Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Màn đêm, sau khi bị trận chiến điên cuồng của hai cao thủ thánh cấp phá tan,
chỉ chờ khi hai người ngừng tay, đã tức thì ra sức may vá, trả lại cho không
gian sự tĩnh lặng vốn có của nó. Có điều, hậu quả của cuộc chiến để lại trên
mặt đất, thì không hề dễ dàng khắc phục như vậy.
Cả một rừng cây bị ép nát vụn, mặt đất thì nứt nẻ như thể vừa trải qua một cơn
địa chấn, khắp nơi rải đầy những thi thể cương thi nằm la liệt do mất đi người
điều khiển…đó, là những thiệt hại mà mắt thường có thể nhìn thấy ngay được sau
khi trận chiến kết thúc.
Kết thúc thật rồi sao ?
Tử Vũ tĩnh lặng, Tiêu Dược cũng tĩnh lặng, cả hai gần như đã trở thành hai pho
tượng bất động, chỉ giương mắt nhìn nhau, thậm chí còn không phát ra cả một
hơi thở mong manh…
Tiêu Dược lúc này hai mắt đã ảm đạm hơn trước rất nhiều, khí thế bá đạo nuốt
gọn thiên hạ dường như bị vết thương làm cho yếu ớt hẳn đi. Bất quá, hùng sư
thì vẫn là hùng sư, dù toàn thân đẫm máu, vai trái có một vết thương sâu tới
tận xương, y vẫn có thể hiên ngang đứng vững, mặt đối mặt cùng gã hậu bối thua
y cả trăm tuổi.
Tử Vũ, tình trạng cũng không khá hơn là bao, sau một đòn phản kích cuối cùng
của Tiêu Dược, cái áo khoác bên ngoài đã nát vụn, lộ ra thân hình mảnh khảnh
cùng khuôn mặt lãnh tuấn cô ngạo, nhưng là sự cô ngạo được tô điểm bởi máu.
Máu ở khắp nơi, không chỉ trào ra từ thất khiếu, mà còn từ những mạch máu hiện
đang nổi lên chằng chịt khắp cơ thể, khiến hắn thực sự đã trở thành một huyết
nhân. Chỉ là, cặp mắt của huyết nhân đó vẫn rất sáng và lạnh lẽo, không hề
khoan nhượng nhìn thẳng vào đối thủ…
Tình trạng này sẽ cứ kéo dài như vậy, nếu những tiếng “xuy xuy” kì quái không
đột ngột vang lên. Từ tay Tử Vũ, Ám Tuyển trong hình dạng một chiếc hộ thủ
quyền sáo, đang không ngừng tán phát ra những đạo hắc lưu mang đầy sát khí
khủng bố. Chỉ trong chớp mắt, những đạo hắc lưu ấy đã huyễn hóa thành một con
hùng sư màu đen, hệt như một chiêu “Hùng sư thôn nhật” khi nãy Tiêu Dược sử
ra. Cái thứ vũ khí quái dị này, không ngờ còn biết học lóm võ công của đối
thủ.
Ngay khi con hắc sư định chồm lên cắn xé Tiêu Dược, hai cái bóng đen đột ngột
nháng lên, đoạn xuất hiện ngay bên cạnh y, cùng lúc phóng ra bốn tia sáng đỏ
thẫm chiếu vào Ám Tuyển, khiến nó buộc lòng phải khựng lại. Tử Vũ vừa nhìn đã
nhận ra ngay, hai cái bóng đó chính là hai con Huyết Dạ Ma Thú hắn đã gặp mấy
ngày trước…
Tiêu Dược dụng tàn lực thốt ra một câu, rồi đổ gục vào tay con ma thú nhỏ hơn.
Liếc nhìn Tử Vũ bằng những con mắt kì dị, con ma thú nọ đột ngột gầm lên một
tiếng, đoạn nhanh nhẹn cùng đồng bọn phóng vút lên không, trong chớp mắt đã
biến mất vào màn đêm sâu thẳm.
Tử Vũ lúc đó, căn bản là không còn sức để ngăn cản bọn chúng.
