Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Ám Lâm Chi Thành, gọi là thành, nhưng không hẳn là thành, vì xung quanh không
hề có tường thành bảo vệ. Nói cho đúng hơn, có thể coi toàn thể Ám Lâm Chi
Thành là một ngôi làng lớn nằm giữa không trung. Khác với Thần Cung của Thần
tộc nằm ở rất cao trên những tầng mây, Ám Lâm Chi Thành chỉ lơ lửng cách mặt
đất khoảng vài chục trượng, được bao bọc xung quanh bởi vô vàn những cây đại
thụ của Ám Lâm. Tòa thành này, chính là kinh đô của Ám Tinh Linh tộc, được xây
dựng cách đây cả vạn năm bởi tay một vị pháp sư thiên tài trong tộc. Truyền
thuyết về sự ra đời của tòa thành này có rất nhiều dị bản, nhưng Ám Tinh Linh
tộc đều tin rằng vị pháp sư đó vì muốn tộc nhân có một nơi an cư lạc nghiệp,
đã sử dụng Mộc hệ ma pháp điều khiển cây rừng kết lại mà tạo ra Ám Lâm Chi
Thành. Sự tin tưởng này không phải không có căn cứ, bởi vì toàn bộ kiến trúc
tại Ám Lâm Chi Thành, từ nền móng cho đến các công trình bên trên, đều được
làm từ gỗ.
Ám Lâm Chi Thành không phải là một thành thị phồn hoa, căn bản là vì Ám Tinh
Linh tộc chưa bao giờ có truyền thống hiếu khách, ngoại trừ một vài người đặc
biệt, kì dư họ rất ít khi tiếp đón người của các tộc khác.
Nhã Dạ trải qua hơn một tháng hành trình, cuối cùng cũng về đến nơi mà nàng đã
sinh ra, trong lòng bỗng chốc nổi lên trận trận xúc cảm, khiến cho những bước
chân vốn luôn nhịp nhàng như một khúc ca đột nhiên có chút rối loạn. Nơi
này…nàng thực sự không ngờ còn có ngày mình về lại nơi này…
Hít vào một hơi thật sâu, Nhã Dạ cố gắng trấn tĩnh lại, đoạn chuyển thân bước
lên một gốc cây to. Cái cây này khi còn sống hẳn phải là một đại thụ, có điều
đã bị người ta chặt đi sát gốc, trở thành một cái bàn tròn rất bằng phẳng.
“Tách !”
Chỉ nghe “tách” một tiếng nhẹ nhàng, cái gốc cây nọ đột nhiên rùng mình, đoạn
mang theo Nhã Dạ từ từ bay lên không trung. Trong Ám Lâm còn không ít những
gốc cây như vậy, chuyên dùng để chở người từ dưới dất lên Ám Lâm Chi Thành.
Đây cũng là phương pháp duy nhất để tiến nhập kinh đô của Ám Tinh Linh, bởi lẽ
xung quanh tòa thành này đã được gia trì một đạo kết giới cực mạnh, dù là
Thánh cấp cấp 10 cũng không thể tùy tiện phi hành tiến vào bên trong.
“Gốc cây” nọ đưa Nhã Dạ bay lên càng lúc càng cao, rồi xuyên qua một thông đạo
bên dưới nền Ám Lâm Chi Thành, trải qua vài giây tăm tối, nàng đã có mặt tại
“cổng” thành. Cái “cổng” này không nằm ngoài rìa như các thành thị khác, mà
nằm ngay trung tâm của thành, là đường xuất nhập duy nhất của tòa thành kì lạ
này.
Nhã Dạ tại Ám Lâm Chi Thành danh phận hiển nhiên không nhỏ, còn chưa về tới đã
có không ít người chạy ra đón tiếp. Nhìn những người lính canh và tri khách nữ
xung quanh, Nhã Dạ chỉ khẽ gật đầu, đoạn chuyển thân đi thẳng về tòa tháp cao
nhất phía cuối con đường.
Ám Lâm Chi Thành luôn chìm trong một bầu không khí hắc ám đặc trưng, thành ra
dù giờ trời mới về chiều, nơi này vẫn toát lên một vẻ gì đó âm u vô cùng,
khiến bóng dáng nhỏ nhắn của Nhã Dạ bước trên con đường càng thêm lẻ loi cô
độc.
Lẻ loi và cô độc ? Nhã Dạ dường như rất quen với điều này, bước đi vẫn không
nhanh không chậm, mang theo một tiết tấu u sầu dìu dặt, tiến về phía tòa tháp.
