tộc trưởng của Dị Điểu tộc, một dân tộc đã từng giúp cho Hắc Ám Ma
Thần đánh đông dẹp bắc khắp Vô Tận giới.

Tử Vũ gật gật đầu, đoạn thản nhiên nói, chừng như đối với hình hài của Điểu
Điểu không hề cảm thấy bất ngờ:


  • Ta với ngươi bây giờ có một thỏa thuận. Ngươi, và dân tộc của mình, hãy đến
    Ám Lâm Chi Thành này, và trở thành những kẻ bảo hộ cho Ám Tinh Linh tộc. Đổi
    lại, ta sẽ cho các ngươi được sống.


  • Hưm…nếu như những dân tộc khác trên Vô Tận giới biết được bảo hộ của Ám
    Tinh Linh tộc lại là “những đứa con của Hắc Ám ma Thần”, thì chỉ sợ chút tàn
    dư này của Ám Tinh Linh tộc sẽ còn bị tiêu diệt nhanh hơn cả không có sự bảo
    hộ của bọn ta nữa đó…


  • Cái đó, ngươi không cần phải quản tới !


Tử Vũ nói, đoạn quay lưng bỏ đi, trong lòng cũng có chút hân thưởng đối với sự
thông minh của Điểu Điểu. Ám Tinh Linh tộc từ nay có nàng và tộc nhân bảo vệ,
khẳng định sẽ không còn phải lo đến những kẻ muốn trục lợi từ sự diệt vong của
họ. Có điều, nếu như để cho người ta biết được sự tồn tại của Dị Điểu tộc
trong Ám Lâm Chi Thành, thì hậu quả khẳng định sẽ giống như lời Điểu Điểu đã
nói. Bất quá, đó, chỉ đúng trong trường hợp Hắc Ám Ma Thần khi ấy vẫn là danh
tự khủng bố nhất trên Vô Tận giới. Khủng bố nhất ư ? Ba chữ này đã sắp được
dùng để miêu tả kẻ khác rồi.


  • Hưm hưm…làm bảo vệ ư ? Cũng không tồi nhỉ…chỉ cần được bay và có chỗ để an
    tâm trở về…

Nhìn theo bóng lưng mà nàng đột nhiên cảm thấy rất vĩ đại của Tử Vũ, Điểu Điểu
bỗng nhiên lẩm bẩm khẽ khàng. Được tự do bay lượn, và có nơi để an tâm trở về,
thế, đã là quá đủ cho một dân tộc được sinh ra như một thứ vũ khí chiến tranh,
để rồi đã phải trải qua hàng vạn năm dài chìm trong máu và nước mắt.

Thế nhưng, những thứ nhu cầu đơn giản đó, liệu rằng có phải chỉ là một giấc mơ
xa xôi ?

Điểu Điểu biết, chỉ với sức của nàng, thì đó đích thực là một giấc mơ xa xôi.
Thế nên, từ khi ý thức được sức mạnh của Tử Vũ, nàng đã chọn hắn làm nơi gửi
gắm hi vọng. Nếu, ngay cả hắn cũng không giúp gì được cho dân tộc của nàng,
thì có lẽ, số phận của bọn nàng, chính là diệt vong.


  • Chủ nhân !


  • Tử Vũ !


Những thanh âm đồng loạt vang lên khi Tử Vũ bước vào phòng Nhã Dạ. “Những”,
không phải “hai”, bởi vì Y Nhược và Đinh Đang cũng đã có mặt tại đó tự lúc
nào. Nhìn bốn người con gái của mình đang ngồi quây quần bên chiếc giường lớn,
trên khuôn mặt mỗi người đều có chút tiếu ý, Tử Vũ bỗng chốc muốn quên hết tất
thảy cái gì là Lịch Đế, cái gì là tộc nhân… và có những giây phút nghỉ ngơi
trọn vẹn.

Có điều, thế nào là nghỉ ngơi trọn vẹn ?

Bởi vì Tử Vũ chưa từng nghỉ ngơi, thế nên, hắn tuyệt nhiên không biết câu trả
lời của câu hỏi đó.

Nhưng, hắn vẫn nhớ, có một cảm xúc tiêu hồn đặc biệt mà hắn đã từng thụ hưởng.

Cùng Lục Nhi.

Nhìn thấy Tử Vũ bước tới với một vẻ gì đó rất lạ hiện lên trong ánh mắt, cả
bốn nữ nhân đang ngồi trên giường đều có một chút gì đó khẩn trương. Cái việc
mà họ vừa mới cùng nhau cười đùa khúc khích, không phải sắp xảy ra thật chứ ?
Nếu…nếu là như vậy…thì họ biết phản ứng ra sao bây giờ ?

