Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Thực sự thì bạch y nữ tử cũng không hề nghĩ đến chiến thắng.
Chính xác hơn, nàng không hề nghĩ đến bất cứ thứ gì…
Nhìn vào đôi mắt lúc nào cũng sâu thăm thẳm như đại dương ấy, Tử Vũ đột ngột
nhận ra điều đó.
Lão Thần tộc Thánh cấp Pháp sư nọ và Đồ Thiên thì lại không có thời gian để
suy nghĩ nhiều như thế…
Bạch y nữ tử sau một chiêu thất bại, vừa lùi lại đã lập tức tiến lên, hoàn
toàn không lí đến sát khí tỏa ra từ Đồ Thiên, càng không để ý đến chuyện nàng
đang phải đối đầu với một tổ hợp công-thủ hoàn hảo.
“Grừừừừ !!!”
Vừa lúc kiếm của nàng xuất ra, một thanh âm vừa cao vừa vang đột ngột cất lên,
khiến nàng lập tức ngừng lại. Cặp mắt xanh lần đầu tiên nhẽ nhíu lại, đoạn
nàng tức thì chuyển thân, không ngờ lại nhằm hướng Tử Vũ mà lao tới.
Đồ Thiên phản ứng cũng không chậm, một đao lăng lệ tức thì xuất ra, mang theo
đạo đạo sát khí quỉ dị cuồn cuộn đuổi theo nàng.
“Xuy !”
Bạch y nữ tử chỉ khẽ hất một kiếm, đã phá vỡ lớp khí tức ẩn tàng của Tử Vũ,
đoạn nhẹ nhàng lướt qua hắn. Khi hai thân thể giao nhau, không ngờ tay xinh
của nàng còn vung lên, khẽ vỗ vào vai hắn một cái, như thể muốn nói: “Ở đây
giao hết cho ngươi !” vậy.
Đồ Thiên và lão Thánh cấp Pháp sư nọ tức thì tưởng rằng Tử Vũ là đồng bọn của
bạch y nữ tử, liền tung ra một đạo ma pháp cùng một đao lăng lệ hướng tới hắn
mà chào đón.
Bạch y nữ tử lúc này cũng đã hoàn toàn tiêu thất vào màn đêm…
Nói thì chậm, diễn ra lại nhanh vô cùng, kể từ lúc âm thanh kì lạ kia vang
lên, cho đến khi bạch y nữ tử lướt qua mình Tử Vũ, thời gian cũng chỉ vừa đủ
để chớp mắt hai lần. Tử Vũ cố nhiên có thể cản nàng ta lại, nhưng hắn lại
không ra tay, thậm chí còn muốn cảm ơn nàng ta đã nhường cho hắn cơ hội tốt
đến như vậy.
Đối đầu với một Á Thần cấp Đao khách và Thánh cấp Pháp sư, Tử Vũ khẳng định có
thể kiểm chứng được, rốt cuộc hắn đang đứng ở vị trí nào trên những nấc thang
cường giả của Vô Tận giới.
Lỗ đen nơi Bách Hội huyệt vốn đang cuồn cuộn xoay chuyển đột ngột dừng lại,
tức thì từ bên trong khoảng không vô tận đó, năng lượng của tinh hà kinh mạch
bị hấp thụ lúc trước liền ào ạt tuôn ra, thôi động tinh hà kinh mạch chuyển
động nhanh hơn gấp vạn lần, đem sức mạnh đến cho từng đường gân thớ thịt trên
cơ thể Tử Vũ.
“Đang !”
Tử Vũ hữu thủ nhất huy, tức thì tạo ra một cái lỗ đen ngay trước mặt. Khi một
đao của Đồ Thiên vừa đến, hắn cũng kịp thời rút ra từ đó một thanh cự kiếm,
ngang nhiên đỡ lấy một đao này.
Một đao của Đồ Thiên quả nhiên không tệ, lại có thể đem thanh kiếm Tử Vũ mới
rút ra chấn nát thành từng mảnh nhỏ.
