Gặp Gỡ. Người Con Gái


Người đăng: AlexMercer

Alex đi bộ trên con đường dài TP Hồ Chí Minh, con đường này được bao phủ bởi
những chiếc lá màu vàng mùa thu, bên đường là những gốc cây to lớn, hạ xuống
xe bóng mát cho con đường, ánh nắng vàng chiếu xuống, xuyên qua những chiếc lá
vàng, hạ xuống mặt đường, làm cho con đường càng thêm đẹp đẽ, lãng mạn. Ở phía
bên vỉa hè có những cặp vợ chồng già giúp đỡ nhau, chăm sóc cho nhau trên
những chiếc ghế đá trắng xóa.

Nhìn mọi thứ xung quanh trên con đường vàng này, tâm trạng của Alex bỗng cảm
thấy thật là yên bình, thật là thoải mái. Đây là con đường mà Alex thích nhất,
ngay từ lần đầu được gặp, được đi, được ngắm nhìn mọi thứ trên con đường dài
này thì Alex có cảm giác như mình được trở về mái nhà làng quê vậy, mái nhà
đầy ấp sự ấm áp của những con người vui vẻ, chăm chỉ, đặc biệt là sự ấm áp của
mẹ. Đã 5 năm rồi, Alex chưa thấy được bình yên và thoải mái như thế. Con đường
như xua tan mọi thứ mệt mỏi, đau khổ trong trái tim của cậu, nó làm cho cậu
như được sống lại, làm cho cậu cảm nhận được một hơi ấm nhẹ quanh đây. Nó
giống như có một sức sống gì đó khiến người đi đường được vui vẻ, hạnh phúc.

Mỗi khi đi đến trường, Alex đều băng qua đây, đi dạo một vòng xung quanh con
đường này. Nhưng đó là khi cậu vẫn còn học ở trường cũ, bây giờ cậu đã chuyển
qua một ngôi trường mới. Trường Lý Tự Trọng cách khá xa con đường này, nó nằm
ở 2 phía khác nhau, nên sẽ còn rất ít thời gian để cậu được đi trên con đường
này.

Alex đạp từng bước trên những chiếc lá vàng mùa thu, những làn gió nhẹ nhàng
thổi qua làm tóc cậu bay bồng bềnh. Alex giơ hai tay lên, hít một hơi thật sâu
không khí trong lành này, khóe miệng cậu nở nụ cười hưởng thụ.

"Làm vợ anh nhé......" Bỗng tiếng thoại vang lên đánh thức cậu. Alex nhíu mày,
lấy điện thoại ra, nhìn qua số điện thoại trên màn hình một chút, sau đó nhấn
trả lời "Có chuyện gì thế Trân?"

"Sao giờ ông chưa đến lớp, sắp vào lớp rồi đó, còn 5p nữa thôi, ông đến lẹ đi"
Bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của Bảo Trân

"Biết rồi, tui đến liền" Alex trả lời một tiếng, cũng không đợi Bảo Trân, tắt
điện thoại.

"Haizz" Alex thở một hơi, cất điện thoại vào trong túi, ngước mặt lên, ngắm
nhìn lại con đường này thêm một lần cuối.

"Bạn cũng thích con đường này sao?" Bỗng một âm thanh dịu dàng, dễ thương,
khiến người nghe cảm thấy như có một làn gió ấm áp thổi qua vang lên phía sau
Alex. Alex xoay người lại nhìn, thì đập vào mắt cậu là một bóng hình xinh đẹp
của một người con gái, cả người cô ấy chứa đầy sức sống thanh xuân của một
người thiếu nữ trẻ tuổi, cô nàng có mái tóc màu nâu vàng dài xỏa ngang vai,
từng lợn tóc bị những làn gió nhẹ nhàng thổi bay, khuôn mặt thiên sứ chứa đầy
sự trong sáng, ánh mắt như làn thu thủy, đeo trên sóng mũi một cái kính với
gọng kính màu vàng, trên tay đang ôm một quyển sách trước ngực. Ánh nắng chiếu
vào thân hình đẫy đà của người con gái càng toát lên vẻ đẹp lung linh. Cô nàng
cứ như cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.

"Cô là ai thế?" Mặc dù cô nàng rất đẹp, nhưng với tính cách của cậu từ lúc
sinh ra đến giờ, thì cũng chả ảnh hưởng gì đến cậu. Vẫn đối xử, nói chuyện như
một người bình thường, không thay đổi gì cả.

