Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Lục Nhi vừa đi khỏi, Tử Vũ tức thì cảm thấy bất ổn, không những trong tâm máy
động, đến cả Ám Tuyển trên tay cũng không ngớt run lên.
Xung quanh Tử Vũ, mọi thứ đều bình thường, vẫn là một khu rừng vắng lặng, chỉ
thi thoảng có một cơn gió cuốn qua, xoay tròn những chiếc lá rụng, tạo nên một
bức tranh chứa vài phần thi vị. Thế nhưng, nằm sâu trong bức tranh ấy, Tử Vũ
lại cảm giác thấy một loại khí tức đặc thù.
Khí tức của cường giả.
Hơn nữa, còn là một tuyệt thế cường giả.
Trước đây, khi đối mặt với Trúc Mị, là một Thánh cấp cấp 6, Tử Vũ vẫn chưa
từng cảm thấy bị uy hiếp. Thế nhưng, với người này, dù chưa xuất hiện, không
ngờ đã có thể làm Tử Vũ cảm thấy như bị nhấn chìm trước khí thế của y.
Thánh cấp cấp 7, hoặc là hơn thế.
Phân định thực lực của Thánh cấp, căn bản không phụ thuộc vào ma lực, công
lực, mà cái tối quan trọng chính là linh hồn cảnh giới. Linh hồn cảnh giới
theo quan niệm của Tử Vũ, đối với những người khác trên Vô Tận giới, chính là
tâm cảnh dùng để phân định cấp bậc của một cường giả. Khi mới sơ nhập giang
hồ, mỗi một người, dù thuộc chức nghiệp nào, đều sẽ chập chững bước vào Vong
Ngã Chi Cảnh. Giai đoạn này sẽ kéo dài cho đến khi kẻ đó vượt qua cảnh giới
Thượng vị cao cấp cao thủ, khi đó, họ sẽ tiến nhập Thánh cấp, tâm cảnh nâng
lên một bậc, gọi là Dĩ Thân Nhập Thế. Nếu như Vong Ngã Chi Cảnh hướng con
người đến trạng thái tư tưởng thông suốt, tâm vô tạp niệm, thì Dĩ Thân Nhập
Thế chính là để chỉ cảnh giới một người hòa mình vào thiên địa, nắm bắt qui
luật của vạn vật, tốc độ hấp thụ linh khí của trời đất sẽ vì thế mà gia tăng
đến cực tốc. Giai đoạn này kéo dài từ cấp 1 đến cấp 6 của Thánh cấp. Chỉ khi
tâm cảnh đạt đến một tầng cao mới, Tam Nguyên Quy Nhất, một cường giả mới có
thế bước lên Thánh cấp cấp 7. Tam Nguyên ở đây chính là Thiên-Địa-Nhân, ý chỉ
con người giao hòa với trời đất, hợp với trời đất tạo thành một thể thống
nhất. Tuy chỉ là một bước, nhưng với tuyệt đại đa số người, việc bước từ cấp 6
lên cấp 7 của Thánh cấp, chẳng khác gì với việc lên trời, dù mất cả đời cũng
không thể đạt được. Cùng bởi vì thế, mà nói Thánh cấp cấp 7 so với Thánh cấp
cấp 6, một cái là biển lớn, một cái là vũng cạn, hoàn toàn không hề sai.
Thực lực giữa hai cấp độ này, chênh lệch không phải dùng lời có thể nói hết.
Hiện tại, Tử Vũ chính là đang bị khí thế của một Thánh cấp cấp 7 chèn ép đến
không thể thở nổi. Hắn biết, nếu mình không chống nổi loại khí thế này, sẽ bị
đối phương vô thanh vô tức công kích thẳng vào linh hồn, cuối cùng khiến linh
hồn hắn tan nát thành từng mảnh nhỏ.
“Phập !!!”