Lại nói Tử Vũ sau khi sáng tạo ra thứ công pháp đặc biệt, dựa vào tinh hà kinh
mạch để chuyển động và vận khởi công lực, hắn thậm chí còn chưa nghĩ ra tên
cho nó, chỉ tạm gọi thứ năng lượng có được từ đó là “hỗn độn năng lượng”. Điều
khiến người ta kinh hãi nhất, là thứ năng lượng này, vừa có thể trở thành ma
lực cho Ma pháp, lại vừa có thể trở thành công lực cho Võ học. Điều đó thoạt
nghe có thể phi lí, bất khả, nhưng từ thứ công pháp đặc dị của Tử Vũ mà giải
thích, lại trở nên thập phần hữu lí, dễ dàng. Nên biết, dù là ma lực hay công
lực, những người khác tại Vô Tận giới đều phải dựa vào hấp thụ thiên địa linh
khí hay ma pháp nguyên tố trong trời đất rồi chuyển hóa thành của mình. Hai
thứ đó, chung quy lại vẫn là xuất phát từ năng lượng của thiên địa, chẳng qua
do cách hấp thụ và cảm nhận khác nhau, mới tạo ra hai loại năng lượng khác
nhau. Ngược lại, Tử Vũ một mình bước đi trên một con đường, năng lượng của hắn
là thứ năng lượng sơ khai nhất, thuần chất nhất được tạo ra từ chính bên trong
nội thể, không những có thể sử dụng như công lực, còn có thể sử dụng như ma
lực của bất cứ ma pháp nguyên tố nào tồn tại trên Vô Tận giới.
Trở lại với cuộc chiến, chỉ thấy Tử Vũ vừa đỡ xong một đao của Đồ Thiên, ma
pháp phát xuất từ lão Thánh cấp Pháp sư cũng vừa đến nơi. Hào quang chói lóa
tức thì lóe lên, nuốt gọn Tử Vũ vào trong “Thánh Võng”, chính là chiêu thức
giam cầm đối phương mạnh mẽ nhất của Quang hệ Pháp sư.
Phái nói Đồ Thiên và lão Pháp sư nọ phối hợp cực kì ăn ý, người này vừa xuất
chiêu, người kia cũng theo đó tung ra ma pháp hỗ trợ. Hiện tại, khi “Thánh
Võng” vừa vây lấy Tử Vũ, Đồ Thiên cũng lập tức uốn người, dùng cả hai tay nắm
chặt chuôi thanh huyền đao của y, công lực toàn thân tỏa ra cuồn cuộn, khiến
cho không khí tức thời bị ngưng trọng đến cực điểm.
Tử Vũ phía bên trong “Thánh Võng” lại thập phần thoải mái, như thể thứ hào
quang thần thánh huyền hoặc này không hề có chút ảnh hưởng đến thân thể Cương
Thi của hắn vậy. Nói đến chuyện này, lại càng phải khâm phục bộ óc thiên tài
của Trình Tưởng. Chính vì lão nghĩ đến sự đề kháng yếu ớt của Cương thi trước
Quang hệ công kích ma pháp, nên mới tạo ra Tử Vũ từ Cương thi của Thần tộc,
chính là tộc loại có thiên phú nhất về loại ma pháp này, không thời cũng là
tộc có khả năng đề kháng và hấp thụ ma pháp loại này tốt nhất.
Công sức của Trình Tưởng bỏ ra, hiện giờ đã thu lại kết quả. Nếu đổi lại là
một Cương thi khác, cơ thể hiện tại chắc chắn đã bị hào quang thần thánh này
đốt cháy đến không sót một mảnh.
Lại nói Tử Vũ bị giam hãm trong “Thánh Võng” đang ngày càng thu hẹp theo lời
niệm chú của lão Pháp sư nọ, đồng thời Đồ Thiên phía đối diện cũng đang kích
phát nội lực toàn thân đến cực điểm, chừng như muốn trong một chiêu xẻ hắn ra
thành từng mảnh vụn vậy. Hai người bọn chúng cố nhiên không phải tầm thường,
chính là muốn đợi Tử Vũ dụng sức mạnh toàn thân đột phá “Thánh Võng”, mới tung
ra một chiêu tối hậu, nhằm đem hắn trực tiếp tống xuống địa phủ. Bất quá, phản
ứng của Tử Vũ lại hoàn toàn trái với dự liệu của đối phương, hắn không những
không muốn thoát ra, còn ung dung đứng trong “Thánh Võng” như thể chờ đợi. Lúc
này, khuôn mặt hắn lại đang ẩn sau một chiếc mũ trùm, càng khiến cho đối
phương cảm thấy thâm bất khả trắc.
Đồ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, công lực toàn thân bạo phát, thân
hình đột nhiên bốc cao, eo lưng cong lại, hai tay giơ thanh huyền đao lên quá
đầu, chuẩn bị dùng một chiêu đơn giản nhất, toàn lực chém xuống.