"Ừm....mình là ai thì cậu cũng không cần biết đâu vì nó cũng không có ý nghĩa
gì với cậu cả, mình chỉ muốn cậu trả lời câu hỏi của mình, cậu thích con đường
này sao?" Người con gái vuốt nhẹ những lợn tóc của mình ra sau tai, mỉm cười,
nhẹ nhàng hỏi

"Cái này không liên quan đến cô, tôi bận rồi, tạm biệt" Alex nhanh chóng trả
lời cho có lệ, cũng không đợi cô nàng trả lời mà đi ngang qua cô nàng, rời đi.

Người con gái cũng không nói gì, mà hơi cúi nhẹ đầu xuống, mái tóc che đi
khuôn mặt của cô nàng. Đợi đến lúc Alex bước ngang qua, thì cô nàng bỗng mở
miệng nói " Cậu thật sự không nhớ gì sao, lời hứa ấy"

Alex hơi dừng bước chân một chút, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục bước đi.
Người con gái đứng đằng sau cậu, răng cắn chặt môi, hai tay càng ôm chặt quyển
sách, mở miệng nói "Đồ vô tâm"

"Thình thịch" Bỗng một cảm giác nhói lên trong trái tim cậu khi nghe những lời
ấy. Mặc dù cách khá xa nhưng với giác quan còn thính hơn cả động vật của cậu
thì việc nghe rõ từ khoảng cách đó cũng không có vấn đề gì. Alex nâng tay lên
đặt trước ngực, bóp chặt lại.

"Tại sao lại có cảm giác nhói lòng như thế, cô ta là ai?" Alex hơi nhăn mặt
lại, có chút khó hiểu xoay lại nhìn bóng lưng của cô gái, nhưng cũng không nói
gì, xoay người bước đi.

Bóng lưng của cậu càng ngày càng xa, trên con đường chỉ còn lại bóng hình của
người con gái lẳng lặng đứng đấy, làn gió thổi nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô
nàng. Một lúc sau, một bóng đen bỗng như một ảo ảnh xuất hiện trước mặt của cô
nàng. Đây là khuôn mặt của một người trung niên nhưng mái tóc lại bạc đậm, ông
ta cao khoảng 1m9, cơ bắp nổi lên như muốn căng đứt bộ áo quản gia đuôi tôm
màu đen đang mặc trên người ông ta, đây là một bộ áo khá lỗi thời, nhưng ông
ta vẫn mặc, khuôn mặt của ông ta có một vết sẹo dài sọc xuống từ trên trán
xuống tới tận cằm, đây là một vết bỏng do lửa gây ra, khuôn mặt hình chữ điền
đầy vẻ khắc nghiệt, nghiêm túc giống như một con thú dữ vậy, mắt phải còn đeo
một cái mắt kính hình tròn với chiếc dây xích màu vàng nhỏ treo lên chiếc mắt
kính.

Người đàn ông khom người quỳ xuống trước người con gái, mở miệng nói "Cô chủ,
đã điều tra rồi, cậu ta đúng là cậu chủ của gia tộc Mercer, không thể sai
được"

"Vậy tại sao cậu ấy lại không nhận ra tôi chứ?" Người con gái lẩm bẩm một
tiếng. Người đàn ông liếc mắt lên nhìn cô nàng, ánh mắt đầy sắc bén, băng giá.
Người con gái cũng không để ý ánh mắt ấy của ông ta, vì đây là ánh mắt bình
thường hằng ngày của ông ta, luôn luôn băng giá như thế.

Người con gái đứng yên một lát, rồi sau đó xoay người rời đi " Đi thôi".

"Vâng" Người đàn ông hơi cúi đầu, sau đó đứng dậy đi đằng sau cô nàng.

---------------------------------------Đường phân
cách---------------------------------------------------

Alex chạy nhanh trên con đường đến trường, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút "
Sắp trễ rồi, phải bật hết hỏa lực mới được, chứ không trễ mất" Alex cũng không
muốn làm Bảo Trân giận dỗi, bởi vì mỗi khi cô nàng mà giận dỗi lên một chút,
thì bỏ mặc Alex luôn, không bao giờ nói chuyện với cậu ta. Năm ngoái, cũng vì
như vậy mà Bảo Trân từ đăng ký học chung trường Quốc Tế với Alex chuyển sang
đăng ký học trường Lý Tự Trọng, nếu không với sức học của cô nàng thì ai mà
theo kịp. Tính cô nàng đúng là khó ở thật.

"Ầm" Alex đạp chân mạnh xuống đất, mặt đường xuất hiện một vết nứt nhỏ bé khó
mà nhận ra. Cả người cậu ta hơi phồng lên một chút, bỗng thân hình cậu động.
Alex lao thẳng về phía trước, kình phong từ dưới chân cậu thổi bay mọi thứ
xung quanh, tạo thành một cơn lốc gió nhỏ, sau đó lan tỏa ra xung quanh rồi
biến mất.

