Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Lân hội càng ngày càng náo nhiệt, những người lên đài thử thời vận cũng theo
đó mà trở nên lợi hại hơn, khiến cho những tiếng reo hò cổ vũ cứ như thế mà
vang lên không ngớt. Vô Tận giới, dẫu cho có trăm ngàn thứ luật lệ hay giá
trị, thì chung quy lại, cái được người ta tôn trọng nhất vẫn cứ là kẻ mạnh. Kẻ
mạnh, tất nhiên là phải được xác định qua thực chiến.
Gã Kì Lân nam tử đang thủ đài đích xác là một kẻ mạnh, y không dùng ma thuật,
không dùng nội công, chỉ thuần túy sử dụng nhục thể cường hãn của giống loài
mình để phát động tấn công, đã đánh đến mức thiên địa hoang mang, không hề tỏ
ra xuống sức. Nhân hình của y vóc dáng không hề cao lớn, dung mạo không hề
tuấn tú, nhưng từ đó lại tỏa ra một thứ khí thế vĩnh viễn không thể đánh đổ,
khiến cho bất cứ ai đang có mặt tại Phi Nguyệt quảng trường đều không khỏi có
chút hâm mộ. Kì Lân tộc, thực lực thật sự khiến người khác cảm thấy khiếp hãi.
Tử Vũ lặng thinh theo dõi từ đầu đến cuối, chứng kiến nam tử nọ liên tục đánh
ngã mười mấy đối thủ, trong lòng không khỏi khâm phục nhục thể cường hãn của
y. Nên biết Kì Lân tộc không hề biết sử dụng ma pháp, cũng không tu luyện nội
công, chỉ sử dụng năng lượng có sẵn của cơ thể, cộng thêm với Kì Lân đấu khí
tổ truyền mà được xếp ngang hàng với Tứ đại gia tộc còn lại của Vô Tận giới.
Kì Lân đấu khí nam tử nọ còn chưa hề sử dụng, thực lực đã mạnh mẽ đến vậy,
thật khiến máu nóng của Tử Vũ sôi lên, muốn nhảy xuống đó quyết đấu một trận
với y.
Bất quá, muốn thì muốn, nhưng Tử Vũ khẳng định sẽ không xuất thủ. Sau trận
chiến với Phụng Vũ hôm trước, hắn đã phát hiện ra võ công hiện tại của mình
còn quá nhiều sơ hở và thiếu sót. Những sơ hở và thiếu sót ấy, căn bản sẽ
không thể hoàn thiện bằng những trận chiến, mà chỉ có thể dựa vào sự chiêm
nghiệm của bản thân. Kiến thức cũng như kinh nghiệm, trước giwof Tử Vũ đã thu
thập được không ít, hiện tại, chính là thời diểm để hắn dung hòa chúng vào làm
một.
Nhã Dạ tĩnh lặng trả lời, đôi mắt nâu rất nhanh chóng trở về với vẻ trầm trầm
vốn có. Đối diện với “kẻ đó”, nàng đã thề sẽ không bao giờ để lộ ra sự yếu
đuối của mình, là lời thề nàng đã thề khi phải trải qua khoảng thời gian thống
khổ nhất trong suốt cuộc đời.
Đó là một âm thanh vừa cao vừa sắc, là do người còn lại trong hai người đang
đứng đối diện với Nhã Dạ phát ra. Nhìn người đó, khóe môi đang hơi mím của Nhã
Dạ không ngờ lại nhẹ giãn ra, rất nhanh chóng trở thành một nụ cười dịu ngọt:
Đối diện với nụ cười đó của nàng, người vừa phát thoại, lúc này đã hiện rõ là
một cô gái với khuôn mặt có vài phần giống với Nhã Dạ, chừng như cảm thấy khó
chịu, liền cố tình dán sát vào gã Ám Tinh Linh công tử đang đừng bên cạnh,
nói:
Cố ý nhấn mạnh ở hai từ “Duyệt ca” và “cha của muội”, câu hỏi của Ám Tinh Linh
nữ tử nọ tất nhiên là hướng về phía người đang đứng cạnh mình. Cười lên một
tiếng, y đáp nhẹ nhàng:
Đúng vậy, Nhã Điền bá tước và ta đều lo lắng cho muội. Nhã Dạ, mười năm qua
muội đã đi những đâu vậy ?
Đông Phương lục địa !
