Người đăng: AlexMercer
Sáng hôm sau, Alex mở mắt, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho cậu
cảm thấy chói mắt, đưa tay lên che lại mới giảm bớt được phần nào. Alex nhìn
xung quanh một chút, rồi ngồi dậy.
"Tch" Bỗng một cảm giác đau đớn từ bắp chân, bụng truyền thẳng đến dây thần
kinh não khiến cậu phải nhíu mày. Alex kéo ống quần lên thì thấy bắp chân sưng
đỏ lên.
"Mẹ nó, không ngờ ông già lại ra tay nặng đến vậy" Alex lầm bầm một tiếng rồi
chịu đựng cơn đau nhức đi xuống giường. Cậu đi tới ngăn tủ thuốc bên cạnh
giường, từ trong đó lấy ra một chai thuốc màu trắng vàng. Đây cũng không phải
thuốc gì quý hiếm, chỉ là thuốc giảm đau với khôi phục vết thương bình thường
thôi, chủ yếu thuốc này có tác dụng mạnh và nhanh hơn thôi.
Alex mở chai thuốc ra, đổ ra trên tay đủ một lòng bàn tay, sau đó thoa vào vết
thương của mình. Mặc dù có chút đau đớn nhưng cũng phải chịu khó thôi, muốn
hết sớm thì phải chịu đau. Một lát sau, Alex cất chai thuốc, sau đó mở cửa, đi
xuống phòng vệ sinh giành riêng cho cậu, đánh răng, rửa mặt rồi đi tới phòng
ăn.
Đến khoảng 6h thì có mấy cô giúp việc đi vào, trên tay là những đĩa món ăn
được úp vào trong một cái nồi bạc. Mở ra thì thấy toàn là sơn hào hải vị. Alex
nhìn những món này một chút, nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại sau đó quay
sang hỏi cô giúp việc bên cạnh " Bộ không có món nào mới hơn sao?"
Cô giúp việc hơi cúi đầu trả lời "Vâng, thưa cậu chủ, đây là những món ăn hợp
với chế độ ăn uống khoa học nhất, đầy đủ dinh dưỡng nhất, chúng tôi có nhiệm
vụ chăm sóc sức khỏe chu đáo cho cậu chủ, đây là món....." Cô ta vừa nói vừa
giới thiệu chế độ dinh dưỡng từng món ăn.
Alex nhìn cô giúp việc còn đang muốn giới thiệu món ăn, thì phất phất tay một
cái " Thôi thôi, dược rồi, được rồi, đừng nói nữa, nhức đầu quá đi, ngoài
những điều này cô thật sự không biết nói gì thêm à"
Cô giúp việc này tên là Aiko, là một người Nhật Bản được bố cậu tuyển tới đây
để làm bảo mẫu cho cậu. Không những thế, cô ta còn là gia sư của cậu, bởi vì
cô ta từng đậu đại học Harvard năm 16 tuổi, nhảy cóc đấy, còn từng được nhận 3
bằng thạc sĩ, tiên sĩ, giáo sư, nói chung là nhiều không thể nhớ hết được.
Không biết cô ta là con người hay là quái vật nữa. Và còn một điều nữa, tính
của Aiko rất lạ, la thì cũng không phải lạ cho lắm, chủ yếu là mỗi khi cậu đặt
câu hỏi gì nhưng chung một mục đích thì cô ta cứ trả lời y như cậu hỏi hồi
trước, không soát một chữ, nghe mà muốn thuộc lòng luôn, đây là điều phiền
phức nhất của cô ta. Nhưng mà có một điều, không công nhận thì không được,
Aiko quả nhiên là một người con gái đẹp, thuộc cấp bậc hoa hậu toàn quốc ấy
chứ, đặc biệt là đôi mắt của cô ta, lúc nào cũng sáng sủa, lung linh nhìn như
có những ngôi sao trong mắt cô ta vật, rất đẹp, rất quyến rũ, đôi môi căng
mọng nước, nhìn mà muốn cắn cho một phát. Vóc người đẫy đà, nóng bỏng, đường
cong chữ S hiện rõ trên bộ đồ hầu phục bó sát.
