Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
“Sinh ra là quỉ, lớn lên là người”…Tử Vũ tự cười với cách nói của mình. Không
phải đúng như vậy sao ? Khi hắn mới được sinh ra, Trình Tưởng chỉ xem hắn như
một cỗ máy chiến đấu, biết suy nghĩ nhưng không có tình cảm, đích xác là một
con quỉ ngoại trừ tuân lệnh chủ nhân ra, không hề có ý chí riêng. Bất quá,
theo quá trình hắn lớn lên, tình cảm của hắn, vượt ngoài ước đoán của Trình
Tưởng, lại dần dần hình thành. Đồng thời, lão đối với hắn cũng thập phần yêu
quí, khiến hắn cảm nhận được thế nào là sự yêu thương. Lúc đó, hắn thực sự đã
trở thành một con người.
Nhưng giờ, Trình Tưởng đã chết. Một phần tình cảm trong hắn cũng đã chết theo
Trình Tưởng, khiến hắn gần như trở lại thành một con quỉ vô cảm lạnh lùng. Nói
gần như, bởi vì đúng lúc đó, hắn gặp được Nhã Dạ.
Đó là một cuộc gặp gỡ rất ngắn ngủi, cũng giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng,
nhưng đã để lại cho hắn nhiều cảm xúc hơn bất kì cuộc gặp gỡ nào khác. Nàng,
đối với hắn, có một đoạn uyên nguyên trong quá khứ, là một trong số ít những
kí ức tốt đẹp của hắn, vì nàng, cũng coi hắn là con người.
Bởi vì thế mà hắn yêu nàng.
Tình cảm, khi thì trăm phương vạn kế cũng không thể nảy sinh, khi thì chỉ đơn
giản là một ánh mắt, nụ cười, cũng có thể khiến đôi lứa dù chết cũng chẳng
chia lìa. Loại tình cảm của Tử Vũ và Nhã Dạ, lại càng đặc biệt, giống như hai
con người đang trôi nổi trên biển đời cô độc, đột nhiên nhận ra nhau, và yêu
nhau.
Miên man chìm trong những suy tư của bản thân, Tử Vũ không nhận ra Trúc Mị
đang kín đáo quan sát hắn. Nàng, không hiểu sao cứ bị cái vẻ lãnh ngạo cô độc
của hắn cuốn hút, khiến nàng phải nhìn hắn lâu hơn một chút so với những gã
đàn ông khác đã lướt qua cuộc đời nàng…
Tử Vũ cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, hỏi. Cứ mỗi ngày trôi qua, cảm
nhận của hắn đối với cuộc sống ngày càng thêm sâu sắc. Hắn, theo một cách hiểu
nào đó, chính là đang cố hòa mình vào cuộc sống để hưởng thụ thứ sinh mạng dài
vô tận của mình.
Trong những loại hưởng thụ đó, phải chăng luôn có bóng dáng của nữ nhân ?
Tử Vũ, dẫu sao cũng vẫn là nam nhân.
Trúc Mị đột nhiên nói, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tử Vũ, mà thay vào
đó là một câu hỏi.
Không đợi Tử Vũ trả lời, Trúc Mị nói tiếp, hai mắt mơ màng như chìm vào một
đoạn hồi ức trong quá khứ…
Thân thể Trúc Mị như khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp như bị phủ lên bởi một
lớp sương quá khứ, khiến nàng gần như đã chìm hẳn vào một miền kí ức.
Không gian u tĩnh của U Nhã Trúc Lâm dường như trở nên tĩnh lặng hơn theo từng
lời kể của Trúc Mị, khiến khung cảnh bình yên tự lúc nào đó đã nhuốm thêm một
nét u buồn rất khẽ.
Tử Vũ trong lòng không khỏi buông ra một tiếng thở nhẹ, tự vấn lương tâm nếu
một ngày kia phải lựa chọn giữa sinh mạng của bản thân và Nhã Dạ, liệu hắn có
thể như Cuồng Ma kia, khẳng khái nhận lấy cái chết hay không ?
Những câu nói sau cuối của Trúc Mị, dường như Tử Vũ đã không nghe thấy nữa.
Hắn, vẫn đang chìm trong câu hỏi của chính mình. Chết cho người mình yêu được
sống, hay sống để mặc người mình yêu chết đi ? Hắn phải chọn cái nào đây ?
Yêu, hắn chưa từng trải qua thử thách của tình yêu, mới chỉ vừa cảm nhận được
một chút vị ngọt và vị đắng của nó, làm sao có thể lựa chọn đây ?
Những trải nghiệm trong đời Tử Vũ cứ lướt qua trong óc hắn, không ngừng khiến
não hải hắn trở nên quay cuồng. Bất chợt, hai chữ “Dị Khảo” đột nhiên hiện ra
trong óc Tử Vũ, hệt như một tia sáng hiện ra giữa màn đêm sâu thẳm, khiến hắn
không khỏi cười lên một tiếng.