Không cam tâm bị người khác đem sinh mạng của mình ra làm trò đùa, Tử Vũ tức
thì đề khởi năng lượng toàn thân, Ám Tuyển trong tay một chiêu cắm ngập xuống
đất, đồng thời bốc lên một thứ hắc khí bá đạo tuyệt luân, vô thanh vô tức
tranh đấu với khí thế của kẻ nọ. Phải nói công pháp tu luyện của Tử Vũ vô cùng
đặc biệt, linh hồn hắn là chịu muôn vàn thống khổ của việc tự đoạn kinh mạch
mà không ngừng tăng trưởng, so với người khác thì cường hoành hơn không biết
bao nhiêu lần. Thêm vào đó, Ám Tuyển của hắn cũng không phải đồ chơi, không
ngờ lại như một cái hố tham lam, há miệng hút vào không ít thứ công kích bằng
khí thế của kẻ nọ, giúp Tử Vũ kiên cường đứng vững đến một tuần trà, hơn nữa
càng lúc lại càng dễ chịu. Người kia, chừng như cũng cảm giác được một chiêu
này không làm gì được đối phương, đã nhẹ nhàng thu lại loại công kích vô hình
của mình, sau đó hoàn toàn tiêu biến.
Sau khi kẻ nọ đã bỏ đi khoảng nửa tuần trà, Lục Nhi mới như một cánh én nhỏ
lại gần Tử Vũ, chỉ thấy hắn trầm mặc cúi đầu, một tay vẫn nắm chặt Ám Tuyển
đang cắm xuống đất, liền lên tiếng hỏi. Tử Vũ lúc này liền thở ra một hơi trọc
khí, đoạn gượng mình đứng thẳng lên, nói:
Hiện tại đã đi tiếp được chưa ?
Đằng nào trời cũng không còn sớm, hay là chúng ta nghỉ tại đây đi, muội sẽ
đi kiếm vài món dã vị…
Lục Nhi chừng như cảm thấy Tử Vũ có điều không ổn, nhưng cũng không nói ra,
chỉ xoay vấn đề sang một hướng khác. Thế rồi, không đợi hắn đồng ý, nàng lại
như một con chim nhỏ, lao vút vào khoảng rừng nhập nhoạng sau lưng, không quên
vọng lại một câu:
Ngay khi thanh âm của Lục Nhi vừa dứt, Tử Vũ liền lẳng lặng ngồi xuống, trong
lòng không ngừng suy tính về kẻ vừa tấn công mình. Y là ai ? y có dụng ý gì ?
Khẳng định trường tranh đấu vô hình vừa rồi chỉ là một đòn thăm dò, không sớm
thì muộn, y cũng sẽ quay lại, hơn nữa, còn là quay lại để đoạn mạng Tử Vũ.
Đối đầu với một Thánh cấp cấp 7, cứ nghĩ đến điều đó là Tử Vũ lại run lên.
Run, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích. Hắn, từ nhỏ đến lớn, đã chiến
đấu không ít, nhưng lần nguy hiểm nhất cũng chỉ là trong Dạ Chiến năm hắn 9
tuổi. Thực ra mà nói, ngày đó, hắn vẫn chưa hề bước được tới ranh giới sinh
tử, đơn giản vì Trình Tưởng đã tới quá kịp lúc. Thành ra, có thể nói, kinh
nghiệm của Tử Vũ đối với sinh tử chiến thực sự là một con số không.
Giờ thì hắn đã có cơ hội. Hơn thế nữa, đối thủ còn là một Thánh cấp cấp 7,
trong khi hắn miễn cưỡng lắm cũng mới chỉ đạt tới đỉnh phong của Thánh cấp cấp
2. Cấp 2 và cấp 7, ai da, nếu là bình thường, chỉ e Tử Vũ còn không đáng để
đối thủ phẩy tay một cái…
Bất quá, Tử Vũ làm sao có thể coi là người bình thường ?
Tinh hà kinh mạch trong nội thể của Tử Vũ cuồng di loạn chuyển, khiến cho hắn
gần như đã trở thành một vũ trụ hỗn độn mang hình con người. Với tốc độ này,
năng lượng được hấp thụ bởi hố đen ở Bách Hội huyệt cũng tăng lên không ngừng,
giúp Tử Vũ nhanh chóng trở lại trạng thái tốt nhất.
Trong trạng thái ấy, hắn tĩnh lặng chờ.
