20+21 Ám Tuyển


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa


  • Lục Nhi, con biết phải làm gì rồi chứ ?

Thanh âm trầm thấp vang lên trong căn phòng tối, tự bản thân đã mang lại một
không khí thần bí đặc biệt, khiến người nghe không khỏi có cảm giác mông lung.
Đứng ở phía đối diện với thanh âm đó, một dáng hình nhỏ nhắn chỉ khẽ gật đầu,
đáp :


  • Con biết rồi, sư phụ. Bất quá, kẻ này thật sự đặc biệt, tuy nhìn y có vẻ tà
    mị, nhưng tịnh không kiếm ra một chút hắc ám khí tức, thật không biết hắn tu
    luyện đường nào…

Thanh âm vừa trong vừa cao, rõ ràng là của nữ tử, không biết chừng còn là một
tuyệt sắc mĩ nữ.


  • Hắn tu luyện đường nào, không quan trọng. Cái quan trọng, là chiêu dụ được
    hắn gia nhập Thiên Bang của chúng ta. Nên nhớ, đối với hắn, chỉ được dùng
    tình, không được dùng võ, hiểu không ?


  • Con hiểu, sư phụ, nếu không phải như vậy, người cũng không để con ra tay,
    phải không ? Có điều, tại sao hắn lại quan trọng như vậy ? Mà dụng võ với hắn,
    thì có chỗ bất diệu hay sao ?


Âm giọng trầm thấp lại vang lên, tuy rất uy nghiêm, nhưng vẫn mang một vẻ từ
hòa thân thiện, rõ ràng là chủ nhân của giọng nói đối với Lục Nhi vô cũng yêu
mến.


  • Tối qua, hắn với Đồ, Thần hai vị hộ pháp đụng độ một trận, sau một trường
    ác đấu, đã an nhiên bỏ đi…

Đồ, Thần hai vị hộ pháp, chính là chỉ Đồ Thiên và lão Thần tộc Thánh cấp Pháp
sư nọ. Lẽ tự nhiên, “hắn” ở đây còn ai ngoài Tử Vũ.


  • Oa, thực lực phải cỡ Thánh cấp cấp 2, nhưng nếu chỉ như vậy, cũng đâu nhất
    thiết cần đến con ra tay, mà lại không được dụng võ ?


  • Thứ ta cần không phải thực lực của hắn, mà là thế lực đứng đằng sau hắn.
    Theo những gì Đồ, Thần hai vị hộ pháp kể lại, ta dám khẳng định hắn chính là
    đồ đệ của Trình Tưởng.


Nữ tử nọ tức thì toàn thân chấn động, nói:


  • Thật sao ? Trình Tưởng ? Là một trong năm vị Thánh cấp cấp 10 hiếm hoi của
    Vô Tận giới ?


  • Chính là lão…Ai da, cái lão già biến thái đó, hiện giờ thực lực đã đạt tới
    cảnh giới nào, đến cả ta cũng không dám phán đoán…Mà thôi, con lui xuống đi,
    mọi việc cứ y theo lời ta mà tiến hành. Nhớ, dù ở tình thế nào, cũng không
    được gây chuyện với hắn. Con cũng biết đó, chọc tới Trình Tưởng, căn bản là
    một trong những chuyện ngu ngốc nhất mà một người trên Vô Tận giới có thể nghĩ
    đến.


Cái này thì nữ tử tên gọi Lục Nhi đương nhiên hiểu rõ.

Tử Vũ tất nhiên nào biết có người đang nói về hắn. Hiện tại, hắn đang tĩnh
tĩnh lặng lặng ngồi trên một bãi cỏ dưới chân ngọn Nam Sơn, toàn bộ sự chú ý
đều tập trung vào thanh đao trên tay.

Thực ra mà nói, hắn cũng không biết đây có phải là một thanh đao hay không.

Dựa vào trực giác của mình, Tử Vũ dám đoan chắc, thanh đao này, và cây kiếm
của gã hành cước thương nhân ban sáng, tuy hai mà một.

Nếu trực giác của hắn là đúng, thì suy luận của hắn cũng đúng. Nếu suy luận
của hắn đúng, thì đây sẽ là câu chuyện hoang đường nhất trong những chuyện
hoang đường.

Câu chuyện đại khái như sau: Một kẻ đã chết, không hiểu bằng cách nào đã sống
dậy, mang một thanh kiếm ra chợ bán cho Tử Vũ. Tử Vũ nói không thích dùng
kiếm, thế là thanh kiếm đó biến thành một thanh đao, cũng không hiểu bằng cách
nào, lại rơi vào tay một tên phú ông, cũng đã chết, cũng sống dậy, rồi lại tìm
đến Tử Vũ mà bán.

