Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Nhã Dạ dừng lại, đầu hơi ngẩng lên, đọc thấy bốn chữ “Hắc Ám Ngọc Tháp” mà
trong lòng quặn lên một nỗi xót xa. Mười năm xa cách, nơi này vẫn không hề đổi
thay, lúc nào cũng mang một vẻ âm ám sâm nghiêm đặc trưng bất biến. Nàng, có
lẽ sẽ không bao giờ quên được ngọn tháp này, nơi mà nàng từng lớn lên, nơi mà
nàng từng hạnh phúc, cũng là nơi từng khiến nàng thống khổ đến muốn chết đi.
Hắc Ám Ngọc Tháp, tòa tháp cao nhất tại Ám Lâm Chi Thành, thực chất chính là
một học viện ma pháp, là nơi đã đào tạo ra phần lớn Ma pháp sư cho Ám Tinh
linh tộc. Hắc Ám Ngọc Tháp gồm hơn 20 tầng, trừ một vài tầng đặc biệt như tầng
dành cho giáo viên, thư viện, phòng luyện tập…còn lại mỗi tầng đều dạy một hệ
ma pháp như: Hắc Ám, Phong, Hỏa, Địa, Thủy…Di chuyển giữa các tầng đều dùng
“Chuyển di trận”, là một loại trận pháp đưa người sử dụng đến những vị trí
khác nhau đã được cố định từ trước.
Nhã Dạ sau khi chào hỏi người gác cổng tháp liền trực tiếp tiến vào một
“Chuyển di trận”, ngâm khẽ. Ngay lập tức, xung quanh nàng được bao phủ bởi một
lớp hắc lưu, đến khi lớp hắc lưu đó tan ra, nàng đã có mặt trên tầng mười tám
của Ngọc Tháp.
Còn chưa bước ra khỏi “Chuyển di trận”, Nhã Dạ đã nghe thấy những thanh âm
trong trẻo vô cùng quen thuộc của nơi nàng đã theo học cách đây mười năm. Mỗi
một tầng tại Hắc Ám Ngọc Tháp đều được xây dựng và bố trí hết sức đặc biệt,
không có bàn ghế giống như lớp học của nhân loại, mà thường có đặc điểm và
tính chất của hệ nguyên tố thích hợp, không những tăng lượng nguyên tố ma pháp
trong không gian, còn giúp học viên có hiệu quả cao hơn trong việc tu luyện.
Hiện tại, Nhã Dạ đang đứng trước tầng của Thanh âm hệ ma pháp, hiển nhiên là
không gian phải tràn ngập trong âm thanh.
Cánh cửa trước mặt mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn đi tới, sau khi nhìn rõ hình
dáng của Nhã Dạ liền hét lên và sà vào lòng nàng. Không cần suy nghĩ, Nhã Dạ
cũng biết người đến là ai, đôi môi xinh liền hé nở nụ cười, dịu dàng nói:
Yểu Nhi, bao nhiêu năm rồi mà muội vẫn như thế này hoài !
Người ta nhớ tỉ mà ! Tỉ đó, tại sao lại đột ngột thất tung như vậy, đến giờ
mới trở về !? Muội nhớ tỉ, sư phụ nhớ tỉ, mọi người dều nhớ tỉ !
Mười năm trước, Nhã Dạ là thiên tài của Thanh âm hệ ma pháp tại Hắc Ám Ngọc
Tháp, được đề cử làm học trưởng, thường hay giúp đỡ các học viên khác nên rất
được yêu mến.
Nhìn Yểu Nhi gật đầu lia lịa như một cô bé, Nhã Dạ trong lòng khẽ cười. Từ lúc
trở về Ám Lâm Chi Thành, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nhẹ nhõm, tạm thời
quên đi được những thứ tình cảm đang khiến trái tim nàng nhỏ máu.