Một tiếng lẩm bẩm vang lên trong cánh rừng sâu thẳm, rồi một bóng đen lao vút
về phía Tử Vũ, ôm lấy thân thể vốn đã chỉ có thể tri trì bằng ý chí của hắn,
đoạn nhanh nhẹn phóng đi như bay về phía Quyện Long thành. Trước khi hai mắt
Tử Vũ nhắm lại, hắn vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của Lục Nhi.
Lục Nhi, xem ra nàng ta cũng rất biết chọn thời điểm để xuất hiện.
Trải qua không biết bao nhiêu ngày, Tử Vũ cuối cùng cũng có thể mơ màng mở mắt
ra, trong óc nhất thời trống rỗng, chưa thể xác định được những chuyện từng
xảy ra. Ai da, một quyền cuối cùng của cái gã khốn kiếp đó, không ngờ lại chút
nữa có thể tiễn hắn về với Trình Tưởng…
Đang định nhổm người dậy, Tử Vũ chợt ngửi thấy một mùi u hương quyến rũ mê
người phảng phất đâu đây, khiến hắn vừa tỉnh đã lại thấy say, phát hiện ra Lục
Nhi đích thị đang gối đầu lên ngực mình ngủ ngon lành.
Nguyên nàng ta đang ngồi trên một chiếc ghế đặt ngay cạnh giường Tử Vũ, có lẽ
do mệt mỏi vì phải chăm sóc hắn nên đã gục xuống, hiện tại đang thiếp đi trong
cơn mộng mị…
Tình cảnh này thực sự khiến Tử Vũ khó xử, trừ Nhã Dạ ra, hắn còn chưa tiếp cận
bất cứ nữ nhân nào gần đến mức này, sau một hồi lúng túng, cuối cùng đành nằm
xuống trở lại, cũng không thể ngủ được nữa, chỉ biết nằm im đợi Lục Nhi tỉnh
lại.
Nằm im bất động, nhưng mùi u hương thanh nhã từ Lục Nhi vẫn không ngừng truyền
lên, khiến tâm hồn Tử Vũ bỗng chốc xao động. Ngay trước khi hắn có thể cảm
thấy kì quái vì sự xao động ấy, thân thể nhu nhuyễn đang nằm đó chợt cựa mình
khe khẽ, đoạn giật mình tỉnh dậy, để lộ ra một khuôn mặt thoáng hồng.
Lục Nhi, nàng ta dù không thực sự xinh đẹp, nhưng mỗi khi khuôn mặt hồng lên,
lại đặc biệt yêu kiều hấp dẫn. Tử Vũ, trong một giây phút không kiềm lòng
được, đột ngột giơ tay lên vuốt khẽ má nàng một cái, đoạn chuyển tay xuống
vòng eo nhu nhuyễn ấy, kéo nàng nằm đè lên người hắn.
Tử Vũ như một người say, trong cơn mơ màng, đôi môi đã chủ động tìm lấy bờ môi
căng mọng của Lục Nhi, đặt lên đó một nụ hôn sâu thẳm. Nụ hôn này, rất khác so
với nụ hôn của hắn và Nhã Dạ ngày trước, không ôn nhu như thế, dịu dàng như
thế, mà có một cái gì đó nồng nhiệt hơn, cháy bỏng hơn, hệt như một sự khát
khao.
Lục Nhi chừng như không hề ngỡ ngàng, sau phút thụ động ban đầu, hàm răng ngà
ngọc đã tự động tách ra, chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng trườn qua như một con
rắn nhỏ, chủ động mời gọi Tử Vũ tiến sâu hơn trong công cuộc chinh phục.
Dù khuôn mặt Lục Nhi không thực sự xinh đẹp, nhưng thân thể nàng ta đích thực
phong mãn hơn người, lại thập phần dụ hoặc. Thân thể đó, chính là đang dán sát
lên bộ ngực đang nóng bừng bừng của Tử Vũ, khiến hắn không thể tự chủ, hai tay
phong cuồng loạn chuyển, từng chút từng chút một tận tình khám phá những vùng
bí hiểm mà lần đầu tiên hắn được biết tới.
