Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Bất an.
Thập phần bất an.
Từ lúc sắp rời Đông Phương lục địa, cảm giác bất an này đã xuất hiện bên trong
Tử Vũ, khiến cho hắn không ngừng lo lắng và suy nghĩ về một người con gái. Nhã
Dạ. Nàng đang gặp nguy hiểm. Hắn biết.
Rơi vào Cuồng Bạo Thâm Hải, trải qua những trận chiến liên miên, gặp được Y
Nhược và Đinh Đang…những điều đó đã tạm thời giúp Tử Vũ đè nỗi bất an đó xuống
tận đáy lòng. Hiện tại, thì hắn đã bỏ lại Cuồng Bạo Thâm Hải ở sau lưng…và nỗi
bất an đó lại đang trào lên.
Rốt cuộc, chì chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy, Nhã Dạ ?
Trong đầu mang theo biết bao ý nghĩ, Tử Vũ chỉ biết cắm cúi bước đi, khiến cho
ba người con gái ở sau lưng hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ biết lặng lẽ
bước theo với một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Tử Vũ không giống như trước.
Tử Vũ trước khi ngủ và sau khi tỉnh dậy là hai Tử Vũ hoàn toàn khác nhau.
Trước kia, thì ba nàng đều tin, là dù cho ông trời có sập xuống, hay cả thế
giới này giơ kiếm chém vào người hắn, thì hắn vẫn sẽ có cách giải quyết ổn
thỏa. Hiện tại, thì niềm tin đó đang bị lung lay. Cả ba đều thấy, hắn đang
“người” hơn…và đã trở nên có thể “vỡ”…
Mệt mỏi, là từ có thể chỉ Tử Vũ lúc này.
Đưa mắt ra xung quanh, trái tim Lục Nhi bỗng nhói lên một cái khi nhìn thấy
những vạt nắng nhạt nhòa rọi xuống con đường của bốn người chừng như đang dần
trở nên ảm đạm. Đó, không phải là cảm giác, mà là sự thật. Chúng ảm đạm vì khí
tỏa ra từ Tử Vũ.
Trước kia, trừ phi hắn muốn, còn không, thì khí của hắn luôn được thu liễm vào
trong, khiến hắn vừa như cô ngạo bất quần, vừa như thờ ơ lãnh đạm với vạn vật,
khiến người ta có một cảm giác, sẽ không gì có thể đánh đổ được hắn. Hiện tại,
thì hắc ám khí tức của hắn lại đang tỏa ra một cách mạnh mẽ, chừng như phủ mờ
vạn vật, cứ như thể hắn đang không thể kiểm soát được chính mình vậy…
Rõ ràng, có một thứ gì đó không ổn đang diễn ra bên trong Tử Vũ…
Lục Nhi rụt rè lên tiếng, khiến cho Tử Vũ tức thì quay lại, đôi mắt từ trạng
thái gay gắt bỗng chốc trở nên nhu hòa hơn, khẽ hỏi:
Gì vậy ?
Chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát được không ?
Nàng mệt ư ?
Nếu có một người mệt mỏi, thì người đó chính là chàng đó, Tử Vũ !
Y Nhược khẽ nói, đoạn bước tới, nắm lấy tay Tử Vũ và kéo hắn vào một gốc cây
lớn phía trước. Trong ba người, nàng có lẽ là người dịu dàng nhất, nhưng cũng
là người quyết đoán nhất, hoàn toàn khác với một Lục Nhi sắc sảo nhưng luôn e
ngại vì thân phận của mình hay một Đinh Đang trong sáng nhút nhát. Tử Vũ,
chừng như không biết làm sao hơn, chỉ đành ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây,
đoạn nhắm mắt lại như thể muốn ngủ.
Đinh Đang rụt rè kề miệng vào tai Lục Nhi, hỏi khẽ. Nhìn bộ dạng của nàng, rồi
nhìn Tử Vũ đang miên man thiếp đi, Lục Nhi trong lòng bỗng chốc nổi lên một
cảm giác rằng mình phải mạnh hơn. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ có một
cuộc sống, luôn phải dựa vào người khác để có được cảm giác an toàn. Hiện tại,
Tử Vũ rõ ràng đang ở trong một giai đoạn không hề dễ chịu, Đinh Đang thì không
khác gì một đứa trẻ, thành ra, nếu nàng không mạnh mẽ hơn, thì mọi trách nhiệm
sẽ phải dồn lên vai Y Nhược. Điều đó, nàng không muốn. Tuyệt đối không muốn.
Tỉ tỉ, chàng ngủ rồi à ?
