Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Chìm trong màn đêm sâu thẳm, Nhã Dạ cố gắng hết sức để mở bừng hai mắt. Thế
nhưng, cố gắng của nàng dường như vô vọng, hai bờ mi nàng vẫn nặng trĩu im
lìm. Nàng có thể thấy ý thức của mình đang dật dỡ trôi về một khoảng không đen
tối.
Dùng toàn bộ sức lực và ý chí còn sót lại, Nhã Dạ cắn mạnh đôi hàm răng vào bờ
môi khô nẻ. Cơn đau làm nàng bừng tỉnh, và nàng thấy mừng vì điều đó. Nếu muộn
thêm vài phút nữa, chỉ e nàng sẽ không thể tỉnh lại.
Nhưng liệu nàng sẽ tri trì được bao lâu nữa ?
Cái nhà giam này thật cổ quái vô cùng, nó không những rút tỉa sức sống của
nàng, ý chí của nàng, mà còn khiến nàng không ngừng rơi vào những bóng đêm
mộng mị. Hơn thế nữa, dù nàng trăm lần vạn lần muốn rời khỏi đây, nhưng cứ mỗi
khi định biến ý định đó thành hành động, thì nàng lại không thể nhấc mình lên.
Cái nhà giam này thực sự đã “khóa chặt” nàng.
Thân người hư nhược đến mức muốn cử động dù chỉ một ngón tay cũng là điều
không thể, Nhã Dạ một lần nữa lại đổ người xuống sàn nhà lạnh ngắt. Trong vô
thức, đôi mắt nàng lại chực chờ nhắm lại, và nếu thế, thì nàng sẽ ngũ mãi, ngủ
vĩnh viễn.
Và nàng thật sự muốn ngủ.
Nàng dường như đã đầu hàng trước cái bóng tối này.
“Hiện tại, nếu tỉ vẫn muốn ngủ, thì cứ ngủ đi !”
Đây là câu nói từng giúp cho Nhã Dạ có được giấc ngủ an lành nhất trong suốt
cuộc đời nàng. Bất giác, trong lòng Nhã Dạ bỗng trở nên ấm áp. Nàng nhớ tới
một người.
Người đó, lần đầu tiên nàng gặp, là một đứa bé vô cùng kháu khỉnh. Lúc đó,
nàng chỉ vừa mới chạy trốn khỏi Ám Lâm Chi Thành, đối với thế giới mới tại
Đông Phương lục địa tràn đầy cảm giác xa lạ và cô độc. Đúng vậy, chính vào lúc
ấy, người đó “tìm thấy” nàng.
Nàng vẫn nhớ như in cái nhìn đó, là cái nhìn trong veo và thuần khiết của một
đứa trẻ. Hai cặp mắt gặp nhau, màu nâu của nàng và màu tím của người đó, khiến
nàng như tìm thấy một tri kỉ giữa biển người xa lạ. Duyên phận, có phải không
?
Mười năm xa cách, đến khi gặp lại, người đó đã hoàn toàn đổi khác.
Một đứa trẻ chín tuổi, trở thành một chàng thanh niên mười chín tuổi, cô độc,
lãnh ngạo, khiến cho nàng lập tức bị thu hút kể từ khi nhìn vào.
Lần gặp lại đó rất ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong trái tim nàng một hình
bóng vĩnh viễn không thể phai mờ…
Chỉ là lúc đó, trong trái tim nàng vẫn còn hình bóng của một người khác.
Duyệt ca.
Khi nàng nằm trong vòng tay của Tử Vũ, hình bóng của Duyệt ca lại hiện lên,
khiến cho nàng bỗng chốc từ thiên đường hạnh phúc rơi xuống vực sâu vạn
trượng. Chính vào lúc đó, nàng đã quyết định mình phải trở về Ám Lâm Chi Thành
một chuyến. Chỉ có trở về đây, đối mặt với những thứ mà nàng đã chạy chốn,
nàng mới có thể hoàn toàn rũ bỏ đượ quá khứ.
