Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Chất giọng non nớt của Tử Vũ mang lên khiến lão đầu đang cắm cúi ghi chép danh
sách các ứng viên tham gia Dạ Chiến giật mình ngẩng lên. Đưa cặp mắt dò xét kẻ
đăng kí có chất giọng lạ lùng cùng vóc dáng nhỏ thó này, lão cảm thấy quái dị
vô cùng. Tất nhiên lão không thể đoán ra được đây vốn dĩ chỉ là một đứa nhóc
chín tuổi. Ha, đùa kiểu gì chứ, một đứa nhỏ, có thể tìm ra được một nơi thế
này sao ?
Lão đầu tử đó sau một hồi ngấm ngầm quan sát, lại gục đầu xuống, miệng nói đều
đều, tay lăm lăm chiếc bút lông chuẩn bị ghi chép. Làm cái nghề này mấy chục
năm rồi, loại người nào mà lão chưa từng gặp qua chứ, có ngạc nhiên thì cũng
chỉ trong giây lát mà thôi.
Tử Vũ y theo lời của Trình Tưởng, thản nhiên đáp. Nghe thấy vậy, lão đầu tử đó
liền ngẩng lên, cặp mắt khẽ nheo lại, nói:
Thâm niên trong nghề, quả nhiên là biết cách nói chuyện.
Tử Vũ cũng không lúng túng, bàn tay múa lên không một cái, miệng lầm rầm niệm
chú, sau đó đột ngột quát khẽ:
Lập tức, phía sau lưng nó xuất hiện một chiếc hố đen tỏa ra nghi ngút những
luồng hắc lưu thập phần quỷ bí, kèm theo những tiếng “lạch cạch” không ngớt.
Vừa nhìn thấy vậy, toàn bộ những người có mặt trong sảnh đều giật nảy mình.
Đùa gì chứ, đây là nơi đăng kí của Dạ Chiến, xung quanh đã bố trí không biết
bao nhiêu đạo cấm thuật, không ngờ có người dám ngang nhiên làm loạn, mà lại
còn chỉ trong chớp mắt đã tung ra được một thứ ma thuật quỉ dị…
Ngay khi không khí trở lên khẩn trương tột độ, từ trong chiếc hố đen bỗng chốc
ngoi ra một cái đầu, là một nam tử sắc mặt cứng đơ không chút biểu tình. Nam
tử đó sau khi hoàn toàn đã bước ra ngoài hố đen, hiện rõ là một nam nhân Thần
tộc anh tuấn phi phàm, toàn thân tán phát một thứ khí thế cuồng mãnh vô bỉ,
lại thập phần chết chóc ngụy dị, hoàn toàn không phù hợp với thân phận Thần
tộc của hắn.
Liền sau đó, từ hố đen còn bước ra thêm ba người nữa, chừng như là hai nhân
loại và một Hung nhân. Tất cả đều là cương thi do Trình Tưởng thu thập được,
nay truyền lại cho Tử Vũ làm vật phòng thân.
Lại nói mấy năm gần đây, Trình Tưởng cuối cùng đã có những bước tiến độc đáo
phi thường trong lĩnh vực Tử Vong Ma pháp Triệu thi thuật. Hiện tại, lão đã
tìm được cách kết hợp một cách hoàn hảo Triệu thi thuật trên diện rộng của
Vong Linh Pháp sư và Khiển thi thuật đối với từng Cương thi của Tử Linh Ma đạo
sĩ, cùng một lúc có thể triệu ra gần chục Cương thi, đồng thời điều khiển
chúng một cách dễ dàng. Tất nhiên, đối với những Cương thi vốn là cao thủ
tuyệt đỉnh, việc triệu ra sẽ tốn một lượng ma lực không nhỏ, nên hiện tại, đối
với Tử Vũ, chỉ là cùng lúc triệu ra được bốn tên cao thủ tương đối mà thôi.