Đưa cho Tử Vũ một chiếc thẻ trúc nho nhỏ, nam tử trông coi Tri khách sảnh của
truyenyy tươi cười hòa nhã, đoạn chỉ cho hắn lối vào Khoái Hoạt Viện.
truyenyy nhìn từ ngoài vào khá giống một trang viện lớn, chia thành bốn
khu vực, gồm có: Quang Minh Đường, Đại Nghĩa Đường, Khoái Hoạt Viện và Giang
Hồ Tứ Hải Viện. Mỗi một đường một viện tại đây đều có những chức năng riêng,
vì thế cũng phân ra thành các cách đón tiếp khác nhau. Ví như Quang Minh Đường
và Giang Hồ Tứ Hải Viện ai cũng vào được, Khoái Hoạt Viện thì phải đăng kí mới
được vào, còn Đại Nghĩa Đường thì chỉ dành cho thành viên chính thức của Tàng
Thư Viện. Tử Vũ sau khi nắm được đại khái những gì cần biết về truyenyy,
liền chuyển thân bước ra hành lang dẫn tới Khoái Hoạt Viện.
Trời lúc này đã nhập nhoạng tối, hành lang dài hun hút được thắp sáng bằng
những chiếc đèn *g hoa lệ, tạo cho người ta một cảm giác vừa thần bí lại vừa
huyền hoặc. Tử Vũ, trong thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của những chiếc đèn *g,
khí chất cô ngạo bất quần lại càng nổi bật, khiến cho bất cứ ai đang có mặt
trên hành lang đều không dám lại gần, chỉ ở xa xa một phía quan sát.
Tử Vũ dường như lúc nào cũng vậy, vẫn chìm trong những suy tư của riêng hắn,
cảm giác mình sắp tìm ra được một điều gì đó. Chiều nay, sau khi tiến nhập
trạng thái Cuồng loạn chi cảnh, Tử Vũ phảng phất thấy được sức mạnh của mình
đã được đề thăng, nhưng là đề thăng thế nào, thì chính hắn cũng không nhận ra
được. Lúc này, khi bước đi trên hành lang mờ ảo đến Khoái Hoạt Viện, nhìn thấy
trước mặt mình là một con đường hun hút, hai bên đường có những mảng vườn với
cây cối um tùm, trong đêm tối đang vẽ lên trong tâm trí hắn những hình ảnh
quái dị. Ảo ảnh ư ? Không phải ! Đây không phải ảo ảnh, mà là do não hắn tưởng
tượng ra những hình ảnh đó, rồi khiến cho mắt hắn cũng “thấy” như thế.
Não hắn tưởng tượng ra những hình ảnh đó, rồi khiến mắt hắn cũng “thấy” như
thế.
Suy nghĩ của Tử Vũ tự động lập lại trong đầu hắn, khiến hắn đột nhiên ngộ ra
tất cả. Đúng vậy, chính là như vậy, cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra được phương
thức công kích của Họa Vũ kiếm pháp mà Phụng Vũ sử dụng. Thứ kiếm pháp ấy,
chính là khiến cho đối phương “nhìn thấy” những gì mà kẻ đó muốn nhìn thấy,
khiến hắn chìm vào mộng cảnh của chính mình, để rồi thất bại trong chính cái
mộng cảnh ấy.
Hiểu được ra rồi, sự tự tin của Tử Vũ lại tăng thêm một bậc. Đúng vậy, hiện
tại, nếu hắn phải đối đầu với Phụng Vũ một lần nữa, hắn tin rằng mình đã có cơ
hội thắng được nàng ta.
Vừa đi vừa suy nghĩ, Tử Vũ đã bỏ cái hành lang mờ ảo ánh đèn *g kia lại sau
lưng và bước vào một tòa trang viện lớn từ lúc nào không hay. Trang viện trước
mặt hắn có ba tòa lầu lớn, trước mỗi một tòa lầu đều có một tấm bia khắc tên:
Binh Thư Các, Bí Tịch Các và Thi Văn Các. Đã định sẵn từ trước, Tử Vũ liền
trực tiến nhập Bí Tịch Các, mắt chỉ khẽ liếc sang hai tòa lầu các kia, thầm
nghĩ sẽ có ngày mình ngay lại nơi này để kiến thức qua tất cả những gì chứa
tại đây.
