Chùa Linh Quang. Thầy Thích Thiện Tâm


Người đăng: AlexMercer

P/s : Nhà em ai cũng theo nhà Phật nên tất nhiên sẽ thiên về nhà Phật nhiều
hơn, mong là đừng có bác nào bị nhiễm cái tư tưởng trong mấy cái truyện của
Tung Của mà ghét Phật giáo nhé. Em hơi buồn đấy

Tại một vùng đất nằm tận cùng của thế giới. Một tia chớp và một luồng sáng
mạnh mẽ xoẹt qua với một tốc độ chóng mặt, đặc biệt là tia chớp bạc ở dưới,
những nơi nó đi qua đều bị cày nát thành những mảnh vụn, những con đường luôn
để lại những cái rãnh sâu và dài.

Hiện tại thì tia chớp bạc và luồng sáng đó đang lao đi trên những đại dượng
khổng lồ, đại dượng gần như bị chẻ làm làm hai ra vì tia chớp bạc đang lao
nhanh với tốc độ chóng mặt và không phải là chạy trên mặt nước mà là đạp mặt
đất dưới tận đáy đại dương để chạy nên mới tạo ra cái hiện tượng mặt đại dương
bị chẻ ra làm hai. Alex và Xuân Thanh đang lao đi với tốc độ là 20 Mach, hiện
tại Alex cũng trở lại với hình dạng Monster của mình. Quãng đường mà cậu và
Xuân Thanh chạy gần như là vài trăm vòng thế giới, có thể là 100 cũng có thể
là 200, đây là quãng đường cậu chạy được trong vòng 20 giây, cậu không biết
mình chạy được bao nhiêu km, cậu chỉ có thể lấy 1 vòng thế giới ra để tính
quãng đường đi được, và còn một điều nữa là Alex biết mình không còn ở Trái
Đất nữa mà là đang ở một vùng đất khác, bởi vì từ lúc nãy tới giờ khung cảnh
xung quanh cứ thay đổi liên tục, ban đầu là một rừng cậy với những cây cổ thụ
khổng lồ, cao lớn hơn những cái cây cổ thụ, lâu đời nhất của Trái Đất gần như
là gấp 10 lần, sau đó khung cảnh lại biến thành những dãy rừng phủ đầy băng
tuyết, những cái cây được làm từ băng và không hề có một chút màu xanh lá nào,
cứ giống như những cái đó ban đầu đã được hình thành từ băng vậy, trong suốt
và không một chút sức sống, tiếp đến nữa là những dãy núi lửa với những dòng
nham thạch bao trùm cả một vùng đất, những ngọn sấm sét cứ liên tục đập liên
hồi trên bầu trời đầy đen tối và u ám với những cột khói đen mịt mù của núi
lửa phun lên, cứ liên tục như thế, hết khung cảnh này đến khung cảnh khác, nói
khung cảnh không bằng nói cậu và Xuân Thanh đã đi xuyên qua những vùng đất
khác một cách vô thức mà cậu không hề biết được.

Việc cậu biết mình không còn ở Trái Đất là do với tốc độ 20 Mach hiện giờ của
cậu thì có thể chạy vào trăm vòng quanh thế giới rồi, nhưng ngoại trừ 1 vòng
vừa mới bắt đầu ra thì tất cả các vòng sau cậu đều bị dịch chuyển sang các
mảnh đất khác mà không biết lý do tại sao, cậu không hề thấy lại những thứ mà
cậu thấy được khi ở Trái Đất, nó thay đổi liên tục và không ngừng nghỉ, không
còn những khung cảnh như là Nữ Thần Tự Do hay là những đại dương mênh mông
kia, mà là những vùng đất mà cậu không hề được biết tới, dường như đang có một
sức mạnh siêu nhiên gì đó kéo cậu vào mảnh đất của họ.

Hiện tại nơi cậu đang chạy trên là một vùng đất chỉ toàn là nước biển màu xanh
lục của ngọc thạch, trong suốt và sáng lung linh đến nỗi có thể thấy được đáy
vực, điều kỳ lạ ở đây mình cảm thấy nước biển trong suốt trong khi nó lại mang
màu xanh lục của ngọc thạch, đúng là 1 nơi đẹp một cách lộng lẫy và chứa đầy
sắc tố huyền bí và kỳ diệu, bầu trời thì chứa đầy màu sắc của màn đêm với
những ngôi sao, những dải ngân hà, những hành tinh đang trôi nổi.