Lão Pháp sư nọ dường như đã cùng với Đồ Thiên phối hợp nhiều năm, tức thì hai
tay loạn chuyển, Quang hệ nguyên tố xung quanh càng lúc càng ba động mạnh mẽ,
cuối cùng huyễn hóa thành một đạo đồ án ngay trước mặt lão. Phía trên đạo đồ
án, mờ mờ ảo ảo hiện lên một chữ “Tru” bằng cổ ngữ, chính là “Thánh Quang Diệt
Ma”, ma pháp công kích mạnh mẽ nhất của Thánh cấp Quang hệ Pháp sư.
Trong không trung, Đồ Thiên đột ngột gầm lên, thanh huyền đao tức thì tỏa ra
một thứ lam quang quỷ dị, đồng thời khiến cho cả một góc Quyện Long thành sáng
bừng lên. Một chữ vừa dứt, đao của y cũng theo đó mà chém xuống, không ngờ đến
một chút gió cũng không hề phát ra, khiến cho người khác có cảm tưởng một đao
này của y như đã hút hết toàn bộ không khí trên trường đấu.
Tử Vũ tức thì hai mắt hàn quang bạo xạ, hỗn độn năng lượng bên trong cơ thể
chuyển vận đến cực tốc, ở giữa thứ hào quang thần thánh của “Thánh Võng”,
không ngờ lại tỏa ra đạo đạo hắc khí quỉ dị phi thường.
Ánh sáng của “Thánh Võng” vừa chạm vào thứ hắc khí đó, lập tức như gặp phải
khắc tinh, tức thì bị bào mòn rồi nhanh chóng tiêu thất, chỉ trong thoáng chốc
đã không còn thấy tăm hơi. Khi hắc khí vừa đạt đến cực thịnh, chính là lúc một
đao của Đồ Thiên tới nơi, vừa vặn đạo đồ án của lão Pháp sư nọ cũng đồng thời
được tung lên trời, tán phát ra đạo đạo quang mang, nhằm hướng Tử Vũ chiếu
xuống.
Chỉ nghe “Bụp ! Bụp !” những tiếng vang lên liên tiếp, một đao của Đồ Thiên
khi bổ xuống không ngờ lại không hề mang lại bất cứ một âm thanh chấn thiên
hay hậu quả kinh khiếp gì, hoàn toàn tiêu thất trong đám hắc khí của Tử Vũ.
Bất quá, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, chỉ có Tử Vũ vừa mới toàn lực đỡ lấy
một chiêu đó, mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Tử Vũ thiếu điều muốn thổ ra một ngụm máu tươi.
Hắn vừa rồi đã quá chủ quan, lại để cho một Đao khách vốn là chức nghiệp nổi
tiếng có lực công kích cường hoành nhất trong số các loại Võ giả, vận khởi
công lực đến cực điểm, thoải mái tung ra một chiêu mạnh nhất. Không những thế,
hắn còn cương cường trực tiếp đỡ lấy một chiêu đó, tức thì khiến cho tinh hà
kinh mạch trong cơ thể cũng bị một phen chấn động, máu huyết trong người đồng
thời sôi lên, xém chút thì đã thổ máu.
Bất quá, Tử Vũ lại không phải là người cảm thấy kinh hoàng nhất sau một chiêu
đó.
Chỉ thấy Đồ Thiên toàn thân chấn động, loạng choạng lui lại, huyết khí trong
cơ thể nhộn nhạo đến mức không thể kiểm soát. Vừa rồi, khi một đao của y tiếp
xúc với thứ hắc khí quái dị đó, không ngờ lại chỉ có thể phát huy một nửa uy
lực, đồng thời còn bị thứ hắc khí đó xâm nhập vào cơ thể, làm loạn một hồi,
khiến kinh mạch toàn thân chấn động. Còn may y nhanh trí, theo từng bước lùi
lại mà bức thứ hắc khí bá đạo đó ra khỏi cơ thể, nếu không chỉ e hậu quả không
chỉ có thế.
Tử Vũ vốn muốn thừa thế công kích, không ngờ lại bị đạo đạo thánh quang do đồ
án của lão Pháp sư nọ phát ra cản lại. Tuy đối với loại công kích này hắn
không bị ảnh hưởng cho lắm, nhưng sức sát thương của nó cũng không phải tầm
thường, chính là biến quang năng thành nhiệt năng, hoàn toàn có thể thiêu cháy
bất cứ thứ gì bị nó chạm phải.
Tử Vũ lúc này mới thầm kêu tuyệt.