Nhã Dạ đôi môi vẽ lên một nụ cười kiều mị, rồi cúi mình duyên dáng, nhẹ thốt:
Nói rồi, nàng uyển chuyển lướt qua cả hai, những bước chân tức thì dạo lên một
nhạc khúc vui tươi, tiếp tục hướng về ngọn tháp phía trước đi tới. Nhìn theo
bóng nàng bằng một ánh mắt quái dị, nam nhân được gọi là Duyệt ca nọ len lén
thở ra một hơi, đoạn quay sang Nhã Yên đang lẩm bẩm trong sự bực bội, nói:
Yên muội, chúng ta đi thôi !
Hừ, con người đó trở về, huynh hẳn đang rất vui mừng phải không !?
Nhã Yên bực bội nói. Dù có phong thái kiều mị cùng thân hình bốc lửa không
thua kém Nhã Dạ, nhưng nàng rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ trong cách suy
nghĩ, hoàn toàn không có được cái chín chắn trầm lặng của người nàng gọi là tỉ
tỉ.
Đoạn, y xoay lưng đi thẳng, tựa như không hề nhận ra thái độ bực tức của Nhã
Yên. Y hiểu quá rõ, chỉ có y bỏ nàng, tuyệt đối không có chuyện nàng lại bỏ y.
Tử Vũ đột nhiên nói, rồi chuyển thân tà tà bay xuống mặt đất. Trên võ đài dưới
kia, những đối thủ đang lên thách đấu thật quá kém cỏi, căn bản không thể
khiến gã Kì Lân nam tử thủ đài phải tốn lấy nửa phân sức lực. Xem ra, trong
ngày đầu tiên, cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện, hắn có xem tiếp cũng chỉ
chuốc thêm sự nhàm chán mà thôi.
Tử Vũ vừa động thân, Phụng Vũ cũng tức thì đi theo, chỉ có Lục nhi là nán lại
một chút, chừng như cảm thấy rất không bằng lòng với thái độ của Tử Vũ. Nàng,
càng lúc càng cảm thấy nam nhân này thật hết sức đáng ghét, chỉ hận không thể
một kiếm tiễn hắn xuống Âm phủ. Bất quá, xen lẫn với hận, trong bản thân nàng
còn phảng phất một thứ tình cảm khác, một thứ tình cảm mà chính nàng cũng
không giải nghĩa hay điều khiển được. Chỉ biết là, theo thời gian, thứ tình
cảm đang đó ngày một lớn hơn…
Bước vào một khách điếm ven đường, Tử Vũ trầm giọng nói. Hắn hiện tại đang rất
cần một nơi an tĩnh để có thể tập trung cho việc dung hòa những thứ sở học bác
tạp của mình thành một thể thống nhất. Hắn phảng phất cảm thấy, chỉ cần hắn có
thể làm được điều này, thì võ công của hắn nhất định sẽ tiến được sang một
cảnh giới khác.
Sau vài thủ tục đơn giản, tên tiểu nhị cung kính đưa cho Tử Vũ hai tấm thẻ
trúccó gắn chiad khóa, đoạn nhanh nhẹn bước lên dẫn đường. Rất nhanh sau đó, y
đã đưa cả ba người đến một dãy phòng trang nhã giản dị rồi lập tức cáo lui.
Không chần chừ, Tử Vũ đưa cho Phụng Vũ và Lục Nhi một tấm thẻ trúc, rồi nhanh
nhẹn bước vào phòng còn lại.
Tử Vũ trầm giọng thốt. Liền đó, không khí sau lưng hắn xuất hiện một trận ba
động kịch liệt, rồi một nhân ảnh lặng lẽ hiện ra, chính là Lộ Khiêm, thuộc hạ
đầu tiên của Tử Vũ.
Chủ nhân !
Những chuyện ta dặn, ngươi làm đến đâu rồi ?
Đều đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai Vô Tận bảng sẽ được công bố, ngày mốt
chúng ta có thể lên thuyền đi Tây Phương lục địa.
Vậy được rồi, giờ ngươi đi nghe ngóng tin tức về Lân hội cho ta, sau bữa
cơm chiều hãy trở lại đây !
Dạ, chủ nhân !
Lộ Khiêm gật đầu, đoạt nhanh nhẹn dùng ẩn thân thuật biến mất trong không
gian. Kể từ lần gặp nhau tại Quyện Long thành, việc riêng của y dường như đều
đã hoàn tất, hiện tại luôn luôn theo sát Tử Vũ, thực sự trở thành một thuộc hạ
của hắn. Đối với việc Tử Vũ cứu y một mạng, Lộ khiêm dường như thực sự cảm
kích, nhưng trước sau đều không nói ra, chỉ lẳng lặng giúp hắn làm việc. Bất
quá, Tử Vũ cũng không hề để ý, chỉ cần Lộ Khiêm hoàn thành tốt công việc hắn
giao, như vậy là đủ rồi.
Sau khi Lộ Khiêm đi khỏi, Tử Vũ tức thì bố trí một đạo cấm chế xung quanh căn
phòng, đoạn nhanh chóng đi vào trạng thái nhập định. Hắn sở học bác tạp, từ ma
pháp, vũ kĩ, nội công…đều luyện theo những đường lối khác nhau, lại thêm vào
“Ám Tuyển” quỷ dị bất định, thực sự rất xứng với một chữ “loạn”. Chữ “loạn”
này, nếu là người khác, có lẽ đã khiến họ hãm nhập trạng thái càng luyện càng
lùi, không thể tiến bộ, nhưng với Tử Vũ, đó lại là tiền đề để hắn phát triển
bản thân.
Ma pháp cũng được, vũ kĩ cũng được, nội công cũng được, Tử Vũ đều xuất phát từ
tinh hà năng lượng tinh thuần bên trong người hắn. Từ tinh thuần sinh ra bác
tạp, từ bác tạp chuyển thành hỗn loạn, từ hỗn loạn mà khống chế vạn vật. Đây
chính là “pháp quyết” của hắn, do hắn cảm thụ được sau trận chiến với Phụng
Vũ.
Hắn thua Phụng Vũ, không thua về nội công, không thua về sức mạnh, mà thua về
chiêu thức. Họa Vũ kiếm pháp của nàng ta là thứ kiếm pháp phức tạp nhất, hoàn
mĩ nhất, đã vượt qua cái lí luận thường tình của người đời. Người đời truy cầu
sự đơn giản, lấy tĩnh để chế động, thứ kiếm pháp này lại tìm kiếm cái phức
tạp, lấy cực động để để khống chế tất cả các trạng thái khác.
Họa Vũ kiếm pháp của Phụng Vũ là do một thiên tài tuyệt thế sáng tạo ra từ 500
năm về trước, không phải là thứ kiếm pháp mà Tử Vũ chỉ cần một lần trải nghiệm
là có thể hiểu thấu được. Bất quá, Tử Vũ cũng không cần hiểu thấu, bởi vì hắn
biết, dù có hiểu thấu, hắn cũng không thể thắng được Phụng Vũ, mà chỉ có thể
đi theo lối mòn nàng đã đi mà thôi. Muốn thắng nàng, hắn phải tìm ra một con
đường khác, hắn tìm ra rồi, chính là “loạn”.
Cái “loạn” khiến cho người đời không thể tiến bộ, là cái loạn họ không thể
khống chế. Cái “loạn” mà Tử Vũ đi tìm, là cái “loạn” trong sự khống chế. Đã
“loạn” còn bị khống chế, có thực là “loạn” không !? Tử Vũ đã có câu trả lời.
Cũng giống như tinh hà kinh mạch trong người hắn, hỗn loạn đến cực điểm, nhưng
vẫn vận hành theo một “bộ khung kinh mạch”. Hiện tại, Tử Vũ chỉ cần tìm được
cái “Bộ khung” đó, là hắn có thể tự do hãm nhập “Cuồng loạn chi cảnh” do chính
mình tạo ra.
Vào thời điểm này, con đường tu luyện của Tử Vũ lại tiếp tục rẽ sang một bước
khác, đã hoàn toàn cách biệt với lối tu luyện của người đời. Trước kia, dù võ
công của hắn đặc biệt, lí luận của hắn đặc biệt, nhưng tâm cảnh của hắn vẫn cứ
từng bước đi theo thiên hạ, chính là: Vong ngã chi cảnh, Dĩ thân nhập thế, Tam
nguyên quy nhất. Hiện tại, hắn đã từ Dĩ thân nhập thế tâm cảnh bước sang một
giai đoạn khác, không phải Tam nguyên quy nhất, mà chính là Cuồng loạn chi
cảnh. Cái thứ tâm cảnh này, rốt cuộc có tác dụng thế nào, Tử Vũ thực sự không
biết. Nhưng, hắn lại đủ tự tin vào mình, đủ tự tin để một mình bước trên một
con đường tăm tối chưa biết kết thúc ở đâu.
Kết thúc ở đâu ư ? Hắn có cần biết không ?
Những tiếng gầm gừ khe khẽ khiến Lục Nhi vốn đang chỉnh trang nhan sắc bên
chiếc gương nhỏ giật mình quay lại. Là Phụng Vũ ư ? Không lẽ nàng ta không
phải con người ?
Tiếng gầm gừ đích xác là phát ra từ Phụng Vũ, nhưng dường như lại không phải
do nàng phát ra. Chỉ thấy nàng vẫn ngồi đó, hai cánh tay bên trong chiếc áo
choàng dường như đang ôm ấp một vật gì đó, sau khi nghe tiếng gầm gừ liền mở
miệng ngâm nga. Nàng vốn nói rất khó nhọc, nên chỉ có thể ngâm nga theo giai
điệu, hoàn toàn không hát thành tiếng, nhưng vẫn khiến Lục Nhi ngồi ở đối diện
cảm thấy say mê. Tử Vũ đã kì lạ, Phụng Vũ còn kì lạ hơn. Phải chăng nàng ta
đang hát ru một ai đó ? Một con quái vật ?
Những tiếng gầm gừ dần cũng nhỏ đi rồi im bặt, dường như “quái vật” trong lòng
Phụng Vũ đã lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Miệng vẫn không ngừng ngâm nga,
cặp mắt màu xanh thăm thẳm của nàng không ngờ còn ánh lên một nét hòa ái dịu
dàng chưa từng thấy, khiến cho Lục Nhi không khỏi cảm thấy lạ lùng. Không lẽ,
“con quái vật” đó là con của nàng ta hay sao ?
Tiếng Tử Vũ đột nhiên vang lên bên ngoài, rồi không để Lục Nhi kịp đáp lời, đã
vô thanh vô tức biến mất. Nhìn sang Phụng Vũ vẫn đang ngâm nga bài hát ru của
mình, Lục Nhi khẽ nhíu mày, đoạn nhanh nhẹn bước ra hoa viên phía trước dãy
phòng, hai ngón tay nhỏ búng nhẹ một cái.
Lục Nhi, nàng gọi ta có việc gì vậy ?
Không có việc gì, không gọi chàng được sao ?
Lục Nhi không ngờ lại lộ ra thần thái kiều mị hiếm có, đôi cánh tay mềm mịn
như bông trườn lên, quàng lấy cần cổ của nam nhân vừa mới vô thanh vô tức xuất
hiện trước mặt, cười khúc khích.
Nàng thật khiến người ta phát điên mà. Được rồi, gã Tử Vũ đó thế nào rồi ?
Chàng đó, một chút dịu dàng cũng không có, lúc nào cũng chỉ hỏi người ta về
công việc không thôi. Hắn hả, hắn rất khó đối phó, trên đường đi đã giết chết
không ít lũ Phan tộc vô dụng của Thiên Bang…
Phan tộc !? Kể cũng đúng, đến cả Lục ca còn bị hắn đánh bị thương đến bỏ
chạy, lũ Ám sát đệ nhất tộc đó làm sao qua mặt được hắn chứ !?
A, chàng cứ tỏ ra thần thần bí bí, không ngờ người hôm đó đánh hắn trọng
thương lại là Lục ca của chàng…
Lục Nhi nói đến đây, khuôn mặt cũng thoáng hồng lên, nhớ lại ngày đó sau khi
trị thương cho Tử Vũ đã dùng “Xuân tiêu nhất khắc hương” khiến hắn mê loạn,
rồi cùng hắn mặn nồng ân ái, thật là một chuyện không dễ quên.
Được rồi, nàng gọi ta đến có chuyện gì không ?
Hắn hiện đang tới truyenyy, đám người của Thiên Bang thật vô dụng, có
theo hắn cũng không được tích sự gì…
Nàng muốn ta theo dõi hắn ư ?
Đúng vậy. Hắn cứ luôn thần thần bí bí, lại rất khó tiếp cận, sau lần…lần
đó, người ta đã dùng đủ mọi cách, cũng không thể khiến hắn động lòng. Muốn tra
ra bí mật của hắn, đành phải nhờ vào huynh rồi…
Được rồi. Có điều, xem ra khả năng dụ hắn vào hội quả thực không nhiều, nếu
là như vậy, ta tin nàng biết phải làm sao rồi chứ !?
Người ta biết rồi mà, huynh đi mau đi…
Nói đoạn, Lục Nhi liền quay ngoắt đi, không để ý đến nam tử nọ đang choàng tay
ra định ôm nàng vào lòng. Trong lòng nàng lúc này có một cảm giác hết sức kì
lạ, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an. Rốt cuộc, tại sao nàng lại như vậy,
bản thân nàng cũng không biết…Không biết ? Hay là biết nhưng cố tình không
muốn biết ?