Alex bật hết hỏa lưc, phóng nhanh về phía trước, tốc độ kinh khủng đến nỗi
đằng sau cậu xuất hiện những đợt tàn ảnh màu đen. Người đi đường xung quanh
chỉ thấy một loạt tàn ảnh màu đen xoẹt qua rồi biến mất trước mắt, khiến ai
cũng trợn mắt há mồm.

"Vù, vù" Tiếng gió thổi nhanh qua mặt cậu, như từng lưỡi dao sắc bén cắt qua.
Alex vừa chạy vừa xem đồng hồ. Một lúc sau, cậu xuất hiện trước cồng trường
thì thấy bác bảo vệ đang đóng cổng, Alex vội vàng hét lên " Đợi một chút"

Theo bản năng phản ứng, bác bảo vệ hơi dừng tay lại một chút. Alex nhân cơ hội
chạy thẳng vào, tạo thành những đợt tàn ảnh màu đen, đi xuyên qua khe cổng hơi
mở, một mạch lao thẳng tới phòng học.

"Bảo Trân"

"Dạ có"

"Văn Trọng"

"Có cô"

"Thùy Linh"

"Dạ có"

"Alex"

"......................."

Trong phòng học, cô Hoa đang điểm danh từng người một, điểm tới Alex thì không
thấy ai trả lời, cô Hoa ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút rồi nói "Alex chưa
tới à?"

Nghe vậy, Bảo Trân vội vàng giơ tay đứng lên nói "Dạ cô......dạ.....Alex nói
là đang tới ạ, cô đợi một chút"

Cô Hoa hơi nhíu mày một chút, sau đó giơ tay lên, mở tay áo dài ra nhìn đồng
hồ " Còn 2p nữa, nếu em đó chưa tới thì cô ghi sổ đầu bài"

Bảo Trân ngồi xuống, có chút khẩn trương nhìn ra ngoài cửa " Trời ơi, ông tới
mau đi, đừng để mới bữa thứ 2 mà đi trễ chứ"

Một phút sau, cô Hoa vừa xem đồng hồ vừa nói "Còn một phút nữa"

"Vâng, em tới rồi cô" Bỗng một âm thanh từ ngoài cửa vang lên. Học sinh cả lớp
xoay người nhìn ra ngoài, cô Hoa cũng thế. Alex thở hồng hộc, mồ hôi chảy từ
trên trán xuống, một tay cậu chống đầu gối, một tay cậu lau nhẹ mồ hôi. Cái
này là do cậu giả vờ thôi, phải giả vờ như chạy vội đến trường chứ, nếu như cả
người cậu không có cái gì xảy ra, thì bị bà cô ghi sổ đầu bài chắc luôn. Chứ
đối với người luyện võ đạt đến tình trạng sức mạnh như cậu thì ngày đi hơn
1000km là chuyện bình thường, nhưng đó chỉ là khả năng nếu cậu bật hết hỏa lực
và mang theo vài chục chai nước để bảo trì lượng nước trong cơ thể. Vì khi
chạy nhanh quá thì nước trong cơ thể thoát ra khá nhanh.

Cô Hoa nhìn Alex một thân mồ hồi đầy người, thầm nghĩ "Ít nhất thằng nhóc này
còn biết cố gắng đi học đúng giờ"

Cô Hoa mở miệng nói với Alex " Em vào đi, lần sau nhớ đi sớm một chút"

"Vâng" Alex trả lời một câu, rồi bước vào lớp, đi tới bàn cuối, ngồi xuống.
Định lấy sách vở ra chuẩn bị học bài, thì một chiếc khăn giấy mát lạnh đập vào
mặt mình. Alex cầm khăn giấy xuống nhìn Bảo Trân, nói "Cảm ơn"

"Không có gì, lau mồ hôi đi, lần này hên cho ông đấy" Bảo Trân quay mặt nhìn
Alex trả lời một tiếng.

"Ờ" Alex lâu mồ hôi trên mặt mình một chút. Sau đó lấy sạch vở từ trong cặp ra
để trên bàn. Dù sao thì Alex ngoại trừ đánh nhau ra thì mọi mặt đều đạt được
thành tích tốt trong học tập lẫn thể thao, những người thi vào trường Quốc Tế
đâu phải ai cũng ngu đâu, toàn giỏi không. Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ thật
ra mọi thành tích học tập của Alex đều do cô gia sư xinh đẹp ở nhà dạy không
đấy chứ, chứ ở trên lớp ngoại trừ nằm ngủ ra thì cũng chả biết làm gì, để sách
vở trên bàn cũng chỉ cho có lệ thôi.

Bảo Trân nhìn Alex ngả trên bàn, ngủ, hơi lắc nhẹ đầu một chút rồi cũng không
thèm để ý, tiếp tục nghe giảng.


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #8