Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Đêm.
Tử Vũ chỉ có thể nhận ra màn đêm của Cuồng Bạo Thâm Hải khi cùng với Y Nhược
bay lên rất cao ở trên thinh không, để lại đám sương mù bất tận dưới chân mà
chìm đắm vào một không gian khoáng đạt lộng gió.
Tử Vũ biết, cơn gió này không dành cho hắn.
Nếu không phải có Y Nhược cùng đi, thì bay ở độ cao thế này ở Cuồng Bạo Thâm
Hải có lẽ là hành động liều lĩnh nhất mà Tử Vũ có thể nghĩ đến, trơ trọi,
chống trải, không cách nào che dấu hành tung.
Có Y Nhược, thì điều đó lại khác. Nàng luôn được Cuồng Bạo Thâm Hải đón chào.
Y Nhược không gọi Tử Vũ là chủ nhân như Lục Nhi, có lẽ một phần là bởi vì hoàn
cảnh sống của hai người khác nhau. Một người ngay từ bé đã bị bắt làm nô lệ,
một người thì phải sống cả ngàn năm trong sự cô độc… Ai đau khổ hơn ? Ai bất
hạnh hơn ? Tử Vũ không xác định được. Nhưng không sao, mọi chuyện đều đã qua
rồi. Giờ, họ là “của hắn”, và hắn nhất định sẽ khiến cho họ hạnh phúc. Mãi mãi
hạnh phúc.
“Đoành !”
Một trăm mét xung quanh Y Nhược đích thực không gian yên tĩnh dị thường. Nhưng
ngoài khoảng một trăm mét đó, thì dù dùng mắt thường Tử Vũ cũng có thể nhìn
thấy được từng cột từng cột thiên lôi đang điên cuồng bổ xuống khắp nơi, cuồng
phong bạo vũ trải dài ngàn dặm, thiên thạch, thần lãng ào ào tranh đấu, là một
khung cảnh kì vĩ mà dùng lời không thế tả xiết. Có trực tiếp chứng kiến cái
khung cảnh ấy, có từng trải qua một trường ma luyện bên trong cái khung cảnh
ấy, người ta mới có thể hiểu vì sao mà những sinh vật tồn tại được ở hải để
này lại có được sức mạnh khủng bố đến thế, đáng sợ đến thế…
“Hống !!!! Hống !!!!”
Trong tiếng thét gào điên loạn của những trận cuồng phong, Tử Vũ và Y Nhược
đột nhiên nghe thấy một loạt những tiếng hống thảm thiết chất đầy sự phẫn nộ.
Cuồng thú ?
Những sinh vật trong Cuồng Bạo Thâm Hải rất ít khi tranh đấu với nhau, Tử
Vũ, ngươi có muốn đến xem không ?
Đằng nào chúng ta cũng không biết phương hướng để rời khỏi Cuồng Bạo Thâm
Hải, được !
Tử Vũ nhún vai. Hắn là do bị truyền tống vào đây, Y Nhược thì chỉ luôn sống
trong một phạm vi nhất định, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài, thành ra
cả hai đối với phương hướng trong Cuồng Bạo Thâm Hải hoàn toàn mù mờ.
Tiếng hống phát ra cách cả hai chừng vài dặm, nhưng dựa vào tốc độ của họ, thì
khoảng cách đó bất quá cũng chỉ mất một khắc thời gian. Còn chưa đến nơi, cả
hai đã nghe thấy những âm thanh của một trận giao tranh kịch liệt, chỉ tiếc là
linh thức bên trong Cuồng Bạo Thâm Hải bị giới hạn đến mức thảm thương, nếu
không có lẽ giờ họ đã biết được kẻ đang tranh đấu là những ai rồi.