Những cái vuốt ve khe khẽ, những nụ hôn khát khao cuồng nhiệt, cứ thế thôi
thúc hai thân hình nóng bỏng tiến sâu, tiến sâu hơn nữa, vượt qua mọi ranh
giới, chạm tới nơi bí ẩn thâm sâu nhất, mang lại cho người ta niềm hạnh phúc
nguyên thủy nhất, khiến cho những tiếng thở gấp, bỗng chốc bùng cháy thành một
chuỗi rên rỉ đầy nhục cảm.
Căn phòng nhỏ bập bùng trong ánh nến, mờ mờ ảo ảo hiện lên hai thân hình đang
cuồng nhiệt quyện vào nhau, hòa lẫn với những âm thanh vừa đê mê dịu ngọt, vừa
cháy bỏng khát khao, tạo thành một khung cảnh đầy đủ thanh sắc, cực lực dụ
nhân…
Khung cảnh ấy đột ngột bị phá vỡ bởi một thanh âm vừa kích thích vừa say đắm,
hai thân hình cũng đồng thời ngưng chuyển động, trả lại cho căn phòng một vẻ
tĩnh lặng đầy xuân sắc.
Hai tay chống xuống hai bên vai của Lục Nhi, Tử Vũ nhìn sâu vào khuôn mặt đang
hồng lựng lên của nàng, nhận thấy trong ánh mắt của nàng có một vẻ gì đó vừa
dịu dàng, lại tựa như hoảng hốt, khiến hắn chỉ đành chầm chậm lắc đầu.
Vẫn là thanh âm lạnh lẽo thường ngày, nhưng trong giọng nói của Tử Vũ lúc này,
lại dường như được pha thêm một chút nhu hòa, khiến Lục Nhi nhất thời chấn
động. Trầm ngâm giây lát, đôi môi Lục Nhi đột ngột nở ra một cười dụ hoặc,
cánh tay vô lực đưa lên, vuốt ve một lọn tóc của Tử Vũ đang rủ xuống mặt nàng.
Huynh có giết muội không ?
Nếu ta phải giết ai đó, thì cũng không phải là nàng…
Tử Vũ thở nhẹ một hơi, đoạn nằm xuống bên cạnh Lục Nhi, nhè nhẹ ve vuốt bờ vai
nõn nà của nàng ta, trong lòng âm thầm tính toán. Hắn vốn chẳng bao giờ hối
hận về những việc mình đã làm, nhưng dẫu gì thì gì, dám lừa hắn vào bẫy, hắn
quyết không thể bỏ qua…
Lục Nhi xoay lại, ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Tử Vũ, cánh tay nhu nhuyễn dường
như muốn bám chặt lấy hắn, như thể coi hắn là một điểm tựa, giúp nàng không bị
trôi đi.
Tử Vũ nói khẽ, đoạn nhắm mắt lại, trong thoáng chốc đã rơi vào trạng thái tĩnh
tâm. Lần này, hắn đã triệt để mắc vào bẫy của kẻ khác, hiện tại vẫn chưa có gì
bất lợi, nhưng sau này khẳng định không dễ dàng như vậy. Bất quá, cái bẫy này
cũng quá hoàn hảo đi, khiến hắn hầu như không còn cơ hội để thoát ra kể từ khi
gặp Lục Nhi, đến cuối cùng đã mắc phải một sai lầm không đáng có.
Trong lúc Tử Vũ liên miên suy nghĩ, Lục Nhi không ngờ lại rất nghe lời, ôn nhu
nằm trong vòng tay hắn mà ngủ, một giấc ngủ thật sự an lành. Lục Nhi, rốt cuộc
nàng ta là quân cờ hay người chơi cờ ? Câu trả lời, đến lúc này Tử Vũ cũng
không dám chắc. Bất quá, dù là gì đi nữa, thì người con gái này cũng đã đặt
một chân vào cuộc đời hắn, và hắn, chắc chắn sẽ không để cho nàng rút chân ra.