Nói là tương đối, đó chỉ là so với một Ma pháp sư thánh cấp như Trình Tưởng,
hay như một Thi Vương như Tử Vũ, còn ngoài ra, thực lực của mấy tên Cương thi
này khi còn sống, tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ từ hạ vị đến trung vị
cao cấp cao thủ.
Không lí tới sự khủng bố trong ánh mắt của mọi người xung quanh, Tử Vũ lại cất
lên chất giọng non nớt:
Lão đầu tử ghi danh đắn đo một hồi, còn chưa biết tính sao, thì từ trong căn
phòng sau lưng lão, một thanh niên nhân loại bước ra, nói:
Nói xong, cặp mắt sắc sảo khẽ liếc qua Tử Vũ một cái, rồi lại quay người bước
vào trong phòng, phong thái thập phần ung dung tiêu sái. Nếu là người có chút
kiến thức ở Quyện Long thành, hẳn có thể lập tức nhận ra y chính là Tam thiếu
gia của Hàn Gia, chủ nhân của tòa cổ thành này. Còn phải nói, một thịnh hội
lớn như Dạ Chiến, nếu không có được sự đồng ý của chủ thành, làm sao có thể
tồn tại tới hơn năm trăm năm mà không gặp bất trắc. Nói không chừng, Dạ Chiến
lại chính do Hàn Gia đứng sau chủ trì cũng nên.
Có lệnh của chủ nhân, lão đầu tử được gọi là Huỳnh thúc liền mau mắn ngồi
xuống, nói:
Vậy thì vị huynh đệ này, xin hãy nêu tên tuổi, tên nhóm, đồng thời kí vào
giấy chấp nhận thương tích và tử vong.
Ta tên Tử Vũ, tên nhóm là Tử Vong.
Chất giọng non nớt lại lạnh lẽo muôn phần ấy, thốt ra hai chữ “Tử Vong”, không
khỏi làm cho chúng nhân trong phòng cảm thấy có phần uy hiếp. Ai da, cái tên
quái vật có chất giọng non choẹt này chui ở đâu ra vậy, làm sao lại có thể
cùng lúc triệu ra bốn cương thi thực lực bất nhược như vậy chứ ?
Chúng nhân căn bản không thể nghĩ ra cái tên “quái vật” đó mới chỉ có chín
tuổi đầu.
Bước ra khỏi không gian có phần bí bức ngột ngạt của phòng đăng kí, Tử Vũ và
Trình Tưởng lập tức khởi thân quay trở về khách điếm. Giờ đã là giữa trưa,
chính là giờ dùng cơm của đại đa số tộc người. Cả hai vốn dĩ không có nhiều
nhu cầu ăn uống, nhưng thưởng thức mĩ vị của những món ăn ngon thực sự cũng là
một loại hưởng thụ mà lão đầu tử muốn kiệt tác” của mình được trải qua.
Sau khi rẽ qua ba bốn ngóc ngách nhỏ hẹp ẩm thấp, cả hai cuối cùng cũng bước
được ra đại nhai của Quyện Long thành. Hiện tại đã là chính ngọ, là một trong
hai khoảng thời gian đường phố trong thành ít đông đúc nhất, bởi lẽ phần lớn
cư dân lẫn khách thập phương đều đang dùng bữa, không ở nhà thì cũng trong các
phạn điếm. Ngoài ra, vào lúc xâm xẩm tối, đường phố của Quyện Long thành cũng
đặc biệt ít người qua lại, chính là cùng một loại với nguyên nhân ở trên.
Trình Tưởng nhìn Đông ngó Tây một hồi, cuối cùng dẫn Tử Vũ vào trong một tòa
khách điếm thuộc loại lớn nhất Quyện Long thành. Ở thì có thể tuyềnh toàng một
chút, chỉ cần sạch sẽ là chấp nhận được, nhưng không ăn thì thôi, đã ăn nhất
định phải ăn ngon.
Điếm tiểu nhị vừa nhác thấy bóng hai người, liền lập tức sà tới đon đả. Đến
vào giờ này, mười phần hết chín phần là dùng bữa rồi, nhưng hắn vốn đã có thâm
niên trong nghề, đâu dám tỏ ra mình thông minh, vẫn nhũn nhặn chào mời.