Đột ngột, cái tiết tấu ấy dừng lại, Nhã Dạ dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp dường
như tái đi một chút, rất lâu sau mới khẽ nở ra thành một nụ cười sầu muộn. Đối
diện với nàng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai hình dáng, một trong hai
hình dáng ấy chừng như cũng ngạc nhiên không kém Nhã Dạ, mãi lâu sau mới thốt
lên được một câu:
Nhã Dạ, là muội ư ?
Tàu sắp cập bến, mọi người chú ý !!!
Tiếng hô của viên thuyền trưởng vang vọng khắp cả tòa khách thuyền, khiến Tử
Vũ từ trong nhập định tức thì tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy Lục Nhi
đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt hơi thất thần, dường như đang suy nghĩ một điều
gì đó.
Như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mơ, Lục Nhi lúng túng nói, đoạn nhanh nhẹn
quay lại chuẩn bị rời thuyền. Nhìn tấm lưng thon thả của nàng từ phía sau, Tử
Vũ không khỏi nhớ đến cái buổi tối khi hắn mới tỉnh lại. Lúc đó, tuy hắn không
được tỉnh táo cho lắm, nhưng hắn vẫn nhận ra thần hình của Lục Nhi cực kì hoàn
hảo, và đó cũng không phải là lần đầu tiên của nàng. Rốt cuộc, nàng vẫn là
người con gái đầu tiên trong đời hắn, khiến hắn cảm thấy rất không ổn nếu
không giải quyết triệt để với nàng ta. Chỉ là, hiện tại, hắn vẫn chưa nắm được
con người của nàng, nên đành để nàng đi theo bên cạnh mà thôi.
“Cạch !”
Tử Vũ vừa mở cửa ra, đã thấy Phụng Vũ đứng ở đó tự bao giờ. Người con gái duy
nhất từng khiến hắn nếm mùi thất bại này, lúc nào cũng tĩnh lặng như thế,
thuần khiết như thế, khiến hắn cảm thấy thật khó nắm bắt.
Không hề nhìn qua Lục Nhi, đôi mắt xanh thẳm của Phụng Vũ dường như chỉ phản
chiếu duy nhất một bóng hình của Tử Vũ. Gật đầu với nàng, đoạn Tử Vũ chuyển
thân, dẫn theo hai cô gái rời khỏi tòa khách thuyền đã ghi dấu một bước ngoặt
quan trọng trong đời hắn.
Nội Hà thành không phồn hoa như Quyện Long thành, không bình yên như Lạc Bình
thành, càng không âm u như Ám Lâm Chi Thành, mà mang một phong vị rất riêng
chỉ mình nó có. Tòa thành này, vừa có sự vui tươi căng tràn sức sống của mùa
xuân, vừa có vẻ buồn man mác của mùa thu, lại điểm lên đó cái sôi nổi của mùa
hè, còn pha thêm chút tĩnh lặng của mùa đông, khiến người ta chỉ một lần bước
chân tới đây là không sao quên được.
Khi Tử Vũ, Phụng Vũ và Lục Nhi đặt chân lên Nội Hà thành thì trời cũng vừa ngả
sang chiều, mang theo một bầu không khí lành lạnh khiến cho bến cảng vốn ồn ào
náo nhiệt là thế dường như trở nên tĩnh lặng hơn. Hít sâu một hơi, Tử Vũ nhanh
nhẹn cất bước, dẫn theo hai cô gái tiến vào Nội Hà thành. Hắn, dẫu sao cũng
chẳng có gì phải vội vã, hiện đang rất muốn khám phá kinh đô cổ kính của Lạc
Việt quốc thần bí này.
Sau khi bước ra khỏi bến cảng, Tử Vũ cuối cùng cũng hiểu vì sao tòa thành này
lại có tên là Nội Hà thành. Nguyên lai dòng Hồng Giang không chỉ dừng lại
ngoài phạm vi thành, mà còn đi sâu vào trong, tạo ra một thành thị mà phố xá
và sông nước đan xen với nhau hết sức đặc biệt. Nhìn vẻ ngạc nhiên thú vị của
hắn, Lục Nhi khẽ cười lên một tiếng, đoạn nói:
Đường phố trong Nội Hà thành chia thành ba luồng, hai luồng hai bên trái phải
dành cho ngựa, xe và người đi bộ, còn luồng ở giữa đích thị là kênh rạch cho
thuyền bè qua lại. Lại nói kênh rạch ở đây không như những nơi khác, mực nước
lúc nào cũng xấp xỉ mặt đường, tạo ra một cảm giác “thành trong sông” hết sức
đặc biệt.