Đã quá một canh giờ kể từ khi Lục Nhi rời đi, xung quanh nơi Tử Vũ đang đứng
vẫn tĩnh lặng vô bỉ. Không một cơn gió, không một tiếng côn trùng rả rích, kết
hợp với bầu trời đã chuyển sang màu đêm đen thẳm, khiến cho vạn vật như đặc
quánh lại trong một vẻ thần bí kì đặc. Một sự khởi đầu bình thường cho một
trận chiến không bình thường.
“Loạt xoạt”
Những tiếng bước chân vang lên một cách đột ngột và kì lạ, hệt như có người lê
từng bước trên nền đất rải đầy lá, chậm rãi và đều đặn.
Đến rồi !!
Tử Vũ không hề chậm trễ đến một giây, vừa khi kẻ đó bước vào tầm tấn công của
hắn, hắn tức thì bật dậy, Ám Tuyển trên tay vẽ lên không gian một nét đen đặc
biệt, nhằm thẳng đối phương chém tới.
Một tiếng huýt sáo vang lên khe khẽ, kẻ tới không hề tỏ ra lo sợ hay bất ngờ,
thân thể đang kéo dài trên mặt đất đột nhiên khựng lại, đoạn phóng vút lên
không trung như một quả pháo thăng thiên, vừa vặn né khỏi một kiếm của Tử Vũ.
Tử Vũ làm sao lại để hắn kịp trở tay, người chỉ khẽ đảo, Ám Tuyển trong tay
không ngờ đã phát lên một tiếng “Bụp!” khe khẽ, tức thì huyễn hóa thành một
cây hắc cung không có tên. Giương cung, kéo dây, tất cả chỉ diễn ra trong vòng
một cái chớp mắt, đoạn Tử Vũ thả tay, dây cung ngân lên một tiếng trong trẻo,
đồng thời tán phát ra vạn vạn đạo hắc khí, phóng vút lên không, hướng thẳng về
phía đối phương.
Đối phương chừng như bất ngờ vì biến hóa này, thân hình đang lao vút lên đột
nhiên khựng lại, tĩnh lập giữa trời, khí thế bá đạo bốc lên cuồn cuộn, hệt như
một vị thiên tôn cúi đầu nhìn xuống thế nhân.
“Phạch !!”
Người đó bàn tay khẽ vẩy một cái, đem tà áo đang tung bay trong gió hất sang
một bên, tức thì tạo thành một cỗ cường kình mãnh liệt, vô thanh vô tức chấn
tan toàn bộ các đạo hắc lưu phát ra từ Ám Tuyển.
Tử Vũ cũng không hề có ý định tiếp tục tấn công, nghe thấy câu này liền đứng
thẳng lại, Ám Tuyển trong tay tức thì huyễn hóa một lần nữa, trở về dạng kiếm
lúc đầu.
Thanh âm rất ôn hòa, chỉ là kết hợp giữa ngữ điệu khuyên nhủ cùng với vị trí
trên cao vọng xuống của người nói, tức thì tạo cho người ta có cảm giác người
trên răn đe kẻ dưới, rất chi là khó chịu. Người bình thường đã khó chịu, Tử Vũ
thì sao ? Trong tâm hắn một mảy cũng không động, chỉ nhún mình một cái, đã
phóng lên ngang tầm với đối phương, hỏi:
Vừa hỏi, hắn vừa lặng lẽ quan sát đối phương. Chỉ thấy y là một nam nhân, dáng
cao lớn vững chãi, khuôn mặt vuông vắn mang ba phần man dại, trên đầu đội một
chiếc mũ nồi kì dị, hai mắt vừa tròn vừa lớn, chừng như không phải mắt nhân
loại. Đối nhãn với Tử Vũ, y thản nhiên nói:
Hết Thiên Bang lại đến Nghịch Thiên Hội, chỉ vừa nghe tên đã biết là hai kẻ tử
thù, chỉ là Tử Vũ không có hứng thú quan tâm đến mâu thuẫn giữa hai bên, liền
lạnh giọng nói:
Ngươi không nên tấn công ta !