Tử Vũ bước tới rất nhanh. Trong khi cả bốn nữ nhân của hắn còn chưa kịp có
động thái gì, hắn đã lướt đến bên Nhã Dạ, ôm lấy nàng bằng một cánh tay, và
đặt lên môi nàng một nụ hôn trìu mến. Tử Vũ có hành động kì lạ như vậy, cả bốn
nàng tức thì phát hoảng lên, ngay cả Nhã Dạ vốn là Ám Tinh Linh, đối với
chuyện nam nữ vô cùng thoải mái, nhưng trong tình huống này cũng phải luống
cuống chân tay. Nàng, có phải là sắp cùng với người mình yêu lần đầu tiên hay
không ?

Nhã Dạ đã như vậy, Y Nhược và lục Nhi lại càng cảm thấy khó xử hơn nữa. Bất
quá, hai nàng đã ở với nhau được một đoạn thời gian, nhìn nhau một cái liền
lập tức hiểu ý, liền cẩm lấy tay Đinh Đang đang nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào
Tử Vũ và Nhã Dạ, định kéo tiểu nha đầu ngốc nghếch này ra ngoài. Chỉ là, Tử Vũ
lần này lại không chỉ muốn có một mình Nhã Dạ, bàn tay đang tự do liền vung
lên một cái, tạo thành một dải khí lưu hắc sắc quyện lấy ba nàng, ôn nhu giữ
lại.


  • Hôm nay, tất cả các nàng, đều chính thức trở thành nữ nhân của ta, được chứ
    ?

Tử Vũ cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi của Nhã Dạ, dịu dàng nói. Hai chữ “được
chứ” cuối câu, vốn dĩ không phải phong cách của hắn. Tỏ ra dịu dàng như vậy,
cũng không phải phong cách của hắn. Nhưng với những người phụ nữ của mình, hắn
lại biến những điều đó thành hết sức tự nhiên.


  • Ư…ưm…

Bốn nàng, kể cả Nhã Dạ, vốn dĩ không thể từ chối Tử Vũ bất cứ việc gì, cuối
cùng cũng đành e thẹn gật đầu, khiến cho căn phòng tức thì khởi phát xuân ý
nồng đậm.


  • Vậy thì Dạ Nhi, bắt đầu từ nàng nhé…

Đôi môi Tử Vũ bỗng chốc nỡ thành một nụ cười dịu dàng, khiến cho khuôn mặt
tuấn lãng của hắn càng trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết. Mềm đi trong vòng tay
của hắn, Nhã Dạ chỉ biết nhu thuận gật đầu. Ám Tinh Linh nữ tử vốn có bản chất
nồng nhiệt trong quan hệ nam nữ, nhưng đây lại là lần đầu tiên của nàng, thành
ra chỉ đành để cho Tử Vũ mặc sức thụ hưởng.

Tử Vũ kinh nghiệm trong lãnh vực này thực sự cũng không có nhiều, nhưng đứng
trước thân thể nóng bỏng đã bắt đầu động tình của người mình yêu, gã lẽ nào
lại chỉ như một khúc gỗ, đôi môi bắt đầu trượt xuống, bàn tay bắt đầu loạn
động, chỉ trong chốc lát đã khiến cho Nhã Dạ phơi bày ra tất cả những kho báu
mĩ lệ động nhân của nàng.


  • Ưm…

Đôi môi của Tử Vũ đi từ môi xuống cổ, sau đó dừng lại nơi bồng đảo căng đầy
của Nhã Dạ, tận tình thụ hưởng cái đàn tính mê người tại nơi đó, bàn tay cũng
lúc loạn động khắp nơi, dần dà tiến đến vùng thung lũng thẳm sâu của người con
gái, khiến cho Nhã Dạ bỗng chốc run lên từng chặp, chỉ trong khoảng khắc đã
tiết ra xuân thủy lai láng, thực sự là nhạy cảm đến cực điểm.

Tử Vũ lúc này đã không còn kiềm chế được nữa, sau khi tự mình thoát y liền
dũng mãnh khai mở động đào, khiến cho Nhã Dạ đau đến mức phải thốt ra xuân âm
mê người. Ai da, ai bảo đây mới chỉ là lần thứ hai của hắn chứ, làm sao biết
cách đối xử ôn nhu với một trinh nữ như Nhã Dạ ?

Bất quá, thân thể của Ám Tinh Linh nữ tử đích thực là được sinh ra cho những
giây phút tiêu hồn thế này, sau khi thủ thỉ vào tai Tử Vũ những lời ngọt ngào
mê người khiến cho hắn chậm lại, chỉ trong khoảnh khắc Nhã Dạ đã có thể hòa
nhịp cũng hắn, tạo thành một trường hoan ái động nhân, với những tiếng rên rỉ
mà chỉ nghe qua đã khiến người ta phát sốt.

Sức lực của Tử Vũ về mặt này quả thực kinh người, sau hai trận mưa xuân liên
tiếp, khiến cho Nhã Dạ tiết thân đến vài ba lần mà mệt mỏi thiếp đi, liền tiện
tay giải khai phong ấn cho cả Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang đang nằm cạnh đó,
đoạn tham lam tiến lên cùng với Lục Nhi bắt đầu quyết đấu.

