Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Đang mơ mơ màng màng trong vòng tay của Tử Vũ, Nhã Dạ đột nhiên lên tiếng,
cách xưng hô khác đi, tình cảm trong lòng của nàng cũng đã khác đi.
Tử Vũ hơi ngẩn người ra một chút, đoạn nhẹ nhàng xoay nàng lại, để cho hai
người cùng nhìn về một hướng, chính là vầng minh nguyệt đang huyền hoặc tỏa
sáng trên cao. Hắn lúc này trong lòng vừa vui mừng, lại vừa lo lắng. Vui mừng
vì cách xưng hô của Nhã Dạ, lo lắng vì chuyện mà nàng đang rào trước đón sau.
Đối với nam nhân của mình mà còn rào trước đón sau, nàng khẳng định trong lòng
đang vô cùng hỗn loạn.
Ám Lâm Chi Thành là thủ phủ của Ám Tinh Linh, phần lớn Ám Tinh Linh trên cả Vô
Tận giới đều từ đây mà xuất phát, tỏa ra bốn phương.
Tử Vũ liền nói, cảm giác mất mát trong lòng hắn lúc này đột nhiên sống dậy,
hệt như lúc Trình Tưởng ra đi. Thật không ngờ, khi Trình Tưởng đi rồi, hắn vẫn
còn có lần thứ hai phải đối diện với loại cảm giác khó chịu đến muốn chết này.
Nhã Dạ khẽ lắc đầu, cũng chỉ nói ba tiếng đơn giản:
Tử Vũ hiểu rõ trong lòng nàng còn có khúc mắc, mà nếu nàng không tự mình giải
quyết được, thì cả đời này nàng cũng không thể yên yên ổn ổn ở bên hắn. Hiểu
được như vậy, hắn cũng hiểu luôn rằng lần chia tay này là không thể níu kéo,
chỉ đành bất lực mà nhìn nàng ra đi.
Cảm nhận được sự bất an trong lòng Tử Vũ, Nhã Dạ khẽ rướn mình lên, đặt vào má
hắn một nụ hôn ôn nhu bất tận. Đến lúc rời ra, nàng nhẹ nhàng tách khỏi thân
thể Tử Vũ, đồng thời triệu ra một cỗ đồ án hình lục giác đều, nhanh chóng li
khai.
Tử Vũ thân thể tĩnh lập giữa thinh không, nhìn người con gái đầu tiên chạm
được vào tim hắn đang nhanh chóng rời xa hắn, hệt như muốn chạy trốn khỏi hắn,
khiến hắn không khỏi có cảm giác một đi không trở lại.
Một lời đã nói ra, cũng là quyết tâm của Tử Vũ. Phía xa xa, thân thể Nhã Dạ
khẽ run lên một cái, nhưng vẫn không quay lại, chỉ mỗi lúc một phi hành nhanh
hơn. Bóng dáng chim sa cá lặn của nàng cuối cùng cũng đi khuất tầm mắt của Tử
Vũ.
Tử Vũ thở dài một tiếng, cảm thấy mùi u hương thoang thoảng của nàng vẫn phảng
phất đâu đây, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tiếc nuối. Ngơ ngẩn trong
khoảng khắc, hắn lắc đầu một cái, đoạn từ từ hạ thân xuống đất, mang những cảm
giác vi diệu chôn chặt xuống đáy sâu của tâm hồn.
“Choang!”
Một thanh âm đặc trưng đột ngột vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng của Quyện Long
thành, lập tức khiến Tử Vũ liên tưởng đến thanh âm cuối cùng mà hắn nghe thấy
trong trận đầu của Hứa Lâm với nữ tử thần bí trưa hôm nay. Nếu là lúc bình
thường, hắn khẳng định sẽ không màng tới nó, nhưng vào thời điểm hiện tại, hắn
không ngờ lại bất tri bất giác nhằm hướng phát ra âm thanh đó lao tới như bay.
Hắn chính là muốn khiến cho mình bận rộn, để tạm thời quên đi bóng dáng của
Nhã Dạ.
“Phập ! Phập ! Phập !”