Ta chỉ là muốn thử thách ngươi một…
Không để Tiêu Dược nói hết câu, Tử Vũ đã dùng một thân pháp như ma như mị áp
sát hắn, Ám Tuyển trong chớp mắt huyễn hóa thành một thanh đao, bổ ra một nhát
phiên thiên phúc địa, mang theo ám lưu cuồng cuộn, vô thanh vô tức phong tỏa
mọi đường tiến thoái của đối thủ.
Tiêu Dược hai mắt sát cơ đại thịnh, y sống cũng đã ngót nghét trăm năm, không
ngờ lại để một đứa hậu bối đánh lừa, cục tức này quả nhiên không dễ nuốt. Bất
quá, đối với một chiêu tất sát của Tử Vũ, y cũng không dám coi thường, vội
vàng ngưng tụ toàn thân công lực, một quyền tung ra, mang theo một dải lam sắc
quang mang, dĩ cường đối cường, trực tiếp đỡ lấy một đao của đối thủ. Tiêu
Dược này không ngờ lại là Thánh Cấp Quyền thủ, chỉ là không biết thuộc Đông
phương hay Tây phương.
“Bụp!” một tiếng kì dị vang lên, thanh đao trong tay Tử Vũ sau khi chạm vào
quyền đầu của Tiêu Dược, không ngờ lại một lần nữa huyễn hóa, trong chớp mắt
trở thành một cây hắc thương nhọn hoắt. Từ thế chém chuyển thành thế đâm, thân
hình Tử Vũ cong đi theo một phương vị kì dị, chân lực toàn thân phút chốc tập
trung tại đầu mũi thương, khiến cho không gian xung quanh tức thì bị cô đặc
lại trong một sát na.
“Rầm !!”
Một âm thanh kinh khiếp vang lên, mũi thương chứa đầy chân lực của Tử Vũ đã
đâm thẳng vào người Tiêu Dược. Bất quá, y dẫu sao cũng là Thánh cáp cấp 7, dù
phán đoán sai lầm vẫn kịp tạo lên một vầng hộ thân cương khí, cản tới một nửa
sức sát thương của một thương vừa rồi.
Dù nói thế nào, nhát đâm vừa rồi cũng khiến gã Thánh cấp Quyền thủ này đau đớn
đến cực điểm, đồng thời cũng khiến ý giận dữ đến điên cuồng. Có điều, dựa vào
một chiêu vừa rồi, Tử Vũ đã có thể xác định y là một Tây Phương Quyền thủ. Chỉ
có Tây Phương Võ giả chức nghiệp Quyền thủ mới có lực phòng hộ khủng bố đến
thế, tiếp một thương toàn lực của hắn mà chừng như chẳng hề mảy may suy
chuyển.
Gầm lên một tiếng trời long đất lở, Tiêu Dược tức thì hai tay chập lại, tán
phát ra một cỗ quang trụ màu lam nối liền thiên địa, ánh sáng phát ra rực rỡ
cả một góc trời. Đối diện với khí thế cường hoành bá đạo này của y, Tử Vũ làm
sao có thể đứng yên chịu trận, tức thì Ám Tuyển vung lên, trở về hình dạng hắc
kiếm, lạnh lùng chờ đợi.
Từ khi trận đấu mới bắt đầu, lợi dụng đặc tính của Ám Tuyển, Tử Vũ đã không
ngừng chiếm lấy lợi thế, đẩy đối phương vào tình trạng có lực mà không dùng
được. Lần này, nếu hắn có thể thành công đỡ lấy một đòn toàn lực của Tiêu
Dược, khẳng định có thể kích phát nộ khí của y đến cực điểm, phần thắng cũng
theo đó mà cao hơn một chút…
Tiêu Dược mắt thấy Tử Vũ tĩnh lặng đứng đối diện với mình, tức thì điên cuồng
nộ hống, một quyền chứa đựng toàn thân công lực nhắm hướng đối thủ tung ra,
tuy tốc độ không nhanh, nhưng lại bao hàm kình khí quỉ dị, vô thanh vô tức
khóa chặt mọi đường tiến thoái của Tử Vũ, đẩy hắn vào thế buộc phải lấy cứng
chọi cứng.