Ừm. Sau giấc ngủ hôm trước, chàng ngày càng khác…cứ như thể sự tự tin vốn
có của chàng đã bị đánh đổ vậy…
Lục Nhi ngồi xuống bên cạnh Y Nhược, kéo theo Đinh Đang cũng lập tức sà vào
lòng nàng, bàn tay đưa lên búng nhẹ. Tức thì, cây đại thụ mà bốn người đang
ngả lưng vào đó bỗng như rùng mình một cái, đoạn đem tầng tầng lớp lớp những
tán lá sum suê của mình che lên đầu họ, tạo thành một “mái hiên” thiên nhiên
thập phần râm mát.
Nhìn sâu vào mắt Lục Nhi như thể không hiểu tại sao nàng lại hỏi vậy, Y Nhược
chậm rãi đáp:
Thoải mái hơn…nhưng…yếu ớt hơn. Khi ở trong Cuồng Bạo Thâm Hải, tỉ được ba
nguyên tố tại đó chấp thuận và hỗ trợ, thực lực…ừm…nếu như đẳng cấp của nghìn
năm trước với hiện tại không thay đổi, có lẽ cũng có thể ngang ngửa với một
Thánh cấp cấp 9. Hiện tại, ai…tỉ thực sự không biết mình còn bao nhiêu sức
mạnh…
Khi ngủ, chàng thực sự giống một đứa trẻ…
Lục Nhi bỗng cười, đoạn khẽ thì thầm vào tai Y Nhược. Nàng đối với Tử Vũ, ban
đầu là lợi dụng, về sau là tuân phục, hiện tại là yêu. Đứng trên cả ba phương
diện tình cảm đó, nàng luôn nhận định Tử Vũ là một người sẽ không bao giờ gục
ngã. Dù cho có gục ngã, thì rồi hắn cũng sẽ đứng lên, thậm chí còn mạnh mẽ hơn
nhiều lần so với trước khi ngã xuống. Thế nên, hiện tại, dù đang nhìn thấy hắn
trong trạng thái yếu ớt hơn bao giờ hết, trong tim Lục Nhi vẫn còn nguyên một
niềm tin không thể sứt mẻ. Tử Vũ của nàng có thể vấp váp, có thể mệt mỏi,
nhưng rồi tất cả sẽ qua, và hắn sẽ mãi là Tử Vũ của nàng.
Y Nhược đột ngột nói, đôi mắt màu hồng phấn hướng ra những dải nắng nhạt nhòa
ngoài kia, khuôn mặt xinh đẹp như bị phủ lên bởi một màn sương huyền ảo. Nàng
biết, Lục Nhi cũng biết, rằng người duy nhất mà Tử Vũ yêu, chính là Nhã Dạ.
Hắn nói về nàng rất ít, nhưng như thế cũng là quá đủ để thể hiện tình cảm của
hắn dành cho nàng. Ngoài Nhã Dạ ra, thì đối với cả hai nàng hay Đinh Đang,
tình cảm của hắn đều không rõ ràng…có lẽ, cũng chỉ dừng lại ở một chữ “thương”
mà thôi…
Khóe môi Lục Nhi khẽ nở nụ cười, thanh âm mơ màng như thể đang nhớ về một thưở
xa xăm nào đó. Yêu một người, và được ở bên người đó, đối với nhiều người
dường như không đủ, nhưng với nàng, thì đã đủ rồi.
“Đinh…đinh…đang..đang”
Đinh Đang vốn đang nằm trong lòng Lục Nhi đột nhiên cựa mình tỉnh dậy, khuôn
mặt xinh đẹp nghênh nghênh như thể nghe ngóng một điều gì đó, hắc ám khí tức
trong một chốc lại bốc ra mờ mịt, khiến cho cả một khoảng không gian tức thì
bị chìm vào màu tối.
“Lạch…cạch…”
Tiếng một cỗ xe ngựa đang chạy không nhanh không chậm vang lên khiến Lục Nhi
và Y Nhược tức thì thu lại phần nào sự đề phòng. Kéo Đinh Đang trở lại lòng
mình, hai người cùng lúc dõi về phía phát ra âm thanh đó. Con đường này cũng
không quá hoang vắng, chuyện có người đồng hành là hoàn toàn bình thường. Bất
quá, điểm cuối của con đường này, lại chính là Ám Lâm của Ám Tinh Linh. Nếu
không có mục đích, thì người ta sẽ không bao giờ đến Ám Lâm. Tất nhiên, có thể
loại trừ trường hợp những người Ám Tinh Linh đang trở về cố hương, bởi vì Ám
Tinh Linh thì không bao giờ đi xe ngựa.
