Tử Huyết Ma Nhãn


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa


  • Đi !!

Tử Vũ trầm giọng khẽ hô một tiếng như để ra hiệu cho Đinh Đang, thân hình chầm
chậm bốc lên cao, đến lúc chạm vào trần tháp lại giống như chạm vào một làn
nước mỏng, từ từ xuyên qua.

Đông !

Đúng hơn là quá đông.

Xung quanh tòa hắc tháp, chừng như toàn bộ Bạo tộc tộc nhân đã tụ tập về đây,
số lượng có lẽ phải lên đến con số vài vạn. Vài vạn người, kẻ nào cũng có thực
lực không dưới Thánh cấp, sức mạnh đơn giản là khủng bố, khủng bố đến mức
không có từ nào diễn tả nổi.

Cũng còn may, đám Bạo tộc này mới chỉ biết quần công, chứ nếu mấy vạn tên điên
này cùng lúc hợp lực vào một đòn duy nhất, thì chỉ e có đến vài trăm Tử Vũ
cũng khó có thể sống nổi.

Đinh Đang theo hiệu lệnh của Tử Vũ, liền bắt đầu cho tòa tháp di chuyển về
phía Bắc, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng lại tỏa ra một khí thế vững
chãi khác thường. Nhìn thấy đối tượng mà mình đang vây lại di động, đám Bạo
tộc tức thì nhốn nháo, một số lượng lớn chiêu thức bắn ra, nhưng đều bị tòa
hắc tháp hấp thụ bằng hết.

Khả năng cơ bản của hắc ám chính là thôn phệ.

“Hống !!!”

Đợt tấn công đầu vừa bị tòa hắc tháp thôn phệ, ở giữa đám Bạo tộc tức thì vang
lên ba bốn tiếng hống trầm hùng, ma pháp nguyên tố cũng theo đó mà điên cuồng
tụ tập, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành những lớp sương nguyên tố phủ mờ cả
một khoảng không phía trước tòa hắc tháp. Chính vào lúc đó, đôi mắt vốn luôn
nhắm hờ của Tử Vũ đột ngột khai mở.

Đôi mắt ấy vốn màu tím, nay được pha thêm những nét đỏ tươi như máu, tạo thành
một cảm giác vừa điên cuồng lại vừa lãnh khốc.


  • Tử Huyết Ma Nhãn !!!

Tử Vũ trầm giọng hô khẽ, hai mắt huyết quang hòa tử quang tức thì đại thịnh,
trong một giây bỗng chốc nhấn chìm cả vùng không gian rộng lớn vào hai sắc
tím, đỏ. Lũ Bạo tộc vừa mới bị chìm vào trong vùng không gian đó, thân thể tức
thì kịch chấn, bởi lẽ cái khí tức này vốn thập phần quen thuộc với chúng,
chính là sự điên loạn và bi thống đến cùng cực của Bạo Huyết Ma Đế, pha thêm
vào đó là một thứ sát khí lạnh lẽo vô bỉ, trực tiếp công kích vào não hải của
toàn bộ chúng nhân.

Bạo tộc vốn là một bộ tộc điên loạn, quanh năm suốt tháng không có lấy một
giây tỉnh táo, tinh thần vốn không thể dùng hai chữ vững chãi để tả. Thế
nhưng, cũng nhờ thế, mà bất cứ kẻ nào có ý định tấn công vào tinh thần chúng,
thì đều phải hãm nhập vào trong sự điên loạn ấy, đến cuối cùng chỉ e chính kẻ
đó sẽ trở thành một phần tử mới của Bạo tộc. Lần này, Tử Vũ vốn vừa mới phải
nếm trải sự giằng xé điên cuồng bên trong thể nội bởi một chiêu “Huyết Hải
Thâm Thù” của Bạo Huyết Ma Đế, không những ý chí được thui rèn triệt để, còn
nhận ra sự cuồng loạn của Bạo tộc vốn là một thứ công kích tinh thần cực mạnh.
Bởi thế, hắn mới đem những cơn “huyết lãng” trong thể nội từ từ dung hòa rồi
dồn lên hai mắt, pha thêm vào trong sự điên loạn và nỗi hận thống thiên ấy là
thứ sát khí lãnh khốc của chính mình, tạo thành “Tử Huyết Ma Nhãn” mà sau này
thiên hạ nghe danh là khiếp đảm.