Có rũ bỏ được quá khứ, nàng mới có thể yên yên ổn ổn ở bên Tử Vũ.
Điều nực cười là, ngay khi trở về đây, ngay khi gặp lại Duyệt ca với Nhã Yên,
nàng đã thấy mình thật ngu ngốc.
Nàng từng yêu Duyệt ca, nàng từng tưởng mình sẽ sống chết với tình yêu đó. Hóa
ra, mọi thứ chỉ là ảo tưởng của một mình nàng. Nó là mối tình đầu của một Nhã
Dạ ngây thơ mười năm về trước. Ngay khi nàng rời khỏi Ám Lâm Chi Thành, nó đã
chết.
Thứ còn lại trong nàng, chỉ là một nỗi ám ảnh.
Bởi vì Ám Lâm Chi Thành đã để lại trong nàng một nỗi đau quá lớn, khiến nàng
không thể nào quên đi được. Không quên đi được, nên nàng tưởng rằng mình đã
nhớ.
Ngay khi hiểu ra điều đó, nàng đã mỉm cười.
Tử Vũ, không cần đến ba năm, thiếp đã có câu trả lời.
Hiện tại, người mà thiếp yêu, chỉ có chàng mà thôi.
Miên man trong đêm tối, Nhã Dạ chìm đắm vào những phút giây ngọt ngào ở bên Tử
Vũ. Ngắn ngủi, nhưng là quá đủ để xoa dịu con tim rướm máu của nàng. Bóng tối
này không thể đánh đổ nàng, bởi vì ngoài việc lạnh giá và cô độc, nàng đã phát
hiện ra một phần vô cùng quen thuộc ở nó.
Màu của Tử Vũ, cũng là bóng tối.
Hoàng sứ ? Phượng Hoàng tộc ? Tử Vũ nghe đến đây, trong lòng bắt đầu nhớ lại
những kiến thức từng được Trình Tưởng truyền thụ về Phượng Hoàng hoàng tộc.
Phượng Hoàng tộc là một trong Ngũ đại gia tộc trên Vô Tận giới, sống tập trung
tại Phượng Hoàng Thần Điện, rất ít khi xuất hiện trên cả hai đại lục. Phượng
Hoàng tộc phân biệt theo giới tính, nam gọi là Phượng, nữ gọi là Hoàng. Theo
truyền ngôn, người đứng đầu Phượng Hoàng tộc gọi là Phượng Hoàng Thần Nữ.
Phượng Hoàng Thần Nữ không phải là Hoàng, mà là Phượng Hoàng, là sinh vật bất
tử duy nhất trên Vô Tận giới (không tính Tử Vũ). Dưới Phượng Hoàng Thần Nữ là
hội đồng trưởng lão rồi đến Phượng sứ và Hoàng sứ, nữ tử này không ngờ lại là
Hoàng sứ.
Thấy Phụng Vũ và Tử Vũ vẫn yên lặng, Dương Hàn chỉ khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ
một lúc rồi nói tiếp:
Hoàng nữ đúng là Hoàng nữ, hoàn toàn không biết những thứ gọi là lễ nghi phép
tắc của nhân loại.
Phụng Vũ chỉ khẽ nghiêng đầu, chừng như đang suy nghĩ về những gì Hoàng nữ vừa
nói. Sau một lúc, nàng mới từ từ đưa hai tay về phía trước. Ánh sáng lóe lên,
và hai thanh kiếm bí ẩn nọ lại một lần nữa xuất hiện trên tay nàng.
Nhìn chăm chú cặp song kiếm nọ, Dương hàn tức thì quay lại bàn bạc gì đó với
hai người đứng sau. Phải mất một lúc rất lâu, nàng mới quay lại, nhíu mày nói
khẽ:
Ám Tuyển trong tay Tử Vũ đúng lúc này chợt rung lên dữ đội. Trong lòng cười
khẽ, Tử Vũ chỉ đứng lặng yên theo dõi câu chuyện. Nếu chấp nhận đi theo thì là
khách quí, còn nếu không sẽ thành gì đây ? Phượng Hoàng tộc ư ? Lời nói của họ
xem ra không hề hòa nhã như vẻ bề ngoài.
