Đinh Đang


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nếu nữ tử ở trong tháp có mắt, hẳn đôi mắt ấy của nàng đang mở rất to để nhìn
Tử Vũ. Nhưng nàng không có mắt, thế nên nàng chỉ khẽ nghiêng đầu, như là muốn
dùng tai để tìm hiểu xem người mà nàng đã xác định là phụ thân của mình đang
làm những gì. Rụt rè, sợ hãi, chừng như mỗi mạch máu trên cơ thể nàng đều đang
căng ra, chỉ chờ một tiếng động, một sự tức giận bất thường, là lập tức co rút
lại, run rẩy co vào một góc…

Nàng đã quá quen với những chuyện như thế…

Tử Vũ không lên tiếng.

Hắn đang rất muốn làm một việc, nhưng tình trạng của hắn lúc này lại không cho
phép hắn làm điều đó, nên hắn không lên tiếng. Khốn nạn thật, những đợt huyết
lãng quỉ quái này đến bao giờ mới chấm dứt ? Thậm chí chúng còn khiến hắn
không thể vận công liệu thương được, làm cho hắn trở nên thập phần vô dụng
trong khi hắn đang rất cần sức mạnh…

Tử Vũ không muốn lên tiếng, nữ tử nọ thì không dám lên tiếng, khiến cho tòa
tháp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và hoang vu đến lạ thường.

Cuối cùng, Tử Vũ thở nhẹ ra một hơi, thân thể khẽ trầm xuống và hoàn toàn thả
lỏng. Hắn biết việc trị thương lần này không thể gấp gáp được, thành ra đành
lên tiếng để xua đi không khí ngột ngạt đang dần xâm chiếm tòa tháp.


  • Nàng có tên không ?

Nàng không phải Nguyệt Thi, hắn biết, tuy rất giống, nhưng rõ ràng Nguyệt Thi
không có cánh, môi mỏng hơn, tai nhọn hơn và thấp hơn nữ tử này một chút.

Có lẽ Tử Vũ đã nói rất dịu dàng, nên nữ tử nọ không tỏ ra sợ hãi như trước,
chỉ chầm chậm lắc đầu. Nàng không thắc mắc tại sao phụ thân lại hỏi tên của
nàng. Không dám thắc mắc, cũng không cần thắc mắc.

“Đinh…đinh…đang…đang…”

Sau lưng nàng, trên trần tháp có treo một chiếc phong linh màu nâu nhạt, gồm
những ống dài với trăng và sao ở xung quanh. Bỗng nhiên, chiếc phong linh ấy
chợt rung lên những thanh âm trong vắt, dù nơi đây hoàn toàn không có gió,
khiến cả Tử Vũ và nữ tử nọ đều hơi lặng đi, chừng như đều chìm vào trong những
giai điệu giản đơn mà thuần khiết của nó.


  • Nàng có hận phụ thân không ?

Trầm ngâm hồi lâu, đoạn Tử Vũ lại hỏi, thanh âm quan thiết nhu hòa, khiến hắn
phảng phất nhớ lại những lúc còn ở bên Trình Tưởng.

Vừa nghe hiểu những gì Tử Vũ vừa nói, thân hình nữ tử nọ đột nhiên giật bắn
lên, đoạn co lại như một con thú bị thương, sợ hãi lùi lại như muốn rời khỏi
hắn càng xa càng tốt. Tử Vũ khẽ thở dài, tay chầm chậm đưa ra, nhẹ nhàng vuốt
lên đôi vai gầy vẫn đang rung rung ấy. Hắn hiện đã chôn sâu nỗi giận dữ vào
lòng, chỉ để lộ ra sự thương xót kì lạ, thương xót một người hắn chưa từng
biết, nhưng lại tựa như rất thân quen.


  • Phụ thân...phụ thân rất hay đánh hài nhi…nhưng trên cõi đời này…cũng chỉ
    mình người là đối xử tốt với hài nhi mà thôi…

Thanh âm run rẩy, nhưng nàng vẫn cố gắng nói cho trọn câu. Nàng được dạy như
thế, hay đúng hơn là được ra lệnh như thế. Những thứ đó, đã ăn sâu vào tiềm
thức của nàng, không phải là bản năng giống như Tử Vũ với Trình Tưởng, mà là
bị người khác dùng đòn roi để đặt nó vào đó.