Tử Vũ khẽ thì thầm. Hạ thân xuống một đám sương mù dày đặc, hắn cùng Y Nhược
cuối cùng cũng được chứng kiến tận mắt đối tượng phát ra tiếng hống. Tâm linh
giao thoa, từ Y Nhược, Tử Vũ biết được con Cuồng thú khổng lồ hình dạng tựa
như cua nhưng lại có vòi giống bạch tuộc kia tên gọi Ma Giải Chương Ngư, sức
mạnh không bằng Ngư Hà Ma Giác nhưng luận về lực phòng ngự thì cao hơn một
bậc. Tất nhiên, hai chữ “Kì Lân” mà Tử Vũ thốt ra, khẳng định là không phải
dùng để chỉ con Ma Giải Chương Ngư này, mà là để chỉ đối thủ của nó.
Đối thủ của con Ma Giải Chương Ngư đích thực là Kì Lân. Không phải một con, là
mười một con Kì Lân hình dáng màu sắc khác nhau, trên lưng mỗi con đều chở một
người, khẳng định chính là mười một Kì Lân Kị sĩ.
Mười một Kì Lân Kị sĩ này tất nhiên không thuộc về Cuồng Bạo Thâm Hải, vậy thì
tại sao họ lại xuất hiện chốn này ?
Con Ma Giải Chương Ngư đứng trước sự vây công của mười một Kì Lân Kị sĩ, từ
sớm đã bị ép đến thảm hại, thân hình loang lổ những máu, không sớm thì muộn
cũng sẽ phải nhận một cái kết cục tất yếu. Bất quá, Cuồng thú thì vẫn là Cuồng
thú, dù cho có chết vẫn cứ điên cuồng tấn công, chừng như mong muốn được cùng
với đối thủ đồng quy ư tận.
“HỐNG !!!!”
Gầm lên một tiếng vang trời, con Ma Giải Chương Ngư kẹp hai cái càng của nó
lại trước hai con mắt, nhanh chóng tạo ra một quả cầu màu đỏ điên cuồng loạn
chuyển. Theo sự xoay chuyển của quả cầu, đạo đạo ma pháp nguyên tố hồng sắc
không ngừng hội tụ lại xung quanh con Cuồng thú tạo thành từng dải hỏa diễm
nóng hàng ngàn độ, ép cho mười một Kì Lân Kị sĩ buộc phải thoái lui.
Thế rồi, con Ma Giải Chương Ngư lại một lần nữa gầm lên, đoạn đem quả cầu màu
đỏ trực tiếp ném về phía đối thủ. Nhìn khí thế của quả cầu ấy, dù là kẻ ngốc
cũng phải nhận ra sức mạnh trong đó tuyệt đối không thể ngạnh tiếp, chẳng ngờ
từ trong đám Kì Lân Kị sĩ, một chiếc bóng lại lao vút ra, cương ngạnh đỡ lấy
quả cầu.
“Bụp !”
Là một tiếng “bụp” duy nhất, khẽ khàng, sau đó quả cầu hoàn toàn tiêu biến.
Sừng sững đứng tại thinh không, con Kì Lân màu đỏ vừa mới lao ra cùng Kị sĩ
của nó hoàn toàn không chút suy chuyển, chừng như một đòn vừa rồi của đối thủ
chỉ là một cơn gió nhẹ vậy.
“Grào !!!!”
Con Ma Giải Chương Ngư vừa mới toàn lực xuất ra một đòn, những tưởng sẽ đem lũ
đáng ghét kia nướng cháy thành than, chẳng ngờ đối phương lại không mảy may
suy chuyển, tức thì cảm trong mắt có chút hoảng loạn. Đúng vào lúc đó, mười
một con Kì Lân đồng loạt gào lên, rồi điên cuồng lao đến, trực tiếp dùng móng
vuốt và răng nhọn xé toạc thân thể của con Ma giải, khiến cho nó đến chết vẫn
còn chưa hết kinh ngạc. Thực lực của mười ột Kì lân kị sĩ này, khẳng định
không thể xem thường.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, đột nhiên khiến cho Tử Vũ có cái cảm giác là
hắn đã từng nghe thấy giọng nói này rồi. Chú tâm nhìn lại, trong lòng Tử Vũ
đột nhiên đại ngộ, Kị sĩ ngồi trên lưng con Kì Lân màu lục vừa phát thoại nọ
không ngờ lại chính là cô gái mà hắn đã từng nhìn thấy trong Lân hội, là người
đã cùng với một Kì lân nữ tử kí kết “Khế ước cấp một”. Rốt cuộc, tại sao đám
Kì Lân Kị sĩ này lại xuất hiện ở đây, một vùng hải để mà xưa nay chỉ có nhập
chứ không có xuất ?