Phụng Vũ chừng như không hề suy nghĩ, lập tức lắc đầu, cặp song kiếm cũng tức
thì biến mất. Mở miệng, nhưng rồi lại chẳng thốt lên được một chữ nào, cuối
cùng, nàng chỉ đành quay qua Tử Vũ, cặp mắt màu đại dương chứa đầy hàm ý.
Phụng Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn Tử Vũ lóe lên một tia cảm kích rồi lại quay qua
đám người của Phượng Hoàng tộc. Dương Hàn khẽ cau mày một cái, nhưng rồi rất
nhanh trở lại vẻ bình đạm vốn có, xoay qua Tử Vũ nói:
Vị huynh đài này không biết xưng hô thế nào, có quan hệ gì với Bạch Ẩn cô
nương ?
Ta tên Tử Vũ. Là bạn !
Tử Vũ đáp hờ hững, nhưng đôi mắt lại ngấm ngầm quan sát đối phương. Dương Hàn
đẹp, là một cái đẹp khó nói thành lời. Mũi cao, mắt sáng, má đỏ, môi hồng, là
những nét đẹp rất thường thấy ở một phụ nữ nhân loại, nhưng khi đặt trên khuôn
mặt trái xoan của nàng, lại biến thành một nét gì đó lạ lẫm đến kinh ngạc. Đưa
tay lên vuốt nhẹ mái tóc đỏ rực, Dương hàn nói, rất khẽ:
Phượng Hoàng gia tộc chưa bao giờ là một gia tộc biết nói lí lẽ.
Phụng Vũ lắc đầu. Tử Vũ có thể thấy hôm nay nàng đã kiềm chế hơn rất nhiều so
với thường khi. Nàng sợ uy thế của Phượng Hoàng gia tộc ư ? hắn không tin nàng
có thể sợ bất cứ thứ gì trên thế gian này. Vậy thì vì cái gì ?
Bàn tay đang vuốt mái tóc đỏ rực như lửa của Dương Hàn tức thi ngừng lại, thân
hình cũng lẹ làng chuyển về phía sau. Dường như chỉ chờ có thế, hai nam tử
đứng sau lưng nàng tức thì cực tốc lao tới, chia nhau tấn công Tử Vũ và Phụng
Vũ.
Sự kiềm chế của Phụng Vũ cuối cùng cũng đến giới hạn.
“Keng !”
Va cặp song kiếm không biết tự khi nào lại xuất hiện trên tay vào nhau tạo
thành một tiếng ngân trong trẻo, Phụng Vũ phóng vút lên cao, thân hình lả lướt
né khỏi một chiêu hiểm hóc của đối thủ. Chừng như không hề bất ngờ vì thân
pháp của nàng, kẻ đó vốn đang lao thẳng tới trước tức thì đổi hướng phóng
ngược lên cao, toàn thân bỗng chốc hóa thành một vầng lửa đỏ, dùng hai cánh
tay trần liên tiếp bắn về phía Phụng Vũ tầng tầng hỏa diễm.
Đối thủ của Tử Vũ lại tỏ ra khác hắn, không hề nôn nóng mà chỉ chầm chậm áp
sát hắn, cánh tay khẳng khiu gầy guộc vươn ra khỏi chiếc áo choàng, mang theo
một cặp vuốt ngắn. Gã đã không vội, Tử Vũ cũng chẳng hề gấp gáp, thản nhiên
đứng yên một chỗ theo dõi trận đấu của Phụng Vũ và tên còn lại.
Nhìn thái độ dửng dưng của Tử Vũ, gã nọ tức thì khựng lại, cặp vuốt ngắn vốn
luôn giương lên phòng bị tức thì khẽ động.
“Phập !”
Người của Phượng Hoàng tộc đích thực ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kinh
nghiệm chiến đấu làm sao có thể so sánh được với Tử Vũ. Kẻ nọ vừa dao động, Tử
Vũ tức thì lao lên, Ám Tuyển vốn luôn sẵn sàng tức thì cực tốc bung ra, đâm
thẳng vào cổ họng đối thủ. Bất quá, gã Phượng tộc nọ cũng không phải ăn chay
mà lớn, bằng một thân pháp cổ quái tức thì né sang một bên, chỉ phải nhận một
kiếm vào vai trái.
Dương hàn vốn luôn đứng ở phía sau quan sát tức thì gằn giọng, hai cánh tay
tức thì đỏ rực lên rồi lập tức phóng về phía Tử Vũ đạo đạo hỏa diễm. Chừng như
không nghe thấy những gì nàng ta vừa nói, Tử Vũ hoàn toàn thờ ơ, thân hình hóa
thành một chiếc bóng mờ lao vào gã Phượng tộc nọ. Trước thân pháp quỉ dị của
hắn, gã Phượng tộc nọ vốn chỉ có thể đứng yên chịu chết, không ngờ lại hú lên
một tiếng lảnh lót, đoạn toàn thân phát ra tầng tầng lửa đỏ, trong một chớp
mắt đã trở về nguyên hình là một con Hỏa Phượng Hoàng màu lông đỏ tía.
“Phốc !”
Đúng vào giây phút Dương Hàn và con Phượng nọ tưởng như Tử Vũ đã lao bổ vào
lớp hỏa diễm bảo vệ của nó, thân ảnh hắn lại chớp lên một lần nữa, đảo hướng
lao tới kẻ đang tấn công phụng Vũ, tặng gã một kiếm vào giữa tấm lưng không
chút phòng thủ.
“Phập !”
Nhìn thanh kiếm của Tử Vũ xuyên thẳng qua người đồng đội, Dương Hàn và con
Phượng nọ tức thì giận dữ tới mức điên cuồng, huy động ma lực toàn thân chuẩn
bị tung ra một chiêu tối hậu báo thù cho gã.
“Choang !”
Thanh âm vụn vỡ.
Không gian xung quanh năm người tức thì như một tấm thủy tinh bị nứt, bỗng
chốc sụp đổ rồi trong phút chốc biến mất hoàn toàn không chút vết tích.
Trong khi Dương Hàn và hai gã thuộc hạ chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra,
thanh âm băng lãnh của Tử Vũ đã vang lên bên tai. Lúc này, cả ba mới nhìn rõ
lại, ngỡ ngàng như thế đang mơ. Dương Hàn vẫn đứng ở sau, hai gã thuộc hạ thì
đang cong người chuẩn bị phóng về hai hướng chia ra tấn công Tử Vũ và Phụng
Vũ. Bất quá, Tử Vũ đã không còn ở đó nữa, mà đang đứng đằng sau nàng Hoàng sứ
nọ, Ám Tuyển hờ hững đặt lên cổ nàng. Phụng Vũ, tất nhiên cũng không đứng
chơi, cặp song kiếm chia ra mỗi thanh trỏ vào cổ họng một gã Phượng Tộc.
Thở ra một hơi nặng nề, Dương Hàn nói khẽ bằng một chất giọng nghèn nghẹn. Vốn
định gạt Ám Tuyển đang đặt lên cổ mình sang một bên, nhưng bàn tay nàng bỗng
run rẩy khi chạm vào nó, chỉ đành lùi lại rồi tung mình lên không bay mất.
Thấy thủ lĩnh đã rút lui, hai gã Phượng tộc nọ nhìn nhau một cái, rồi cũng lùi
lại và phóng đi, trả lại không gian tĩnh lặng cho khoảng vườn bên ngoài nghỉ
của Phụng Vũ và Tử Vũ.
Ngươi…ngươi…vì sao…
Vì sao không bị ảnh hưởng vì Họa Vũ kiếm pháp ?
Tử Vũ giúp Phụng Vũ hoàn thành câu hỏi, cặp mắt màu tím lóe lên một tia cười
hàm ý.
Tử Vũ đáp khẽ, đoạn xoay mình bước thẳng về phía phòng mình, để lại Phụng Vũ ở
phía sau đang nhìn theo hắn với một nụ cười trong mắt.