Lần đầu xuất tràng, “Tử Huyết Ma Nhãn” nhờ vào đặc tính của mình đã dễ dàng
lách qua lớp phòng thủ của Bạo tộc đoạn công kích vào não hải của chúng, khiến
chúng trong một giây trở nên kích động không thể kiểm soát. Chính vào lúc đó,
Tử Vũ toàn thân hắc mang đại thịnh, bao lấy tòa hắc tháp rồi hóa thành một tia
lưu quang phóng vút về hướng Bắc, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu
vết.

Một trận chiến vô nghĩa, hơn nữa bản thân lại không đủ sức để tranh cường, thì
chạy chính là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Đám Bạo tộc sau một giây đờ đẫn, liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, đoạn điên
loạn phóng theo hướng bọn Tử Vũ vừa biến mất, tên nào tên nấy mắt long lên
sòng sọc, tỏa ra một thứ sát khí cuồng bạo che kín cả một mảng trời.


  • Chủ nhân, tốc độ của bọn chúng thực không thể xem thường !

Tử Vũ lúc này đã trở lại bên trong tòa tháp, thân thể thả nhẹ trên chiếc mộc
sàng của Lục Nhi, bao quanh là ba mĩ nhân với sắc đẹp khuynh đảo thiên hạ,
thần thái tĩnh lặng như bỏ ngoài tai mọi chuyện của thiên hạ. Cảm thấy được
khí tức của đám Bạo tộc đang đuổi đến ngày một gần hơn, Y Nhược mới khẽ lên
tiếng, hai mắt vẫn không rời khuôn mặt vừa lạnh lẽo lại vừa tuấn lãng của hắn,
trong ánh nhìn nổi lên nhu tình vạn trượng, không hiểu nghĩ gì mà hai má lại
đột nhiên hồng lên.


  • Vừa hay ở đây cũng có không ít…

Tử Vũ nhếch mép cười khẽ, đoạn hai tay vung nhẹ, tạo ra bên trong tòa tháp một
loạt những tiếng lách cách vui tai. Thế rồi, đến khi bộ xương Kì Lân dưới chân
cũng bắt đầu di động, tam nữ mới bắt đầu minh bạch hắn nói “không ít” là ám
chỉ điều gì.

Ở đâu có xác chết, ở đó, Tử Vũ là vua.

Số xương cốt bên trong tòa hắc tháp tính ra cũng không dưới một vạn, chính là
chiến công trong mấy vạn năm của Đinh Đang, bị Tử Vũ một lần vung tay tống ra
bằng hết, tạo thành một đôi quân khô cốt đông đảo, đứng thành một đội ngũ
chỉnh tề chắn ngay trước mặt đám Bạo tộc đang hung hãn đuổi tới. Bạo tộc điên
loạn bẩm sinh, thấy địch là chém, tức thì tạo thành một trường xung sát với
đám khô cốt mà quên hết mục đích ban đầu.

Trong lúc đó, Tử Vũ cùng tam nữ đã đi được một đoạn đường rất xa.


  • Phụ…chủ nhân, người có thể ôm Đinh Đang được không ?

Tử Vũ toàn thân lúc nào cũng tỏa ra khí thế cô ngạo bất quần, tuy ngồi giữa
tam nữ nhưng vẫn có cảm giác lạc lõng kì lạ, chừng như giữa hắn và ba nàng có
một khoảng cách không thể xóa mờ vậy. Đinh Đang vốn không hiểu chuyện, sau khi
quay qua quay lại trêu ghẹo Lục Nhi và Y Nhược, mới thu hết can đảm nói khẽ.
Nhìn thấy một người như Tử Vũ cũng phải hơi khựng lại trước câu nói đó, Lục
Nhi và Y Nhược liền bấm nhau cười khúc khích, bên trong tất nhiên cũng có chút
ghen tị, bởi vì một câu mà cả hai rất muốn nói ra, cuối cùng lại để tiểu nữ
hài đó tranh mất.