Một cỗ xe ngựa hoa lệ từ từ hiện ra phía cuối con đường. Bốn con ngựa màu
trắng, lông không pha một chút tạp mao, hợp với cỗ xe làm từ Bạch mộc, cũng
tuyền một màu trắng sang trọng, khiến cho người ta biết chủ nhân của cỗ xe này
tuyệt không tầm thường. Điều khiển xe cũng không phải là phu xe, mà là một
chiến binh trong bộ áo giáp sáng choang. Giữa tiết trời nóng bức thế này, mặc
một bộ giáp sắt như vậy, nhưng người đó lại không hề đổ lấy nửa giọt mồ hôi,
đủ thấy y tuyệt không đơn giản.
Quay lưng nói với người trong xe một câu gì đó bằng thái độ kính cẩn, gã chiến
binh liền cho xe ngựa chạy chậm dần, đoạn dừng lại ở bóng râm của cây đại thụ,
cũng tức là ngay trước mặt bốn người. Cất giọng sang sảng, y nói:
Tuy ngữ khí của y vẫn giữ được sự bình ổn, nhưng trong mắt thì rõ ràng đã hiện
lên những tia quang mang kinh ngạc pha lẫn ngây ngất. Dù bất cứ là ai trong ba
người Lục Nhi, Y Nhược, Đinh Đang, đều có thể dễ dàng bước chân vào trong dánh
sách Bát Đại Mĩ Nhân của Vô Tận giới. Vậy mà, y đối với cả ba người đều cảm
thấy xa lạ, rõ ràng là chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ai da, thế giới đúng là
rộng lớn mà, không ngờ trong một lúc y lại có thể nhìn thấy tới ba đại mĩ nhân
hãn thế.
Đinh Đang tất nhiên không trả lời, Lục Nhi và Y Nhược cũng thờ ơ làm như không
biết, khiến cho gã chiên binh tức thì cảm thấy bối rối. Đúng vào lúc đó, rèm
xe trắng muốt từ từ được vén lên, thế rồi một thân ảnh toàn thân khiết bạch
bước xuống, dưới ánh dương quang nhạt nhòa hiện lên tinh khiết như một thiên
thần.
Đẹp.
Một từ đẹp, là không đủ để tả người con gái đó.
Nàng vừa bước xuống, cả một vùng bóng râm u ám tức thì như được chiếu sáng bởi
một thứ ánh sáng thuần khiết nhu hòa, vừa cao quý lại vừa muôn phần thanh nhã.
Dưới gốc đại thụ nọ có bốn người con gái, mỗi người đều mang trên mình một nét
đẹp đặc trưng. Y Nhược có vẻ đẹp dịu dàng mị hoặc của Nhân Ngư tộc, ở Lục Nhi
là nét hoang dại đầy sắc sảo của Thụ yêu, Đinh Đang thì thuần khiết thơ ngây,
còn nữ tử vừa mới xuất hiện, là một cái gì đó vừa cao quý lại vừa diễm lệ, tựa
như tiên nữ trên trời, chừng như một chút bụi trần cũng không thể chạm được
vào nàng vậy.
Thanh âm trong trẻo, ngôn từ ưu nhã, thể hiện nàng xuất thân từ gia đình quyền
quý. Không hiểu sao, với những biến động như vậy, Tử Vũ vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Nếu như hắn tỉnh, thì hẳn đã gọi ra được thân phận của nàng.
Lục Nhi thờ ơ nói, đôi bàn tay lại bắt đầu vuốt ve mái tóc màu ánh trăng của
Đinh Đang, chừng như không hề muốn quan tâm tới hai người vừa xuất hiện nữa.
Trong ba người, Lục Nhi là người lịch duyệt nhất, hiển nhiên đối với những mĩ
nhân trên Vô Tận giới đều có một chút kiến thức. Nữ tử này, dù là phong thái
hay cử chỉ đều thập phần ưu nhã, dung mạo lại có nét tương đồng với Giang
Thiên Vi, bài danh thứ tư trên Bát Đại Mĩ Nhân bảng, nhiều khả năng là với
nàng ta có quan hệ huyết thống. Giang Thiên Vi là đệ tam công chúa của Lạc
Việt quốc, nữ tử so với nàng ta thì có vẻ trưởng thành hơn một chút, có lẽ là
tỉ tỉ của nàng.
