Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Người ta nói Ám tinh linh thuộc về bóng tối, đến từ bóng tối, đi trong bóng
tối, là cái đẹp xuất hiện từ màn đêm sâu thẳm. Cũng bởi vậy, nếu có người nói,
một Ám tinh linh sợ bóng tối, thì khẳng định đó sẽ bị gọi là một kẻ nói dối.
Nhã Dạ không phải một kẻ nói dối, nhưng nếu có ai đó hỏi nàng, thì nàng sẽ nói
với người đó, có một Ám tinh linh sợ bóng tối. Vì nàng biết chắc chắn có một
kẻ như thế.
Vì kẻ đó là nàng.
Nhã Dạ co rúm người lại vào một góc mật thất, hai cánh tay thon mảnh ôm chặt
lấy đầu gối rung rung, gục đầu vào chính lòng mình như thể cố kiếm tìm ở nơi
đó một tia ấm áp.
Nàng sợ bóng tối.
Là sự sợ hãi phải sống cô đơn, là sự sợ hãi khi thấy mình chìm dần vào khoảng
tối vô tận, cảm thấy mình yếu đuối, bất lực.
Nhưng Nhã Dạ sẽ không khóc đâu.
Nhã Dạ khóc ? Chuyện đó bảo đảm khó tin gấp cả tỉ lần chuyện một Ám tinh linh
sợ bóng tối.
Nghĩa là, Ám tinh linh có thể sợ bóng tối, nhưng Nhã Dạ thì không được khóc.
Nếu Nhã Dạ khóc, thì đó không còn là nàng nữa.
Bởi vậy, thậm chí cả khi trái tim nàng tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, Nhã Dạ vẫn
chưa từng nhỏ ra một giọt nước mắt…
Đó là một buổi chiều mang một vẻ tươi sáng đặc biệt. Ám Lâm Chi Thành luôn bị
phủ mờ bởi một bầu trời ảm đạm sắc đen, bởi vậy, chỉ cần tòa thành này bớt u
ám đi một chút, thì đó đã là một vẻ tươi sáng đặc biệt.
Cũng có thể bầu trời hôm nay không tươi sáng đến thế, chỉ là tâm trạng của Nhã
Dạ đang đặc biệt vui vẻ mà thôi.
Hôm nay nàng đã bày tỏ với chàng trai mà nàng thích, và người đó đã đồng ý.
Chỉ vậy thôi, nhưng nàng đã thấy thế giới xung quanh mình bỗng chốc trở thành
một mảnh thiên đường ngập tràn hạnh phúc.
Lúc đó, hạnh phúc đối với Nhã Dạ thực sự chỉ giản đơn như vậy.
Nàng cũng chẳng nhờ vì sao mình lại thích Duyệt ca. Duyệt ca của nàng cao, vóc
người thanh mảnh, trên khuôn mặt điển trai luôn treo một nụ cười lạnh nhạt đặc
trưng, luôn đối xử rất dịu dàng với tỉ muội nàng.
Nhưng nàng nhớ, nàng đã thầm yêu Duyệt ca suốt sáu năm qua. Sáu năm, nếu so
sánh với tuổi thọ bất tận của Ám tinh linh, bất quá đó chỉ là một cái chớp
mắt. Nhưng sáu năm, đối với tấm lòng của một thiếu nữ mới lớn, đích thực dài
đến không tưởng.
Thế nhưng, sáu năm đó có là bao, so với niềm hạnh phúc ắp đầy mà nàng đang có
bây giờ ?
Chỉ là, so với con số sáu năm chờ đợi, thì niềm hạnh phúc mà nàng có lại quá
ngắn ngủi.
Ngắn đến mức như thể chỉ là một cái chớp mắt đầy ngái ngru của vị thần thời
gian.
Đó lại cũng là một buổi chiều tươi sáng đặc biệt.
Lần này, thì Nhã Dạ có thể khẳng định bầu trời tươi sáng hơn là do tâm trạng
của nàng đang đặc biệt vui vẻ.
Hôm nay là ngày nàng có cái hôn đầu tiên với Duyệt ca. Vụng dại, ngây ngô,
nhưng tràn đầy xúc cảm yêu thương.
Chỉ là, sự vui vẻ ấy ra đi quá mau.
Nàng vẫn nhớ đó là khi vừa bước chân vào nhà, đôi tai thính nhạy nghe thấy một
tiếng “Bịch” khe khẽ, là tiếng một thứ gì đó ngã ra sàn.
Nửa giây sau, nàng biết thứ đó là một hình người. Người đó, là mẫu thân của
nàng.
Mẫu thân của nàng nằm trên sàn nhà, những dòng máu tươi đỏ chảy ra khỏi vết
thương nơi bụng, trào ra lênh láng. Lúc đó, nàng cảm thấy mọi thứ trong mắt
mình đều trở lên u tối, chỉ có bộ áo váy trắng tinh của mẫu thân và dòng máu
đỏ ối đang chảy tràn ra trên nền nhà lạnh ngắt là nổi bật hơn cả. Lúc đó, bên
tai nàng nghe thấy những tiếng “tí tách” nho nhỏ, là tiếng những giọt nước rơi
từ một khoảng không nhất định xuống sàn nhà.
Những giọt nước, hay những giọt máu. Máu của mẫu thân nàng, rỏ xuống từ kiếm
của phụ thân nàng.
Phụ thân nàng đứng đó, khuôn mặt lạnh ngắt, vô cảm, với cặp mắt dữ tợn hiện
đang xoáy sâu vào khuôn mặt nàng, đẩy nàng xuống một cái vực sâu tăm tối của
sự sợ hãi.
