Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Chiếc đại thuyền rùng mình một cái, đoạn chầm chập rời khỏi bến cảng, mang
theo ba người Tử Vũ cùng vài chục hành khách khác tiến về phía Tây Phương lục
địa. Chiếc thuyền rất lớn, ít nhất là gấp ba lần chiếc thuyền từng chở Tử Vũ
đến Nội Hà thành, cũng đóng bằng gỗ, nhưng còn được gia trì bởi những loại ma
thuật đặc biệt chuyên để phục vụ cho ngành hằng hải.
Lộ Khiêm dẫn Tử Vũ và Phụng Vũ bước vào khoang thuyền. Khoang thuyền lớn, được
thiết kế giống như một tòa tửu lầu bao gồm ba tầng: tầng một dùng để ăn uống,
tầng hầm cho thủy thủ đoàn và tầng hai dành cho khách. Vì hiện cũng đã sắp tới
giờ dùng bữa, thế nên tầng một gần như đã không còn chỗ trống.
Gần như, tức là không phải đã hết hoàn toàn.
Chẳng những thiết kế giống như tửu lâu, trong khoang không ngờ còn có ba bốn
tên tiểu nhị không ngừng chạy qua chạy lại để đáp ứng nhu cầu của khách. Lộ
Khiêm vốn đã đặt chỗ từ trước, thế nên sau khi gọi một tên tiểu nhị lại dặn dò
vài câu, đã được gã dẫn tới một bàn thoáng mát có thể trông ra mặt biển bên
ngoài.
Tử Vũ vốn không còn tâm trạng để ăn uống, thế nên khi thấy ánh mắt dò hỏi của
Lộ Khiêm, liền chỉ buông khẽ một câu rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Bởi vì hiện
tại vẫn đang ở trong phạm vi của Lạc Hải, vùng biển nằm sát Lạc Việt quốc, thế
nên mặt biển vẫn hết sức tĩnh lặng hiền hòa. Thế nhưng, những người đã từng đi
qua vùng biển này đều biết, chỉ vài mươi phút nữa thôi, Cuồng Bạo Thâm Hải sẽ
chào đón họ với những món quà không hề thân thiện.
Ngược lại với sự tĩnh lặng của Tử Vũ, Phụng Vũ lại tỏ ra hưng phấn đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên nàng được đi biển, cảm giác chòng chành bởi những con sóng
dưới chân thực sự khác xa so với khi nàng ngồi thuyền trên sông. Bởi vậy, vừa
mới ngồi xuống không được bao lâu, thức ăn còn chưa dọn ra, nàng đã đứng lên,
nhanh nhẹn rảo bước ra phía mũi thuyền.
Khi Phụng Vũ đã khuất bóng, Tử Vũ mới như tỉnh khỏi một giấc mộng xa xăm, quay
qua Lộ Khiêm, hỏi. Nhìn hắn, Lộ Khiêm lắc đầu, đoạn nói:
Tử Vũ nhìn Lộ Khiêm, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một cười mang ba phần ý
vị.
Nói rồi, Tử Vũ liền nhắm mắt lại, để mặc Lộ Khiêm ngẩn ngơ vì câu nói hắn vừa
thốt ra.
Lộ Khiêm lẩm bẩm, trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man. Trước đây, Lộ Khiêm
vốn sinh trưởng trong một gia đình quan văn, bẩm sinh thông minh đĩnh ngộ, học
một biết mười, là một thần đồng rất có tương lai. Thế rồi, sự đời biến đổi,
năm gã tám tuổi, cả gia đình gã bị người ta ám hại, kết quả là bị tru di cửu
tộc, chỉ có mình gã cơ địa khác thường, bị ép uống thuốc độc mà vẫn còn sống.
Còn sống, nhưng mất đi tất cả những gì mà gã yêu thương, Lộ Khiêm phát thệ
bằng bất cứ giá nào cũng phải báo thù. Báo thù, hai cái chữ ấy đã được khắc
sâu vào tâm trí của một đứa trẻ tám tuổi chính vào hôm đó.
Nhưng báo thù chẳng hề dễ như việc thề sẽ báo thù. Kẻ thù của gã địa vị tuyệt
không tầm thường, hay nói đúng hơn là vô cùng to lớn. Một thân một mình, để
báo thù, gã chỉ còn một con đường duy nhất. Sát thủ.