Tử Vũ xem ra đã đến quá muộn, bởi vì khi hắn xuất hiện trong cái ngõ vắng giữa
Quyện Long thành đó, thì trận chiến cũng đã ngã ngũ. Phiêu phiêu hốt hốt đứng
giữa một đám hắc y nhân, nữ tử thần bí nọ vẫn điềm nhiên như không, phong thái
ung dung tột bậc quyện với bộ trang phục trắng tinh càng khiến nàng giống như
một vì tiên nữ giữa chốn hồng trần.
Một tên trong đám hắc y nhân cuối cùng cũng thốt ra một câu không trọn vẹn,
đoạn phun ra một vòi tiên huyết, từ từ gục xuống. Khi hắn gục xuống, đồng bọn
của hắn cũng từ từ khụy xuống theo, mười phần chắc chín đã hồn du địa phủ.
Xem ra so với bọn này, Hứa Lâm còn may mắn hơn nhiều. Ít nhất, dù hắn có bị
nàng đâm thủng tâm tạng, nhưng vẫn còn được nàng chừa cho một chút sinh cơ.
Nữ tử thần bí nọ, đôi mắt xanh thẳm khẽ ngước lên trên cao, chính là vị trí
của Tử Vũ, đoạn xoay người khởi thân bước đi. Nàng, lúc nào cũng bình lặng,
lúc nào cũng ung dung, hệt như không gì trên chốn trần thế này có thể đánh
động tới nàng.
Giết người, đối với nàng xem ra cũng chỉ một cái nháy mắt mà thôi.
Tử Vũ ở trên cao, nhìn theo bóng dáng của nữ tử nọ, ngấm ngầm cảm thấy kì lạ.
Võ công của hắn thập phần đặc biệt, võ công của nữ tử này cũng tuyệt nhiên
không hề bình thường. Trưa nay, khi hắn chứng kiến trận chiến của nàng với Hứa
Lâm, đã phát hiện ra nàng một chút công lực cũng không sử dụng, còn tưởng nàng
chỉ đang muốn vui đùa một chút. Hiện tại, hắn phát hiện nàng cũng không hề sử
dụng công lực, nhưng đã vô thanh vô tức lấy đi sinh mạng của hơn mười gã hắc y
nhân, còn có thể là vui đùa nữa sao ?
Võ giả của Vô Tận giới, xem ra đã xuất hiện thêm một vị tuyệt thế Kiếm giả.
Còn đang trầm ngâm, Tử Vũ đột nhiên nhận ra những nguyên tố ma pháp xung quanh
đang không ngừng ba động, tốc độ lưu chuyển cực lớn, không ngờ còn phát ra
những tiếng “xuy xuy”.
Tốc độ lưu chuyển lớn như vậy, trước kia Tử Vũ cũng mới chỉ nhìn thấy một lần,
chính là khi chứng kiến Trình Tưởng triệu ra khô lâu của Cửu Thủ Cuồng Long,
Cương thi hùng mạnh nhất trong bộ sưu tập của lão.
Người đang khiến cho nguyên tố ma pháp ba động này, khẳng định sức mạnh không
dưới Trình Tưởng, là một Thánh cấp Ma pháp sư.
Tử Vũ lẩm bẩm, đoạn lập tức khởi thân, nhằm hướng ma pháp nguyên tố ba động
mạnh nhất lao tới. Hắn lúc này đã phát hiện ra nguyên tố đang bị ba động mạnh
nhất chính là Quang hệ nguyên tố, người triệu ra khẳng định là Thánh cấp Quang
hệ Ma pháp sư.
Trong đêm tối lại có thể thu hút được Quang hệ nguyên tố đến mức này, thực lực
tuyệt đối không hề dưới Trình Tưởng.
Thánh cấp không hẳn thực lực đều tương đồng, có người mạnh lại có kẻ yếu, ví
như Trình Tưởng, đã đạt đến đỉnh phong của Thánh cấp, chuẩn bị phi thăng đạp
nhập Tiên cảnh, chỉ là số lão không may, vừa mới độ qua thiên kiếp, không ngờ
lại bị đánh lén dẫn đến vong mạng.
Tử Vũ cuối cùng cũng đã đến nơi, chính là quảng trường phía Nam của Quyện Long
thành, phát hiện người sử dụng ma pháp cường hoành đó chính là một Thần tộc
Pháp sư, đang tán phát ra vô vàn những ánh hào quang chói mắt.
Thần tộc là một trong Ngũ Đại Gia Tộc của Vô Tận giới, đại đa số tộc nhân đều
thờ Quang Dương Thần, là một vị Tối cổ thượng thần trong truyền thuyết. Thần
tộc thường bị gọi lén sau lưng là điểu nhân, bởi vì họ sau lưng có cánh chim,
tùy theo cấp bậc mà số lượng cánh tăng lên, mạnh nhất thường là Trưởng tộc, có
chín cánh, Thần tộc tộc nhân phổ thông chỉ có hai cánh.
Trong Ngũ Đại Gia Tộc, gồm có: Long tộc, Phụng Hoàng tộc, Kì Lân tộc, Thần tộc
và Dạ tộc, chỉ có Thần tộc và Dạ tộc là có số lượng đông đảo nhất, lại là tử
địch với nhau từ mấy vạn năm nay. Trình Tưởng vốn suy nghĩ khác người, vốn
muốn hí lộng thế nhân, đã tạo ra Tử Vũ mang hai dòng máu Thần tộc và Dạ tộc,
tất nhiên bên trong vẫn còn nguyên nhân sâu xa, sẽ được đề cập đến sau.
Hiện tại Thần tộc Pháp sư trước mặt không ngờ lại là có tới tám cánh, là một
Thánh cấp Quang hệ Pháp sư. Lại nói Quang hệ Pháp sư trước Thánh cấp hoàn toàn
không có khả năng công kích, đến khi đạp nhập cảnh giới tối thượng này, sẽ có
thể sử dụng Thánh cấp ma pháp, lực công kích cũng tương đối cường hoành, tuy
không so được với các Thánh cấp ma pháp khác, nhưng vẫn không thể coi thường.
Chỉ thấy Thần tộc Pháp sư nọ hay tay dâng cao, miệng lầm rầm đọc ra một loạt
cổ ngữ, hào quang thần thánh quanh người ông ta không ngừng tán phát ra khắp
phía, tạo thành một chiếc lồng ánh sáng, chính là “Thánh Võng”, đem đối phương
nhốt vào bên trong. Lại nói “Thánh Võng” là Thánh cấp ma pháp, không chỉ có
thể bắt giữ đối phương, còn có thể dùng hào quang thần thánh của nó đốt cháy
đối phương, là một trong ba ma pháp mạnh nhất của Quang hệ ma pháp.
Thần tộc Pháp sư sau khi hoàn thành câu thân chú, liền trầm gọng nói:
Tử Vũ tức thì cảm thấy lạ lùng. Thần tộc tộc nhân xưa nay đều thờ phụng Quang
Dương Thần, đối với người ngoài thập phần tách biệt, lại càng không thể gia
nhập bang hội, làm sao ở đây lại xuất hiện một vị Thần tộc Thánh cấp Pháp sư
mở miệng chiêu dụ người khác gia nhập một thứ bang hội nào đó chứ ?
Bất quá, có thể khiến một vị Thánh cấp Pháp sư mở miệng chiêu dụ, người được
chiêu dụ hẳn nhiên phải có thực lực cường hoành.
Tử Vũ nheo mắt, nhìn xuyên qua đám hào quang rực rỡ của “Thánh Võng”, không
ngờ lại nhận ra thần bí nữ tử nọ đang đứng bên trong. Chỉ là, dù cho đang bị
trăm vạn những đạo hào quang nhốt lại, phong thái ung dung của nàng vẫn không
vì thế mà mất đi. Ngược lại, dưới thứ ánh sáng rực rỡ đó, thân hình tuyệt mĩ
cùng bộ trang phục trắng tinh của nàng lại càng được tôn lên, bỗng chốc hóa
thành một vị thiên sứ mĩ lệ muôn phần.
Nữ tử nọ không hề mở miệng phát thoại, đôi mắt màu đại dương vốn đang khép hờ,
đột nhiên mở ra, vẫn bình tĩnh lãnh đạm, tuyệt không hề có chút màu sắc lo
lắng hay giận dữ. Chứng kiến phong thái đó của nàng, Tử Vũ cũng không khỏi
thầm thấy khâm phục.
Thân hình nữ tử nọ đột nhiên nhòe đi.
Thần tộc Thánh cấp Pháp sư kia tức thì gầm lên, hai tay loạn chuyển, vạn đạo
hào quang tức thì di động, càng ngày càng thu hẹp khoảng cách, dù là một con
kiến cũng khó có thể chu lọt.
Chỉ thấy nữ tử nọ vẫn không hề ngưng lại, thân hình uyển chuyển như múa, bằng
một thứ bộ pháp thâm ảo huyền hoặc, nhẹ nhàng né tránh từng đợt, từng đợt hào
quang đang quét tới.
Mắt thấy nàng không ngừng áp sát, Thần tộc Thánh cấp Pháp sư kia tức thì cảm
thấy lo lắng. Dù lão là Thánh cấp Pháp sư, nếu bị người ta áp sát, chỉ sợ cũng
không khác một đứa trẻ lên ba là bao. Tâm thần máy động, hai mắt lão tức thì
tán phát hung quang, đôi tay chập lại, thu vào vô số hào quang thần thánh,
đoạn vận lực hất mạnh về phía trước, tung ra một thứ ánh sáng lăng lệ chiếu
thẳng đến nữ tử thần bí.
Nữ tử thần bí nọ vốn đang bị giam hãm bởi “Thánh Võng”, chừng như cảm nhận
thấy sự nguy hiểm, tức thì thân thể ngưng lại, trên tay đột ngột xuất hiện hai
thanh kiếm một tím một hồng, một dài một ngắn, liên tục vẫy ra đạo đạo tử hồng
quang mang. Những đạo quang mang đó vô cùng quỷ dị, tức thì chặt đứt những tia
thánh quang đang bao bọc lấy người nàng ta, tạo thành một thứ kết giới bằng
ánh sáng, trực tiếp đón nhận đòn tấn công của Thần tộc Thánh cấp Pháp sư.
Một chiêu, một chiêu, lại một chiêu, Thần tộc Thánh cấp Pháp sư nọ hai tay
không ngừng huy động, đạo đạo tia sáng cũng theo đó không ngừng phóng tới nữ
tử đó, không ngờ lại không hề phá được thế phòng thủ của nàng.
“Choang!”
Trông lúc lão đang kêu khổ không ngớt, một âm thanh vụn vỡ đột ngột cất lên.
Cùng lúc đó, “Thánh Võng” mà lão lao tâm khổ tứ tạo lên đột ngột biến mất vô
thanh vô tức, nữ tử thần bí nọ cũng bỗng nhiên biến mất, chỉ còn một mình lão
trơ trọi trên khoảng đất trống.
“Keng !!!”
Một thanh kiếm bất chợt hiện ra, nhằm vào cổ họng Thần tộc Thánh cấp Pháp sư
đâm tới. Còn may cho lão, từ trong thinh không, một thanh đại đao đột ngột
xuất hiện, đỡ lấy thanh kiếm đó, vừa may cứu cho lão một mạng.
Bạch y nữ tử một chiêu bất thành, tức thì lùi lại, nghiêng đầu nhìn kẻ vừa
xuất hiện, chính là một đại hán khôi vĩ, hai tay đang nắm chặt một thanh đao
màu đen, hướng về phía nàng phát ra một thứ sát khí nặng nề.
Lão Thần tộc Thánh cấp Pháp sư tức thì lùi lại, niệm liền mấy câu thần chú,
đem sức mạnh cùng tốc độ của kẻ tên là Đồ Thiên tăng lên vài bậc. Lão dẫu sao
cũng là Quang hệ Pháp sư, dù đã đạt đến Thánh cấp, về phương diện công kích
hoàn toàn vẫn không phải sở trường, lần này chẳng qua lão đột ngột phát hiện
ra đối tượng truy nã của bản bang, mới một mặt cầm chân đối phương, một mặt
thông báo cho người đến hỗ trợ.
Người tên Đồ Thiên chính thực là một Á thần cấp Đao khách, xét riêng về công
kích lực khẳng định đứng trên lão Pháp sư kia đến vài bậc. Một mình đối đầu
với hai kẻ một thủ một công này, xem ra bạch y nữ tử sẽ khó có thể nghĩ đến
chiến thắng