Trước khi nàng kịp hiểu ra mọi chuyện, mẫu thân nàng từ dưới sàn nhà gượng
đứng lên, khó nhọc bước tới ôm nàng vào lòng, khuôn mặt thì nhìn về hướng
ngược lại. Nhã Dạ không nhìn thấy đôi mắt bà lúc đó, nhưng nàng biết, đó là
một cái nhìn cầu khẩn.
Cầu khẩn phụ thân nàng tha mạng cho nàng.
Phụ thân nàng quay đi, mẫu thân nàng ngã xuống, nàng cũng ngã xuống.
Cho đến lúc đó, nàng mới ngửi thấy mùi tanh của máu.
Vụt mở choàng mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy gì hơn ngoài một khoảng tăm tối
bất tận, Nhã Dạ lập tức nhớ lại hoàn cảnh hiện tại của mình. Trái tim nàng
lạnh ngắt, với từng cơn đau cuộn lên nhức nhối, khiến cho nàng cảm thấy nước
mắt muốn ứa ra.
Nhưng nước mắt của nàng vĩnh viễn không thể chảy ra.
Bởi vì nàng là Nhã Dạ.
Mười năm trước nàng đã không khóc, bây giờ nàng cũng không thể khóc.
Khóc. Không phải là nàng.
Bóng tối sâu thẳm vẫn cứ vây quanh Nhã Dạ, khiến cho đầu óc của nàng dường như
dần tê liệt đi. Mới một ngày, nàng biết nàng mới chỉ ở đây có một ngày, vậy mà
hiện tại dường như nàng đã không thể chịu đựng được…
Nàng sẽ phải ở đây ba năm thật sao ???
Đôi mắt Nhã Dạ khép lại trong bóng tối…
Ý thức nàng cũng dần chìm vào đêm đen…
Con tim Tử Vũ đột nhiên nhói lên một cái, khiến hắn bỗng chốc cảm thấy đầu óc
bấn loạn không sao giữ được sự bình tĩnh. Trong vô thức, trước mắt hắn chỉ còn
tràn ngập hình ảnh của một người, tai hắn chỉ nghe thấy âm thanh của một
người. Nhã Dạ…Tử Vũ chắc chắn đến trăm phần là Nhã Dạ đã xảy ra chuyện…
Ngồi trong bóng đêm sâu thẳm của căn phòng khách điếm, Tử Vũ cảm thấy thập
phần bất an. Cái thứ cảm giác này, hắn chưa từng trải qua trước đó, làm hắn
không sao có thể lí giải nổi. Hắn, chỉ là có một linh tính, rằng người quan
trọng nhất đối với hắn đang gặp nguy hiểm.
Thật vậy chăng ??
Hắn đã mất Trình Tưởng….nếu như…
Không !!!
Tử Vũ nắm chặt bàn tay, chỉ mong đêm qua thật mau để có thể lên thuyền tới Tây
Phương lục địa. Hắn thề, lần này hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ để Nhã Dạ rời
khỏi vòng tay của hắn nữa.
“Cạch !”
Ám Tuyển đang đặt trên bàn đột nhiên cựa mình một cái, phát ra một tiếng động
dù nhẹ nhưng vẫn vang vọng trong không gian tĩnh lặng của buổi đêm. Như vừa
tỉnh lại từ một giấc mơ, Tử Vũ chộp lấy thanh kiếm kì lạ đó và lao vút ra khỏi
phòng, vừa kịp nhìn thấy một bóng dáng màu trắng cũng lướt ra từ phòng bên
cạnh.
Phụng Vũ !
Phụng Vũ không nói một lời, chân vừa chạm đất đã tung mình lên không, cặp song
kiếm trong tay uốn thành những đường cong mĩ lệ, đâm thẳng vào khoảng đen tối
trước mặt.
“Bùng” lên một tiếng chát chúa, giữa không trung lần lượt xuất hiện ba bốn
hình người, một trong số đó đang vung tay ra, tạo thành một lớp màn chắn giữa
họ và Phụng Vũ.
Một lớp màn chắn ma pháp mỏng manh có thể cản nổi Phụng Vũ không ?
Phụng Vũ xoay kiếm. Đó là một cái xoay rất nhẹ, nhưng lại khiến cho không khí
xung quanh đó rít lên thành tiếng.
“Bụp !”
“Keng !”
Lớp màn chắn bị phá tung, vừa kịp lúc một lưỡi gươm từ trong đó vươn ra, đỡ
lấy một nhát kiếm của Phụng Vũ. Ma pháp sư vừa dựng lên màn chăn tức thì lùi
lại, vội vã lên tiếng:
Bạch Ẩn chính là danh tự mà người ngoài đặt cho Phụng Vũ, bởi vì hiếm người
biết được tên nàng. Nhìn những người nọ, Phụng Vũ chậm rãi thu lại hai thanh
kiếm, tung mình nhảy xuống đứng cạnh Tử Vũ, ngước mắt lên chờ đợi.
Những người đó cũng lần lượt hạ xuống, hòa nhã cúi mình như thể xin lỗi rồi
nói. Mỗi người trong số họ đều phát ra một thứ khí tức cường đại, gồm có hai
nam một nữ, người nữ chính là ma pháp sư nọ, xem ra là người cầm đầu trong ba
người.
Lúc này, Lục Nhi cũng từ trong phòng bước ra, tò mò nhìn năm người. Hờ hững
nhìn nàng, Tử Vũ không đáp, Phụng Vũ không đáp, ba người nọ cũng không hề lên
tiếng. Cau mày một cái, nhưng Lục Nhi không ngờ lại không hề có phản ứng gì,
chỉ nhún mình thi lễ một cái rồi lại bước vào trong, trả lại không gian tĩnh
lặng cho ba người.
Những tiếng va chạm vừa rồi chừng như không hề kinh động đến những người khách
trọ xung quanh.
Chương trướcChương sau