Lần này, Tử Vũ không cần dùng đến bất cứ một xảo thuật nào cả, những hắn vẫn
nhìn thấy một chuỗi những hình ảnh. Hình ảnh một cô gái trốn chạy khỏi người
cha của mình, mang theo trên mình những vết xăm kì quái, những dấu vết của roi
vọt, một mái tóc dài và một tấm thân xích lõa hấp dẫn đến mê người. Những thứ
mà nàng mang theo như thế, quá đủ để khiến cho thiên hạ kì thị, quá đủ để cho
những ánh mắt nhìn nàng xa lạ, quá đủ cho những câu nói độc địa thấm tận vào
tim, và, quá đủ cho những con thú đột lốt người…

Nàng bị lừa không chỉ một lần. Người đầu tiên là một công tử cao sang quyền
quý, người thứ hai là một thư sinh nho nhã, người thứ ba là một vị chưởng môn
đức cao vọng trọng…bao nhiêu người ? Bao nhiêu người đã đối xử tốt với nàng ?
cho nàng cái mặc, chỗ ở và sự yêu thương giả tạo ? chiếm đoạt nàng để thỏa mãn
cái bản chất thú trong người ? chà đạp nàng để tìm niềm vui ? hắt hủi nàng khi
cảm thấy chán ? Nàng không nhớ…

Và rồi, nàng trở về, run rẩy như một chú chim non sau cơn mưa bão. Mỉm cười
tàn độc, phụ thân nàng giang tay đón nhận nàng, và nhốt nàng lại trong một tòa
hắc tháp.

Vẫn như thế, nàng dường như sinh ra để bị chà đạp, hành hạ và chiếm đoạt.
Nhưng, với phụ thân nàng, ít nhất nàng vẫn còn được hưởng sự yêu thương vào
những phút giây quí giá nàng làm ông vừa lòng, và sẽ không bao giờ bị ông hắt
hủi. Hạnh phúc của nàng, chỉ có vậy thôi.

Bàn tay của Tử Vũ khẽ chuyển từ mái tóc xuống chiếc cằm thon của nữ tử nọ,
nâng lên và nói nhẹ:


  • Nàng có quên được không ?

Quên ? Quên là cái gì ? Quên những thứ gì ? Nàng có gì để nhớ sao ? Có gì để
quên sao ?


  • Quên đi vì sao nàng không nhìn thấy được, quên đi vì sao nàng lại ở đây,
    quên đi vì sao nàng lại gặp ta…

Tử Vũ nói, như để trả lời những câu hỏi đang cuộn trào trong thân thể bé nhỏ
trước mặt hắn. Ngừng lại một chút, đoạn hắn nói tiếp, giọng vẫn nhẹ nhàng đầy
quan thiết, giống như đang nâng niu một thứ gì đó mỏng manh và dễ vỡ vô cùng:


  • Bắt đầu lại nhé, từ bây giờ !

Nữ tử nọ phảng phất nhìn thấy được nụ cười dịu dàng đang hiện lên trên môi Tử
Vũ, cảm thấy được bàn tay hắn ấm áp hơn, và, như thể có một cái gì đó đã chết
đang len lỏi bừng dậy trong trái tim nàng…Đây không phải phụ thân của nàng…là
ai vậy ? Một người nữa muốn lừa gạt nàng ư ? Một người nữa muốn chiếm đoạt và
chà đạp nàng ư ? Nhưng mà…tại sao nàng vẫn cảm thấy ấm áp ?

Nàng gật đầu trong vô thức, với đủ những nỗi lo lắng kì quái trong đầu, nàng
vẫn không biết liệu có phải nàng đã bị lừa một lần nữa hay không, nhưng vẫn
điên cuồng bấu víu vào một thứ duy nhất…Giọng nói đó, bàn tay đó, rất dịu
dàng.

Bị chà đạp một lần nữa cũng không sao, bị chiếm đoạt một lần nữa cũng không
sao…Nàng đã chẳng còn gì, miễn là, người đó sẽ cho nàng những giây phút hạnh
phúc, thì dù nó ngắn ngủi thế nào cũng được.