Nội Hà thành so về tuổi tác thì còn lâu đời hơn cả Quyện Long thành, thành ra
nơi này luôn mang một vẻ vừa trang nghiêm lại vừa cổ kính. Kiến trúc tại tòa
thành này mang đậm dấu ấn phương Đông cũng như bản sắc văn hóa của người dân
Lạc Việt, nền nhà bao giờ cũng được nâng lên khỏi mặt đất nhờ những cây cột
cao chừng một hai sải tay, mái nhà lợp bằng ngói, thường cong vút lên ở bốn
góc, được trang trí bằng những họa tiết như Lạc Điểu hay Lạc Long…Ngoài ra,
dựa vào kiến trúc của Nội Hà thành, cũng có thể thấy nơi này trị an rất tốt,
bởi lẽ mỗi một ngôi nhà không chỉ là một cá thể đơn lẻ hoàn chỉnh, mà còn phối
hợp với những thứ xung quanh, tạo ra những quần thể kiến trúc thống nhất, vừa
trật tự lại vừa đẹp mắt.
Tử Vũ nhìn sang Phụng Vũ, thấy nàng không phản đối thì liền gật đầu. Hắn phảng
phất thấy được nàng cũng giống như hắn, đối với những chuyện trên thế giới này
hầu hết đều cảm thấy mới lạ và tò mò, rất muốn được khám phá. Bất quá, trong
khi Tử Vũ luôn ngấm ngầm quan sát để tìm cách thỏa mãn trí tò mò đó, thì Phụng
VŨ thường sẽ quên mất nó một cách hết sức dễ dàng.
Lục Nhi dường như hết sức thông thuộc đường xá ở Nội Hà thành, vừa thấy Tử Vũ
đồng ý liền trực tiếp chạy lên dẫn đường, rất nhanh chóng đã đưa cả ba đến nơi
diễn ra Lân hội.
Lân hội vốn rất hiếm khi được tổ chức, là một trong những thịnh hội rất được
ưa chuộng, thành ra Phi Nguyệt quảng trường nơi nó diễn ra đích thực vô cùng
náo nhiệt, muốn tiến vào cũng hết sức khó khăn.
Chau mày nhìn dòng người đang tấp nập đổ vào Phi Nguyệt quảng trường một cái,
Lục Nhi quay lại phía Tử Vũ, ánh mắt dò hỏi. Tử Vũ cố nhiên là không thích
những nơi ồn ào, nhưng hắn đối với Lân hội này quả thực rất có hứng thú, liền
chỉ lên trời một cái, đoạn nhún mình phóng vút lên không trung. Hắn vừa động
thân, Phụng Vũ cùng Lục Nhi cũng lập tức phóng theo, đến khi lên đến nơi mới
nhận ra tại khoảng không phía trên Phi Nguyệt quảng trường đã có không ít
người, hiển hiên cũng có cùng chung mục đích như Tử Vũ.
Người bên trên đã vậy, người bên dưới còn đông hơn, tất cả đều đang vây quanh
một cái lôi đài, trên đài có hai người đang thi đấu, hiển nhiên là tâm điểm
của Lân hội.
Phía bắc lôi đài có một cái sạp, trên sạp có một nhóm khoảng hai mươi người,
đích thị là tộc nhân Kì Lân tộc. Kì Lân tộc sinh ra đã là thánh thú, sau khi
đạt tới đỉnh phong của thánh thú, vượt qua độ kiếp, sơ nhập thần thú thì mới
có thể hóa thành nhân hình. Hơn hai mươi thần thú, mỗi một con ít nhất cũng có
sức mạnh tương đương với Thánh cấp cấp 5, là một lực lượng khủng bố có thể
khuynh đảo thiên hạ, không ngờ lại cùng lúc xuất hiện ở đây. Kì Lân tộc xưng
danh một trong Ngũ đại gia tộc, quả nhiên thực lực cường hoành, khiến cho
người khác vừa thấy đã sợ.
Tất nhiên, dù là thằng ngu cũng có thể nhận ra, hai mươi người này tuyệt đối
không phải toàn bộ thực lực của Kì Lân tộc.
“Rầm !”
Một tiếng nổ kinh khiếp vang lên, trên lôi đài bụi bay cát chạy mù mịt, đến
khi mọi thứ tan hết, trên đó đã chỉ còn một người đứng vững, dựa vào y phục,
có thể nhận ra y là người của Kì Lân tộc. Chỉ thấy người này cười lạnh một
cái, tay khẽ vung ra, hất đối thủ của y bay khỏi lôi đài, đoạn cất giọng sang
sảng:
Kì Lân nam tử này tướng mạo thô hào, tuy mang hình dáng nhân loại, nhưng vẫn
khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác y không phải nhân loại, là một thứ
khí chất đặc thù cảu gia tộc y. Nhìn thấy y thần tình sung sức, sắc mặt thản
nhiên, trận vừa rồi rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức, tức thì đã làm lạnh lòng
không ít anh hùng hào kiệt. Rất lâu sau, một bóng dáng nhỏ nhắn mới đột ngột
từ trong đám đông tà tà bay lên, đối diện với nam tử nọ, cười nói:
Vừa nói, nữ tử nọ vừa chỉ vào một trong hai mươi người đứng ở cái sạp phía sau
võ đài. Nhìn nàng, gã Kì Lân nam tử nọ không ngờ lại cười lên một tiếng, đoạn
gật đầu đáp:
Nói rồi, y nhẹ nhàng phóng trở về sạp, đồng thời người được chỉ định trong số
hai mươi người đứng đó cũng nhanh nhẹn bước ra, chỉ trong chớp mắt đã tới
trước mặt vị cô nương đó.
Kì Lân nữ tử vừa mới bước ra chỉ gật đầu mỉm cười, đoạn giơ tay lên để đối
phương áp tay vào đó. Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, một đạo ánh sáng tức thì
xuất hiện bao bọc cả hai, khiến cho toàn trường ồ lên, dường như vô cùng phấn
khích.
Ở trên cao, Lục Nhi nhanh nhẹn giảng giải, đối với hai loại khế ước cũng kể ra
hết sức chi tiết. Nguyên Khế ước cấp một còn được gọi là Khế ước tự nguyện, do
hai bên đều đồng ý mà tiến hành, quyền lợi, nghĩa vụ cũng như trách nhiệm được
quy định bởi khế ước sẽ do cả hai thương lượng mà thành lập. Ngược lại, Khế
ước cấp hai chính là Khế ước cường hành, do Kị sĩ đánh bại Tọa kị rồi thành
lập, điều kiện trong khế ước đều do Kị sĩ định ra trong một khuôn khổ nhất
định, Tọa kị buộc phải tuân theo. Tất nhiên, nếu như Tọa kị đó không nguyện ý,
thà chết cũng không tuân theo, thì rất có thể sẽ dẫn dến một trận chiến sinh
tử. Bất quá, Lân hội là lễ hội chọn chủ cho Kì Lân mới trưởng thành, thành ra
trường hợp sinh tử quyết đấu chưa từng xảy ra.
Trong khi Lục Nhi giảng giải, ánh sáng bao quanh hai người bên dưới lôi đài
cũng đã tắt dần, cuối cùng tiêu thất không một vết tích. Cười lên một tiếng
sung sướng, Kị sĩ nữ tử tức thì nhảy tới ôm chầm lấy nàng Kì Lân nọ, hiển
nhiên đã cùng với nàng ta thành lập “Khế ước cấp một”. Kì Lân nữ tử cũng cười
rất tươi, đoạn thì thầm vào tai Kị sĩ mới nhận của mình vài câu, rồi cùng nhau
trở lại sạp dành cho Kì Lân tộc nhân.
Tiếp theo lại do Kì Lân nam tử khi nãy nhảy lên lôi đài, cất giọng sang sảng
chào mời, còn cặp Kị sĩ-Tọa kị mới kia thì sau một lát đã biến mất khỏi Lân
hội, cũng không biết là đi đâu. Tất nhiên, lúc này làm gì còn ai để ý tới họ
nữa, bởi lẽ nhờ sự cổ vũ từ sự thành công của họ, đã không ít người nhảy lên
muốn thử sức. Bất quá, gã Kì Lân nam tử kia lại không hợp với ai, cuối cùng
đều phải tiến hành quyết đấu, chỉ là mười người sau đó cũng không có ai thắng
được hắn mà thôi.
Lân hội cũng chính vì tình trạng này mà thường kéo dài, bởi lẽ hầu như tất cả
khế ước được thành lập từ trước đến nay đều là Khế ước cấp một, do những cặp
Kị sĩ-Kì lân hữu duyên tạo thành, mà muốn tìm được một cặp như vậy, thực sự là
không phải dễ. Còn như, dựa vào quyết đấu để có Tọa kị, trước nay rất hiếm xảy
ra, bởi lẽ Cường giả có thể đánh thắng Kì Lân trưởng thành hết sức ít ỏi, nếu
không muốn nỏi là chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lân hội trải qua bao nhiêu lần tổ
chức, chừng như đến nay cũng mới chỉ có ba cái Khế ước cấp hai được thành lập
mà thôi.
Chương trướcChương sau