Đinh Đang vốn không nhìn được, lại thấy Tử Vũ im lặng rất lâu, khuôn mặt xinh
đẹp liền xụ xuống, thực sự khả ái vô cùng. Ai da, mấy vạn tuổi của nàng, xem
ra cũng không khác một đứa trẻ ba bốn tuổi là bao.

Tử Vũ rốt cuộc vẫn là Tử Vũ, chỉ thoáng ngỡ ngàng trong vài giây, đoạn bàn tay
đưa ra, nhẹ nhàng ôm Đinh Đang vào lòng. Hành động này, nếu là người khác,
chắc chắn sẽ có ba phần ngượng ngập, nhưng đối với hắn, lại hoàn toàn tự
nhiên, hệt như vốn là hắn chủ động muốn ôm Đinh Đang, chứ không phải vì Đinh
Đang yêu cầu mà hắn mới ôm nàng vậy.

Tử Vũ xưa nay mới chỉ chủ động ôm duy nhất một người con gái là Nhã Dạ, hiện
tại không ngờ lại có người lên tiếng yêu cầu được hắn ôm, trong lòng không
khỏi nổi lên những tư vị kì lạ. Hắn không phải thằng ngu, tất nhiên biết Lục
Nhi và Y Nhược đều có tình cảm với mình, riêng Đinh Đang có lẽ coi hắn như một
người cha hoặc anh trai, luôn muốn tìm sự che chở của hắn. Hắn đối với họ thế
nào ? Bản thân hắn cũng chưa xác định được, nhưng hắn biết, dù phải trả bất cứ
giá nào, hắn cũng sẽ bảo vệ bằng được những người con gái này, để họ luôn có
thể cười nói xung quanh hắn.

Đinh Đang được Tử Vũ ôm vào lòng, đôi môi xinh tức thì nở ra một nụ cười mãn
nguyện, thân hình nhu nhuyễn liền dán sát vào người hắn, tạo ra một khung cảnh
hương diễm thập phần dụ hoặc. Nhìn nụ cười của nàng, Tử Vũ không biết làm sao
cũng đành cười khẽ. Hắn không phải chính nhân quân tử định lực vững vàng, chỉ
là đứng trước một nữ tử coi mình là thân huynh, thân phụ, hắn còn có thể làm
được gì đây ?


  • Chủ nhân, nằm trong lòng người còn thoải mái hơn cả nằm trong lòng Y tỉ tỉ
    với Lục tỉ tỉ nữa !!

Đinh Đang mơ màng nói, tức thì khiến cho Y Nhược và Lục Nhi còn lại đều bật
cười thành tiếng. Nguýt nàng ta một cái, Lục Nhi mắng yêu


  • Ai da, cái con tiểu hồ ly này, mới vừa quyến rũ được chủ nhân đã lập tức
    quên đi ta rồi, để xem ta trị muội thế nào đây !!

Nói rồi thân mình lướt đến, ra sức cù vào những chỗ nhạy cảm của Đinh Đang,
làm cho tiểu ni tử này vừa la hét vừa rên rỉ, thật khiến cho kẻ đang ôm nàng
trong lòng phải trải qua một trận thử thách định lực khổ không kể xiết.

“Đoành !!!”

Cả tòa hắc tháp đột ngột rung chuyển mạnh mẽ, hắc ám chi khí theo đó mà di
chuyển hỗn loạn không ngừng, khiến cho người ta có cảm giác tòa tháp này như
đang muốn đổ sụp. Đang ngồi trong lòng Tử Vũ, Đinh Đang vốn vẫn có chút ít
liên hệ với tòa tháp, tức thì kêu khẽ một tiếng, thân thể bỗng chốc run rẩy
không ngừng, khuôn mặt xinh đẹp cau lại vì đau, hiển nhiên đã chịu không ít
tổn thương.

Tử Vũ tâm niệm khẽ động, tức thì đặt một tay lên trán Đinh Đang, tay kia vươn
ra bắt lấy một sợi hắc khí phát tán từ tòa tháp, đoạn lầm rầm niệm chú.

“Bụp !!”

Một thanh âm nho nhỏ vang lên, sợi hắc khí nọ liền theo sự dẫn động của Tử Vũ,
dần dần quấn quanh Đinh Đang. Mỗi lần lớp hắc khí quanh người Đinh Đang dày
hơn một chút, thì lớp hắc khí của tòa hắc tháp lại bị rút đi một chút, hệt như
một chiếc áo len bị người ta cầm một đầu len kéo từ từ.

“Đinh…đinh…đang…đang”

Khi thanh âm trong trẻo của chiếc phong linh vang lên, thì tòa hắc tháp đã
hoàn toàn biến mất. Ngược lại, toàn thân Đinh Đang đã được bao phủ bởi một lớp
hắc khí mỏng mảnh. Thế rồi, lớp hắc khí ấy cứ không ngừng biến hóa, sau một
chớp mắt đã hóa thành một bộ y phục tuyền một màu đen, chiếc phong linh vốn
treo trên trần tháp nay biến thành một chiếc hoa tai, theo mỗi nhịp rung động
của Đinh Đang mà vang lên thành những giai điệu trong trẻo dễ nghe.


  • Ưm…chủ nhân…

Đinh Đang muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ e dè nấp sau lưng Lục Nhi,
đôi tai nhọn giương lên như để nghe phản ứng từ Tử Vũ. Nàng từ cả vạn năm
trước, quanh năm suốt tháng bị giam trong tòa hắc tháp, nay lần đầu tiên trở
lại với thế giới, trên người còn khoác lên một lớp y phục, trong lòng chừng
như có một chút không thoải mái, nhưng lại không dám nói ra.

Bộ y phục mà nàng đang khoác trên người bao gồm một chiếc áo ngắn, bó chặt lấy
bộ ngực căng đầy của nàng, để lộ ra những vùng da thịt ẩn ước có những vết xăm
màu đen, vừa bí ẩn lại vừa dụ hoặc. Bên dưới chiếc áo ngắn là một chiếc váy
cũng ngắn không kém, lại được điểm thêm một lớp vải mỏng tanh, vừa che đậy một
vùng da thịt nõn nà, lại vừa khiêu khích trí tò mò của người đối diện, thực sự
tràn đầy mị lực. Bộ y phục này, chính là trang phục mà Nhã Dạ đã mặc khi nàng
gặp Tử Vũ lần đầu tiên, đã để lại trong lòng hắn một ấn tượng không thể phai
mờ. Hắn về cái vấn đề y phục trang sức này nửa khiếu cũng không thông, thành
ra khi tạo y phục cho Đinh Đang, đành phải mượn tạm nó làm hình mẫu.


  • Được rồi, nàng từ giờ đi với ta, cái này phải cố gắng làm quen đi !

Tử Vũ nói khẽ, đoạn hướng mắt lên trời, nhìn thấy bầu trời Cuồng Bạo Thâm Hải
hiện tại mây đen vần vũ, gió giật từng hồi, thi thoảng còn xuất hiện một vài
tia sét rạch nát không gian, tạo cho người ta có một cảm giác bất an kì lạ.


  • Tử Vũ, chúng ta đã đến rất gần biên giới của Cuồng Bạo Thâm Hải rồi. Nếu là
    ngoại vật tiến vào Cuồng Bạo Thâm Hải, thì càng vào sâu cuồng phong, bạo lôi
    càng mạnh. Còn với những sinh vật được hải để này chấp nhận như ta và Đinh
    Đang, thì tia sét khi nãy mới chỉ là đòn cảnh cáo mà thôi…

Đinh Đang nghe đến đây thì ngẩn ra. Nàng tất nhiên không biết chính mình và
tòa hắc tháp đã được Hắc ám nguyên tố trong Cuồng Bạo Thâm Hải chấp nhận, chỉ
mang máng nhớ rằng khi vừa mới trôi nổi vào hải để này đã phải chống chọi với
những đợt cuồng phong bạo lôi liên miên bất tuyệt, thế rồi, đột nhiên tất cả
tan biến, để lại cho nàng một khoảng không gian yên tĩnh đến buồn chán.

Tử Vũ lặng lẽ gật đầu. Hắn đã mang máng cảm nhận được, Cuồng bạo Thâm Hải
giống như một bà mẹ kì quái, có thể để những đứa con của mình chém giết lẫn
nhau, nhưng tuyệt đối không để chúng bước chân ra khỏi nhà. Mọi chuyện đều có
nguyên do, hắn biết, nhưng hắn mặc kệ lí do của cái hải để chết tiệt này là
gì, hắn quyết phải mang được Y Nhược và Đinh Đang ra khỏi đây.


  • Hãy ngủ đi, khi các nàng tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi !

Tử Vũ nói nhẹ, âm giọng lạnh lẽo, nhưng lại phảng phất một cái gì đó hết sức
dịu dàng, khiến cho người nghe có thể an tâm mà dựa vào hắn. Dịu dàng ? hắn đã
bắt đầu dịu dàng từ khi nào ? Hắn không biết, có lẽ bản chất của hắn vốn là
dịu dàng, chỉ là hắn không phát hiện ra, cũng không có người để hắn đối xử dịu
dàng mà thôi.

Y Nhược gật đầu, Lục Nhi mỉm cười, Đinh Đang thì khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ không
hiểu. Nhìn cả ba trong một giây, đoạn hắc khí từ người Tử Vũ bốc lên cuồn
cuộn, cuốn tất cả họ vào bên trong thân thể hắn. Y Nhược và Đinh Đang vừa biến
mất, Cuồng Bạo Thâm Hải tức thì gầm lên bằng chất giọng sấm sét của mình, như
thể muốn dằn mặt kẻ nhỏ bé đang khiêu chiến với sức mạnh của nó.

“ĐÙNG !!!”

Một thanh âm kinh khiếp vang lên, kèm theo nó là một tia sét trắng xóa, xé
rách nền trời u ám của Cuồng bạo Thâm Hải thành những mảng nhằng nhịt. Tử Vũ
toàn thân căng ra, hắc ám chi khí điên cuồng xoay chuyển, cùng với Ám Tuyển
hóa thành tầng tầng lớp lớp những sợi tơ màu đen bao lấy cánh tay phải của
hắn, khiến nó thoạt trông như cánh tay của một vị ma thần.


  • A !!!

Tử Vũ gầm lên một tiếng, tay phải đấm thẳng lên trời, đúng lúc một tia sét cự
đại từ thiên không giáng xuống, chỉ trong chớp mắt đã bọc lấy hắn trong một
dòng suối thiểm điện. Một quyền của Tử Vũ so với tia sét nọ thì nhỏ hơn gấp
trăm lần, nhưng lại mang theo toàn thân công lực của hắn, tuy bị yếu thế nhưng
tuyệt đối không tiêu tán dễ dàng, vẫn kiên cường tỏa ra lớp lớp hắc ti bao phủ
toàn thân Tử Vũ. Cuối cùng, khi toàn bộ dư lực của tia sét nọ đã tiêu tán,
những sợi hắc ti đó mới dần dần tan biến, cho thấy Tử Vũ đã an toàn qua được
cơn thịnh nộ đầu tiên của Cuồng Bạo Thâm Hải.

Bất quá, cũng mới chỉ là đợt đầu tiên.

Liền sau đó, Tử Vũ chuyển thân tiếp tục lao về hướng Bắc, tức thì áp lực trong
không khí cũng đề thăng mãnh liệt, khiến cho hắn thật sự cảm thấy được cái
vùng hải để này đang giận dữ đến mức điên cuồng. Giận dữ ư ? Cái tay đang tê
rần của hắn cũng đang rất giận dữ đây.

“Được, để ta xem rốt cuộc Cuồng Bạo Thâm Hải mạnh đến mức nào.”


Thi Vương - Chương #59