Là tiếng cười sự ngu ngốc của bản thân mình.
Trúc Mị hỏi, đôi mắt đen lay láy chừng như cau lại thành một tia trách móc.
“Dị khảo”, có lẽ là hai chữ thần kì nhất, có ảnh hưởng nhất đến cuộc đời Tử
Vũ. Trong những lúc hắn trở nên bế tắc, chính hai chữ này luôn là cứu cánh
cuối cùng, khiến hắn trở nên thấu suốt mọi chuyện.
Nếu ta sống mà không có người ta yêu, cuộc sống còn ý nghĩa gì chứ. Nhưng
nếu ta chết đi, để lại người ta yêu một mình cô độc trên đời, không phải sẽ
khiến nàng đau khổ cùng cực hay sao ? Ta cuối cùng đã có lựa chọn, là lựa chọn
thứ ba…
Thứ ba ?
Không ai chết cả, ta tại sao phải lựa chọn chứ ? Sức mạnh của ta, ta sẽ
dùng nó để bảo vệ người mình yêu thương. Ta không chết, nàng cũng không chết.
Đó là những câu nói hết sức đơn giản, không hề khoa trương, nhưng lại vô thanh
vô tức tỏa ra một cỗ khí thế mãnh liệt vô bỉ. Con người, ai dám nói rằng mình
không có một phải phải đứng trước những sự lựa chọn khó khăn ? Tử Vũ dám, đơn
giản bởi vì hắn tự tin đến tuyệt đối vào bản thân mình. Hắn hiện tại có thể
chưa phải là một tuyệt thế cường giả, nhưng cứ tin đi, có một ngày, hắn sẽ
đứng trên đỉnh cao của thế giới mà cúi đầu nhìn xuống thế nhân bên dưới.
Cảm nhận được ý chí sắt đá cùng tham vọng đoạt quyền tạo hóa của Tử Vũ, Trúc
Mị không hiểu sao, đột nhiên lại tin rằng gã thanh niên trước mặt mình đây có
thể thực hiện được những gì mà hắn đang nói. Đồng thời, ở một nơi sâu thẳm nào
đó, nàng cũng tự nhủ, người con gái của hắn chắc chắn sẽ là người con gái hạnh
phúc nhất trên đời.
Tử Vũ đột nhiên đứng dậy. Hắn, vào lúc này, đã quyết định không thể chờ đợi
được nữa. Một năm, tại sao phải một năm sau hắn mới được gặp Nhã Dạ ? Không !
Ngay bây giờ, hắn sẽ đi tìm nàng…
Thanh âm phiêu hốt của Tử Vũ, đến khi hắn đã rời khỏi U Nhã Trúc Lâm, mới nhẹ
nhàng truyền đến tai Trúc Mị, khiến nàng như từ trong cơn mơ trở lại với hiện
thực. Nàng làm sao không biết Cuồng Ma vì sao lại tự bạo chân nguyên, cũng
chính bởi thế, mà bao nhiêu năm nay, không khi nào nàng không tự dằn vặt bản
thân mình, luôn tự nghĩ mình là người khiến Cuồng Ma phải chết. Nàng không
tiếp tục đi lại trên giang hồ, tại nơi này lập ra Trúc quán, đó chẳng phải là
một cách trốn tránh hay sao ?
Bây giờ thì nàng biết, dù nàng có trốn tránh đến thế nào, thì sự thật vẫn là
sự thật. Cuồng Ma đã vì nàng mà chết, thì nàng sẽ vì Cuồng Ma mà sống. Nàng
cuối cùng cũng nhận ra, thì ra, nàng đã yêu Cuồng Ma từ lâu rồi…
Tử Vũ vừa bước được vài bước ra khỏi phạm vi U Nhã Trúc Lâm, thì một thanh âm
trong trẻo đã vang lên réo rắt. Lục Nhi, cái cô nàng tì nữ mà hắn mới thu nhận
này, không ngờ lại vừa khéo xuất hiện sau lưng hắn.
Ám Lâm Chi Thành !
Ám Lâm Chi Thành ? Vui à nha, huynh nhất định không được bỏ muội ở lại đâu
đó !!
Tử Vũ cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
Từ Đông Phương lục địa đến Tây Phương lục địa, một quãng đường dài như thế, có
một tì nữ theo hầu, không phải giống một thế gia công tử du lãm thiên hạ hay
sao ?
Đông Phương lục địa và Tây Phương lục địa nằm cách nhau khoảng hai nghìn hải
lí, đó vốn không phải là một khoảng cách quá lớn để có thể chia cách hai đại
lục này tới mấy vạn năm, chỉ là vấn đề ở đây vốn không phải là khoảng cách.