  • Vậy thì, ta sẽ gọi nàng là Đinh Đang !


  • Tử Vũ huynh, đa tạ !


Theo sự điều động từ Đinh Đang, tòa hắc tháp không còn làm khó dễ đám Lân Nhân
nữa, cho họ tiến vào trong một cách dễ dàng. Nhận lấy “Kì Lân Trấn Thiên
Thạch” từ tay Tử Vũ, Hỏa Điền thốt ra năm chữ chân thành, thân thể toàn thân
run rẩy trong một cơn xúc động mãnh liệt. Bốn trăm năm, gần năm mươi nghìn tộc
nhân bỏ mạng, đến cuối cùng cũng đã có kết quả. Cái giá phải trả là quá nhiều
máu và nước mắt, nhưng thành công đây rồi, đây rồi…

Đứng đằng sau Hỏa Điền, mười Lân Nhân khác cũng không khỏi cảm thấy nghẹn
ngào. Từ khi sinh ra, mỗi một vị Lân Vương ở đây đều đã mang nặng trên lưng
trọng trách của cả một dân tộc, không một giây nào không tự nhắc mình phải cố
gắng phấn đấu để không uổng phí máu huyết của biết bao đời tộc nhân đã hi sinh
trong Cuồng Bạo Thâm Hải. Cái cảm giác ra đi mà biết chắc rằng mình sẽ chết là
thế nào, họ không thực sự biết, nhưng cái cảm giác nhìn theo bóng dáng của
người thân đi tìm cái chết, thì họ quá hiểu, hiểu đến mức con tim bị bót nghẹt
lại đến mức không muốn sống nữa. Nhưng, đây rồi, thứ mà bốn trăm năm qua Kì
Lân tộc tìm kiếm đây rồi. Có vui mừng không ? Có hạnh phúc không ? Kì Lân tộc
sẽ không bị diệt vong, Vô Tận giới sẽ không bị diệt vong, nhiệm vụ của họ đã
thành công…

Nhưng, năm mươi nghìn sinh mạng tộc nhân thì sẽ không thể nào lấy lại được
nữa…

Vui mừng ư ? Hạnh phúc ư ? Chỉ có những giọt nước mắt lăn vào trong tim.


  • Tử Vũ huynh, bây giờ huynh định thế nào ?

Hỏa Điền đột ngột hỏi, hai mắt bừng lên một sự biết ơn chân thành. Không có Tử
Vũ, liệu gã và những người đồng hành có thể chạm tay vào phiến đá này không ?
Dù là không hay có, thì Hỏa Điền cũng không cần suy nghĩ nữa. Từ khi bước chân
vào Cuồng Bạo Thâm Hải này, sinh mạng của gã đã không còn, hiện tại, nó đã
được đặt vào tay Tử Vũ. Gã không cần biết Tử Vũ là ai, xuất thân ra sao, có
mưu tính gì trong tương lai, mà chỉ cần biết một điều: Tử Vũ muốn, là gã làm,
làm triệt để.

Và, không chỉ có một mình Hỏa Điền có suy nghĩ như thế.


  • Hiện tại ? Ta sẽ ngụ lại trong tòa tháp này một thời gian đợi cho thương
    thế khỏi hẳn, còn các người thì sao ?


  • Tử Vũ huynh, bọn ta hiện tại phải đem bảo vật này về càng sớm càng tốt, sau
    này, bất cứ khi nào, chỉ cần huynh cần, bọn ta đều có thể mang sinh mạng của
    mình ra giao cho huynh.


Nói đoạn đưa cho Tử Vũ một chiếc “Thông tri phù” hình tròn, bên trên có khắc
một con Kì Lân đang nhe nanh múa vuốt, trong đó đồng thời cũng đã ghi lại toàn
bộ những hiểu biết về Cuồng Bạo Thâm Hải mà Lân tộc thu thập được sau bốn trăm
năm. Gật đầu với Hỏa Điền, Tử Vũ nói:


  • Bạo tộc khẳng định chưa bỏ qua, hiện tại lại không có động tĩnh gì, xem
    chừng bên trong còn nhiều bí ẩn. Các người đã nói là giao tính mạng cho ta,
    vậy thì cố gắng bảo trọng, hiểu chứ ?


  • Được !


Chỉ một chữ “được” thôi, nhưng đó là toàn bộ sự chân thành của mười một Lân
Nhân có mặt tại tòa hắc tháp nọ. Khi những tộc nhân của mình đã bắt đầu li
khai, Thủy Lân Ma Thần mới quay về phía Tử Vũ định nói gì đó, nhưng khi nhìn
thấy vẻ lãnh ngạo của hắn, lại thở ra một hơi rồi quay lưng đi khỏi, trong
lòng bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh khó mà thay thế.

Khi người cuối cùng trong đám Lân Nhân khuất khỏi tầm mắt, Tử Vũ mới thở ra
một hơi dài, đoạn chậm chạp bước lên tầng bảy nơi Đinh Đang đang đợi. Hắn muốn
bảo hộ nàng, nhưng hiện tại, tình hình có vẻ ngược lại. Vết thương này nặng
hơn hắn đã nghĩ.


  • Phụ thân…người có sao không ?

Đinh Đang rụt rè hỏi, nỗi sợ hãi mấy ngàn năm thực sự không dễ dàng mà buông
tha cho nàng.


  • Đừng gọi ta là “phụ thân” nữa, cố quên nó đi, Đinh Đang.

Tử Vũ nói nhẹ, đoạn bước đến giữa gian phòng nhỏ hẹp nơi tầng bảy tòa tháp,
chậm rãi ngồi xuống. Hắn vốn nghĩ sẽ đợi những đợt huyết lãng trong cơ thể tạo
ra bởi một chiêu “Huyết Hải Thâm Thù” của Bạo Huyết Ma Đế lắng xuống rồi từ từ
liệu thương, nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như hắn tưởng. Những đợt huyết
lãng đó không những không có dấu hiệu suy yếu, mà ngày càng lan rộng, ngày
càng trở nên mạnh mẽ, không chỉ khiến hắc ám chi thể của hắn xao động, còn
trực tiếp công kích vào ý thức hắn, dùng sự điên loạn và thống hận của những
tên Bạo tộc quá cố như những giọt thuốc độc, từ từ ngấm vào tinh thần hắn,
khiến hắn càng ngày càng mất đi sự bình tĩnh vốn có. Bạo Huyết Ma Đế, xem ra
hắn đã đánh giá y chưa đủ cao.

“Lục Nhi, Y Nhược sao rồi ?”

“Chủ nhân, ta ổn rồi, Cuồng Bạo Thâm Hải có phải đang làm khó người không, nếu
vậy thì mau để ta ra ngoài đi !”

Y Nhược đối với trận chiến vừa rồi của Tử Vũ không hề được chứng kiến, nhưng
nàng lúc này cũng giống như Lục Nhi, đều có một niềm tin tuyệt đối vào hắn.
Hơn nữa, hắn đang nói chuyện với nàng, không phải đã chứng tỏ đám Bạo tộc nọ
đã bị hắn giết sạch rồi sao ?

“Không, nhưng ta cần các nàng một chút !”

Đoạn, Tử Vũ hô khẽ một tiếng, cùng lúc triệu ra Y Nhược và Lục Nhi. Hai nàng
vừa xuất hiện, không gian trong tháp tức thì như được điểm thêm những sắc xanh
và hoàng kim tươi mới, trong một giây lát đã xóa đi được vẻ ảm đạm tăm tối vốn
có của nó. Bất quá, chỉ là giây lát, bởi ngay sau đó, từ những bức tường đen
và đám hắc khí bao quanh Đinh Đang, ngàn vạn những sợi hắc lưu mỏng như tơ
ngay tức khắc đã quyện thành một tấm lưới chụp lấy họ, chừng như muốn đem họ
và bộ xương Kì Lân trên sàn hóa thành một dạng.


  • Đinh Đang, dừng lại !!!

Tử Vũ trầm giọng quát, cố gắng nén lại những cơn điên bất thường đang dần dần
xâm chiếm tâm tưởng. Vừa nghe thấy tiếng hắn, thân hình Đinh Đang tức thì run
bắn lên, đoạn ngay lập tức kiềm hãm sự bành trướng của đám hắc ti rồi chầm
chậm thu chúng lại. Nàng làm việc này với một đôi môi mím chặt, chứng tỏ tòa
tháp này cũng không hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của người mà nó đã giam hãm
suốt mấy ngàn năm.

“Xuy !!”

Ngay lúc đó, một đám hắc khí bỗng trào ra khỏi cánh tay Tử Vũ, hóa thành hình
dạng như một cái đầu mãnh thú, há hàm răng sắc lẻm của nó ra và đớp gọn đám
hắc ti nọ, nuốt chửng. “Bụp” một tiếng nho nhỏ, thế rồi đám hắc khí đó bỗng
chốc tan biến, nói đúng hơn là thực thể hóa thành một thanh kiếm cong mảnh,
rơi xuống, mũi kiếm cắm chặt vào nền phòng khô khốc. Ám Tuyển.


  • Đinh Đang, đây là Lục Nhi và Y Nhược, đều là người của ta. Y Nhược, ta cần
    một bài hát, Lục Nhi, chiếu cố Đinh Đang giúp ta…

Tử Vũ nói bằng giọng gấp gáp, đoạn nhanh chóng nhắm mắt đi vào nhập định. Lúc
này, thân thể của hắn đang rung động mãnh liệt, màu đỏ như máu càng ngày càng
lấn áp màu đen huyền bí. Nhìn tình trạng của hắn hiện tại, cả Y Nhược và Lục
Nhi không ai bảo ai, trong lòng đều nhói lên một cái quặng thắt, đều có cảm
giác lo lắng khôn nguôi.


  • Ta tên Lục Nhi, là Linh thụ của chủ nhân. Đinh Đang, chúng ta làm quen nhé
    ?

Không như Y Nhược vừa mới tỉnh lại từ cơn mộng mị, Lục Nhi đã luôn theo dõi
câu chuyện của Tử Vũ và Đinh Đang, vốn đã rất đồng cảm với nữ tử đáng thương
này. Hiện tại, dù đang rất lo lắng cho Tử Vũ, nhưng nàng vẫn tung mình lên
không, nói đúng hơn là đứng trên một thân dây leo đang từ từ lớn lên, tiến lại
gần Đinh Đang, khẽ thì thầm. Nghe thấy giọng nói ấm áp của Lục Nhi, Đinh Đang
vốn đang trong trạng thái căng thẳng vì tiếng quát của Tử Vũ cũng như bình
tĩnh hơn đôi chút, rụt rè hỏi:


  • Phụ…chủ…nhân…không sao chứ ?

Nhìn Tử Vũ bằng ánh mắt có chút âu lo, nhưng Lục Nhi vẫn nhẹ mỉm cười, đoạn
nói khẽ:


  • Chủ nhân sẽ không sao đâu. Được rồi, Đinh Đang, ta gọi muội là muội muội
    nhé, tuy tuổi của ta không bằng muội, nhưng mà ta lại biết rất nhiều truyện
    hay ho đó, có muốn nghe ta kể không ?

Đinh Đang đích thực rất giống một tiểu nữ hài, dù đã sống tới gần vạn năm,
trải qua rất nhiều nỗi bất hạnh, nhưng vẫn chưa hiểu biết chút gì về sự đời,
liền e dè gật đầu. Cười tươi một cái, đoạn Lục Nhi khẽ búng tay, tạo ra một
cái giường bằng dây leo rồi kéo Đinh Đang cùng ngồi xuống đó, nói nhỏ:


  • Vậy là được rồi, nhưng để khi khác ta mới kể cho muội nghe nhé, Y Nhược tỉ
    tỉ bắt đầu hát rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của Đinh Đang chừng như khẽ xụ xuống khi nghe
thấy Lục Nhi nói vậy, nhưng liền sau đó lại giãn ra ngay, bởi một giai điệu
trong trẻo êm dịu bỗng chốc xuất hiện và len lỏi khắp không gian của tòa tháp
âm u, mang lại cho nó một vẻ bình yên hiếm có. Ngồi bên Tử Vũ, Y Nhược cất cao
tiếng hát, thanh âm khi bổng lúc trầm, rất nhanh thôi đã ru Đinh Đang vào một
giấc ngủ không mộng mị.


Thi Vương - Chương #57