Không phải tuyệt cho hắn, mà là tuyệt cho đối phương. Hai kẻ này khẳng định là
chiến hữu lâu năm, phối hợp hoàn hảo đến vô khuyết, kẻ công người thủ, lùi
tiến nhịp nhàng, không hề lộ ra phân nửa sơ hở. Vừa rồi, nếu lão Pháp sư đó
không kịp thời tung ra đạo quang mang đồ án kia, chỉ e kết cục của Đồ Thiên
sớm đã được định đoạt.
Đao khách đúng là lực công kích cường hoành, nhưng tốc độ lại hơi chậm, đồng
thời khả năng phòng thủ cũng tương đối yếu so với những loại chức nghiệp Võ
giả khác.
Tử Vũ đã vậy, đối phương cũng không hơn. Bọn chúng đích thực là chiến hữu lâu
năm, đối với sự hợp công của mình vô cùng tự tin, vốn đã đánh giá Tử Vũ rất
cao, mới tung ra một chiêu đó, không ngờ lại bị hắn hóa giải dễ dàng. Bọn
chúng vốn tưởng Tử Vũ dù đỡ được một kích của Đồ Thiên, cũng sẽ toàn thân chấn
động, đạo quang mang đồ án của lão Pháp sư sẽ nhân đó mà lấy mạng hắn, hiệu
quả không những không như mong đợi, Đồ Thiên còn xém bị hắn lấn tới đẩy vào
hiểm cảnh.
Bất quá, sự hppois hợp của chúng, cũng không chỉ dừng lại ở đó.
Lão Pháp sư trầm giọng hô nhỏ, tức thì thánh quang từ lão bao phủ lấy Đồ
Thiên, không những chữa trị vết thương cho y, còn gia trì lên y một loại
“Thánh Quang giáp” có tác dụng hấp thụ Quang hệ công kích.
Đồ Thiên tất nhiên cũng không đứng yên, thân thể tức thì di động, không dùng
chiến thuật “nhất kích tất sát” như ban đầu, mà lẳng lặng áp sát Tử Vũ, quyết
cùng hắn phân định cao thấp bằng chiêu thức.
Tử Vũ cố nhiên không hề e sợ, hắc khí lập tức tan ra, tạo thành vô vàn những
hố đen bao quanh người hắn. Từ trong một hỗ đen, hắn rút ra một thanh trường
kiếm, thân hình phiêu hốt xông tới đối phương.
“Keng!”
Một thanh âm chát chúa vang lên, huyền đao của Đồ Thiên dẫu sao cũng là thượng
phẩm binh khí, đã từng theo hắn vào sinh ra tử trên dưới ngàn trận, chỉ bằng
một chiêu đã chém nát thanh kiếm Tử Vũ vừa mới gọi lên. Bất quá, Tử Vũ lại
không để ý đến điều đó, thân hình xoay khẽ, lại rút từ một hố đen khác ra một
thanh kiếm khác, tiếp tục kiếm chiêu, chênh chếch đâm thẳng vào cổ họng đối
phương.
Đồ Thiên lại hoàn toàn không lí đến chiêu kiếm đó, một đao chém ngang, nhằm
thẳng vào eo lưng Tử Vũ, hệt như muốn cùng hắn một mạng đổi một mạng.
“Keng ! Bụp!”
Hai thanh âm vang lên liên tiếp, là tiếng thanh đao của Đồ Thiên chấn nát một
thanh kiếm khác vừa được Tử Vũ rút ra, đồng thời cũng là tiếng một tia sáng từ
trên cao chiếu tới thanh kiếm còn lại của hắn, đem thanh kiếm đó hóa thành bột
mịn, trực tiếp hóa giải nguy cơ cho Đồ Thiên.
Tia sáng đó tất nhiên là xuất phát từ đạo quang mang đồ án của lão Pháp sư nọ.
Chỉ thấy lúc này hai tay lão không ngừng vung loạn, miệng lầm rầm những câu cổ
ngữ tối nghĩa, đem một đạo đồ án huyễn hóa thành trăm ngàn cái không ngừng lơ
lửng trên khắp các phương vị trên bầu trời, chiếu sáng cả một vùng tăm tối.
Những đạo đồ án đó, thi thoảng lại phóng ra một đạo quang mang, khi thì hóa
giải nguy cơ cho Đồ Thiên, khi thì trực tiếp tấn công Tử Vũ, khiến hắn càng
lúc càng lâm vào thế bí.