Nằm giữa Đông Phương lục địa và Tây Phương lục địa, chính là Cuồng Bạo Thâm
Hải, là đại dương mà đến những tuyệt thế cường giả hùng mạnh nhất Vô Tận giới
cũng chưa từng dám mơ có thể vượt qua. Đại dương này, thoạt nhìn thì bình
lặng, nhưng bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, đều có thể đột ngột xuất hiện những
cơn cuồng phong, lốc xoáy, lôi điện…với cường độ không hề yếu hơn so với thiên
kiếp. Không chỉ thể, sống tại đại dương khủng bố này, còn là những loại quái
vật mà nếu so sánh ra, hoàn toàn có thể đạt đến cấp độ đỉnh phong Thần thú
trên cả hai đại lục.
Những loại quái vật đó, tất nhiên là không tỏ ra hiếu khách đối với những kẻ
đến thăm nhà của chúng. Thành ra, trải qua vài vạn năm, Đông Phương lục địa và
Tây Phương lục địa hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nhau, cho đến khi
con đường huyết mạch An Việt được tìm thấy.
An Việt, là cái tên được ghép từ tên của hai quốc gia nằm ở hai đầu của con
đường này, Lạc Việt quốc tại Đông Phương và An Phụng quốc tại Tây Phương. Con
đường này được tìm thấy một cách tình cờ, do một vị Tây Phương Kị sĩ, trong
cơn điên loạn, đã cùng với tọa kị bay thẳng một mạch từ Tây sang Đông. Sau đó,
những Đông phương mạo hiểm giả mới lần theo dấu vết của vị kị sĩ này và phát
hiện một dòng hải lưu kì lạ. Dòng hải lưu này không những nối liền hai đại lục
Đông Tây, mà trong phạm vi của nó, dù là trên trời hay dưới biển, đều không hề
có cuồng phong, lốc xoáy, lôi điện hay thậm chí là quái vật gì hết. Cũng nhờ
thế, mà sau vài vạn năm phân cách kể từ Thần Ma Đại Chiến, lần đầu tiên Đông-
Tây hai đại lục có sự giao lưu với nhau.
Có lần đầu tiên, tất nhiên là có những lần tiếp theo.
Lại nói, vì An Việt là con đường duy nhất nối liền Đông Tây hai đại lục, thành
ra, nếu muốn đi từ Đông Phương lục địa sang Tây Phương lục địa, nhất định sẽ
phải đi qua Lạc Việt quốc.
Tử Vũ chính là đang trên đường đến Lạc Việt quốc.
Tử Vũ không đi một mình.
Lục Nhi, chừng như là cố ý để giống như Tử Vũ, lúc này đã đổi sang một bộ
trang phục cũng màu đen với mũ trùm đầu. Chỉ là, với vóc dáng nhỏ bé của nàng,
lại mặc một bộ trang phục như vậy, không khỏi tạo ra một cảm giác lụng thụng
rất buồn cười.
Còn may, cả hai hiện tại đang phi hành, nên cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Chừng như cũng định nghỉ ngơi, Tử Vũ sau khi nghe lời than phiền của Lục Nhi,
liền điều khiển Ám Hành đồ hạ dần độ cao, cuối cùng đáp xuống một khu đất
trống trong khu rừng nằm giữa Lạc Bình Thành và Quyện Long Thành. Lần trước,
vì không có mục đích nhất định, nên cước trình của Tử Vũ rất chậm, mất một
tháng mới đến Lạc Bình thành. Còn lần này, hắn trực tiếp dùng Ám Hành Đồ phi
hành, nên dù mang theo Lục Nhi, vẫn chỉ mất có hai ngày thời gian, đã đi được
một nửa quảng đường.
Hmmm ! Hai ngày liên tục phi hành, thật là mệt mỏi muốn chết mà, công tử,
rốt cuộc vì sao huynh lại gấp gáp đến vậy ? Trước đó vẫn còn rất thong thả kia
mà…
Nếu nàng không nguyện ý, lúc nào cũng có thể rời đi !
Tử Vũ nói đơn giản, đoạn trầm mặc tựa lưng vào một gốc cây, mặc cho Lục Nhi
muốn làm gì thì làm. Hắn trước khi hạ xuống nơi này, đã phát hiện cạnh đây có
một con suối, tuy cách tương đối xa, nhưng với thực lực của Lục Nhi, theo như
hắn ước đoán, hoàn toàn có thể phát hiện ra nó một cách dễ dàng.
Lục Nhi đôi mắt như khẽ cười, nói nhẹ một câu, đoạn chuyển thân đi về phía con
suối. Nàng ta, dẫu sao cũng là nữ nhân, làm sao có thể chịu được sự dơ bẩn kia
chứ.
Xem ra, Tử Vũ đối với tâm lí của nữ nhân, cũng không phải hoàn toàn mù mờ.