Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Y Nhược chỉ tay về phía trước, nói:
Tử Vũ hiếm khi ngạc nhiên, nhưng lần này thì hắn thực sự ngạc nhiên. Nơi ớ của
nàng, hóa ra chỉ là một mỏm đá nhỏ mọc nhô lên mặt biển, diện tích chắc chỉ
vừa đủ cho một người nằm. Nhưng…ưm…ở một nơi như Cuồng Bạo Thâm Hải, thì hắn
đang mong chờ một nơi ở thế nào đây !?
Y Nhược thản nhiên đáp thân xuống mỏm đá, ngồi thu vào một góc, rồi dùng tay
xoa xoa lên phần còn lại, nói với Tử Vũ. Không còn cách nào khác, hắn đành đáp
xuống đó, tức là ngồi gần như sát với người Y Nhược, nhận ra từ nàng một mùi
hương thoang thoảng dễ chịu.
Một nửa khuôn mặt của Y Nhược bị một dải tóc màu vàng kim che khuất, nửa còn
lại lộ ra, đủ để Tử Vũ nhận định nàng phải thuộc hàng mĩ nhân. Không mặn mà
như Nhã Dạ, không cao quí như Phụng Vân, không lãnh đạm như Phụng Vũ, lại càng
không hoang dã yêu mị như Lục Nhi, ở Y Nhược, đó là một vẻ đẹp rất khó diễn
tả, một vẻ đẹp mà khi nhìn vào, người ta liền nhận ra là nàng đẹp, nhưng lại
không cảm thấy xa vời với vẻ đẹp đó, thậm chí còn muốn chiếm hữu nó. Là một vẻ
đẹp mà thậm chí còn dụ hoặc người khác phạm tội hơn cả vẻ đẹp của Nhã Dạ.
Y Nhược vung vẩy đổi chân đang thả trên mặt nước, con ngươi màu hồng phấn chớp
chớp, để lộ ra một thần thái vừa thích thú lại vừa ngượng ngùng. Nhìn nàng, Tử
Vũ có một cảm giác kì lạ, là hắn sẽ không phải đề phòng nàng nhiều đến như hắn
đã từng.
Đôi môi màu tím khai mở, giọng nói rất rõ, phảng phất mang theo âm điệu, khiến
Tử Vũ phần nào liên tưởng đến Nhã Dạ, người con gái luôn khiến hắn nhói lòng
mỗi khi nhớ tới. Khốn kiếp, hắn nhất định sẽ vượt qua cái hải để chết tiệt này
để đến gặp nàng.
Thanh âm có phần phụng phịu, lại hoàn toàn không mang chút giả bộ, khiến Tử Vũ
trong người cảm thấy gai gai. Chỉnh lại tư thế ngồi, hắn nói, đôi môi còn khẽ
nhếch lên thành một cái cười:
Tử Vũ có cảm giác như mình đang lừa gạt một tiểu hài tử. Nhưng, rõ ràng, điều
đó không khiến hắn cảm thấy tội lỗi.
Y Nhược nói, rồi không đợi Tử Vũ động thân, nàng đã tiến lại gần, ngả mái đầu
vàng óng của mình lên bờ vai rắn rỏi của hắn, nói:
Cảm giác đúng là dễ chịu, hèn gì ta thường xuyên thấy tỉ tỉ làm thế này với
nam nhân đó…
Nàng có tỉ tỉ ư ?
Y Nhược như khựng lại, đoạn hạ giọng thì thầm:
Tử Vũ tức thì thấy khó mà tin nổi. Một ngàn năm tuổi ? Những giống loài có thể
sống trên một ngàn năm ở Vô Tận giới cũng không phải hiếm, nhưng nhìn cái bộ
dạng ngây ngô thuần chất này của y Nhược mà bảo nàng là một lão bà một ngàn
năm tuổi, thì hắn thực sự không thể tin được.
Đây không phải điều Tử Vũ mong muốn sao ?
Được, nàng hỏi trước đi !
Ư…ừm…ngươi tên là gì ?
Đây là loại bí mật gì vậy ?
Tử Vũ. Nàng biết gì về Cuồng Bạo Thâm Hải ?
Biết gì về Cuồng Bạo Thâm Hải ư ? Đấy đâu phải bí mật của ta ?
Nhưng ta không biết, nên đó là bí mật.
Tử Vũ thản nhiên nói, trong lòng không ngờ đột nhiên nghe thấy thanh âm của
Lục Nhi: “Chủ nhân, người gian manh quá !”