Nam tử cưỡi trên lưng hồng sắc Kì Lân nọ mỉm cười, đoạn giơ tay ra hiệu cho
đồng đội tiến lên. Lập tức, một nhóm mười một người đó tức thì li khai khỏi
chiến trường nơi xác con Ma Giải Chương Ngư vẫn còn đang trôi nổi, theo hướng
nam tử nọ chỉ mà phóng tới.
“Chủ nhân, bọn họ…dường như là Lân Vương…”
Âm thanh rụt rè của Lục Nhi đột ngột vang lên, chừng như đối với suy đoán này
của mình không thực sự tin tưởng. Vừa nghe đến hai chữ “Lân Vương”, Tử Vũ cũng
tức khắc hiểu ra tại sao Lục Nhi lại có thái độ như vậy.
Kì Lân tộc sức mạnh hoàn toàn dựa trên công kích vật lí, không hề biết sử dụng
phép thuật. Long tộc có Thánh Long, Phụng Hoàng tộc có Phụng Hoàng Thần Nữ,
thì Kì Lân tộc cũng có “Lân trung chi vương”. Lân Vương không những có sức
mạnh vượt trội so với Kì Lân phổ thông, ngoài ra còn được chia làm các thuộc
tính, ví như Hỏa Lân Vương, Thủy Lân Vương… Nói chia thành các thuộc tính cũng
không thực sự chính xác, bởi vì Kì Lân tộc vốn không biết sử dụng ma pháp, mà
phải nói rằng, Lân Vương được chia theo các “Phá thuộc tính”. Ví như Hỏa Lân
Vương hoàn toàn miễn nhiễm với ma pháp hệ hỏa, Thủy Lân Vương miễn nhiễm ma
pháp hệ thủy… Vừa rồi, Hồng sắc Kì Lân đó khẳng định chính là Hỏa Lân Vương,
thành ra mới có thể dễ dàng hóa giải một hỏa hệ ma pháp cường hãn cực độ đó
của con Ma Giải Chương Ngư.
Y Nhược tư lự hỏi. Nàng đã ở trong Cuồng Bạo Thâm Hải đến cả ngàn năm, nhưng
những kiến thức phổ thông như vậy tất nhiên cũng không phải hoàn toàn mù mờ.
Nguyên tố trên Vô Tận giới chia làm bốn hệ chính, bao gồm: Địa, Phong, Thủy,
Hỏa. Thế nhưng, trải qua nhiều vạn năm phát triển, những ma pháp sư trên cả
hai lục địa cũng đã phát hiện ra những hệ ma pháp khác, tuy không tồn tại mạnh
mẽ như bốn hệ chính, nhưng lại không thể xếp vào bốn hệ chính. Cuối cùng, vào
khoảng một vạn năm về trước, hệ thống ma pháp nguyên tố sơ bộ được hình thành,
bao gồm tổng cộng mười một thuộc tính: Địa, Phong, Thủy, Hỏa, Kim, Mộc, Băng,
Lôi, Quang, Hắc Ám, Âm Thanh. Cũng theo sự hình thành của hệ thống ma pháp
nguyên tố, những sinh vật đặc biệt mang theo những thuộc tính đặc trưng cũng
được phân biệt rõ ràng hơn. Tất nhiên, không thể nói là nếu không có hệ thống
ma pháp nguyên tố này thì những sinh vật đó không tồn tại, mà là nó vẫn tồn
tại, chỉ là người ta không biết cách gọi tên nó mà thôi. Ví như bây giờ, nếu
như xuất hiện một con Sương hệ Lân Vương, khẳng định sẽ có rất nhiều người lầm
lãn mà xếp nó vào hệ Thủy hoặc hệ Băng.