Tử Vũ chừng như không hề có ý định né tránh, Ám Tuyển vung thẳng lên trời,
mang theo hắc mang đại thịnh, tuy không tỏa ra khí thế cường liệt như một
quyền của Tiêu Dược, nhưng lại có thể nhấn chìm thiên địa vào cảnh hôn ám.
Vừa khi quyền đầu của Tiêu Dược đến nơi, Tử Vũ cũng không chậm trễ gầm lên một
tiếng, tinh hà năng lượng chiếu theo công pháp của Ám Thiên Ma Công, tung ra
một chiêu mạnh nhất của tà công nổi tiếng thiên hạ này.
Chỉ thấy hắc mang xung quanh Tử Vũ bỗng chốc lan tỏa, bao bọc lấy cả quyền đầu
đã vụt hóa thành khổng lồ của Tiêu Dược, chừng như nhấn chìm cả hai đối thủ
vào một màn đêm đen thẳm.
“Ầm ì” nhiều tiếng vang lên liên tiếp, không gian xung quanh bức màn đen tối
đó hệt như bị gẫy khúc, năng lượng khồng lồ từ hai đấu thủ cứ liên tục tuôn ra
cuồn cuộn, đã ép nát rừng cây bên dưới trở thành bụi phấn. Tiêu Dược dẫu sao
cũng là Thánh cấp cấp 7, Tử Vũ liều mạng lấy cứng chọi cứng với y, làm sao có
được kết quả tốt. Dù hắn đã khéo léo dùng Ám Thiên Đảo Càn Khôn phân tán năng
lượng cường đại của y ra xung quanh, cuối cùng vẫn phải thắng thắn nhận lấy
một kích đoạn thạch phân kim của y, tức thì thân thể bị bắn vút đi như lá vàng
trước gió.
Hắc khí tan biến, để lại Tiêu Dược tĩnh lập giữa trời, hai mắt kinh ngạc nhìn
Tử Vũ sau khi lảo đảo vài vòng đã gượng lại được, đang chầm chậm lấy lại độ
cao, trở lại thế ngang hàng với y. Nguyên khi một quyền của Tiêu Dược sắp chạm
vào thân thể Tử Vũ, Ám Tuyển đã tức thì huyễn hóa thành một cái hố đen, thay
cho chủ nhân hấp thụ phần lớn lực sát thương, lại thêm thân thể của Tử Vũ vốn
là một Cương thi, lực phòng hộ cực cao, mới an toàn vượt qua một chiêu khủng
khiếp này.
Sự bình tĩnh cuối cùng của Tiêu Dược, đã theo câu nói này của Tử Vũ mà tan
biến. Ngẩng mặt lên trời gầm lên một tiếng, toàn thân Tiêu Dược bỗng chốc biến
đổi, chỉ trong nháy mắt đã cao lên không ít, trên khuôn mặt hoang dại xuất
hiện một đám lông vằn vện, mái tóc cũng bị xổ tung khỏi chiếc mũ nồi, hệt như
một chiếc bờm sư tử. Giơ bàn tay lúc này đã đầy những móng vuốt trỏ thẳng về
phía Tử Vũ, y gầm gừ điên dại:
Tiêu Dược nguyên chính là một Thú nhân Sư tộc, sau khi trở lại dạng nguyên
thủy, thực lực lập tức tăng lên mấy bậc, thân thể đồng thời tỏa ra một thứ sát
khí hoang dã mãnh liệt, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Tử Vũ.
Ngược lại với sự điên cuồng của đối phương, Tử Vũ càng lúc càng trở nên lãnh
tĩnh lạnh lùng. Hắn biết, cũng chỉ có sự lãnh tĩnh lạnh lùng này, mới giúp hắn
đủ tỉnh táo để nhìn ra sơ hở của đối thủ, từ đó mà tìm cách phản công.
Đối đầu với một đấu thủ trên mình quá nhiều cấp, hắn tuyệt đối không thể dùng
sức, mà chỉ có thể dùng mưu.