Ha, không ngờ lần đầu Tử Vũ đi buôn lại bị lỗ vốn. Trong lòng cảm thấy tức
cười, nhưng Tử Vũ vẫn thản nhiêp đáp:
Hai mươi. Nói cho ta biết về các nguyên tố trong Cuồng Bạo Thâm Hải đi !
Thiên địa này có nguyên tố gì, trong Cuồng Bạo Thâm Hải có nguyên tố đó.
Ngươi vừa đến đấy, chắc đã nếm không ít Cuồng Lôi, Bạo Lãng ? ngoài ra còn có
Băng Bạo, Thiên Thạch, Hôn Ám, Thánh Quang, Ma Phong…thực sự là nhiều không
đếm hết. Ừm, hỏi ngươi gì bây giờ nhỉ ?
Hỏi con người ta thế nào. Tại sao bây giờ những thứ đó lại ngừng lại ?
Y Nhược gật gật đầu, đoạn con mắt màu hồng phấn hấp háy nhìn Tử Vũ, đáp:
Tử Vũ trong lòng vẫn chưa hết mơ hồ, liền ra vẻ thản nhiên hỏi tiếp:
Bản thân ta cũng không biết. Vì sao lại không quản đến ta nữa ?
Vì ngươi đang ở cạnh ta….ừm…ta không chơi nữa…ta chẳng biết hỏi gì cả…
Y Nhược bất ngờ vùng vằng nói, đoạn hơi ngả người ra sau, thứ vốn dĩ là đôi
chân nàng không ngờ đã từ bao giờ biến thành một cái đuôi cá, thản nhiên phe
phẩy trong nước. Nhìn nàng, Tử Vũ có chút không tin, liền nói:
Nên biết Nhân Ngư số lượng cực ít, ngay cả trên hai lục địa Đông Tây cũng chỉ
đếm được vài trăm người, hơn nữa đều là Nhân Ngư sống ở sông hồ, thật không
thể ngờ Tử Vũ phiêu bạt đến Cuồng Bạo Thâm Hải này lại bất ngờ gặp được một
người.
Nhìn đôi mắt màu hồng phấn đột nhiên trở nên ảm đạm của nàng, Tử Vũ bỗng nhận
ra nàng thật cô độc. Một ngàn năm, đã một ngàn năm có lẽ nàng chưa bầu bạn với
ai, hèn nào đối với hắn lại có hứng thú đến vậy. Bất giác, Tử Vũ trong lòng
cảm thấy có chút không phải, liến nói khe khẽ, thanh âm dịu dàng như thể người
lớn dỗ dành trẻ con.
Những thứ rất hay ? Tử Vũ trong lòng khẽ cười. Lục Nhi, nàng rốt cuộc cũng có
chỗ để trổ tài rồi.
Nhìn Tử Vũ bằng con mắt lạ lùng, chừng như cảm thấy hắn đang thay đổi, Y Nhược
liền trầm ngâm đôi chút, đoạn bắt đầu kể, không phải kể theo cách bình thường,
mà là hát lên một bài hát. Bài hát về cuộc đời nàng từ khi xâm nhập vào Cuồng
Bạo Thâm Hải.
“Hãy lắng nghe ta, hỡi biển khơi lộng gió,
Hãy lắng nghe ta, hỡi người bạn phương xa.
Ta ngồi ở đây trong nỗi nhớ quê nhà,
… tìm kiếm những ngày bình yên đã mất…”
Giọng hát của Y Nhược không hề trong trẻo, cũng không hề tuân theo một âm luật
vần điệu nào của loài người, thoáng chốc cất lên, rồi thoáng chốc trầm xuống,
thoáng chốc ngưng lại, rồi lại thoáng chốc ngâm nga. Mặt biển phủ sương của
Cuồng Bạo Thâm Hải đột nhiên như tan ra cùng với tiếng hát của Y Nhược, thế
rồi, lần đầu tiên kể từ khi Tử Vũ tới đây, hắn nghe thấy tiếng sống vỗ rì rào.
Bài ca của Y Nhược vang lên một cách đơn sơ mộc mạc, không hề có những tiếng
đàn nhịp phách phụ theo, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta chết lặng trong
những giai điệu ngọt ngào của nó. Nàng có cần tiếng đàn dể hòa cùng không ?
Nàng có cần điệu múa để phụ họa không ? Không. Chỉ với giọng hát, và thế là
quá đủ.
Bởi vì sóng sẽ thay tiếng đàn và gió sẽ trở thành điệu múa, để cùng nàng hòa
nhịp, để cùng nàng hợp tấu, để cùng nàng nâng giọng hát vút cao.
