Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Quyện Long thành đích thực là thành thị phồn hoa đô hội nhất Vô Tận giới, bất
kể vào thời gian nào trong ngày, lượng người đi lại trên đại nhai của nó đều
gấp hai, ba lần những thành thị khác, tạo cho nó một vẻ tấp nập, khẩn trương
đặc biệt. Ngồi trên tầng hai của Hưng Long khách điếm, đôi mắt của Tử Vũ chính
là đang dõi theo dòng người đông đúc đó, đây vốn chỉ là một cái nhìn thơ ơ
không chút dụng tâm, nhưng cặp mắt tím đột ngột lóe lên một tia kì dị, đoạn
quay sang nói với Lục Nhi:
Nói vừa dứt câu, thân hình Tử Vũ đã nhòe đi như một chiếc bóng, trong chớp mắt
đã biến mất không còn dấu tích. Lục Nhi căn bản không kịp phản ứng, cặp mắt
chỉ khẽ cau lại, đoạn đôi môi mấp máy như thể thì thầm với một ai đó…
Không gian xung quanh nàng ta tức thì xuất hiện một trận ba động.
Ngõ nhỏ, bẩn thỉu và tĩnh lặng, nằm trong một góc khuất ngay cạnh đại nhai
Quyện Long thành. Giọng nói vừa rồi chính là phát ra từ nơi tăm tối nhất của
cái ngõ đó.
Tử Vũ chậm rãi bước vào cái góc tăm tối đó, cắp mắt tím ánh lên một tia kì lạ
khi nhận ra vết thương của Lộ Khiêm còn nghiêm trọng hơn những gì hắn nghĩ. Gã
sát thủ đó, hiện tại toàn thân đẫm máu, với những vết thương dọc ngang thân
thể, cánh tay trái thậm chí chỉ còn dính với đôi vai hẹp bằng một chút thịt.
Tuy vậy, trên khuôn mặt y, một vẻ gì đó mãn nguyện vẫn đang tồn tại.
Ta còn chưa chết đâu !
Ngươi sẽ chết, trong khoảng 2 canh giờ nữa, nếu ta không có ở đây…
Tử Vũ thản nhiên nói, đoạn chầm chậm bước lại gần gã sát thủ mà hắn đã thu
nhận một tháng trước, cẩn thận quan sát từng vết thương trên thân thể y. Sát
thủ đúng là sát thủ, vài chục vết thương, nhưng không có vết nào phạm vào điểm
yếu hại, duy chỉ có vết chém quá sâu nơi vai trái là nghiêm trọng nhất, sẽ
khiến y chết vì mất máu. Tử Vũ có thể tin chắc, với mỗi vết thương ở đây, là
một mạng của kẻ thù đã đổ xuống, và vết thương nặng nhất, chắc chắn là thứ
khiến Lộ Khiêm hài lòng.
Ngươi muốn chết chưa ?
Chết !? Hiện tại chết cũng không sao, nhưng còn sớm quá. Này, cứu ta đi,
rồi cái mạng này sẽ thuộc về ngươi.
Ngươi vốn dĩ là tài sản của ta !
Tử Vũ thản nhiên nói, bàn tay phải giơ lên, lầm rầm niệm chú, tạo ra một đám
khí màu tím huyền hoặc không ngừng tuôn chảy về phía Lộ Khiêm, giúp các vết
thương của hắn lập tức được cầm máu.
Bằng một nhát chém gọn ghẽ, Tử Vũ cắt rời cánh tay vốn chỉ còn treo lủng lẳng
trên cơ thể Lộ Khiêm một cách không thương tiếc. Khuôn mặt nhăn nhúm vì đau,
nhưng gã sát thủ này tịnh không hề thốt ra nửa tiếng rên. Thở ra một hơi, y
gằn giọng:
Ngươi nối lại cho ta được sao ?
Ngươi có thấy con Cương thi nào không lành lặn chưa ?
Đừng so sánh ta với mấy thứ phế vật đó !
Phế vật !? Để ta nói cho ngươi biết, ngươi đang nói chuyện với một trong số
chúng…
Còn chưa dứt câu, thân thể Tử Vũ đã nháng lên, bằng một thân pháp cực tốc
phóng ngược về phía sau, Ám Tuyển trong dạng kiếm tức thì ghim chặt vào một
bức tường bẩn thỉu đầy rêu và nấm mốc.
Cái bóng đen trên bức tường bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện ba đốm sáng tựa như
hai con mắt và một cái miệng. Nói xong một câu, cái bóng đó tức thì hệt như
một dòng nước, chảy dài xuống mặt đường, trườn qua hai chân Tử Vũ và lao vút
về phía Lộ Khiêm vốn đang không còn nửa phân sức lực để phản kháng.