Trình Tưởng từ lúc rời khỏi những ngõ ngách nhỏ, đã cùng với Tử Vũ cởi chiếc
mũ trùm đầu ra. Lão căn bản đâu có sợ ai, việc đội mũ, chỉ là sợ có người nhận
ra lão rồi cản trở không cho Tử Vũ đăng kí mà thôi.
Điếm tiểu nhị nhanh chóng dẫn cả hai lên lầu hai, sau đó sắp xếp cho họ ở một
bàn sát với ban công, rồi đứng một bên đợi cả hai gọi món. Trình Tưởng đúng là
lão đầu đã sống tới hai trăm tuổi, cái gì cũng vô cùng sành sỏi, nói:
Điếm tiểu nhị lập tức toàn thân giật bắn lên một cái. Cái lão già này, vừa
nhìn đã biết là người phi thường, không ngờ vừa mới gọi món đã điểm ra Tam đại
mĩ thực cùng Đệ nhất danh tửu của Quyện Long thành. Ai da, khách điếm này tuy
lớn, nhưng có đủ những món đó không thì một tên tiểu nhị như hắn căn bản làm
sao quản được, lại nhìn thấy cặp mắt sắc lạnh của Trình Tưởng, vội vàng cúi
đầu thưa gửi:
Trình Tưởng phẩy tay ra hiệu cho tên tiểu nhị lui ra, lão tất nhiên là biết
mấy món mình vừa gọi trân quý vô cùng, người bình thường làm sao dám gọi, thậm
chí còn chưa từng nghe qua, nên cũng không muốn làm khó hắn. Lại nhớ năm đó
lão vì mấy món ăn này, đã đại náo một trận, khiến Quyện Long thành một phen
điêu đứng, thật là có quá nhiều kỉ niệm. Giờ cả vài chục năm mới trở lại đây,
làm sao có thể bỏ qua không thưởng thức chúng cho được.
Tử Vũ căn bản không có nhu cầu ăn uống, chỉ là đối với thức ăn, nó vẫn có cảm
giác ngon dở. Hơn nữa, trên đường đi lại nghe Trình Tưởng không ngừng giới
thiệu về mấy món này, tựa hồ còn tuyệt vời hơn cả thứ “kẹo” nhìn thấy mà không
nhai được của nó, nên cũng có một tâm lí mong chờ.
Mấy câu trao đổi của Trình Tưởng với điếm tiểu nhị căn bản không lớn, nhưng
trên lầu hiện tại lại có không ít cao thủ tu vi khó dò, thành ra không ít
người phải quay lại đánh giá hai thầy trò lão. Tử Vũ cố nhiên không để ý,
Trình Tưởng thì căn bản không để họ vào mắt, thành ra cũng chẳng thèm quan
tâm. Bất quá, vừa lúc đó, từ dưới lầu lại có người bước lên, không ngờ chính
là Hàn Tam công tử của Hàn gia đã chấp nhận cho Tử Vũ tham gia Dạ chiến khi
nãy.
Y vừa bước lên lầu, phong thái tuấn dật tiêu sái lập tức thu hút ánh mắt của
tất cả mọi người, trong đó có không ít những vị cô nương đang độ xuân thì,
biến tòa lâu các vốn yên tịnh nổi lên những trận rì rầm nho nhỏ.
Có điều, y lại không đi một mình. Chỉ thấy y khẽ cúi người, cử chỉ khiêm cung
hữu lễ, đưa tay mời một người khác tiến lên. Người đó vừa xuất hiện, cả tòa
lâu các như bừng sáng, chính là một tuyệt thế mĩ nhân, hoàn toàn có thể so
sánh với Nhã Dạ mà ban sáng Tử Vũ đã gặp.