Chìm vào trong một giai điệu tuyệt mĩ thế gian chưa từng có, Tử Vũ dần dần
nhận ra một đoạn quá khứ của Y Nhược đang hiện ra trước mắt hắn. Khi dó, Y
Nhược cũng chỉ mới như hắn, vừa tròn hai mươi tuổi.
Đó là một ngày ngập trong ánh nắng, khi mà Y Nhược lần đầu tiên được nhìn thấy
biển. Cùng với tỉ tỉ của mình, nàng cất vang tiếng hát với toàn bộ sự ngây thơ
cũng như niềm phấn khích của một cô gái trẻ thuần khiết. Lúc đó, nàng không
biết hiểm họa đang đến.
Nhân Ngư là một trong những giống loài hiếm thấy nhất trên Vô Tận giới, không
phải chỉ vì số lượng cực ít, mà còn vì họ rất nhút nhát và thuần khiết, luôn
luôn e ngại khi phải đối diện với những con người sống trên mắt đất. Bởi vậy,
nhìn thấy họ là một sự may mắn, sở hữu họ là một nỗi khát khao.
Có tên vương tôn quí tộc nào không muốn sở hữu một Mĩ nhân ngư tại chiếc hồ
trong phủ ? Có vị Hoàng đế nào không muốn ngày ngày được thưởng thức dung nhan
tú lệ của một trong những giống loài được tôn xưng là đẹp nhất Vô Tận giới,
được lắng nghe giọng hát sánh với những gian điệu thần tiên ? Bởi thế cho nên,
Nhân Ngư chính là một trong những giống loài bị săn bắt nhiều nhất bởi đám
Liệp Nhân trên cả Đông Tây hai đại lục.
Bởi thế, nên ngay từ khi Y Nhược cùng tỉ tỉ của nàng xuất hiện trên mặt biển
yên lặng của vùng Lạc Hải, đám Liệp Nhân đã mon men tìm đến, hệt như ong tìm
thấy mật.
Truy đuổi và chạy trốn.
Y Nhược đã lạc mất tỉ tỉ của nàng, và rồi, trong cơn quẫn bách, nàng đã rẽ
sóng bơi vào Cuồng Bạo Thâm Hải…
…và trải qua hơn một ngàn năm tại đó.
Ngay từ khi bước chân vào Cuồng Bạo Thâm Hải, nàng đã nhận ra sự khác thường
tại nơi đây, không chỉ vì những trận Cuồng Lôi hay Ma Phong, mà còn vì không
khí quỉ dị chốn này. Thứ không khí này khiến cho đầu óc người ta mê mụ, yếu
đuối, hung tợn, để rồi cuối cùng bộc lộ thú tính và trở nên điên loạn.
Thường thì những kẻ lạc vào đây sẽ chết trước khi điên loạn.
Nhưng “thường”, nghĩa là vẫn có những trường hợp sống sót.
Để sống sót, họ phải được Cuồng Bạo Thâm Hải chấp nhận.
Thiên địa có bao nhiêu nguyên tố, Cuồng Bạo Thâm Hải có bấy nhiêu, thậm chí
những nguyên tố ma pháp ấy còn tồn tại với mật độ cực nhiều, từ đó mà cấu
thành những đợt Cuồng Lôi, Ma Phong, Thiên Thạch… Thế những, một khi đã lạc
vào đây, thì không phải ai cũng sử dụng được những ma pháp nguyên tố đó. Thậm
chí còn bị chúng bài xích.
Cũng giống như Tử Vũ, bởi vì hắn bị những nguyên tố tồn tại trong Cuồng Bạo
Thâm Hải coi là ngoại vật, nên mới bị chúng tấn công một cách điên cuồng. Thế
nhưng, chỉ cần những “ngoại vật” đó được một trong những nguyên tố tại đây
chấp nhận, thì Cuồng Bạo Thâm Hải sẽ lại coi kẻ đó là “người nhà”. Đã là người
nhà, thì không những không bị tấn công, còn có thể sử dụng ma pháp nguyên tố
đã chấp nhận mình.