Cái bóng lao đi đã nhanh, Tử Vũ cũng không hề chậm chạp, Ám Tuyển tức thì cắm
phập xuống đất, ghim vào một phần “thân thể” của cái bóng đó. Chừng như một
nhát đâm đó không hề ảnh hướng tới nó, Phan Nhất vẫn lao vút đi, trên thân mọc
ra một đoạn bóng đen khác, tựa như cánh tay với đầy vuốt nhọn, điên cuồng bổ
tới Lộ Khiêm.
“Bụp !”
Mọi sự diễn ra sau đó chỉ thoáng qua trong một tích tắc. Chỉ thấy hắc khí trên
thân Ám Tuyển đại thịnh, đoạn hệt như một cái miệng tham lam, hút hết thân thể
Phan Nhất vào bên trong nó, khiến cái bóng đó thậm chí một tiếng hét cũng
không phát ra được, vô thanh vô tức biến mất khỏi cõi đời.
Lộ Khiêm chừng như không để ý đến việc chỉ một phút trước hắn đã sắp mất mạng,
khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên thành một nụ cười lạnh ngắt.
Tử Vũ cũng chẳng để ý, chỉ trực tiếp tiến lại gần y, nhặt cánh tay trái của y
lên, lật qua lật lại nó như xem một món hàng, đoạn nói:
Lộ Khiêm liền gượng đứng dậy, đoạn nói :
Ngươi nên biết, gã Phan tộc đó không phải đến tìm ta…
Hắn là theo dõi ta mà đến, chỉ là không ngờ cái loại quái vật đó cũng biết
xảo trá, lại định gạt ta để chạy trốn.
Biết vậy thì tốt, nên ta chỉ nợ ngươi một mạng, chứ không phải hai mạng !
Tử Vũ nhìn y, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, đoạn lắc đầu khe khẽ, đôi
môi nhếch lên thành một nụ cười tàn khốc.
Nói rồi phẩy tay một cái, khiến Lộ Khiêm vốn vừa mới gượng dậy, lại nặng nề đổ
xuống. Tử Vũ cũng không để ý đến y, chỉ khẽ lầm rầm niệm chú triệu ra một cái
hố đen, đoạn lấy ra từ đó nào dao nào kéo, trong đáy mắt không ngờ còn ánh lên
một tia thích thú.
Cái trò chơi này, kể từ khi Trình Tưởng qua đời, đã khá lâu rồi hắn không đụng
đến.
Lục Nhi thân mật quàng lấy cánh tay của Tử Vũ, chừng như đối với hắn không hề
e ngại, cùng song song tiến bước về phía cửa Đông của Quyện Long thành. Theo
hướng này, cả hai sẽ tới bến thuyền duy nhất của tòa thành này, theo đó có thể
dùng đường thủy hoặc đường bộ để tiến về Lạc Việt quốc.
Tử Vũ căn bản không hề đổi giọng, chỉ dùng giọng nói bình thường nhất của hắn,
thì thầm vào tai Lục Nhi, nhưng lại khiến cô nàng thần bí này rợn hêt gai ốc,
khiếp đảm buông tay hắn ra. Phẩy tay một cái, Tử Vũ tiếp tục lặng lẽ tiến về
phía trước, để cho nàng lẽo đẽo chạy theo sau lưng, bằng ánh mắt ngoan độc
nhìn hắn, chừng như muốn dùng ánh mắt ấy để chém hắn thành ngàn mảnh vụn vậy.
Tử Vũ vốn chưa bao giờ được đi bằng thuyền, nên lần này không hề do dự, thẳng
bước tiến đến một chiếc thuyền lớn nằm ngay cạnh bờ. Dựa vào kì hiệu treo trên
thuyền, hắn biết con thuyền này chỉ chạy một lộ trình duy nhất từ Quyện Long
thành tới Nội Hà thành của Lạc Việt quốc và ngược lại, nên cũng không lo mình
bị đưa tới nhầm nơi.
Một gã quản lí mặt dài mũi thẳng, dáng vẻ vừa như thư sinh có học, lại vừa
giống gian thương xảo quyệt, mới nhác thấy Tử Vũ lại gần đã lập tức chạy đến
mới chào. Y vốn là quản lý của thương thuyền này, lăn lộn trên dòng Hồng Giang
cũng ngót nghét chục năm, thành ra phương pháp “nhìn khách” đã đạt tới mức
đăng phong tạo cực, vừa thấy Tử Vũ đã biết là người có tiền mà không tiếc
tiền.
Tử Vũ đích thực có tiền, tuy không tới mức nhiều không đếm hết, nhưng khẳng
định có thể sống cả đời mà không phải lo xa. Số tiến này vốn do Trình Tưởng
không chút vất vả, săn vài tên đại đạo bị treo thưởng mà ra, sau khi lão chết
đi, tất nhiên là thuộc về hắn.