Mắc bẫy thì sao chứ ? Muốn hắn phục tùng ư ? Trừ phi Trình Tưởng đội mồ sống
dậy…
Còn đang suy tính, một cảm giác khác lạ đột nhiên lại dâng lên, khiến trong
lòng hắn một lần nữa lại nổi lên ham muốn. Khốn kiếp thật, cái thứ xuân dược
này, làm sao lại mạnh đến thế chứ, khiến cả hắn cũng không thể khống chế bản
thân…
Bàn tay Tử Vũ vốn đang lặng yên, tức thì lại chuyển động, làm Lục Nhi đang yên
yên ổn ổn chìm vào giấc ngủ cũng phải bừng tỉnh, nở ra một nụ cười vừa ngượng
ngùng, vừa quyến rũ, rồi cũng nhanh chóng hòa nhịp cùng hắn.
Tử Vũ nhỏm người dậy, đặt lên môi nàng một nụ hôn, đoạn thì thầm khe khẽ:
Lục Nhi chừng như không ngờ Tử Vũ lại đột ngột nói ra những lời này, liền lộ
xuất một dáng vẻ thập phần ngượng ngùng, rồi nói lí nhí vào tai hắn:
Tử Vũ chỉ khẽ nhếch đôi môi, đoạn trả lời nàng bằng một nụ hôn sâu thẳm…
Tử Vũ theo một thói quen nhất định, trưa hôm sau lại dẫn Lục Nhi đến Hưng Long
khách điếm, vẫn chọn đúng cái bàn đó ở tầng hai, gọi ra mấy món ăn cũ, chỉ
thay vò Quyện Long Hắc Tửu bằng một ấm Lục Hương trà.
Tử Vũ đáp gọn, rồi khép hai mắt lại, thản nhiên phớt lờ những con mắt hiếu kì
của đám đông thực khách đang hướng về phía mình. Nguyên sau trận đấu với Tiêu
Dược, hắn đã bất tỉnh liền bảy ngày, làm Lục Nhi phải mang hắn tới một khách
sạn nhỏ tại Quyện Long thành để chăm sóc, cũng không có thời gian mua áo
choàng mới, hiện đang để lộ ra dung mạo lãnh tuấn cô ngạo, khiến người khác
vừa nhìn vào đã có một ấn tượng khó phai.
Lướt mắt qua mấy vị cô nương trẻ tuổi đang len lén nhìn Tử Vũ, Lục Nhi khẽ
cười lên một tiếng, đoạn quay qua nói nhỏ:
Chỉ là lúc này Tử Vũ đã không để ý đến nàng nữa, khuôn mặt lãnh tuấn dường như
đang chìm vào một miền kí ức xa xăm, khóe môi không ngờ lại nhếch lên thành
một nụ cười.
Một bóng lục y đột ngột xuất hiện nơi tầng hai Hưng Long khách điếm, dáng
người nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ thương, chính là Thi Cầm mà chục ngày trước còn
trong tình trạng tàn phế. Nhìn nàng bây giờ, mới biết y thuật của Lục Nhi quả
nhiên không tầm thường, lại có thể khiến một cô gái từng bị cắt đứt gân tay
gân chân trở lại vẻ hoạt bát như người bình thường.
Tử Vũ tất nhiên không dễ lên tiếng nói chuyện, chỉ gật đầu một cái, còn lại
đều để cho Lục Nhi ứng phó.
Thi Cầm nói đến đây, không chỉ Lục Nhi ngạc nhiên, đến Tử Vũ cũng phải mở mắt
ra như thể không tin. Đường Kiệt Tuấn, cái gã e lệ nhút nhát đó, có thể chủ
động đề nghị đưa một cô gái về nhà, thực sự là một chuyện động trời nha…
Lời trêu đùa của Lục Nhi tức thì khiến Thi Cầm đỏ mặt, chỉ khẽ liếc khuôn mặt
lãnh tuấn của Tử Vũ một cái, trong lòng chừng như rung động, đoạn nói nhẹ:
Nói đoạn nàng nhanh nhẹn quay đi như thể sợ Lục Nhi tiếp tục trêu chọc, bộ
dạng hoạt bát đáng yêu vô cùng. Nhìn nàng, rồi lại quay qua Tử Vũ, thấy hắn đã
trở về bộ dạng hờ hững vốn có, Lục Nhi không ngờ lại nhoẻn cười kì lạ, rồi
cũng tĩnh lặng nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Con người Tử Vũ, nàng đã bắt đầu hiểu được một chút, vốn hắn không phải kiệm
lời, chỉ là một người ưa thích sự yên bình mà thôi.