Ví như con quái thú đã tấn công Tử Vũ, chính là một con Ngư Hà Ma Giác đã sống
ngót nghét vạn năm, được Thủy nguyên tố trong Cuồng Bạo Thâm Hải chấp nhận,
nên có thể sử dụng Thủy hệ ma pháp đến tận thiện tận mĩ. Bất quá, dù được
nguyên tố ở Cuồng Bạo Thâm Hải chấp nhận, thì nó vẫn bị bầu không khí ngụy dị
tại nơi này làm cho phát điên, trở thành Cuồng Thú. Ngoài Cuồng Thú vốn là
những con quái thú hóa cuồng ra, Cuồng Bạo Thâm Hải còn tồn tại một loài khác,
chính là Bạo Tộc. Bạo Tộc lại chia làm hai dạng, một dạng là do ngoại nhân xâm
nhập hóa điên mà thành, một dạng là gia tộc đã sinh sống tại Cuồng Bạo Thâm
Hải này từ thời thượng cổ. Dẫu sao, cả hai dạng trên, đều được coi là Bạo Tộc,
Bạo Tộc so với Cuồng thú thì thông minh hơn, nhưng cũng điên cuồng không kém.
Riêng có Y Nhược, bởi vì nàng là Nhân Ngư, chính là giống loài nổi tiếng nhất
trên Vô Tận giới về tài mê hoặc kẻ khác, nên với không khí ngụy dị của Cuồng
Bạo Thâm Hải có sức đề kháng rất cao, sau do sống lâu ở đây thành ra quen
thuộc, vẫn có thể giữ cho mình tỉnh táo.
Thế nhưng, đó lại là một sự tỉnh táo giữa cả thế giới điên loạn, khiến cho
chính bản thân Y Nhược nhiều lúc cũng rơi vào hoang mang. Rốt cuộc, là kẻ khác
điên, hay chính nàng điên ?
“Và thế là, hỡi biển khơi lộng gió,
Và thế là, hỡi người bạn phương xa.
Ta ngồi đây, trong nỗi nhớ quê nhà…
…tìm kiếm những ngày bình yên đã mất…”
Thanh âm của Y Nhược ngân dài sau tiếng “mất” cuối cùng, hệt như tiếc nuối,
hệt như xót thương, hệt như thống hận. Nàng đã ở đây quá lâu, quá lâu đủ để
một người con gái ngây thơ thuần khiết trở nên mang nặng những tâm tư trầm
uất. Và nàng hát, không phải chỉ để kể cho Tử Vũ nghe câu chuyện của chính
nàng, mà còn muốn xoa dịu chính nàng.
Cũng như gió và sóng đang ve vuốt nàng trong sự ủi an êm dịu.
Vậy là, nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này sao ?
Đúng vậy, một khi đã được những nguyên tố của nơi này thừa nhận, thì cũng
chính là đã trở thành một phần của nơi này. Muốn đi ư ? Trừ khi ta có cách cắt
đứt mối quan hệ đó…
Y Nhược trầm ngâm, Tử Vũ cũng trầm ngâm. Bây giờ thì hắn hiểu, bởi vì đang ở
cạnh nàng, nên những nguyên tố kì dị tại Cuồng Bạo Thâm Hải mới tạm thời tha
cho hắn. Thế nhưng, chỉ cần hắn rời nàng đủ xa, thì màn tiếp đón ngoại nhân
của vùng biển này sẽ chẳng ngại ngần gì mà giáng lên đầu hắn.
Bất quá, hắn cũng không thực sự đang lo lắng về điều đó.
Tử Vũ hơi dừng lại khi nói ra chữ “thứ”, bởi vì hắn biết sẽ có người không hài
lòng với cách gọi đó. Đưa tay ra cho Y Nhược nhìn, rồi hắn khẽ lầm rầm niệm
chú, đủ để cho nàng nghe thấy:
Sau một tiếng ngân dài, bàn tay Tử Vũ đột ngột mọc lên một sợi dây leo. Sơi
dây leo ấy cứ quấn quít lấy bàn tay hắn, rồi lớn lên, lớn lên, cho đến khi cao
bằng hình người. Thế rồi, sau một tiếng “tách” khe khẽ, lớp dây leo ấy đột
nhiên biến mất, lộ ra hình hài cao cao thanh mảnh của Lục Nhi. Đứng nhón chân
trên bàn tay của Tử Vũ, Lục Nhi để lộ ra một nụ cười trong vắt, hoàn toàn khác
với cách cười nhu mì khi nàng còn chưa thành Linh Thụ của hắn. Nhảy xuống ngồi
bên Y Nhược, nàng nói, âm giọng mang một vẻ dịu dàng trìu mến.
Và thế là, hai người con gái tạm thời quên đi sự có mặt của Tử Vũ mà chìm vào
thế giới ngập tràn những tiếng cười khúc khích của chính họ.