Làm sát thủ không dễ.
Làm sát thủ giỏi cũng không dễ.
Làm sát thủ còn sống càng không dễ.
Bất quá, không dễ, nhưng vẫn chưa đủ khó để đánh gục Lộ Khiêm. Gã học rất
nhanh, học rất giỏi, chỉ trong vài năm đã học được toàn bộ võ công cũng như
kinh nghiệm của người gã tôn làm thầy. Cũng kể từ đó, Lộ Khiêm bắt đầu công
cuộc trả thù của gã.
Công cuộc trả thù ấy kéo dài suốt hai mươi năm. Hai mươi năm đó, gã không chỉ
thu thập tin tức, ám sát từng người từng người một trong gia đình kẻ thù, mà
còn không ngừng rèn luyện, không ngừng nhận nhiệm vụ để khảo nghiệm bản thân.
Bởi vì, ngoài việc báo thù, sâu bên trong gã, gã còn muốn làm kẻ mạnh.
Dòng họ gã bi tru di cửu tộc, chỉ bời vì họ là kẻ yếu.
Lộ Khiêm tuyệt đối không muốn làm kẻ yếu.
Vậy nhưng, đúng vào lúc Lộ Khiêm nghĩ gã đã trở thành kẻ mạnh, thì mong ước
thầm kín đó của gã liền bị bóp chết.
Người bóp chết ước vọng đó, chính là Tử Vũ.
Lộ Khiêm tự tin nhất trong chuyện giết người. Gã có thể đánh thua một người,
nhưng tuyệt đối có thể giết được người đó. Vậy mà, chỉ bằng một bàn tay bóp
chặt, một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi đã bóp nghẹt cổ họng gã, cũng đồng
thời bóp nghẹt sự tự tin của gã.
Tử đó về sau, Lộ Khiêm đã không còn ước vọng gì nữa, gã sống chỉ để báo thù.
Thù, cuối cùng gã cũng báo xong. Nhưng, gã lại không chết…
Sống không có mục đích rất khác với chết. Nó còn đau khổ hơn chết, buồn chán
hơn chết. Bởi vậy, gã toàn tâm toàn ý đi theo Tử Vũ, lấy mục đích của Tử Vũ
làm mục đích của mình, để hi vọng một ngày nào đó rồi mình sẽ chết.
Gã tin như thế mình sẽ được giải thoát.
Nhưng Tử Vũ lại không cho gã sống một cuộc sống dễ dàng như thế, vô vị như
thế.
Cường giả…
Chỉ hai từ thôi…
Mong ước cháy bỏng của Lộ Khiêm…
Lộ Khiêm lẩm bẩm thành tiếng, trong lòng ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ. Gã rốt
cuộc là sai cái gì ? Tại sao gã lại không thể trở thành cường giả ? Gã phảng
phất đã tìm ra câu trả lời, nhưng vẫn không thể nắm được một cách rõ ràng câu
trả lời ấy. Đúng lúc đó, một cái bóng trắng lướt qua mặt gã, và một âm thanh
bập bẹ vang lên:
Lộ Khiêm đột nhiên đại ngộ. Ngẩng đầu lên, gã thấy Phụng Vũ đã ngồi lại xuống
bàn tự lúc nào, còn Tử Vũ thì vẫn đang lặng yên nhập định. Hai người này, hai
con người trẻ tuổi này, họ đích thực là cường giả, gã thì chưa. Nhưng sẽ sớm
thôi…
Căn bản là, Lộ Khiêm chưa bao giờ có được một minh sư chỉ điểm. Gã là một sát
thủ giỏi, rất giỏi, nhưng cái giỏi của gã chỉ là một sự bắt chước đến hoàn mĩ,
thậm chí còn hoàn mĩ hơn người mà gã bắt chước. Hoàn mĩ đến đâu, thì bắt chước
vẫn là bắt chước, thế nên gã không bao giờ có thể bước lên ngôi vị của một
cường giả đích thực.
Con đường để trở thành cường giả chỉ có một. Chính là con đường tự mình tìm
ra.
Tử Vũ mở mắt ra, nhìn vào một Lộ Khiêm rất khác đang ngồi trước mặt hắn. Hắn
không cười, cũng không trả lời, chỉ khẽ nhướng mày như muốn hỏi.
Lộ Khiêm nói, đoạn đặt con dao mà mười năm trước gã từng dùng nó để đâm Tử Vũ.