“Lân Vương cả mấy ngàn năm mới có một vị được sinh ra, không ngờ hiện tại một
lượt xuất hiện cả mười một vị, thực khiến người ta khó mà tin được !”
Trong ba người, chỉ có Lục Nhi được lớn lên và dạy dỗ trong một xã hội tương
đối bình thường, thành ra đối với Lân Vương có một sự tôn trọng nhất định,
không dùng từ “con” mà dùng từ “vị” giống như bất kì ai khác trên Vô Tận giới.
Tử Vũ lẩm bẩm, khóe môi tức thì nhếch lên thành một nụ cười. Hắn đang lo lắng
vì không biết đường đi nước bước trong Cuồng Bạo Thâm Hải, xem ra đám Kì Lân
tộc này sẽ là một cơ hội không tồi.
Tử Vũ phẩy tay, đem toàn bộ những mảnh xác của con Ma Giải Chương Ngư thu vào
trong Nguyệt Thi. Đám Kì Lân tộc kia khẳng định cũng biết không ít chuyện về
Cuồng Bạo Thâm Hải, nên mới không có tham tâm đối với cái xác của con Ma Giải
Chương Ngư này. Nên biết một con ma thú sức mạnh cỡ này, dù là một phân thịt
hay nửa tấc xương cũng đều trân quí vô cùng, nếu không phải nguyên liệu chế
luyện cực phẩm vũ khí thì cũng là dược phẩm thế gian hãn hữu. Bất quá, đây lại
không phải ma thú bình thường, mà là Cuồng Thú sống trong Cuồng Bạo Thâm Hải,
sự điên cuồng đã ngấm vào huyết nhục, nếu dùng làm vũ khí hay dược liệu, khẳng
định sẽ hại nhiều hơn lợi…
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tử Vũ tức thì máy động. Đúng vậy, cứ cho là Lân
Vương có thể chống lại sự công kích của cuồng loạn nguyên tố trong Cuồng Bạo
Thâm Hải, nhưng còn áp lực khủng bố về mặt tinh thần, làm sao bọn chúng có thể
không hóa điên ? Ngay đến một Thi Vương tâm tính lãnh khốc như Tử Vũ, nếu
không phải có Ám Tuyển đề tỉnh, thì cũng đã sớm trở thành một thành viên của
Bạo Tộc rồi. Hắc, xem ra đám Kì Lân tộc này mang trên người không ít bí mật.
Trong lòng xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ, thân hình của Tử Vũ đã cùng với Y
Nhược cực tốc phóng theo hướng mà đám Kì Lân tộc vừa bay đi. Còn may Y Nhược
sống trong Cuồng Bạo Thâm Hải đã cả ngàn năm, linh thức tuy không thể sử dụng,
nhưng vẫn có thể dựa vào mùi vị mà bắt được tung tích của đám “ngoại nhân”.
Cuồng Bạo Thâm Hải quanh năm suốt tháng không hề có chút yên bình, đối với
ngoại nhân luôn có một lực bài trừ mạnh mẽ, nếu như không ở trong phạm vị
khoảng trăm mét xung quanh một sinh vật được hải để này chấp nhận, khẳng định
sẽ bị cuồng loạn nguyên tố chiếu cố cho tới chết.
“Đoành !!! Đoành !!!”
Đám Kì Lân tộc nọ chính xác là đang bị chiếu cố, thậm chí là bị chiếu cố một
cách tận tình. Không chỉ có Thiên Lôi và Ma Phong, Băng Bạo, Thiên Thạch, Hôn
Ám, Thánh Quang cũng đã tìm đến bọn họ mà nhiệt tình chăm sóc.
“Hống !!!”
Cũng bởi vì thế, mà khi nghe thấy một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên ở
không xa phía trước, mười một vị Lân Vương này cùng Kị sĩ của họ đều vui mừng
ra mặt. Có Cuồng thú, cũng tức là có những phút giây yên bình quí báu.
“Hống !! Hống !! Hống !!!”
Bất quá, lần này Cuồng thú lại không đến một mình