Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Màu chiều ảm đạm của Cuồng bạo Thâm Hải đột ngột rực lên bởi những tia sáng
chớp nháy liên tục từ phía cuối chân trời. Vừa nhìn thấy nó, Tử Vũ đã huy động
Tử Vong Ma Long lao vút tới như một cơn lốc, đôi mắt cau lại tỏa ra một thứ
sát khí lăng lệ vô bỉ.
“Hống !!!”
Theo sự điều khiển của Tử Vũ, con Tử Vong Ma Long rống lên một tiếng kinh
thiên động địa, ba cái đầu phía sau cong về phía trước như một chiếc đuôi bọ
cạp, đoạn phóng ra tầng tầng lớp lớp lưới sét, bổ thẳng về đám người phía
trước. Hiện tại, tuy không hề nhận được sự hỗ trợ của Cuồng Bạo Thâm Hải,
nhưng năng lượng tích lũy được sau bao nhiêu năm sinh sống ở hải để này của
đám Cuồng thú tuyệt không hề giảm đi, nay theo sự dẫn động của Tử Vũ, uy lực
của mỗi chiêu phóng ra đều có thể đoạn thạch phân kim, cường hoành tuyệt đối.
Đám bốn người phía trước vốn đang đánh tới thiên hôn địa ám, đột nhiên bị hàng
loạt những đạo lôi điện khổng lồ bổ tới, có muốn tránh cũng không tránh kịp,
thành ra chỉ đành chịu khổ. Bất quá, trong bốn người đó có một người dù bị
dính lôi điện cũng tuyệt đối không bị khựng lại như những kẻ khác, nhân cơ hội
đó liền chớp động thân hình, hai bàn tay đầy vẩy và móng vuốt vồ tới như ma
mị, chụp lấy cổ họng của hai tên đứng trước, bóp mạnh.
“Bùng !!!”
Tử Vong Ma Long thân hình đồ sộ nhưng tuyệt đối không phải loại quái vật chậm
chạp, sau khi nhả ra từng đạo lôi điện đã cực tốc phóng tới, một cái đầu quật
mạnh, đem tên còn lại đập nát thành một mớ bầy nhầy. Đứng trên lưng nó, Tử Vũ
liền hét lên với nam tử có hai cánh tay đầy vẩy nọ:
Lôi Chấn Đồng chính là Lân Nhân do Lôi Lân Vương và Kị sĩ của mình hợp thành,
nhìn thấy Tử Vũ hai mắt tức thì từ kinh hãi chuyển thành vui mừng, liền nhảy
lên cái đầu màu bạc của con Tử Vong Ma Long. Cái thứ quái vật đồ sộ này đột
nhiên xuất hiện, chỉ bằng một quật đã đập nát bét một tên Bạo tộc thân thể
cứng như sắt thép, hình dáng thì cổ quái muôn phần, nếu nói không sợ, thì chỉ
là gạt mình gạt người ma thôi.
Nói đoạn búng mình lên không, hai tay dang ra, đỡ lấy ba bốn đạo thiểm điện mà
Cuồng Bạo Thâm Hải ban tặng cho những kẻ ngoại nhân, đoạn lắc mình trở về. Lôi
Chấn Đồng thân hình cao lớn, khuôn mặt rắn rỏi nghiêm nghị, khẳng định thuộc
loại người nói ít làm nhiều. Không nhìn gã, Tử Vũ gật đầu, đoạn huy động Tử
Vong Ma Long tiếp tục hướng về phía Bắc mà phóng tới.
Lôi Chấn Đồng đứng phía sau Tử Vũ, ngấm ngàm quan sát gã thanh niên kì lạ đến
mức quái dị này. Gã chú ý đến Tử Vũ ngày từ lần đầu gặp mặt, không chỉ vì thực
lực cường hoành mà hắn đã thể hiện, mà còn vì thứ khí tức bá đạo cường liệt
của hắn. Cái khí tức ấy chính là khí thế của một vị Ma thần quyền uy tuyệt
đối, độc lập nhất phương, dù có đứng chung với người khác thì cũng giống như
đang ở một nơi rất xa xôi, khiến cho kẻ khác nhìn thấy phải kinh sợ mà tránh
cho thật xa.
Loại người như vậy, không ngờ lại ra sức vì những kẻ không hề quen biết.
Bất kể Tử Vũ tính toán những gì, âm mưu những gì, Lôi Chấn Đồng thực sự phục
hắn. Có thể nói, Tử Vũ chính là đã đứng giữa Cuồng Bạo Thâm Hải mà lập uy,
khiến cho không chỉ Lôi Chấn Đồng mà còn cả những Lân Nhân khác đều phải khâm
phục từ tận đáy lòng.
Cũng bởi vì thế, nên khi nhận ra Tử Vũ là một Tử Vong Ma pháp sư, Lôi Chấn
Đồng đến cau mày nửa cái cũng không có. (Nên biết Tử Vong Ma pháp sư là chức
nghiệp tuyệt đối bị cấm trên Vô Tận giới. Tử Vũ khi được xếp tên trên Vô Tận
bảng, nếu như tại đó không ghi rằng hắn có thể là đồ đệ của Trình Tưởng mà ghi
hắn có thể là Tử Vong Ma pháp sư, thì khẳng định đã có không ít người đến tìm
hắn tính sổ rồi)
Tử Vũ tất nhiên không quản đến những chuyện đó, chỉ cực tốc phóng về phía
trước. Hắn biết, ở tại Cuồng Bạo Thâm Hải này, Y Nhược tuyệt đối có thể tri
trì đến khi hắn tới, nhưng còn những kẻ khác, thì chỉ e không được như vậy.
Hắn và họ vốn chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng với hắn điều đó cũng không quá khác
biệt. Một khi đã đồng hành với hắn, thì không ai được QUYÊN CHẾT.
Mất đi Trình Tưởng đã là quá đủ với Tử Vũ rồi.
Hỏa Điền quát khẽ một tiếng, đoạn cùng với đám huynh đệ của mình và Y Nhược
cực tốc hướng tới phía trước, nơi ẩn hiện trong lớp sương mù có một cột hình
trụ cao vút. Nhìn về hướng đó, đến Y Nhược cũng phải ngạc nhiên. Nàng chí ít
cũng đã sống tại Cuồng Bạo Thâm Hải một ngàn năm, tuy không đi nhiều, nhưng
quả thực chưa từng nghe đến một thứ gì đó như vậy tồn tại trong hải để này.
Đám Lân Nhân tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy, lúc này chỉ muốn cực tốc
hướng tới cái đích mà Lân tộc đã bốn trăm năm trông ngóng. Để tới được đây, họ
đã phải hi sinh không biết bao nhiêu đồng tộc, trong chuyến đi này cũng chỉ
còn sáu người cùng với Y Nhược đến được nơi này, năm người khác đã ở lại đoạn
hậu, sống chết chưa rõ, hung đa cát thiểm. Bằng mọi giá, họ phải mang được bảo
vật trấn tộc về, nếu không, không chỉ Lân tộc sẽ bị diệt vong, mà là cả Vô Tận
giới này sẽ bị chìm vào trong một trận gió tanh mưa máu dưới bàn tay của Hắc
Ám Ma Thần.
Khối hình trụ đó, không ngờ lại chính là một ngọn tháp.
Ngọn tháp trôi nổi giữa trời.
Từ ngoài nhìn vào, có thể thấy ngọn tháp này đã tồn tại cả vạn năm có lẻ, vẻ
cổ kính rêu phong bao trùm lên từng bức phù điêu đến những mảng tường loang
lổ. Chỉ là, bên cạnh vẻ hoang sơ cổ lão đó, thì ngọn tháp này còn tạo cho
người ta một thứ cảm giác bí hiểm đến khủng bố, xung quanh hắc vụ phủ mờ,
giống như cùng với ngọn tháp hòa vào một thể, ẩn ẩn hiện hiện, ma mị khôn
lường.
Thế nhưng, đến bây giờ Lôi Điền và những huynh đệ của gã cũng đã cảm nhận
được, bảo vật trấn tộc của Kì Lân tộc đích xác đang nằm trong tòa tháp này.
Bời vậy, dù là nó bí hiểm hơn nữa, khủng bố hơn nữa, họ cũng sẽ tuyệt không
dừng bước.
“Đinh…đinh…đang…đang !!”
Những tiếng ngân dài trong trẻo đột nhiên vang lên, giống như tiếng khánh
ngọc, lại giống tiếng phong linh, phiêu phù bất định giữa không gian vốn đã âm
u quỉ dị, giờ lại càng trở lên bí hiểm khủng bố muôn phần.
Đó là một thanh âm vừa nhẹ vừa trong, đến chữ chết lại rít lên đầy oán độc và
quỉ dị. Oán độc và quỉ dị, nhưng tuyệt nhiên không có một chút nào gọi là điên
loạn trong đó. Cuồng Bạo Thâm Hải, ngoài Y Nhược ra, vẫn còn có kẻ không điên
ư ?
“Hống !!!!”
Đúng vào lúc đó, hàng loạt những tiếng gầm rống từ bốn phương tám hướng đột
ngột liên tục vang lên, kéo theo nó là hàng trăm hàng ngàn những bóng đen đang
cực tốc lao tới. Thế rồi, nhanh như lưu tinh, hai trong số những bóng đen đó
đột ngột tăng tốc, chỉ trong chớp mặt đã tĩnh lập đứng trước mặt đám Lân Nhân
và Y Nhược. Nhìn chúng, Y Nhược cau mày thật khẽ, đoạn nói:
“HỐNG !!!!!”