Tử Vũ chỉ nói đơn giản, đoạn vứt cho gã quản lí một phiến vàng lá, rồi lặng lẽ
bước lên trên thuyền. Gã quản lí nhìn hắn một cái, cũng không hề hỏi đến mấy
thứ cần thiết như giấy xuất quan hay thẻ hộ tịch, chỉ lẳng lặng cất miếng vàng
lá vào người, rồi nhanh nhẹn phân phó cho một tên thuyền phu chạy theo giới
thiệu phòng cho hắn. Lục Nhi cũng làm sao dám chậm trễ, đã bám sát gót gã
thuyền phu nọ, ánh mắt thù địch lúc nãy không ngờ đã biến thành một vẻ ngoan
ngoãn nhu thuận đến ngạc nhiên.
Gã thuyền phu nhanh nhẹn hướng dẫn Tử Vũ bước lên lầu hai của tòa thương
thuyền. Đây vốn là một loại thuyền kết hợp, hết thảy tầng một dùng để chở hàng
và là nơi ăn chốn nghỉ cho đám thuyền phu, còn toàn bộ tầng hai thì dành cho
khách, không những sang trọng mà còn trang nhã, xem ra người thiết kế cũng rất
có con mắt thẩm mĩ.
Tử Vũ và Lục Nhi được dẫn lên một trong bốn căn phòng lớn nhất trên thuyền, so
với phòng ở Hưng Long khách điếm cũng không hề thua kém, thậm chí còn mang
theo một chút phong vị phương Tây tương đối đặc biệt, vừa thoải mái lại vừa
tiện nghi.
Tử Vũ chỉ nhìn qua phòng một cái, đoạn vứt cho Lục Nhi chiếc chìa khóa phòng,
rồi nhanh nhẹn rảo bước ra lan can lớn phía trước thuyền. Tử Vũ không phải vô
ý chọn con thuyền này, mà khi vừa bước vào bến, hắn đã cảm thấy nơi đây có một
thứ khí tức vừa đặc biệt lại vừa quen thuộc, đến tám chín phần chính là “nàng
ta”.
Đúng là “nàng ta”, bạch y nữ tử thần bí hôm nào. Tử Vũ nhìn nàng, trong lòng
không khỏi chấn động một cái. Mấy lần trước gặp mặt, hắn luôn cảm nhận ở nàng
một thứ sức mạnh không hề đơn giản. Lần này, không biết tại sao, hắn lại cảm
thấy nàng so với trước kia đã hoàn toàn lột xác, mạnh mẽ hơn không biết bao
nhiêu lần. Cái này, đơn thuần chỉ là cảm giác, nhưng Tử Vũ lại tuyệt đối tin
tưởng vào cảm giác đó.
Tử Vũ gật đầu chào nàng, rồi cũng nhận được một cái gật như thế đáp lại. Trừ
thứ cảm giác đặc biệt về sức mạnh của nàng ra, hắn căn bản không nhận ra lấy
nửa điểm thay đổi ở nàng. Vẫn thanh khiết như thế, tĩnh lặng như thế, hoàn
toàn không nhuốm chút bụi bặm của trần gian.
Đôi môi đằng sau tấm voan trắng tinh kia dường như đang mấp máy một cách khó
khắn. Nhìn nàng, rồi Tử Vũ gật đầu, đôi môi không ngờ còn khẽ vẽ lên một nụ
cười, khiến khuôn mặt lãnh tuấn của hắn trở nên ôn hào hơn một chút. Không
hiểu sao, đối với nữ tử này, hắn luôn cảm thấy có một cái gì đó rất thân
thiết, phải chăng là vì nàng ta đối với người đã viết ra Dị Khảo cũng có một
đoạn uyên nguyên ?
Nêu không, làm sao nàng ta lại biết Họa Vũ kiếm pháp ?
Tử Vũ có thể cảm thấy đôi môi xinh xắn kia đang bập bẹ những âm thanh một cách
khó nhọc, giây lát sau, hắn thấy nàng lắc đầu một cái, đoạn một cánh tay trắng
muốt thò ra khỏi chiếc áo choàng rộng thùng thình, dùng những ngón tay vẽ lên
không trung một tự dạng: “Vũ”.
Gật đầu.
Nữ tử này không ngờ lại trùng tên với Tử Vũ.
Phụng Vũ tức thì gật đầu, nhưng rồi sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy, biểu tình
vô cùng ngây thơ thuần khiết, cánh tay lại vung lên thành những kí hiệu lạ kì.
Tử Vũ làm sao hiểu được nàng muốn ám chỉ điều gì, chỉ đành lắc đầu, nói:
Phụng Vũ gật đầu, đôi mắt xanh thẳm màu dại dương ánh lên một tia kì dị, đoạn
tĩnh lặng nhắm lại, cánh tay trắng nõn cũng thu vào bên trong áo choàng.
Tử Vũ đến lúc này mới nhận ra, dường như nàng đang ôm một vật gì đó bên trong
tấm áo.