Lục Nhi nãy giờ nằm bên cạnh, thân thể không cử động được, nhưng linh giác thì
vẫn linh mẫn muôn phần, chứng kiến cảnh tượng động nhân vừa rồi mà toàn thân
khô nóng, đến khi Tử Vũ tiên tới, cũng liền chủ động thoát y nghênh đón hắn.
Không như Nhã Dạ, nàng về mặt này đã từng có không ít kinh nghiệm, liền tận
lực chăm sóc Tử Vũ, chủ động dẫn dắt hắn công thành đoạt lũy từng đợt, từng
đợt không ngừng như sóng biển trào dâng.

Trải qua cái ngây thơ nồng nhiệt của Nhã Dạ, cái chủ động kiều mị của Lục Nhi,
Tử Vũ cuối cùng cũng tiến quân đến thân thể quyến rũ đầy mị hoặc của Y Nhược.

Y Nhược vốn là Nhân ngư, là dân tộc có mị lực bậc nhất trên Vô Tận giới, nhưng
bản thân nàng lại chỉ là một cô gái non nớt trong chuyện tình ái, so với Nhã
Dạ xem ra còn thua một bậc, khi nhìn thấy Tử Vũ tiến đến bên mình thì liền cảm
thấy ngượng ngập vô cùng, nhớ lại tiếng kêu vừa đau đớn lại vừa kiều mị của
Nhã Dạ khi nãy mà không khỏi run lên từng chập.

Đã có một lần kinh nghiệm, Tử Vũ đối với Y Nhược lại thập phần ôn nhu, trong
lúc không ngừng ve vuốt liền chầm chậm tháo bỏ y trang của nàng, để lộ ra
những phần xuân sắc khiên cho người ta phát cuồng vì mê đắm.

Đặt lên đôi bờ môi đang không ngừng rên rỉ của Y Nhược một nụ hôn thật sâu, Tử
Vũ cuối cùng cũng chậm rãi tiến quân vào thành lũy cuối cùng của nàng, sau
những khó khăn ban đầu cuối cùng cũng phá được cửa quan. Phải nói so với thân
thể của Ám Tinh Linh, một Nhân Ngư như Y Nhược trong chuyện này lại khó tiếp
nhận hơn một chút, đôi môi mĩ diệu liền phát ra một tiếng rên tiêu hồn, từ
trong mắt đồng thời lăn ra hai giọt lệ trong vắt long lanh.

Dừng lại một chút để Y Nhược đỡ đau, Tử Vũ bắt đầu chậm chậm tiến tới như sóng
biển những ngày gió lặng, chầm chậm và miên man không ngừng.


  • Hư…

Rên lên một tiếng yêu kiều, xuân thủy từ người Y Nhược cuối cùng cũng tiết ra
lai láng. Vô lực nhìn Tử Vũ, nàng chỉ biết dùng nụ cười để biểu hiện cho tâm
ý, đoạn mệt mỏi chìm vào xuân mộng, khiến cho Tử Vũ kiềm chế không được, liền
dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Y Nhược đã thiếp đi, người mà Tử Vũ cảm thấy khó động đến nhất chỉ còn mình
Đinh Đang. So với những người còn lại, Đinh Đang là bất hạnh nhất trong chuyện
tình ái, đã từng bị người khác chơi đùa trên thân thể của nàng đến mức thần
trí u mê. Đối diện với một nữ hài như vậy, Tử Vũ còn chưa biết phải làm sao,
thì đã thấy đôi mắt của nàng hiện ra một tia khích lệ, đoạn chủ động ôm lấy
hắn, y phục trên người cũng nhanh chóng thu vào chiếc vòng trên cổ, thần hình
nhu nhuyễn bắt đầu uốn éo không ngừng, tạo cho Tử Vũ sự kích thích đến cực
điểm.

Đinh Đang đối với chuyện này thực sự là người bền bỉ nhất trong tứ nữ, sau khi
triền miên liên tiếp cùng Tử Vũ, cho đến khi đã không thể tiếp nhận thêm nữa
sự sủng ái của hắn, còn có thể dùng đôi môi mê nhân của nàng tiếp tục khiến
hắn cảm thấy thỏa mãn, mãi một lúc lâu sau đó mới mệt mỏi mà thiếp đi.

Đinh Đang thiếp đi, Nhã Dạ lại tỉnh lại, sau khi thẹn thùng nhìn khung cảnh mĩ
diễm xung quanh, liền chủ động cùng với Tử Vũ tái chiến. Lần này, bằng vào bản
năng trời phú của Ám Tinh Linh, nàng so với Lục Nhi đã chẳng còn thua kém một
mảy, khiến cho Tử Vũ đã không thể tri trì thêm nữa, cùng với nàng đồng thời
xuất quân ra ngoài biên ải, đoạn mệt mỏi chìm vào mĩ mộng mê người.


Thi Vương - Chương #67