Một tiếng gầm tựa như thiên oán địa nộ đột ngột vang lên, cắt ngang câu nói
của Y Nhược. Theo tiếng gầm đó, đám Bạo tộc lúc này đã kết thành vòng vây xung
quanh bảy người liền dạt ra thành một con lộ nhỏ. Từ trong con lộ đó, một
người bước ra, là bước từng bước chậm rãi giữa thinh không, trong bộ áo choàng
hồng huyết cùng khuôn mặt bị che đi một nửa bởi một chiếc mặt nạ rách. Chiếc
mặt nạ kì quái không hề có mắt, phần rách bên dưới để lộ ra một chiếc cằm thon
trắng tái với những giọt đỏ rỉ ra từ khóe miệng. Nhìn người đó, thân thể Y
Nhược không ngờ cũng phải khẽ run lên một cái, lẩm bẩm:
Người đến là Bạo Huyết Ma Đế, cũng chính là tộc trưởng của Bạo tộc. Bạo tộc
quanh năm điên cuồng, dùng sức mạnh và sự khát máu để sinh tồn. Tộc trưởng của
Bạo tộc, cũng chính là người mạnh nhất Bạo tộc, là một trong những sinh vật
mạnh nhất Cuồng Bạo Thâm Hải.
Y Nhược ra dấu cho đám Lân Nhân đừng nói gì cả, thân hình tiến một bước về
phía Bạo Huyết Ma Đế, nói. Nhìn nàng, hay nói đúng hơn là quay đầu về phía
nàng, Bạo tộc tộc trưởng chừng như khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, nói:
Kẻ mạnh nhất, suy cho cùng, chính là kẻ vượt trên tất cả.
Bản chất của Bạo tộc cũng như Cuồng thú, vốn là điên loạn, kẻ mạnh nhất của
Bạo tộc, không ngờ lại biết suy nghĩ…
Hơn nữa…y còn biết yêu.
Y Nhược không ngờ đột nhiên bật cười khanh khách, thân hình hơi cong lại, bàn
tay đưa lên che miệng, mỗi một tư thái cử chỉ đều trực tiếp dụ nhân, khiến cho
đám Lân Nhân dù đang ở trong vòng vây của kẻ địch cũng phải đứng nhìn ngây
ngốc. Ở phía đối diện, Bạo Huyết Ma Đế lại càng không phải nói, bàn tay đưa
lên hạ chiếc mặt nạ xuống, để lộ ra một dung mạo khiến cho người ta sợ hãi đến
mức không thể tự chủ. Trừ chiếc cằm ra, dung mạo y là một mớ biến dạng của
những mắt, mũi, tai đặt sai chỗ, hơn nữa còn không ngừng chảy ra những thứ
dịch màu đỏ, trông vừa kinh hãi vừa tởm lợm. Chỉ là, dưới sự tởm lợm đó, hai
con mắt nằm thành một hàng dọc ở vị trí lẽ ra là mũi của Bạo Huyết Ma Đế lại
sáng chói một cách lạ kì. Si mê, ham muốn, dục vọng…tất cả đều lộ hết ra trong
ánh mắt ấy. Hỏi trời cao, phải chăng chỉ có những kẻ điên mới là những kẻ
lương thiện nhất ? Chỉ có những kẻ điên mới có thể sống một cuộc sống vô dục
vô cầu ? Loài người luôn bị cho là chìm đắm trong dục vọng, phải chăng chính
là vì loài người quá thông minh và suy nghĩ quá nhiều ?
Y Nhược nhìn Bạo Huyết Ma Đế, trong mắt tuyệt không lộ ra một chút gì là kinh
tởm hay khiếp hãi. Nàng có kinh tởm không ? Có. Nàng có khiếp hãi không ? Có.
Nhưng lúc này, nàng tuyệt đối không được để cho y thấy những tư thái tình cảm
đó. Nàng cần thời gian.
Nàng đối với Tử Vũ, cũng đã bắt đầu có một loại tín tâm. Không cần biết Bạo
Huyết đáng sợ đến đâu, không cần biết thực lực của y khủng bố đến cỡ nào, chỉ
cần Tử Vũ ở đây, hắn sẽ có thể hóa giải tất cả. Bởi vì, trong lòng của Y
Nhược, Tử Vũ mới là người đáng sợ nhất, hùng mạnh nhất, cũng là người ngự trị
trong trái tim nàng. Vài ngày gặp nhau là ngắn ngủi sao ? Dăm ba câu nói là
quá ít sao ? Nàng đã chờ đợi một ngàn năm rồi, mù quáng cũng được, sai lầm
cũng được, ngay từ khi nhìn thấy Tử Vũ, nàng đã biết mình phải yêu hắn.