Bí Tịch Các chia thành bốn tầng, tầng một chỉ chứa những thứ bí kíp, pháp
quyết phổ thông, tầng thứ hai là quý hiếm, ở tầng thứ ba mỗi một thứ đều là kì
thư dị tịch chỉ thế gặp, không thể cầu, riêng tầng thứ tư, tầng cuối cùng,
nghe đồn chỉ gồm năm bộ bí tịch hãn thế, bên trong chứa đựng nhưng môn công
phu vô tiền khoáng hậu mà chưa ai có thể khám phá ra. Vừa bước chân vào trong,
Tử Vũ đã có thể đại khái nắm được vị trí của những khách nhân khác cũng đang
có mặt tại Bí Tịch Các, chỉ thấy người ở tầng ba là thưa thớt nhất, tầng một
có hơn chục người, đại đa số đều tập trung ở tầng hai, riêng tầng bốn thì
không có một ai.
Ban đầu Tử Vũ còn cảm thấy lạ, sau đó lập tức nhận ra, ở mỗi một tầng đều bố
trí một đạo cấm chế đặc biệt, khiến cho những người ở đó phải chịu những áp
lực nặng nề, nếu công phu không đủ, sẽ không thể trụ được. Nói cũng đúng, nếu
công pháp thượng hạng mà ai cũng có thể đọc được, thiên hạ này đã chẳng sớm
loạn rồi sao ?
Tử Vũ cũng không chú ý quá nhiều, liền nhanh chóng bước đến một giá sách lớn
bên trên có ghi: Ma pháp sơ cấp. Hắn lần này đến truyenyy chính là để bổ
sung thêm những thứ kiến thức bác tạp của hắn, khiến cho nó thực sự trở thành
một mớ hỗn độn thứ gì cũng biết.
Thư tịch về ma pháp sơ cấp có rất nhiều, từ Hỏa hệ ma pháp đến Thánh quang hệ
ma pháp, mỗi loại đều có không dưới chục quyển, chỉ riêng Hắc Ám hệ ma pháp là
không có quyển nào, đơn giản vì đây là loại ma thuật đã bị cấm trên toàn Vô
Tận giới.
Tử Vũ đứng trước giá sách lớn, hai mắt nhắm lại, dự định dùng linh thức thu
hết những thứ kiến thức có trên đó vào trong đầu, sau này từ từ nghiên cứu.
Không ngờ, linh thức vừa hướng tới những quyển sách trên giá, một đạo khí tức
cường hoành vô bỉ đã ập đến, đánh thẳng vào đại não của hắn, tuy không gây quá
nhiều đau đớn, nhưng cũng khiến hắn muốn đầu óc quay cuồng, phải thu hồi linh
thức. Cái quái quỉ gì đây, không lẽ nơi này không cho phép người ta sử dụng
linh thức để “đọc sách” hay sao ?
Một lão đầu tử vóc dáng trung bình, tuổi độ lục tuần, thân vận một bộ trang
phục màu trắng, đích xác là thủ thư của Bí Tịch Các, tiến tới Tử Vũ hòa ái
nói. Nhìn thấy Tử Vũ vẫn đứng trầm ngâm, lão lại nói tiếp, chừng như muốn
khuyên nhủ Tử Vũ từ bỏ ý định dùng linh thức “đọc sách”.
Tử Vũ nhìn sang lão đầu, rồi khẽ gật đầu, sau đó tiện tay rút một quyển Thánh
Quang hệ ma pháp trên kệ xuống, bắt đầu chăm chú đọc. Hắn đọc, thực ra chỉ là
lướt mắt qua để ghi nhớ những chữ trong đó, còn thì trong đầu lại suy nghĩ đến
những thứ khác.