Vị cô nương này trạc độ đôi mươi, phong thái cao nhã quý phái, khuôn mặt xinh
đẹp thoát tục, hoàn hảo đến mức tận thiện tận mĩ. Toàn thân nàng tán phát một
thứ khí thế thần thánh vô bỉ, lại thanh khiết cao sang, khiến cho người khác
vừa mới nhìn thấy đã rung động trong lòng, bất tri bất giác sinh ra một cảm
giác ngưỡng mộ tôn thờ.
Lại thấy đôi môi xinh xắn khẽ nở nụ cười, thật có thể khiến cho Mĩ lệ nữ thần
nhìn thấy cũng phải ghen tị, đồng thời làm cho toàn thể nam nhân trong lâu
các, trừ thầy trò Tử Vũ, đều trở nên ngây ngốc thất thần.
Hàn gia tam công tử cố nhiên bản lĩnh hơn người, tuy cũng say đắm vẻ mĩ lệ
thanh tao của nữ tử nọ, nhưng vẫn giữ được phong phạm của bậc quyền quý, nhỏ
giọng thốt:
Thiếu nữ gật đầu, rồi cùng với Hàn gia tam công tử bước tới một chiếc bàn đặc
biệt hoa lệ ở ngay cạnh bàn thầy trò Tử Vũ, dường như đã được sắp đặt từ
trước. Tử Vũ cố nhiên không ngây ngốc như những nam nhân khác, nhưng dẫu sao
vẫn là một đứa trẻ, nhìn thấy một tạo vật xinh đẹp như thế, lập tức bị cuốn
hút, không ngừng nghiêng đầu nhìn sang nàng.
Phát hiện tiểu hài tử này nhìn mình chăm chú, Giang tiểu thư bỗng chốc cảm
thấy thú vị, liền cười với nó một cái, lập tức khiến Hàn gia tam công tử cũng
chú ý đến nó. Vừa mới liếc mắt qua, y đã giật mình thảnh thốt, vóc dáng này
cùng bộ y phục kia, sao mà giống với tên quái dị đã gây náo loạn ở phòng đăng
kí Dạ chiến sáng nay đến thế. Bất quá, trước mặt mĩ nhân, y cũng không thể
thất thố, chỉ đành ngấm ngầm quan sát hai người họ mà thôi.
Được một lúc, ba bốn nha hoàn xinh đẹp thi nhau bưng ra không biết bao nhiêu
món ngon vật lạ, rõ ràng khiến Hàn gia tam công tử phải dụng tâm không ít. Bất
quá, Trình Tưởng và Tử Vũ lúc này đã hướng sự chú ý sang nơi khác, chính là
tên điếm tiểu nhị khi nãy đã quay lại, cùng với một nam nhân trạc độ tứ tuần
bận y phục hỏa sư.
Không để tên tiểu nhị nói mấy lời mào đầu, vị hỏa sư nọ đã thẳng thắn nói
luôn, hiển nhiên là người nóng nảy ít học. Bất quá, sự bộc trực này lại không
làm phiền lòng Trình Tưởng, liền thong thả nói:
Lão sống đã cả hai trăm năm, đối với những thứ yêu thích đều có nghiên cứu một
cách kĩ lưỡng, hiện tại không ngờ lại đem ra truyền nghề cho một tên tiểu hỏa
sư. Tiếp đó, lão nói liền một mạch tới mười lăm phút về cách chế các món ăn mà
mình yêu cầu, khiến cho hỏa sư nọ không ngừng gật đầu, thiếu điều muốn gẫy cả
cái cần cổ. Hắn dẫu sao cũng là đại hành gia trong nghề, làm sao không biết
những gì lão già này đang nói đều là bí mật nhà nghề mà mỗi một đầu bếp đều
giữ rịt lấy làm của riêng chứ. Hỏa sư gia đã thế, tên tiểu nhị làm sao dám lên
tiếng, liền len lén lui ra đằng sau, dựa vào sự tinh minh của mình, đã quyết
định phải gọi ngay chủ nhân ra xem.
Đại khách điếm này ngày hôm nay không ngờ lại được một vị đại hồng nhân ghé
thăm.