Tử Vũ lúc này trong lòng ngấm ngầm kêu không hay, thầm nhận ra cơ hội chiến
thắng của mình là quá nhỏ. Ví như Đồ Thiên không công kích hết sức, lưu lại
một phần nhỏ sức mạnh để phòng thủ, hắn bảo đảm có thể dễ dàng khống chế đao
pháp sức mạnh thì có thừa nhưng linh hoạt lại không đủ này của y. Hoặc giả,
nếu lão Pháp sư nọ toàn lực công kích hắn, dùng toàn bộ những quang mang đồ án
trên không tấn công, hắn sẽ có thể vô thanh vô tức triệu ra một Cương thi sát
thủ, tiễn lão về trời. Đằng này, đối phương lại người công kẻ thủ vô cùng linh
hoạt, về mặt chiến thuật không mắc lấy nửa điểm sai lầm, sức mạnh thì khẳng
định cường hoành hơn hắn, thật khiến hắn có sức mà không dụng được.
Bất quá, Tử Vũ đã không còn là thằng nhóc chín tuổi chỉ biết cố sống cố chết
đánh cho đến khi đoạn khí như trước nữa.
Trầm giọng quát lên một tiếng, Tử Vũ vung tay, xung quanh hắn lại tiếp tục
xuất hiện vài chục hố đen, mỗi cái trong đó đều vô thanh vô tức nhô ra một cái
chuôi. Là chuôi kiếm, chuôi đao, hay thậm chí là chuôi thương, chỉ khi hắn đã
rút ra toàn bộ, đối phương mới có thể biết được.
Đồ Thiên tuy hiện tại vẫn điên cuồng tấn công, dựa vào đồng đội để không hề lo
lắng đến chuyện phòng thủ, nhưng cũng đã ngấm ngấm nóng lòng. Mẹ kiếp, cái
thằng lỏi này là loại quái vật gì chứ ? lại có thể liên tiếp triệu ra vài chục
lỗ đen tàng vật ? Thêm vào đó, từ khi bước chân ra giang hồ đến nay, y đã kinh
qua hơn ngàn trận chiến lớn nhỏ, cũng chưa từng gặp cái phương pháp công kích
vừa quái dị lại vừa khó chịu này…Đây một kiếm, kia một đao, chốc chốc lại một
thương, thật khiến y bực tức đến muốn điên.
Đồ Thiên đã vậy, lão Pháp sư bên ngoài còn nóng lòng hơn. Lão đã phải không
ngừng gia trì “Thánh quang giáp” cho đồng đội, lại phải thay hắn phòng thủ,
không những thế còn lãnh nhiệm vụ tập kích đối phương, ngoài ra lúc nào cũng
phải chú ý đến an toàn của bản thân…Nếu không phải lão là Thánh cấp Pháp sư
hàng thật giá thật, chỉ e sớm đã hao kiệt ma lực mà lăn ra bất tỉnh rồi.
Tình thế hiện tại, nếu như không sớm có biến chuyển, khẳng định cả ba sẽ cứ
thế mà đánh nhau tới khi trời sáng…
Có điều, Tử Vũ lại không rảnh như thế. Qua trận chiến này, hắn có thể khẳng
định bất cứ là ai trong hai kẻ kia, nếu lấy một chọi một, sẽ dễ dàng bị hắn
đánh bại. Từ đó, có thể thấy được, hắn ít nhất cũng đã bước chân vào lĩnh vực
Thánh cấp nếu so sánh với cấp bậc Cường giả trên Vô Tận giới. Thánh cấp ở cái
tuổi mười sáu như hắn, e rằng thế gian cũng không có đến người thứ hai.
Mục đích đã đạt được, Tử Vũ cũng không dám ham đấu, chỉ sợ đến khi mặt trời
lên, Quang hệ Pháp sư nọ đạt tới đỉnh cao sức mạnh, đến lúc đó muốn chạy cũng
không kịp.
Trong tâm đã định, Tử Vũ tức thì trầm giọng hô vang, bao nhiêu hố đen xung
quanh hắn tức thì phóng xuất toàn bộ vũ khí ẩn tàng trong đó, chia ra phóng
tới cả hai đối thủ. Hai lão tức thì cảm thấy không ổn, ma pháp cùng đao pháp
vội vàng thi triển đỡ gạt đòn tấn công này, đến khi nhìn lại thì bóng dáng Tử
Vũ cũng đã tiêu thất. Mẹ kiếp, hai lão tất nhiên là biết hắn muốn trốn, vốn đã
bố trí thiên la địa võng bằng quang mang đồ án xung quanh, không ngờ vẫn bị
hắn muốn đi là đi, nếu lộ chuyện này ra ngoài, khẳng định sẽ mất mặt đến phải
tự tử.
Cho đến khi đó, cả Đồ Thiên và lão Pháp sư nọ cũng chưa một lần nhin rõ chân
diện mục của đối phương