Tử Vũ vốn là bậc thầy về Tử Vong ma pháp, cố nhiên vừa nhìn đã biết, gã hành
cước thương nhân và lão phú ông nọ, vốn dĩ là hai cái xác, chẳng qua bị người
ta dựng lên làm thành những con rối mà thôi.

Nhưng là ai lại hao tổn tâm tư đến vậy chỉ để “bán” cho hắn một thanh đao-kiếm
?

Câu trả lời, Tử Vũ tất nhiên không biết. Bất quá, hắn lại có manh mối. Manh
mối, đương nhiên là thanh đao đang cầm trên tay.

Thu liễm tinh thần, Tử Vũ phát ra một đạo linh thức, thông qua hai tay trực
tiếp truyền vào thanh đao, dự định sẽ cẩn thận kiểm tra nó một lượt. Chẳng
ngờ, đạo linh thức vừa phát ra, hắn đã cảm thấy sự tình phức tạp hơn mình
tưởng. Thanh đao ? Thanh đao nào cơ chứ ? Theo như thông tin do linh thức của
hắn nhận được, thì trên tay hắn, chẳng có thanh đao nào cả.

Trên tay hắn, là một luồng hắc khí thần bí. Luồng hắc khí này, thoạt nhìn
tưởng như tĩnh lặng bất động, nhưng Tử Vũ có thể cảm nhận được, bên trong nó,
là những sự chuyển động còn cuồng loạn hơn cả tinh hà kinh mạch của hắn.

Đang lúc Tử Vũ hoang mang không hiểu, thanh đao trên tay hắn đột nhiên huyễn
hóa thành một luồng ám lưu, trực tiếp tiến nhập vào cơ thể hắn. Đồng thời,
trong đầu hắn cũng hiện ra một loạt hình ảnh.

Hình ảnh của một thanh kiếm lưỡi cong, mảnh, trông rất thô kệch xấu xí, bị
phong ấn trong một cánh rừng hoang. Trải qua rất nhiều năm, có người tìm thấy
thanh kiếm đó, sau bao phen lao tâm khổ tứ, đã phá giải được phong ấn do tiền
nhân để lại, chạm vào thanh kiếm. Y vừa chạm vào thanh kiếm, linh hồn tức thì
bị thanh kiếm nuốt gọn, trở thành một cái xác không hồn, theo sự điều khiển
của thanh kiếm mà lang thang khắp thiên hạ.

Thanh kiếm đó tàn ác phi thường, cứ thấy kẻ mạnh là tức thì khiêu chiến, cho
đến khi thân thể người cầm kiếm rữa nát, mới nhảy sang tay một người khác, lại
chiếu theo phương thức cũ, lang thang khắp nơi.

Thanh kiếm đó đang đi tìm chủ nhân.

Chỉ có chủ nhân được thanh kiếm đó lựa chọn, mới có thể chạm vào nó mà không
bị nó đoạt mất linh hồn, sử dụng nó chứ không phải bị nó sử dụng.

Hiện tại thì Tử Vũ đã biết, chủ nhân mà thanh kiếm đó lựa chọn, không phải ai
khác, mà chính là hắn.

Khi Tử Vũ hiểu ra điều đó, đoạn hình ảnh trong đầu hắn cũng lập tức kết thúc,
cứ như thể thanh kiếm đó muốn nói với hắn, nếu người hiểu rồi, thì ta cũng
không phải nhiều lời…

Tử Vũ lúc này hài lòng phi thường.

Đây đúng là thứ vũ khí mà hắn muốn.

Võ học của Tử Vũ, căn bản xuất phát từ một chữ “loạn”, hiện tại có một thứ vũ
khí có thể biến hóa thành nhiều hình dạng, không phải đã loạn càng loạn hay
sao.

Bất quá, Tử Vũ lại không biết nên gọi nó là gì…

Vừa nghĩ đến đó, trong đầu Tử Vũ cũng tức thì hiện ra hai chữ:

“Ám Tuyển”

Thanh kiếm này đích thực là có linh tính. Tử Vũ đối với những thứ binh khí có
linh tính, cũng từng được nghe qua. Có điều, theo như hắn nhớ, thì những thứ
vũ khí đó, đều có thể trực tiếp nói chuyện với chủ nhân, chứ không phải thông
qua hình ảnh như Ám Tuyển.

Xem ra Ám Tuyển của hắn phi thường đặc biệt.

Tử Vũ vừa nghĩ như thế, trong đầu hắn đột nhiên ẩn ước vang lên tiếng cười đắc
ý.


  • Ngươi muốn chúng ta đi đường này sao ?

Tử Vũ hai mắt như muốn cười, nhìn vào thanh kiếm vừa thoát khỏi tay mình rơi
xuống đất. Thanh kiếm này dài một cách đặc biệt, lưỡi kiếm cong cong, chuôi
kiếm thô sơ, mới nhìn tuy tầm thường, nhưng lại gây cho người khác một cảm
giác thần bí bởi màu đen tuyệt đối của nó. Thanh kiếm này, hẳn nhiên là do Ám
Tuyển huyễn hóa mà thành.

Cúi xuống nhặt nó lên, Tử Vũ liền theo hướng mũi kiếm vừa chỉ, nhanh nhẹn rảo
bước, cũng không quản đó không phải là đường về Quyện Long thành. Đối với một
kẻ như hắn, đi đâu về đâu, đó vốn không phải là một vấn đề. Hiện tại, lại đột
nhiên mọc ra một kẻ chỉ đường, không phải là chuyện rất tốt hay sao.


  • Ngươi tuy không sợ bẩn, nhưng ta lại ngại cúi xuống nhặt ngươi lên. Lần
    sau, khẽ lay một cái là được rồi.

“Phập !”

Một âm thanh rất gọn ghẽ vang lên, liền sau đó là hàng loạt những tiếng y hệt
như thế phát ra liên tiếp. Đối với những âm thanh này, Tử Vũ không cần nhìn
cũng biết, là do những mũi tên phóng trúng mục tiêu phát ra.


  • Là ai, ra đây cho ta !?

Thanh âm lảnh lót tức thì vang lên, người nói hẳn nhiên là một nữ tử còn trẻ.
Tử Vũ cũng không vội vã, từ từ bước ra khỏi đoạn khuất, thần tình nhàn hạ như
thể không thấy một cây cung đã lắp sẵn tên đang hướng về phía mình.


  • Ồ, xin lỗi, ta còn tưởng là dư đảng của đám phiền phức này…

Vừa nhìn rõ hình dáng của Tử Vũ, nữ xạ thủ nọ tức thì hạ cung xuống, lên tiếng
xin lỗi. Nhìn nàng ta một cái, đoạn quay sang những cái xác Hung nhân đang nằm
đầy trên đường, Tử Vũ không khỏi cảm thấy hứng thú. Một xạ thủ trong một cự ly
thế này, liên tục giết chết mười tám người võ bị đầy đủ, thực lực thật sự
không tồi.


  • Đám Hung nhân này cũng thật phiền phức, ta chỉ là vô tình bắn chết một vị
    trưởng lão của chúng, không ngờ lại theo ta từ Quyện Long thành tới đây, thật
    là phiền muốn chết !

Nữ tử nọ dường như rất thích nói chuyện, đã mặc kệ thái độ dửng dưng của Tử
Vũ, trực tiếp tiến lại gần hắn, miệng nói không ngừng như thể giải thích. Nàng
ta cũng giống Tử Vũ, đều khoác mũ trùm che kín chân diện, nếu không phải là
nàng lên tiếng, thì cũng khó xác định được nàng là nữ hay nam.


  • Này, ngươi cũng đến Lạc Bình thành phải không, ta cũng muốn đến đó, hay là
    chúng ta cùng đi nhé ?

Tử Vũ nhìn nàng một lát, đoạn gật đầu. Không phải là hắn muốn, mà do Ám Tuyển
trong tay hắn không ngừng ra hiệu cho hắn đồng ý. Một tháng vừa rồi, hắn đối
với khả năng đánh hơi những chuyện “hay ho” của thanh kiếm này đã phi thường
khâm phục. Đi theo những con đường do nó chỉ, không gặp yêu thú thì cũng gặp
một đám cường giả thích gây hấn, nhiều lúc còn là những cuộc tranh đoạt bảo
vật, khiến cho chuyến hành trình của Tử Vũ không lúc nào yên ổn. Bất quá, hắn
đối với những chuyện thị phi đó, dần dần lại cảm thấy hứng thú phi thường,
thành ra cũng chưa bao giờ chọn hướng ngược lại. Khi nãy, quyết định rẽ vào
con đường tăm tối này, tất nhiên cũng không phải là một ngoại lệ.


  • Hay quá, ta họ Lệ Sa,, tên Nhã Trân, là Miêu tộc Thú nhân, còn ngươi ?


  • Tử Vũ !