Đối với những người khác thì khi có một người đẹp như thế này làm bảo mẫu thì
ai cũng phải vui vẻ, sung sướng cả ngày rồi. Nhưng Alex thì khác, bản thân cậu
từ khi gặp được cô gái này thì cậu cảm thấy một điều thôi " Rất đáng ghét và
phiền phức". Không biết làm sao, từ khi sinh ra, ngoại trừ người bạn thời thơ
ấu của mình là Bảo Trân thì tất cả những người con gái mà cậu gặp thì cậu cũng
chỉ coi là người dưng qua đường, dù có đẹp hay không, ngay cả khi có người đẹp
đứng trước mặt cậu và bắt chuyện với cậu thì cậu có lúc nào cũng có 2 sự lựa
chọn. Một, là ở lại trả lời qua loa vài câu cho có lệ, hai là không quan tâm
hoặc bỏ đi luôn. Thế đấy, đến cả bản thân cậu cũng chả hiểu mình bị làm sao.
"Haizz" Alex thở dài một hơi nhìn trên bàn đầy đủ món ăn, sơn hào hải vị, cái
gì cũng có, nhưng mà thật sự cậu cảm thấy rất nhạt, những món ăn này dù có
ngon đến mấy thì ăn đi ăn lại cũng cảm thấy ngán. Bản thân cậu thì cậu thích
ăn những món ăn ngoài quán hơn, những món ăn bình dân, ăn chung với bạn bè,
mặc dù có thể là không sạch sẽ, không đảm bảo đủ dinh dưỡng, nhưng mà những
món ăn đó cậu cảm thấy rất ngon, rất vui khi được ăn chung với bạn bè.
Alex đứng dậy, rời khỏi bàn và rời đi cũng không nói một chút. Aiko nhìn trên
bàn những món ăn này một chút rồi kêu người mang đi. Alex vừa bước ra khỏi cửa
thì bỗng dưng dừng chân lại, ngửa đầu ra sau nói với Aijko " Aiko, cô mang
những món ăn này đưa cho những người vô gia cư ngoài phố giùm tôi, đừng có để
lãng phí món ăn" Nói xong, Alex tiếp tục đi ra ngoài.
Nghe được lời này của Alex, Aiko không nói gì mà phân phó người hầu mang đi
đưa cho những người vô gia cư.
Alex đi lên cầu thang tới tầng 3, băng theo dãy hành lang tới phòng của mình.
Cậu vào phòng, đi tới ngăn tủ định lấy quần áo đồng phục thay đồ thì bỗng dưng
vô tình nhìn sang bên cạnh bàn học của mình. Trên đó là một tờ giấy, bên cạnh
là một bộ quần áo mới tinh, đó là một bộ đồng phục. Áo trắng, quần xanh,
caravat màu đen trắng giao thoa cùng với một chiếc áo khoác bên ngoài. Alex
hơi nghiêng đầu đi tới bàn cầm lấy bộ quần áo, nhìn một chút rồi thò tay lấy
tờ giấy bên cạnh, giơ lên đoc. Trên đó có gì " Đây là bộ đồng phục trường Lý
Tự Trọng, ba mới cho người làm xong, con mặc vào rồi đi học đi". Đây là cách
xưng hô thứ 2 của John khi ông ta không tức giận với con mình.
"Hôm qua thì tẫn cho một trận ra trò, hôm nay lại muốn đồng phục mới cho con
mình, chả hiểu ông nghĩ gì" Alex tiện tay quang tờ giấy ra ngoài cửa sổ, rồi
cầm lấy bộ đồng phục trên tay, thay đồ. Dù sao cũng là đồ mới, ai mà lại không
thích mặc đồ mới đi học cơ chứ.
Thay đồ xong, Alex mở cửa, đi thẳng một mạch ra ngoài phòng khách, mở cửa
chính ra thì thấy Richard đang đứng bên ngoài, bên cạnh là một chiếc siêu xe
Ferrari LaFerrari Aperta. Richard thấy Alex đi ra, thì mở cửa xe, đưa tay mời
Alex vào trong.
"Không cần, tui thích đi xe của tôi hơn, ông lui đi" Alex cũng không đi vào
trong mà đi ngang qua chiếc xe, đi tới một nơi vắng vẻ dưới chiếc cây cổ thụ,
ở đó là chiếc X - Men của cậu. Alex leo lên xe rồi phóng đi. Richard đứng đằng
xa nhìn Alex rời đi, sau đó thì vào xe, lái chiếc xe đi vào trong.
"Làm vợ anh nhé, anh sẽ....." Đang đi trên đường, thì bỗng tiếng chuông điện
thoại vang lên, Alex lấy điện thoại thì thấy trên đó có dãy số lạ. Alex hơi
nâng mi lên, nhấn gọi, đưa vào tai, hỏi " Alo, ai thế?"
"Mày là Alex đúng không?" Một âm thanh bình thản từ bên kia vọng lại
"Mày là thằng nào?" Alex dừng xe, bình tĩnh hỏi
"Mày không cần biết tao là ai, mày chỉ cần biết là mày phải trả giá cho những
gì mày đã gây ra cho đệ tao" Âm thanh bên kia vọng lại
"Đệ mày?" Alex nghi hoặc hỏi
"Đúng, là đệ tao, cái thằng hồi hôm qua mày đánh nhập viện đấy"
"À, là cái thằng ngu đó hả?" Alex bỗng chốc nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Nhưng
cũng thật không ngờ là thằng này có cũng có hội.
"Ờ, đúng rồi đấy, mặc dù nó là thằng ngu nhưng nó vẫn là đàn em tao, mày đánh
nó tức là mày đang làm nhục tao"
"Ờ, thế mày gọi tao có chuyện gì?" Alex cậy cậy móng tay, hỏi
"Tao muốn mày đến khu nhà kho cũ, cách đây khoảng 1km từ trường đi thẳng tới"
"Hả, tại sao tao phải nghe lời mày, tao thích tao không tới được không?"
"Mày bắt buộc phải nghe lời tao, bởi vì tao đang giữ người bạn thân nhất của
mày, Nguyễn Bảo Trân"
Nghe đến đây, Alex bỗng im lặng một chút, lấy tay sờ sờ mũi, rồi bật cười nói
" Sau này, tao đề nghị mày, muốn lừa ai, thì tốt nhất là mày nên điều tra thêm
người mày muốn lừa, kể cả người mày muốn bắt cóc nữa, hiểu không?"
"Mày nói như vậy là ý gì?" Âm thanh bên kìa bỗng mang theo một chút nghi ngờ
"Mày không hiểu hả, mày có nghĩ một đám du côn du đảng có thể đánh thắng được
một đội cận vệ với trang bị đây đủ không hả?" Alex nhếch khóe miệng cười nói.
"Hả? Mày nói như vậy là sao?"
"Tao không có nghĩa vụ phải giải thích những điều này với mày" Nói xong, Alex
không đợi bên kia trả lời, cúp máy, lái xe đi tới trường học. Tại sao Alex khi
nghe tin Bảo Trân bị bắt cóc lại không quan tâm và nói tụi kia lừa cậu. Đơn
giản thôi, bởi vì gia đình của Bảo Trân là không hề bình thường, mặc dù xét về
mặt thế lực, năng lực thì không bằng gia tộc Mercer hay gia tộc Vongola những
cũng là một trong danh môn quý tộc với những người trong gia đình đều đạt cấp
bậc cao trong chính phủ. Còn về cấp bậc gì thì bản thân Alex không quan tâm,
chỉ thêm phí thời gian.
Alex đang đi giữa đường, thì bỗng cậu nhảy ra khỏi xe. Một quả cầu lửa khổng
lồ với đường kính khoảng 10m giáng thẳng xuống khu vực của cậu, sức nóng cực
kì khủng khiếp thiêu đốt mọi thứ xung quanh thành biển lửa.
"Ầm" Mặt đường bị sụp xuống và nứt ra, càng lan càng rộng, đến khoảng 20m mới
dừng lại, khói bay mịt mù. Alex từ lúc quả cầu giáng xuống thì nhanh chóng lộn
ngược về phía sau. Một lát sau, khi khói bay hết, Alex nhìn chằm chằm về phía
trước, từng bước từng đi tới. Xuất hiện trước mắt cậu là một hòa thượng cả
người đầy cơ bắp cao trên 2m, màu da cổ đồng còn hiện lên ánh lên ánh hồng rực
lửa, cởi trần nửa người, trên cổ đeo một chuỗi phật châu to lớn, ngang với nấm
đấm của một đứa trẻ 3 tuổi, mặc một chiếc quần võ sư màu trắng hay có trong
chùa, mang một đôi giày rách rưới, đầu đội một chiếc nón vành che kín cả khuôn
mặt. Người đàn ông bước từ dưới hố ra, mỗi bước chân của ông ta hằn trên đương
xi măng một đấu chân dày khoảng 5cm.
Hòa thượng quạt tay một cái thật mạnh, gió nổi bốn phía, thổi tắt cả biển lửa.
Ông ta đi từng bước tới Alex, từ trên cao nhìn xuống Alex một chút rồi xoay
người đi.
Ánh mắt của Alex nhìn theo từng bước chân của hòa thượng này từng bước từng
bước đi xa. Bỗng một lúc sau, Alex hét lớn lên " Hey, hòa thượng, ông là ai
vậy hả?"
Hòa thượng bước chân không dừng chút nào mà cứ tiếp tục rời đi. " Đúng là một
tên hòa thượng kỳ quái, có hòa thượng từ trên trời bay xuông sao" Alex xoa xoa
cằm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ. Cậu nhìn vết hố sâu khoảng 50cm một
chút, rồi lấy tin thoại gọi cho Richard. Một lát sau, Richard nghe máy. Alex
nói " Quản gia, ông chạy tới đường ngã tư trường Lý Tự Trọng dọn dẹp cái mớ
hỗn độn này giùm tui một cái"
"Vâng" Richard không hỏi chuyện gì, mà trả lời một tiếng. Alex cúp máy, cậu đi
tới cái hố này nhìn một chút rồi nói "Sức mạnh thật đáng kinh ngạc, một bước
chân của ông ta có thể làm mặt đất lún xuống 5cm, đúng là mạnh thật." Mạnh thì
mạnh, nhưng Alex vẫn cảm thấy sức mạnh của hòa thượng vẫn không bằng những
người trong gia tộc mình. Đó chính là trực giác của cậu, những lúc cậu đánh
tập với những người họ, thì luôn có cảm giác mình đang đánh nhau với một con
rồng vậy, không phải là rồng Trung Hoa hay rồng Việt Nam mà là loài rồng
Phương Tây hung dữ, độc ác, tham lam và đói khát. Lúc đối mặt với hòa thượng
này, thì ngoại trừ cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của ông ta ra thì chẳng
có cảm giác gì cả, ngay cả chút áp lực cũng không. Được sinh ra trong một gia
đình toàn quái vật, từ nhỏ đến lớn chung sống với họ đã hình thành nên cho cậu
một trái tim vô cảm trước những người mạnh hơn mình. Vô cảm đến đáng sợ, không
một chút áp lực, không một chút cảm giác nào gọi là nguy hiểm. Dù cho đối mặt
với những người trong gia tộc thì cậu cũng chỉ cảm thấy ngoại trừ mạnh hơn cậu
thì cũng chả có con mẹ gì.
Alex không nghĩ gì nhiều nữa mà đi bộ đến trường tại vì xe bị đập cho thành
cặn bã rồi, còn dùng được gì nữa đâu.
Một lúc sau, tại khu vực bị phá hoại, đám người Richard lái xe tới. Richard từ
trong xe bước ra, nhìn một chút cảnh vật xung quanh, hơi nâng mắt kính lên một
chút, rồi thì thầm " Dragon Kick, người của Dragon Temple ( Đền Rồng)?"
Richard mắt kính lướt qua một tia sáng rồi biến mất, sau đó ông ta phân phối
mọi người dọn dẹp lại chỗ này, rồi xoay người vào trong xe, khởi động xe, chạy
đi một phương hướng khác.