“tầng ba mỗi người mười năm chỉ được đọc một cuốn, tầng bốn cả đời chỉ được
chọn một cuốn…” những quy định này tuy rằng hợp lí, nhưng làm sao để giữ đây ?
Không lẽ cứ nói như vậy là khách nhân phải nghe, không ai dám cãi ? Theo ngữ
khí của lão đầu tử đó, thì hình như thứ luật lệ này chưa từng bị phá vỡ, vậy
thì truyenyy đã giữ vững những qui định mình đưa ra bằng cách nào đây ?
Khả dĩ chỉ có một phương pháp, chính là Kết giới.
Năm đó, Trình Tưởng ngoài việc dạy cho Tử Vũ Tử Vong hệ ma pháp, còn truyền
cho nó không biết bao nhiêu kiến thức kinh nghiệm, trong đó có đề cập đến ba
loại ma thuật đặc biệt không nằm trong Nguyên tố ma pháp. Ba loại ma thuật đó
chia ra bao gồm: Trận pháp, Kết giới và Phong Ấn. Trong đó, “Trận pháp” có thể
do Ma pháp sư hoặc Tu chân giả thiết lập, sử dụng huyễn cảnh để vây khốn đối
phương, thậm chí là giết chết đối phương, người lập trận không những phải có
ma thuật cao cường, mà còn phải am hiểu thiên địa, sự tương sinh tương khắc
giữa các nguyên tố, nắm được thiên đạo…Nếu như “Trận pháp” chỉ có Ma pháp sư
và Tu chân giả mới lập ra được, thì bất cứ chức nghiệp nào cũng có thể sử dụng
“Phong ấn”. “Phong ấn” là một loại ma thuật ám chỉ người sử dụng dùng sức mạnh
của mình thiết lập một đạo cấm chế, hoặc giam hãm đối phương, hoặc khiến đối
phương lâm vào trạng thái chết giả, cũng có thể khiến hắn mất hết sức
mạnh…Khác với “Trận pháp” buộc lòng phải nhập trận mới có thể phá trận, người
bị phong ấn lại không có cách gì thoát ra khỏi “phong ấn” nếu như không được
sự giúp đỡ của người bên ngoài. Trong ba loại ma thuật đặc biệt đó, đặc biệt
nhất chính là “Kết giới”.
“Kết giới” chỉ có thể được sử dụng bởi một loại chức nghiệp đặc biệt, đó chính
là Kết giới sư, là loại chức nghiệp hiếm gặp nhất trên Vô Tận giới. “Kết giới”
chia thành nhiều loại, thường là một vùng không gian được Kết giới sư sử dụng
năng lực của mình phong tỏa, sau đó đặt lên đó những luật lệ nhất định, bắt
buộc những người ở trong kết giới đó phải nghe theo, nếu không sẽ gặp phải
những sự trừng phạt do Kết giới sư đó định ra. Có rất nhiều chủng loại “Kết
giới” tồn tại, trong đó đại khái có thể chia thành hai dạng cơ bản, một là Kết
giới phòng thủ, ngăn không cho ngoại nhân tiến vào nếu không hội đủ điều kiện
được định trước, hai là Kết giới phong tỏa, ai cũng có thể vào được, nhưng khi
đã vào trong thì phải tuân theo quy định đã được Kết giới sư đặt ra. Ở Bí Tịch
Các này, Tử Vũ có thể khẳng định chính là được bao bọc bởi một tầng Kết giới
phong tỏa, khiến khách nhân buộc lòng phải tuân theo quy định của Tàng Thư
Viện, nếu không, như bản thân Tử Vũ vừa rồi, phải chịu một cơn xây xẩm mặt mày
có lẽ là hình phạt nhẹ nhất.
Tử Vũ sau khi thông suốt, mắt cũng đã lướt qua hết quyển Thánh Quang hệ ma
pháp sơ cấp trên tay, liền nhanh nhẹn chọn một quyển khác, đoạn lại tiếp tục
đọc. Theo như hắn nhớ, Trình Tưởng đã từng dạy hắn, “Kết giới” là loại ma
thuật khó đối phó nhất, dù võ công có cao đến đâu, ma thuật mạnh đến mức nào,
nếu không hiểu rõ nó, cũng sẽ không có cách phá giải. Muốn phá giải một “Kết
giới”, đơn giản nhất chỉ có hai cách, cách thứ nhất là do Kết giới sư tạo ra
nó tự thân thu hồi, cách thứ hai chính là “lách luật”. Lách luật ý chỉ phải
tìm ra sơ hở trong nguyên tắc bất biến của “kết giới” sau đó lợi dụng sơ hở đó
để làm cho nó trở nên vô dụng. Tử Vũ hiện tại, chính là muốn tìm cách “lách
luật”.
Muốn “lách luật, trước hết hắn phải biết được “luật” chính xác đến từng câu
chữ.
Trong tâm đã quyết, Tử Vũ liền quay sang lão đầu tử nãy giờ vẫn chăm chú nhìn
hắn, hỏi. Mỉm cười khó hiểu, ông ta bước về phía sau vài đước, đoạn chỉ ra
ngoài cửa Bí Tịch Các. Luật lệ của Bí Tịch Các chính là được khắc sau tấm bia
có tên của tòa các này đặt ngoài cổng.
Lướt qua những luật lệ đó một lượt, cuối cùng, Tử Vũ dừng lại ở câu mà hắn chú
ý nhất:
“Không được sử dụng linh thức để đọc các thư tịch trong Bí Tịch Các”
Một trò chơi câu chữ.
Trình Tưởng đã từng nói như thế, muốn “lách” qua những nguyên tắc của một Kết
giới, cách tốt nhất chính là bắt bẻ từng câu từng chữ một trong những nguyên
tắc đó, khiến nó trở nên vô dụng. Đọc qua đọc lại vài lần những câu chữ khắc
trên tấm bia, khóe môi Tử Vũ khẽ nhếch lên thành một nụ cười mang ba phần
khinh bạc. Hắn hiện tại có thể khẳng định, nếu sau này hắn trở thành một Kết
giới sư, thì sẽ tuyệt đối không bao giờ đem thứ nguyên tắc mà mình đặt ra viết
lên một cách công khai.
Bởi vì, bất cứ một câu chữ nào, đều có thể bị người hữu tâm bắt bẻ.
Tử Vũ chìm vào suy tưởng, loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ tạp loạn trong đầu,
khiến cho đầu óc tiến nhập trạng thái không minh. Đây là bước cơ bản nhất của
một người luyện võ, chính là cảnh giới “Vong ngã chi cảnh” mà hắn đã vượt qua
từ rất lâu rồi.
Trong trạng thái vô dục vô cầu, Tử Vũ khai mở linh thức, tiếp cận với những
cuốn sách trên giá. Đúng như hắn nghĩ, nếu hắn không có ý muốn “đọc sách”, thì
kết giới cũng không phát động tấn công. Chính vào lúc đó, Tử Vũ biết hắn đã
thành công rồi.
Hắn không muốn “đọc sách”, thứ hắn muốn, chỉ là “nhìn sách” mà thôi.
Liền đó, linh thức của Tử Vũ mở rộng, tiếp xúc với tất cả những quyển sách có
tại cả bốn tầng lầu của Bí Tịch Các. Lúc này, trong đầu hắn tuyệt đối chỉ có
duy nhất một suy nghĩ, hắn muốn “nhìn” hết tất cả các quyển sách này.
“Nhìn sách” bằng linh thức, vài ngàn quyển sách trong Bí Tịch Các mau chóng bị
Tử Vũ nhìn hết. Sau vài khắc thời gian, hắn đứng thẳng lên, cặp mắt lại hờ
hững khép, chầm chậm li khai khỏi Bí Tịch Các.
Thứ Tử Vũ cần nhất hiện tại, chính là thời gian.
Thời gian để hắn tiêu hóa hết những thứ kiến thức vừa mới thu nạp vào trong
đầu.