Tử Vũ chỉ đáp khẽ, chừng như không để ý đến chuyện nàng đã bộc lộ thân phận.
Thú tộc, Tinh Linh tộc, Hung Nhân…là tộc nào thì đối với hắn cũng không quan
trọng. Bất quá, chữ Nhã trong tên của nàng, lại khiến hắn có thiện cảm với
nàng thêm một chút. Nhã Dạ, chớp mắt hắn đã xa nàng hơn một tháng, cảm giác có
nàng trong vòng tay chỉ như vừa mới hôm qua, khiến hắn đôi lúc cũng phải nghi
ngờ không biết đó có phải là một giấc mộng hay không.


  • Ngươi là Kiếm giả sao ? Kiếm giả rất tốt, ta đối phó với Kiếm giả tương đối
    dễ dàng, không như lũ Ma pháp sư tệ hại, lúc nào cũng làm ta khốn đốn.


  • Ngươi ít nói quá vậy ? Ta trông người cũng còn trẻ, ít nói là không tốt, sẽ
    khiến người ta tưởng ngươi là một ông già, sẽ rất khó kiếm được bạn tình, có
    biết không ?


  • Thanh kiếm của ngươi sao kì quái quá vậy ? Lại còn xấu xí nữa chứ, đen thùi
    lùi hà, có cần ta giúp ngươi kiếm một cây khác không ? Nói cho ngươi biết, nói
    về biệt tài ăn trộm, mỗi Miêu nhân bọn ta đều không thua một Đạo chích cao cấp
    đâu !


Lệ Sa Nhã Trân căn bản là nói không ngừng nghỉ, khiến cho ba ngày tiếp theo đó
của Tử Vũ vốn là đi trong sâm lâm, nhưng lúc nào cũng như ở giữa chốn đô thị
phồn hoa, không hề có nửa giây yên tĩnh. Hắn, dù nói thế nào cũng là người
giỏi chịu đựng, thành ra vẫn chưa phát điên. Bất quá, hắn cũng tự biết trong
đầu, nếu phải đồng hành với Miêu nữ này thêm khoảng một tuần nữa, hắn chắc
chắn sẽ cao chạy xa bay.

Thời may, chỉ đến ngày mai thôi, là cả hai đã đi vào địa phận của Lạc Bình
thành.


  • Á ! Á ! Á ! Á !!!!

Một tiếng hét thất thanh của nữ nhân đột ngột vang lên ở cụm rừng phía trước,
khiến cho Nhã Trân, vốn đang cảm thấy buồn chán vì “gã câm” đi bên cạnh chẳng
chịu nói chuyện với nàng ta, tức thì trở nên phấn khích. Lao vút đi như một
con mèo nhỏ, Miêu nữ này chỉ kịp quăng lại một câu:


  • Ta đi trước !!!

Bất quá, người đến nơi trước lại là Tử Vũ. Tất nhiên, dù hắn muốn bỏ qua, thì
Ám Tuyển trong tay hắn cũng không chịu để vuột mất cơ hội chứng kiến những
chuyện thú vị.

Anh hùng cứu mĩ nhân không phải là chuyện thú vị hay sao ?

Chỉ thấy ở khoảng đất trống phía trước, một mĩ lệ nữ tử đang bị ép chặt vào
một cái cây bởi năm sáu tên đại hán. Tử Vũ nhìn thấy cảnh này, máu nóng trong
lòng không khỏi nổi lên, cả người tức thì lao bổ tới trước, thanh kiếm trong
tay cũng lăng lệ quét ra.

Hắn, không biết có phải vì Nhã Dạ hay không, đối với nữ nhân luôn đặc biệt tôn
trọng.

“Soạt! Phập” mấy tiếng, cả năm tên dâm tặc đã hồn du địa phủ dưới kiếm của Tử
Vũ và tên của Nhã Trân. Nhìn thấy tấm thân thanh bạch của mình sắp bị cưỡng
đoạt thì đột nhiên có người tới cứu, nữ tử nọ không ngờ lại lăn ra ngất xỉu,
hiển nhiên là vì quá xúc động.

Thấy vậy, nhưng Tử Vũ cũng không tiến lại đỡ nàng lên, mắt chỉ liếc qua bộ y
phục màu lục đã rách tả tơi của nàng rồi quay mặt đi, nhường công việc chăm
sóc cho người thích hợp.

Chỉ là, khi hắn vừa bước được vài bước, đã nghe Lệ Sa Nhã Trân hô lên một
tiếng:


  • Không tốt !


Thi Vương - Chương #19