Điều mà Lục Nhi bất ngờ hơn là, so với Giang Thiên Vi, nữ tử này còn có phần
xinh đẹp hơn, tuyệt đối có khả năng chiếm thứ hạng cao trên Bát Đại Mĩ Nhân
bảng. Thế nhưng, Lục Nhi lại chưa bao giờ biết đến tên nàng ta, từ đó có thể
thấy, nàng cực ít xuất hiện một cách công khai…
Nữ tử nọ cười hiền, đoạn chậm rãi đi đến một góc râm mát ngồi xuống, giữ
khoảng cách vừa phải với bốn người Tử Vũ. Từ tiếng cười đến cách nói năng,
nàng luôn toát ra một vẻ gì đó ung dung thoát tục, khiến cho người ta nhìn
thấy mà trong tâm xuất hiện cảm giác sùng kính, hệt như với một vị tiên nữ vừa
mới hạ phàm.
Nữ tử nọ gọi khẽ, vừa đủ to để đối tượng nghe thấy, lại vừa đủ nhỏ để không
làm kinh động đến giấc ngủ của Tử Vũ và Đinh Đang. Thanh âm trong trẻo ấy vừa
vang lên, gã chiến binh nọ vốn đang ngây ngất tức thì giật mình, liền nhanh
nhẹn đánh xe ngựa đến một góc râm khác, đoạn quay lại đứng cạnh chủ nhân của
mình, tuyệt đối không dám nghe lời nàng mà ngồi xuống bên cạnh.
Nữ tử nhỏ giọng hỏi, đôi mắt trong trẻo ánh lên một cái nhìn đầy trí tuệ,
chừng như đang suy đoán về thân phận của bọn Tử Vũ. A Quân nghe thấy nàng hỏi,
trong lòng tức thì cảm thấy xấu hổ, rồi bỗng nhiên như nhớ ra một cái gì đó,
liền hưng phấn nói:
“Tử Vũ ư…”_Nữ tử nọ lẩm bẩm, đôi chân mày khẽ nhíu lại một chút rồi lại giãn
ra. Thế rồi, đôi môi xinh đẹp ấy bỗng chốc hé nở thành một nụ cười, chừng như
đã có một quyết định gì đó mà bản thân cảm thấy hài lòng.
Nắng nhạt của buổi bình minh rất nhanh chóng đã bị thay thế bởi ánh dương
quang chính ngọ gay gắt, khiến cho toàn bộ vạt rừng nơi sáu người nghỉ chân
như được dát lên một màu vàng lòng lánh. Mỗi một người ở đây, thực lực đều
tuyệt đối không thấp, hiển nhiên cũng không để thứ ánh nắng này vào tâm. Họ
muốn nghỉ, không phải đơn giản là tránh nắng, mà bên trong đều có những nguyên
nhân sâu xa khác.
Đang dựa vào vai Y Nhược mà chìm vào giấc ngủ, đôi mắt Tử Vũ bất thình lình mở
ra, sắc đỏ cuồng nộ quyện với sắc tím bí hiểm trong một giây như cuồn cuộn
xoay chuyển, đoạn rất nhanh chóng lại trở về vẻ tĩnh lặng thường thấy. Nhìn
lướt ra xung quanh, Tử Vũ liền khẽ nhíu mày. Hắn trong lúc ngủ tất nhiên đã
phát hiện ra hai người nọ, nhưng hắn lại không ngờ, rằng trong hai người đó có
một người mà hắn từng quen.
Nói đúng hơn, là từng biết đến.
Nhị công chúa của Lạc Việt quốc.
Người con gái thứ hai hắn để vào trí nhớ sau Nhã Dạ trong lần đầu tiên cùng
với Trình Tưởng đến Quyện Long thành.
Lần đầu tiên nhìn nàng, hắn vẫn còn là một đứa trẻ, tuy cũng nhận định được
rằng nàng đẹp, nhưng quả thực là cái đẹp trong trí nhớ ấy tuyệt đối không thể
sánh bằng nàng bây giờ. Thanh tao hơn, thoát tục hơn, nhưng lại có một cái gì
đó rất gần gũi và giản dị. Ví nàng với tiên nữ có lẽ sai, vì tiên nữ thì khiến
cho người ta tôn kính mà không dám chạm vào, cao cao tại thượng nhìn xuống thế
gian, quá đỗi xa vời với thực tế. Nàng thật hơn, thanh nhã mà gần gũi, mĩ lệ
mà ôn nhu, là một vẻ đẹp thoát tục nhưng người ta có thể chạm vào, nhưng dù có
chạm vào cùng không thể khiến nàng nhuốm bụi.
Tử Vũ quay lại, nói khẽ, rồi lại bắt đầu lầm lũi tiến về phía trước. Hắn đi
không nhanh, nhưng lạ khiến cho người ta có một cảm giác rằng hắn đang trốn
chạy. Trốn chạy khỏi người con gái nọ, bởi vì nàng, làm cho hắn nhớ đến Trình
Tưởng…
Là nỗi đau mà hắn muốn vượt qua nhất, nhưng lại không thể vượt qua.