Để được yêu thực sự, dù chỉ một lần.
Lại là thanh âm trong trẻo oán độc đó. Lần này, toàn bộ những người có mặt
đương trường đều đã nhận ra thanh âm đó xuất phát từ ngọn tháp âm ám cổ quái
sau lưng nhóm Y Nhược và hai gã Bạo tộc Vương cấp. Kẻ điên thì không biết tự
ái, nhưng kẻ vừa thoát khỏi cơn điên loạn mấy nghìn năm thì lại biết. Đeo lại
tấm mặt nạ, Bạo Huyết Ma Đế vẫy tay. Tức thì, hai gã Bạo tộc Vương cấp vốn làm
nhiệm vụ cản đường nhóm Y Nhược liền cực tốc quay lại, lao vút vào trong tháp,
những muốn xé nát kẻ vừa xuất khẩu cuồng ngôn thành thành muôn mảnh nhỏ.
“Đinh…đinh…đang…đang”
Hai gã bạo tộc vừa xâm nhập vào làn hắc vụ của tòa tháp, những thanh âm trong
veo tinh khiết lại vang lên. Thế rồi, chỉ trong một giây ngắn ngủi, tòa tháp
chừng như chuyển động, một vòng xoay, hai vòng xoay, rồi lại trở về vẻ tĩnh
lặng vốn có.
Á !!! Á !!! Á !!! Á !!!!!!!
Thịt ngon !!...
Hai âm thanh, một đau đớn đến mức điên dại, một thỏa mãn đầy vẻ man rợ, mang
lên cùng lúc nhưng lại tách bạch thành hai cung bậc tình cảm khác nhau, cùng
lúc đi vào lòng người, tạo cho tất cả những kẻ biết suy nghĩ nghe thấy đều
trong tâm phát lạnh…
Giọng nói trong veo quỉ dị đó lại vang lên một lần nữa, như để khẳng định lại
cái chết của hai tên Bạo tộc Vương cấp. Nhìn tòa tháp, thân hình Bạo Huyết Ma
Đế bỗng chốc tỏa ra một thứ huyết sát chi khí đến mức rợn người, âm hiểm gằn
từng tiếng một.
Dù gã có ý thức và biết suy nghĩ, gã cũng chưa chắc là người biết kiềm chế.
Giọng nói vút cao thành một tiếng rít, nhưng là tiếng rít đầy vẻ vui mừng, tức
thì khiến cho chúng nhân không sao hiểu nổi. Người phát ra giọng nói đó, rốt
cuộc là bảo vệ tòa tháp, hay bị tòa tháp giam cầm ? Nếu bị tòa tháp giam cầm,
thì tại sao lại không cho bất cứ ai vào trong tòa tháp ??? Khó hiểu chồng lên
khó hiểu, khiến cho Bạo Huyết Ma Đế đột ngột dừng lại, đoạn trỏ tay về phía
đám Lân Nhân đang đứng trước tòa tháp, lạnh giọng thốt:
Kẻ không biết kiềm chế, chưa chắc đã là người không thông minh.
Quay lại nhìn đám Lân Nhân gật đầu, Y Nhược hai tay tức thì chập lại, sử dụng
một thứ ngôn ngữ khó hiểu niệm một tràng dài, đoạn cực tốc phóng ngược về phía
sau, rơi thẳng xuống làn nước trong xanh của Cuồng Bạo Thâm Hải mất tăm mất
tích.
Đám Lân Nhân tức thì cực tốc quay lại, vốn dĩ định bất chấp tất cả những nguy
hiểm đã nhìn thấy mà xông vào tòa tháp, thì đột ngột cảm thấy trong lòng nặng
trĩu. Trước mặt họ, lúc này đã đột nhiên xuất hiện một con người.
Trường bào hồng huyết, mặt đeo mặt nạ, mái tóc dài xổ tung phất phơ bay dù
không có gió.
Bạo Huyết Ma Đế.
Chỉ xét riêng về tốc độ, dù cho là Phong Vấn, kết hợp giữa Phong Lân Vương và
Kị sĩ, vốn là người có tốc độ nhanh nhất trong cả bọn, cũng còn thua xa không
chỉ một hai cấp.
Người đứng đầu của Bạo tộc tất nhiên không phải loại hữu danh vô thực.
Y giơ tay lên, cũng là lúc từ phía bên dưới, một con thủy logn phá nước lao
lên,há chiếc miệng rộng ngoạm lấy thân thể y.
Bạo Huyết Ma Đế mỉm cười.