Đang ngắm cảnh khung cảnh đầy màu sắc kỳ lạ này thì Xuân Thanh lúc này bỗng
nhiên mở miệng nói "Sắp đến rồi, chỉ cần qua đại dương này thôi là tới rồi"

Nghe lời nói đó, bỗng nhiên thân hình của Alex thắn lại một cách nhanh chóng
và bất ngờ, chân cậu đạp và cày mạnh về phía trước khiến cho cả đại dương xanh
lục lúc này tạo thành một cơn sóng cao hơn 10m dội lên về phía trước. Phải cày
lên mặt đất liên tục như thế, dựa vào lực ma sát để dừng người lại, sau khoảng
2s thì rốt cuộc Alex cũng dừng người lại.

Alex ngẩng đầu lên nhìn phía trước, những bức tường đại dương hai bên do cậu
mà bị chẻ đôi nhanh chóng hợp lại thành một nhưng bị những cột sét xung quanh
cậu tạo thành một cái lồng nhanh chóng cản lại. Alex nhìn chằm chằm về phía
trước thì thấy phía trước là một cái vòng tròn và đằng sau cái vòng tròn đó là
một khung cảnh khác và khác hoàn toàn nơi này. Nhìn nó giống một cánh cửa
không gian, nó có hình dạng như một lốc xoáy nước ở phần khía cạnh bên ngoài,
phần giữa là một mảnh đất khác.

"Quả nhiên không sai, ở nơi cuối cùng của mảnh đất lúc nào cũng xuất hiện một
cái vòng tròn như thế" Cái vòng như thế này ban đầu thì không để ý, nhưng sang
đến vòng thứ 3 thì cậu nhanh chóng tính toán thắn lại người một cách đúng thời
điểm để nhìn xem vòng tròn đó là gì, nhưng mà cậu không hề biết tận cùng của
những mảnh đất là ở đâu nên thiếu một yếu tố để tính toán việc dừng lại, việc
vòng tròn xuất hiện gần như là sát mình chưa đến 1cm và bất ngờ, cũng là một
trong các yếu tố cậu không thể nào tính toán được dù cậu có siêu não, điều này
cũng dẫn tới việc cho dù mọi vật xung quanh đều chậm lại đối với cậu vì tốc độ
quá nhanh thì cậu cũng không thể nào thắn kịp lúc.

Nhưng mà khi nghe Xuân Thanh nói sắp tới thì cậu nhanh chóng dừng lại kịp lúc
để xem cái vòng này. Alex đi tới gần cái vòng tròn không gian này và đánh giá
nó "Rốt cuộc làm thế nào mà có thể tạo được mối liên hệ giữa các mảnh đất khác
nhau thế nhỉ, những mảnh đất luôn nằm ở các vị trí, các thế giới khác nhau nên
việc liên kết nọ lại là không thể nào, thế mà vẫn có người làm được"

Đang lúc Alex tập trung suy nghĩ về cái vấn đề này thì Xuân Thanh nhanh chóng
phóng tới trước người cậu từ đằng sau cái vòng tròn đó và lôi cậu vào "Vào đi,
đứng đây nhìn cái gì thế, có nhìn cũng vậy à, không hiểu gì đâu, khi nào cậu
đủ sức mạnh thì cũng sẽ làm được thôi"

Alex bị kéo vào trong vòng tròn, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt cậu
khiến cho cậu phải nhắm mắt lại, một lúc sau, khi đã làm quen được với ánh
sáng nơi này, Alex mở mắt ra, thì đập vào mắt là cả một cái hồ xanh biếc rộng
lớn, xung quanh là những mỏm đất nhô ra với những cây hoa anh đào trên đó,
những cánh hoa từ từ trôi theo ngọn gió, ở đằng xa còn có một cái cầu bắt
ngang qua giữa 2 mỏm đá, ở phía trước còn có những ngọn núi nhấp nhô, cả khung
cảnh chứa đầy vẻ đẹp của thiên nhiên. (ảnh
Lúc này Xuân Thanh bên cạnh lôi cậu đi về một phía, vừa đi vừa nói "Đây là một
vùng không gian khác hoàn toàn Trái Đất, và đây là nơi mà trụ trì của Chùa
Linh Quang cũng như là thầy của tớ sống, đây được gọi là vùng đất của Phật,
giờ cậu hãy đi theo tớ, đến gặp thầy của tớ" Nói xong, Xuân Thanh nhảy lên
những mỏm đá và hướng về phía trước mà chạy tới, Alex cũng đi nhảy lên những
mỏm đá đi sau lưng Xuân Thanh.

Khoảng một lúc sau, 2 người đứng trước một ngọn núi, trên ngọn núi là khắc một
bức tượng Đức Phật khổng lồ với hơn 500 vị La Hán xung quanh. Xuân Thanh cũng
không dừng lại mà đi tới gần bức tượng Đức Phật và đi xuyên qua cả ngọn núi,
Alex hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dừng lại mà đi theo bước chân Xuân Thanh
đi xuyên qua bức tượng.

Khung cảnh đằng sau bức tượng khác hoàn toàn với bên ngoài, đây là một cái hồ
thiên nhiên rộng lớn với những bông sen hồng trôi nổi, những đốm sáng màu vàng
từ cánh hoa sen xuất hiện và bay lên cao, hương thơm nức mũi hòa trộn với mùi
hương của nhan đèn, Alex nhìn ở giữa hồ thì thấy có một ngôi chùa nhìn có chút
nhỏ đang trôi nổi trên mặt hồ, không sai, là trôi nổi. Xuân Thanh không đợi
Alex đặt câu hỏi liền đạp lên mặt nước mà đi tới, từng bước đi của cậu ta rất
nhẹ nhàng luôn để lại những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ, cậu ta đi thẳng tới ngôi
chùa. Alex cũng bước lên mặt hồ xem thử thì cậu phát hiện dường như mặt hồ
đang nâng bước chân của cậu lên vậy, cũng không phải là có cái gì dưới nước
đang nâng cậu. Alex bước lên mặt hồ đi từng bước đến gần ngôi chùa.

Hồ này rất rộng lớn, rộng gần như là 1000km2, nên phải mất một khoảng thời
gian khá lâu khi đi bộ để đến chùa. Một lúc sau, rốt cuộc cậu cũng đứng trước
cổng chùa. Alex bước vào bên trong thì thấy Xuân Thanh đang chắp tay hình búp
sen cúi đầu trước một bóng lưng đang gõ mõ trước bức tượng của Đức Phật A Di
Đà. Sau khi vái chào xong, Xuân Thanh quay lại nhìn Alex, rồi phẩy phẩy tay
kêu cậu tới gần.

Alex tới gần, lúc này bóng lưng cũng quay lại nhìn cậu, đây là một thầy tu với
bộ cà sa đầy rách rưới, nhìn đầy vẻ lôi thôi, trên người toàn là vết dơ, vết
bẩn, trên đầu đầy tóc chứ không phải là tróc lóc như mấy nhà sư khác, lại để
tóc dài nữa, đội một cái mũ cà sa có chữ Phật ở giữa lên, trên cằm ông ta có
những sợi râu ngắn lưa thưa chỉa ra, ông ta khoảng từ 40-50 tuổi, khuôn mặt
thì đầy vẻ bình thường. Nói chung từ dưới lên trên không có một chút gì gọi là
hình dáng của một bậc cao tăng cả, nhìn ông ta giống như Tế Công vậy. Nhưng
cái điều mà khiến Alex để ý hơn chính là ánh mắt của ông ta, chứa đầy triết lí
vũ trụ và sự giác ngộ của nhà Phật, đầy từ bi nhưng không hiện ra bên ngoài,
ngoài ra còn chứa đựng sự bình dị, gần gũi, ánh mắt từ bi vô lượng: Từ nhãn
thị chúng sanh.

Ông ta đứng dậy, hai tay xỏ vào trong tay áo cà sa, con mắt có chút ngái ngủ
nhìn Alex từ trên xuống dưới một hồi sau đó nói "Cậu là Alex hả, có vẻ hình
dạng của cậu khác xa hình quá nhỉ, ta không nhận ra luôn đấy" Nói xong, ông ta
còn lấy bên mình cái hồ lô to đùng, mở nắp ra và nốc một hơi thật lâu, mùi
rượu tỏ ra khắp nơi. Nhưng mùi rượu này không phải khiến cho người ta say mà
càng ngửi càng tỉnh, càng ngửi tâm càng sáng như gương.

"Ông tất nhiên là thấy khác rồi, đây là hình dạng thật sự của tôi, mà hình như
ông là thầy Thích Thiện Tâm đúng không?" Lúc này Alex bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Nghe vậy, sư thầy Thích Thiện Tâm hơi ngạc nhiên nhìn cậu, nói "Ồ, không ngờ
lại có người biết ta đấy, bộ cậu từng thấy ta rồi hả?"

"Quả nhiên là thầy ấy" Alex nghĩ thầm trong đó, thấy hình dạng của sư thầy thì
cậu đã nhận ra ngay đây là sư thầy Thích Thiện Tâm mà hồi nhỏ cậu hay bị mẹ
cậu đưa tới chùa này gặp thầy, hình dáng của thầy ai mà quên cho nổi, phải nói
là in sâu trong ký ức luôn đấy, hèn gì mà nghe đến cái chùa Linh Quang là cậu
nghe thấy quen quen. Với lại lúc nào đi tới chùa này thì cậu cũng buồn ngủ một
cách kỳ lạ, lúc mở mắt ra thì mình đã tới rồi, lúc về cũng thế, nên thành ra
mặc dù biết thầy nhưng lại không hề quen thuộc cảnh vật nơi đây. Nhưng mà điều
này cũng làm cậu nghĩ đến một điều, có vẻ mẹ ruột của cậu cũng không phải là
người bình thường như cậu thường nghĩ, lúc này cậu cũng nghĩ đến việc bố cậu
vốn đã không phải người bình thường thì làm sao mà mẹ cậu là người bình thường
được. Điều này cũng dẫn tới việc cái chết của mẹ cậu không phải là do tai nạn
đơn giản nhất, lúc trở lại bình thường thì cậu nhất định phải về điều tra rõ
mới được.

"Dạ, thưa thầy, lúc trước con cũng đã từng gặp thầy rồi, mà chắc là thầy không
nhớ, mẹ con là Nguyễn Tinh Tuyết" Alex chắp tay hình búp sen nói với sư thầy,
hiện tại cậu cũng thay đổi xưng hô đối với thầy, dù sao đây cũng là người mà
mẹ cậu hay dẫn cậu đi gặp, vậy thì chắc chắn thầy phải có cái gì đó khiến mẹ
cậu phải thường xuyên đến để hỏi về đạo Phật, điều này cũng đủ để cậu thay đổi
xưng hô với thầy. Với lại từ nhỏ cậu đã quy y tam bảo, cũng được coi là một đệ
tử tục gia của nhà Phật, chỉ là sau này khi mẹ cậu mất cậu cũng không theo đi
chùa lạy Phật nữa.

"Ồ, Nguyễn Tinh Tuyết, Nguyễn Tinh Tuyết, thì ra là nữ thí chủ đó, không ngờ
con của nữ thí chủ giờ đây đã lớn như thế này rồi, ha ha ha ha" Nói xong sư
thầy Thích Thiện Tâm cười to lên. Cũng không đợi Alex nói, thầy Thích Thiện
Tâm bắt chặt lấy 2 tay cậu nói "Nếu đã là con của nữ thí chủ, thì ta cũng phải
thực hiện lời hứa năm xưa với mẹ con, sẽ dạy con để con trở nên mạnh hơn, có
đủ thực lực để chiến đấu với các vị thần sau này, ừm, không sai, nhưng mà
trước tiên là phải biến con trở lại bình thường cái đã, chứ cái hình dạng này
của con là không được rồi"

Thầy Thích Thiện Tâm bỏ tay ra, ngón tay cái và ngon trỏ đưa lên xoa xoa cằm,
nhìn cậu từ trên xuống dưới một lướt, nghĩ trong đầu "Phải làm cách nào để có
thể vừa biến đứa trẻ này trở lại thành hình người như cũ mà vừa giữ được sức
mạnh của nó đấy....Phải làm như thế nào nhỉ" Vừa nghỉ, sư thầy vừa đi xung
quanh một lượt. Alex cũng không biết thầy đang làm gì, đang định tới hỏi thì
bị Xuân Thanh bên cạnh kéo cậu lại, giơ ngón tay đưa lên miệng ra hiệu cậu im
lặng. Hết cách cậu cũng chỉ có thể ngồi xuống dưới đất im lặng cho thầy nghĩ.


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #32