Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
“…Chàng hỡi, chàng ơi, chàng có biết ?
Bao ngày qua thiếp vẫn đợi, chờ, mong ?
Dù ôm trong lòng vạn nỗi nhớ nhung
Nhưng vẫn mỉm cười, vì có chàng, để tương tư trông ngóng…”
Giọng Y Nhược đang cất lên cao vút như một cánh chim chao liệng giữa trời
xanh, bỗng ngưng lại rồi đột ngột trầm xuống, hóa mình thành một chú cá nhỏ
quẫy đuôi trong biển khơi bao la rộng lớn. Trầm trầm bổng bổng, thấp thấp cao
cao, bài ca của nàng cứ thế đi vào lòng người, chẳng hề hoa mĩ, cũng không có
thêm tiếng đàn nhịp phách, chỉ thuần túy là những lời chia sẻ của nàng, đôi
lúc hòa lẫn cùng tiếng “đinh đinh đang đang” của chiếc phong linh treo trên
trần nhà, khiến giọng ca ấy dường như lại được pha thêm vài phần hư ảo.
“Hoan lệ” là một khúc hát cổ của Tinh linh tộc, kể về một người con gái ngày
đêm nhung nhớ người yêu ở phương xa, hạnh phúc vì yêu và được yêu, nhưng lại
phải chịu nỗi tương tư sầu khổ. Bài ca vốn buồn, nhưng Y Nhược đã đẩy nhanh
nhịp điệu của nó lên bằng một chất giọng vừa cao vừa trong, đến lúc trầm xuống
lại ấm áp sâu lắng, khiến bài ca bỗng thoát khỏi nỗi buồn lắng đọng, trở nên
dìu ngọt hơn, êm ả hơn, khiến người nghe có thể cảm nhận được đầy đủ tư vị chờ
đợi trong hạnh phúc của người con gái nọ.
Bài ca của Y Nhược không chỉ là một bản hợp âm hoàn hảo của những giai điệu
ngọt ngào, mà còn được cất lên bởi giọng hát của một Mĩ Nhân Ngư, vốn thiên
sinh có một mị lực đặc biệt, trong trường hợp này được nàng sử dụng như một
liều thuốc an trần, giúp cho tinh thần Tử Vũ vốn đang bị quấy nhiễu bởi những
cơn huyết lãng bên trong nội thể cũng dần trở nên thư thái hơn.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
…
Đã hơn mười canh giờ trôi qua, Tử Vũ vẫn cứ ngồi tĩnh lặng như thế, khuôn mặt
có những khi nhăn nhó trong cơn đau cùng cực, nhưng rồi cũng dần dần trở về vẻ
lạnh lùng vốn có. Chỉ là, trên người hắn, những vệt màu đỏ loang lổ vẫn không
có dấu hiệu tiêu thất, khi chạy Đông lúc chạy Tây, chừng như muốn phá tung cơ
thể của hắn để trào ra ngoài vậy.
“Hống !!!”
Đúng vào lúc đó, hàng loạt những tiếng gầm rống điên loạn bỗng chốc vang lên
từ bốn phương tám hướng, khẳng định là do những tên Bạo tộc muốn trả thù cho
tộc nhân phát ra. Nghe thấy tiếng rống, Đinh Đang vốn luôn mơ màng trong lòng
Lục Nhi liền tức thì tỉnh dậy, hai tay bịt chặt lấy tai, khuôn mặt nhăn nhó
biểu lộ một thần thái khổ sở vô cùng.
Nhìn thấy thế, Y Nhược vốn đang khe khẽ hát liền lập tức cất cao chất giọng
ngọt ngào đầy mị lực của mình, tức thì lấp đầy không gian âm ám của tòa tháp,
át đi hoàn toàn những tiếng gầm gừ của đám Bạo tộc bên ngoài. Vai gầy rung
rung, khuôn mặt của Đinh Đang liền giãn ra thành một nụ cười ngây thơ vô tà,
toàn thân cũng tức thì tán phát ra một thứ khí tức thần thánh cao quý, khiến
cho nàng bỗng chốc từ một ma nữ với trùng trùng hắc ám bao vây trở thành một
thiên thần trong sáng thuần khiết. Cùng với thứ khí tức đó, mái tóc màu vàng
của nàng cũng dần dần chuyển sang một màu bàng bạc, không khác gì ánh trăng
trong những đêm rằm, vừa huyễn hoặc lại vừa mĩ lệ.
Nàng ban đầu rụt rè, nhưng rồi nhận ra đôi bàn tay đang ôm lấy mình của Lục
Nhi không hề lỏng ra, cũng không hề vận lực siết mạnh như phụ thân nàng từng
làm, liền cảm thấy yên tâm đôi chút. Thế rồi, chiếc mũi thon thon của nàng
bỗng nhăn lại, đôi môi nhỏ chu ra, đoạn cười lên những tiếng trong veo thuần
khiết:
Lục Nhi tất nhiên biết nữ hài này đang nói đến lũ Bạo tộc bên ngoài, nhưng
nàng quả thật không thể ngửi thấy bất cứ một thứ mùi gì cả. Người ta thường
nói những người bị khiếm khuyết một giác quan thì những giác quan khác sẽ trở
nên nhạy bén hơn, phải chăng vì thế mà cái mũi nhỏ này lại lợi hại đến vậy ?
Phải rồi, cũng chính vì thế mà những tiếng rống khi nãy mới có thể khiến cho
Đinh Đang khó chịu đến thế, vì căn bản thính giác là khứu giác của nàng mạnh
hơn người bình thường rất nhiều lần.
Lục Nhi nhíu mày hỏi. Sức mạnh của nàng hiện tại đã tiến bộ rất nhiều so với
trước kia, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một gã bạo tộc
phổ thông, Y Nhược tỉ tỉ lại đang phải giúp chủ nhân trị thương, xem ra mọi
chuyện chỉ có thể trông cậy vào Đinh Đang và tòa tháp cổ quái này rồi.
Đinh Đang le lưỡi, đoạn lại rúc vào trong lòng Lục Nhi như muốn ngủ thiếp đi.
Ngẩn ra một giây, rồi Lục Nhi tức thì hiểu ra, liền giơ tay bẹo nhẹ vào cái má
nhợt nhạt ấy, cười nói:
Nàng vốn muốn nói “sẽ cho muội một trận”, nhưng lại không biết Tiểu Đinh Đang
này sẽ phản ứng thế nào, đến nửa câu lại đổi sang thành một kiểu trừng phạt
hết sức buồn cười. Bất quá, Đinh Đang tuyệt đối không cảm thấy buồn cười,
khuôn mặt xinh đẹp tức thì lộ ra một thần thái hốt hoảng hết sức đáng yêu,
toàn thân liền chồm lên, dán chặt khuôn ngực đầy đặn vào người Lục Nhi khiến
nàng cũng phải cảm thấy nhột nhạt, hai tay thì ôm chặt lấy eo nữ thụ yêu này,
luôn miệng nói:
Ai da, cường địch bên ngoài xem ra chưa chắc đã đáng sợ bằng tiểu nữ hài thuần
khiết vô tà này nha. Lục Nhi cũng hết cách, chỉ đành để cho Đinh Đang ôm cứng
lấy mình, miệng thì khẽ nở một nụ cười, nhưng hai má thì đã nóng lên bởi cái
cảm giác nhột nhạt đàn hồi do sự tiếp xúc “kì quái” với nàng ta.
Được rồi, bỏ tỉ ra nào, kẻ địch có thể xông vào đây bất cứ lúc nào đó…
Bọn chúng không vào thì thôi, nếu như vào đây, thì muội sẽ lại có một bữa
ăn ngon rồi…
Lục Nhi khẽ rùng mình một cái, đoạn hỏi dồn:
Đinh Đang lúc lắc mái tóc dài màu bạc của mình, miệng chu ra phản đối:
Nói đến đây, thân hình Đinh Đang bỗng chốc có một sự chuyển biến đáng sợ. Chỉ
trong khoảng khắc, thứ ánh sáng thánh khiết cao quý trên người nàng vụt tắt,
thay thế vào đó là một vẻ gì đó vừa đáng sợ lại vừa ma mị. Từ những vết xăm
trên cơ thể, những giọt máu đen bỗng chốc ứa ra, chảy dài thành những vệt màu
loang lổ trên thân thể mĩ diệu của nàng, rồi từ từ hóa thành một màn hắc vụ
bàng bạc bao quanh cả nàng và Lục Nhi, khiến cho Lục Nhi trong một giây cũng
phải rùng mình ớn lạnh.
Một tiếng hét kinh khiếp vang lên từ tầng hai của tòa tháp khiến Lục Nhi trong
lòng nhói lên một cái, nhìn qua thấy Y Nhược và Tử Vũ vẫn không hề bị ảnh
hưởng mới thở ra một cái, đoạn huy động một mảng dây leo nhỏ nhanh nhẹn trườn
đi khắp các tầng của tòa hắc tháp, giúp nàng có thể kiểm soát toàn bộ động
tĩnh bên trong ngọn tháp này.
Lục Nhi buột miệng thốt ra một tiếng, trong lòng cảm thấy lạnh ngắt khi chứng
kiến những gì đang xảy ra tại tầng hai của tòa tháp. Một tên Bạo tộc, có lẽ là
kẻ tiên phong cho toàn tộc, đang bị trùng trùng hắc ti bao lấy. Những sợi hắc
ti này xuyên trái xuyên phải, giống như những con vật sống từ từ gặm nhấm từng
chút một nhục thể của gã, khiến cho gã dần dần trở thành một bộ xương trắng
hếu. Nhìn vào đôi mắt trợn trừng với những sợi gân xanh nổi lên chằng chịt của
gã, chính Lục Nhi cũng cảm thấy trước nỗi đau mà gã phải chịu đựng, liền thu
hồi ý thức, nhìn qua Đinh Đang và thở khẽ ra một hơi.
Đinh Đang đang cười.
Nụ cười hết sức hài lòng, hệt như một đứa trẻ con vừa mới làm xong một công
việc hết sức đáng tự hào vậy.
Nụ cười ấy làm Lục Nhi nhói lòng.
Khiến cho một nữ hài ngây thơ thuần khiết trở nên thế này, cái tên Hắc Ám Ma
Thần khốn nạn thối tha đó thật là đáng chết đến trăm nghìn lần mà.
Đinh Đang cười tươi, đoạn lại sà vào lòng Lục Nhi mà làm nũng, bộ dạng không
khác một đứa trẻ ba tuổi là bao, thực sự đáng yêu vô cùng. Khẽ vuốt ve những
“vết khắc” trên thân thể nàng, Lục Nhi chỉ đành nuốt nỗi thống hận vừa mới
trào lên vào trong lòng, ánh mắt nhu hòa trở lại. Chủ nhân, thiếp tin người có
thể trả thù cho thiếp, có thể giúp Y Nhược tỉ tỉ thoát khỏi sự ràng buộc với
Cuồng Bạo Thâm Hải, nhưng liệu người có thể thay Đinh Đang đòi lại công bằng
hay không ?
Đúng vào lúc đó, thân thể Tử Vũ đang tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện biến
chuyển, màu đen sâu thẳm vốn luôn để cho những đợt huyết lãng quấy phá khắp
nơi bỗng bùng lên mạnh mẽ, tạo thành trùng trùng hắc vụ, trong một giây đã phủ
kín toàn thân Tử Vũ, khiến cho hắn trở nên thập phần thần bí ma mị. Thế rồi,
khi làn hắc vụ ấy tan đi, Tử Vũ đã trở lại với màu đen vốn có của hắn, trên
thân thể đã hoàn toàn không còn bất cứ dấu tích nào của những đợt huyết lãng
kia nữa.
Tử Vũ khẽ cười, đoạn nói, khiến cho Y Nhược bỗng chốc cảm thấy hắn đã dịu dàng
hơn so với trước đây. Ngước nhìn lên trên, thấy Đinh Đang và Lục Nhi đang tĩnh
lặng nhìn mình, Tử Vũ liền vòng tay qua eo Y Nhược, đoạn phiêu thân mang nàng
bay lên chiếc giường tạo thành từ dây leo của Lục Nhi, trong lòng bỗng chốc
cảm thấy ấm áp lạ kì. Ba nữ tử này đều là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, và
hắn thề ngoài hắn ra sẽ không gì có thể chạm được vào họ nữa.
Giọng Lục Nhi thoáng chút ngập ngừng. Trong ba người, nếu như so sánh với Y
Nhược thì nàng không dịu dàng bằng, nếu như so sánh với Đinh Đang thì nàng
không thuần khiết bằng, nhưng rõ ràng, nàng thực sự là người tinh ý nhất.
Mắt của Tử Vũ vốn độc một màu tím bí hiểm, nhưng hiện tại, lại phảng phất xuất
hiện những nét đỏ tươi như máu, khiến cho so với trước kia, cặp mắt ấy hiện
tại lại tăng thêm ba phần hoang dại lãnh khốc.
Mỉm cười như để trấn an Lục Nhi, Tử Vũ cũng không giải thích nhiều, chỉ lẳng
lặng vuốt ve mái tóc đã chuyển sang màu bạc của Đinh Đang, khiến cho nữ hài
này vốn đang quay sang làm nũng Y Nhược liền trở nên có chút ngượng ngập. Hắn
là ai chứ ? Bị người khác quấy phá trong thân thể một trận, lẽ nào lại phải
ngậm miệng chịu thiệt hay sao?
Tử Vũ khẽ hỏi, trong lòng tất nhiên đã có câu trả lời. Bạo tộc bẩm sinh điên
loạn, khẳng định sẽ không vì một hai tên bị chết mà sinh lòng úy kị với tòa
hắc tháp này, xem ra sắp tới sẽ lại có vài đại nhân vật xuất hiện chứ không
sai.
Y Nhược đột ngột lên tiếng. Nàng tuy nói muốn giúp cho Bạo tộc thoát khỏi cảnh
điên loạn triền miên, cũng tức là muốn cho họ có những cái chết an lành, nhưng
như vậy chẳng phải tương đương với việc sẽ phải tận diệt toàn bộ Bạo tộc hay
sao ? Máu của Bạo tộc ngày hôm nay đã đổ quá nhiều, mâu thuẫn, nhưng nàng hiện
tại thực sự không muốn nhìn thấy bất cứ ai phải chết nữa.
Nhìn Đinh Đang e dè gật đầu, Tử Vũ liền lẳng lặng hạ thân xuống sàn nhà, bàn
tay đưa ra trực tiếp nắm lấy Ám Tuyển đang cắm trên đó, trong lòng tức thì
muốn cười lên một tiếng. Cái con quái vật tham lam này, không ngờ trong lúc
hắn trị thương đã bắt đầu xâm thực tòa hắc tháp, khẳng định trong vòng một hai
ngày tới sẽ nuốt trọn một thứ tạo vật mà Hắc Ám Ma Thần đã phải tốn không ít
công sức mới có thể tạo ra.
“Xuy !!”
Thân thể Tử Vũ hiện tại đã gần như hóa thành hắc ám nguyên thủy, với tính chất
của tòa tháp vốn được tạo ra bởi Hắc Ám Ma Thần, thực sự là đại đồng tiểu dị,
liền nương theo Ám Tuyển mà nhanh chóng xâm nhập vào kết cấu trung tâm của tòa
tháp. Tòa tháp này xét trên một khía cạnh nào đó cũng giống như hắn hiện tại,
do hắc ám tạo thành, nhưng là một thứ hắc ám khác, một thứ hắc ám xuất hiện
sau ánh sáng.
Len lỏi theo kết cấu của tòa tháp, Tử Vũ nhanh chóng nhận ra cả tòa tháp này
đều vận hành xung quanh Đinh Đang, chính là một thứ vũ khí với Đinh Đang làm
trung tâm, có thể hủy diệt và xâm thực bất cứ thứ gì bị nó hút vào. Đinh Đang
làm chủ tòa tháp, nhưng nếu tòa tháp bị phá hủy, thì sinh mạng của nàng cũng
sẽ theo đó mà diệt vong, cũng tức là Hắc Ám Ma Thần đã đem con gái mình cộng
sinh với một thứ đồ vật vô tri vô giác, thực khiến Tử Vũ cảm thấy kinh tởm đến
lợm giọng. Hắc Ám Ma Thần, hãy ngồi dưới cái Địa ngục khốn kiếp của người mà
đợi đi !!!
Tử Vũ trong lòng đã có sẵn chủ ý, liền cùng với Ám Tuyển từng chút từng chút
một phá hủy những sợi dây liên kết giữa Đinh Đang và tòa tháp. Hắc Ám Ma Thần
tuy hùng mạnh cực điểm, nhưng tòa tháp của gã vẫn chưa có được cái sức mạnh
đó, thế nên với sự trợ giúp của Ám Tuyển, Tử Vũ nhanh chóng cô lập được nó
khỏi Đinh Đang, đoạn cường hành sử dụng hắc ám nguyên thủy của mình mà thay
đổi tính chất của nó, sau đó lại một lần nữa liên kết nó với Đinh Đang theo
một dạng thức khác. Nếu trước kia Đinh Đang của hắn và cái thứ chết tiệt này
là một dạng công sinh, thì hiện tại, nó không khác gì một thứ vũ khí của nàng,
do nàng hoàn toàn làm chủ, tùy vào ý muốn của nàng mà có thể rời bỏ nó bất cứ
lúc nào.
Công việc này nói thì hết sức đơn giản, thực hiện cũng hết sức nhanh, nhưng sự
tình bên trong thì cực kì phức tạp. Chỉ một sai lầm, và cái giá phải trả sẽ là
sinh mạng của Đinh Đang. Bất quá, Tử Vũ lại tự tin tuyệt đối vào bản thân hắn,
cũng như tin vào Ám Tuyển trong tay của hắn, nên hắn không phải đặt cược, mà
là vừa mới hoàn thành một việc hết sức tự nhiên và chắc chắn.
Đinh Đang vốn cứ luôn ngây ngô nhìn Tử Vũ đứng tĩnh lặng giữa phóng, tuy cũng
có cảm giác được những sự thay đổi vừa mới diễn ra, nhưng lại không biết hỏi
thế nào, cũng không có cảm giác cần hỏi, liền ngoan ngoãn gật đầu rồi thực
hiện y theo lời hắn. Lục Nhi và Y Nhược vốn vẫn luôn ngồi hai bên nữ hài tử
này, đột nhiên thấy những sợi hắc khí xuyên qua đôi cánh trắng muốt của nàng
biến mất, trong mắt tức thì lộ ra một vẻ mừng vui rõ rệt, đoạn cùng cúi xuống
nhìn Tử Vũ đầy cảm kích. Đinh Đang với họ quen biết bất quá cũng mới chỉ độ
mươi canh giờ, nhưng ngay lập tức giữa cả ba đã có một sự quấn quýt mà khó ai
có thể giải thích. Yêu mến ? Thương hại ? Điều đó có gì quan trọng. Cái quan
trọng là, giữa họ đã hình thành một môi quan hệ khắng khít, và sẽ không gì có
thể chia rẽ mối quan hệ đó.
Hoặc giả nếu có, thì họ cũng tin rằng Tử Vũ sẽ không để cho thứ đó chạm được
đến họ.