Lúc này, hai mắt Lộ Khiêm sắc lạnh hơn bao giờ hết, âm hiểm hơn bao giờ hết,
nhưng vẫn tràn đầy một thứ sinh khí và trước nay gã chưa từng có. Nhìn gã, Tử
Vũ gật đầu:
“Cạch !”
Tử Vũ vừa dứt câu, con dao của Lộ Khiêm đã bổ tới. Không hề bất ngờ, nhưng tốc
độ của một dao này đích thực đã khiến Tử Vũ kinh ngạc. Bất quá, hắn cũng không
phải ăn chay mà lớn, bàn tay đang để trên bàn tức thì đập mạnh, hất Ám Tuyển
đang đặt trên đó bay lên, chặn ngay hướng lao tới của mũi dao.
“Soạt !”
Mũi dao chỉ mới khẽ chạm vào Ám Tuyển, Lộ Khiêm đã lập tức thu lại, đoạn gọn
gàng nhét nó vào trong ống tay. Gã không như những sát thủ khác, giữ đao trong
thủ trạc, mà chỉ dùng phương pháp truyền thống này.
Tử Vũ nói, rồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chừng như không hề để ý tới một dao vừa
rồi. Cùng lúc đó, Ám Tuyển ở trên không trung mới rơi xuống mặt bàn, nhưng lại
không hề gây ra bất cứ tiếng động nào hết. Mềm mại nhu nhuyễn như một loài
không xương, từ hình dáng thanh kiếm, nó chảy ra rồi biến mất như thể tan vào
hư không.
Thanh âm sởi lởi của tên tiểu nhị vang lên, đoạn gã nhanh nhẹn bày ra vài đĩa
thức ăn cùng một bầu rượu. Không hề có một tiếng mời, cả ba bắt đầu chậm rãi
tấn công mấy đĩa thức ăn trên bàn, trong khi linh thức không ngừng tìm kiếm
xung quanh. Họ, cũng như Ám Tuyển, đều nhận ra sát khí trong một giây vừa rồi.
“Là người của Nghịch Thiên hội !”
Trong tâm trí của Tử Vũ bỗng nhiên vang lên một tiếng nói, chính là âm giọng
của Lục Nhi. Vừa rồi, ngay khi lên thuyền, Tử Vũ đã “thả” nàng ra, để nàng có
thể tự do nói chuyện với hắn. Lúc này, sau khi thông qua Tử Vũ nhận ra thứ khí
tức quen thuộc của những kẻ cùng hội cùng thuyền, nàng liền lên tiếng cảnh báo
cho hắn.
“Nàng đã quen với việc trở thành linh thú rồi đấy !”
“Linh thú cái gì chứ !! Khó nghe quá đi…Linh thụ…từ này về sau gọi là là Linh
thụ nghe chưa !!!”
Tử Vũ mỉm cười, không ngờ Lục Nhi có thể thay đổi nhanh như thế chỉ trong một
thời gian ngắn. Bất quá, hắn cũng biết đây không phải là sự thay đổi, chỉ là
nàng trở lại với chính mình mà thôi. Trở lại với chính mình ư ? Không hiểu sao
Tử Vũ lại thấy thoải mái hơn khi thấy nàng như thế này. Phải chẳng, là vì cái
đêm hôm đó ?
“Này ! Này ! Này ! Cung cấp cho ta một chút năng lượng đi, ta muốn tu luyện
!!! Ngươi là cái quỉ gì vậy chứ ? Tại sao ta không thể tích tụ được chút xíu
nào ma pháp nguyên tố từ thế giới bên ngoài vậy ?”
Cái này có phải gọi là một khi đã mở miệng thì không ngừng nói hay không ?
“Nếu muốn tu luyện, thì sử dụng năng lượng mà ta cung cấp !”
Nói rồi, Tử Vũ bắt đầu cho phép Lục Nhi tiếp xúc với nguồn năng lượng kì đặc
của mình. Trong một giây, hắn có thể cảm thấy sự kinh ngạc của nàng, nhưng
liền sau đó, thì nàng đã tĩnh lặng trở lại, rồi nhanh chóng chìm vào nhập
định.
“Kì quái, cái thứ năng lượng này sao lại có thể chuyển thành Mộc hệ ma pháp
được chứ !?”
Đó là câu cuối cùng mà hắn nghe nàng nói.