Người đăng: AlexMercer
Đêm 12 giờ của 1 ngày sau kể từ khi Alex gặp Xuân Thanh. Alex ngồi trên ghế
salong, mười ngón tay đan xen vào nhau, chân phải gác lên chân trái, ánh mắt
đầy suy từ và đăm chiêu nhìn ra cửa sổ phòng khách, ánh sáng đêm trăng rọi vào
khuôn mặt đầy băng giá và tĩnh lặng của Alex. Cậu đã ngồi như vậy kể từ khi
cậu gặp Xuân Thanh cho tới giờ, không di chuyển dù chỉ một bước. Đến cả Tuyết
Trinh lúc nào cũng xuống phòng, cố gắng bắt chuyện với cậu, đưa món ăn cho
cậu, làm mọi cách để cậu có thể nói chuyện và làm việc nhưng cậu luôn không để
ý đến cô ấy, thế là khiến cho tấm lòng tốt của cô nàng bị từ chối một cách
thẳng thừng và vô tình nhất, cô nàng tức giận và về phòng, ở suốt trong đó từ
sáng đến giờ.
Đừng nhìn Alex ngồi như vậy mà tưởng cậu ta không làm gì, trong đầu của cậu ta
bây giờ đang hình thành một lâu đài tư duy, Alex đi khắp lâu đài tìm kiếm các
quyển sách y học, sinh học, cấu trúc ADN, gen đột biến, tất cả những gì liên
quan đến cơ thể con người cậu đều nhìn qua một lượt, hơn vài trăm ngàn quyển
sách bị cậu đọc lượt qua một lần. Cậu muốn tìm một cách gì đó để có thể điều
trị thân thể của mình, cậu không bao giờ đặt cược tính mạng cho người khác,
đặc biệt với một người mà cậu chưa hề quen cũng như chưa hề được biết tới. Cậu
luôn cho rằng, mọi việc phải tự mình làm thì mới chắc chắn 100% được, cậu
không bao giờ giao một việc gì đó liên quan đến cuộc sống sau này cũng như cả
cuộc đời của cậu cho người khác. Đó là lý do cậu luôn tìm mọi cách để có thể
biến mình trở lại thành một con người biến thành, nhưng tất cả đều vô vọng,
cậu đã đọc hết tất cả quyển sách mà cậu đã từng đọc ở thế giới Prototype một
lượt, nên nhớ thế giới đó có thể nghiên cứu ra Blacklight virus thì tất nhiên
có một thành tựu nhất định về việc đột biến gen, mặc dù là như vậy nhưng vẫn
là vô vọng, không có một cách nào cả, dường như trường hợp của cậu là một
ngoại lệ, một trường hợp chưa bao giờ xảy ra trước đây, nó đã vượt quá trình
độ sinh học cũng như kiến thức hiện giờ của nhân loại có thể đạt được.
Ngày mai là hạn chót rồi, cậu thật sự là không biết có nên đánh cược vào Chùa
Linh Quang hay không, nếu là nơi khác thì có thể cậu sẽ tự nguyện mình trở
thành hình dạng như vậy mãi mãi còn hơn là đánh cược vào nơi đó, nhưng Chùa
Linh Quang thì khác, cậu cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, dường như cậu đã
từng gặp và nghe thấy ở đâu đó nhưng cậu không thể nào nhớ được dù chỉ là một
chút ký ức, Alex đã tìm trên Google, Deepweb, tất cả mọi thứ có trên Internet,
nhưng không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến ngôi chùa này.
Alex lấy tay xoa xoa mặt một chút, lúc này khuôn mặt cậu có chút mệt mỏi,
không phải là về mặt thể xác mà là về mặt tinh thần, suốt 1 rưỡi cậu đã liên
tục hình thành lâu đài tư duy, đi tìm sâu vào ký ức, đọc hơn trăm ngàn quyển
sách, với bộ óc siêu não của cậu cũng không thể chịu nổi sự quá tải này.
"Bịch bịch bịch" Lúc này một loạt bước chân vang lên. Alex nhìn sang bên cạnh
thì thấy Tuyết Trinh mặc một bộ đồ ngủ Pijama phi bóng màu đỏ với chiếc quần
cụt ngắn lộ gần hết bắp đùi trắng nõn, căng đầy của cô nàng.
Alex nhìn Tuyết Trinh có chút nghi ngờ nói "Sao giờ này cô còn chưa ngủ mà
xuống đây thế, đã 12 giờ rồi đấy, ngủ sớm để mai đi học đi"
Tuyết Trinh ngồi xuống ngay bên cạnh Alex, hơi cách cậu ra khoảng 100cm, cô
nàng nói "Không cần anh quan tâm, điều anh cần quan tâm ngay bây giờ chính là
sức khỏe của anh đó, anh đã ngồi như thế từ 1 ngày trước rồi đã thế còn thức
khuya nữa chứ, tôi thấy cửa phòng anh mở mà không có ai trong đó nên xuống đây
xem thử, tôi cứ nghĩ anh đã nghỉ ngơi rồi chứ ai ngờ vẫn còn ngồi đây, anh nên
vào ngủ một giấc đi, nếu không thì sẽ bị ngất xỉu vì quá mệt mỏi đó, có khi
còn mắc bệnh đấy, tôi thì tôi không có thời gian quan tâm anh đâu"
Alex hơi ngạc nhiên nhìn Tuyết Trinh, nhưng sau đó thì cậu nở một nụ cười mỉm
trên môi, mi mắt hơi hạ xuống, ánh mắt có chút hơi ấm hiện lên, cậu nhìn cô
nàng nói "Cô đang lo cho tôi đó hả?"
Nghe vậy thì Tuyết Trinh hơi sững người một chút nhưng sau đó thì má hơi đỏ
lên, đầu hơi cúi xuống, đôi tay đặt trên đùi, hai tay nắm chặt mép áo, có chút
vội vàng, lắp bắp phủ nhận nói "Ai...ai...quan tâm anh, chỉ là...chỉ là.....".
Nhìn cái dáng vẻ vụng về, bối rối tràn đầy dễ thương của cô nàng, nụ cười trên
môi của Alex càng thêm vui vẻ và ấm áp. Cậu giơ tay sờ nhẹ đầu của cô nàng nói
"Biết rồi, biết rồi, cô không cần giải thích, tôi biết cả mà"
Đang lúc Tuyết Trinh không biết giải thích thế nào thì cảm thấy đầu mình bị
một bàn tay rộng lớn và ấm áp đặt lại và xoa nhẹ, người của Tuyết Trinh hơi
cứng lại, khuôn mặt tràn đầy ngẩn ngơ nhưng sau đó thì lại càng đỏ thêm, khi
nghe thấy Alex nói nhưng câu kia, thì cô nàng mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Alex nói "Thế là có chuyện gì mà anh như thế suốt 1
ngày thế" cô nàng cũng mặc kệ cho Alex sờ đầu mình, không biết vì sao cô có
cảm giác quen thuộc, ấm áp pha một chút vui vẻ, hạnh phúc khi bị Alex sờ đầu.
Alex rút tay lại, không trả lời mà bỗng nhiên đặt câu hỏi có chút không đầu
không đuôi nói "Này, nếu như cô có 1 cơ hội để trở lại thành bình thường như
lúc ban đầu khi có một biến cố xảy ra với cô và thay đổi hoàn toàn cuộc đời
của cô mà cô không biết làm cách nào để trở lại bình thường, nhưng cô không
dám đặt cược cả cuộc đời của mình vào cơ hội đó, vậy thì cô sẽ chọn cái gì,
lựa chọn cơ hội đó, hay là tiếp tục cuộc sống đã bị thay đổi hoàn toàn của cô"
Khi thấy Alex rút tay ra, Tuyết Trinh bỗng có một cảm giác hơi hụt hẫng trong
lòng mà cô không hiểu tại sao lại như thế, lúc này nghe thấy Alex đặt câu hỏi
không đầu không đuôi như thế, mặc dù cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng
cô vẫn ngay lập tức trả lời của cậu "Nếu tôi bị như thế mà tôi có 1 cơ hội trở
lại bình thường thì tất nhiên sẽ nắm chặt lấy cơ hội đó dù cho tôi không muốn
đặt cược cuộc sống của mình vào cơ hội đó, đời người thì mấy ai có được những
cơ hội như thế chứ, vì vậy hãy biết trân trọng cơ hội mà mình đang có, đừng có
vì 1 chút suy nghĩ như thế trong lòng mà bỏ lỡ nó, hãy biết nắm lấy chính cơ
hội của mình, nhưng mà nếu như anh cảm thấy cuộc sống bây giờ vẫn tốt và anh
vẫn có thể vượt qua nó thì anh vẫn có thể bỏ lỡ nó nếu anh muốn, đây chỉ là
suy nghĩ của tôi thôi, còn với anh thì sao thì là do anh quyết định, nói chung
anh đừng có suy nghĩ nhiều, cứ nghe theo con tim mình mách bảo, biết đâu cơ
hội đó thật sự thành công thì sao, dù cho có thất bại thì anh vẫn trở về như
lúc bị thay đổi thôi, làm thì có cơ may thành công, không làm thì vẫn tiếp tục
cuộc sống đó, vậy thôi, thôi, tôi cũng buồn ngủ rồi, có gì thì để mai nói" Nói
xong hết những gì suy nghĩ trong đầu, Tuyết Trinh ngáp dài một cái, rồi bước
lên tầng trên, vào phòng rồi nằm ra ngủ.
Alex nghe vậy cũng không ngăn cản, hiện giờ cậu đang suy nghĩ về những gì mà
Tuyết Trinh vừa nói.
Sáng sớm hôm sau, khi Tuyết Trinh từ trên gác xuống thì không thấy Alex đâu cả
chỉ có một tờ giấy trên bàn, Tuyết Trinh lại gần cầm lấy tờ giấy lên thì thấy
trên đó có ghi "Cảm ơn". Tuyết Trinh lấy tay hơi dụi dụi đôi mắt còn đang ngái
ngủ của mình, sau đó quăng tờ giấy đi, cô không biết Alex cảm ơn mình vì
chuyện gì, cô cũng không thèm biết.
Tại căn phòng âm nhạc cũ sau trường, Alex đang đứng trước mặt Xuân Thanh, còn
Xuân Thanh thì đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng
tỏa nắng nhìn cậu, Xuân Thanh nói "Thế là cậu quyết định rồi à, sao, thế cậu
muốn đi hay ở lại"
Alex không trả lời ngay mà nói với Xuân Thanh " Cậu có chắc là sẽ biến tôi trở
về bình thường không?"
Xuân Thanh đứng dậy, đi ngang qua Alex, ngửa đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ
một chút rồi hơi nghiêng ngửa đầu ra sau nói "Cái này thì tớ cũng không dám
chắc, tất cả đều phụ thuộc vào cậu thôi, thành công hay thất bại là do bản
thân cậu cả"
Alex hơi cau mày lại, xoay người nhìn Xuân Thanh hỏi "Ý cậu là sao, tại sao
lại phụ thuộc vào tôi"
Xuân Thanh không trả lời của cậu mà nói "Muốn biết thì đi theo tôi" Nói xong,
Xuân Thanh chạy ra khỏi phòng âm nhạc rồi phóng lên những tòa nhà lao đi như
một cơn gió thổi.
Alex bước một bước, cả người cậu biến thành một tia chớp bạc lao ra khỏi phòng
âm nhạc và lao đi theo hướng của Xuân Thanh với tốc độ ngang với Xuân Thanh.
Xuân Thanh đang bay nhảy trên tòa nhà thì thấy một tia chớp bạc đang lao đi
bên phía dưới cậu. Câu hơi ngạc nhiên nói "Ồ, không ngờ cậu ta lại có tốc độ
nhanh như vậy, nhưng điều này lại càng thêm thú vị, để xem tớ với cậu ai có
tốc độ nhanh hơn" Nói xong, Xuân Thanh đạp mạnh lên nóc nhà gây ra một trận
gió lớn hình tròn cuốn bay tất cả. Cả người bay lên thật cao trên không trung,
sau đó thì hơi co người lại rồi đạp thật mạnh vào không khí.
"Ầm" Tiếng bạo tạc không khí vang lên, nơi cậu đạp vào xuất hiện một vòng tròn
trong suốt lan ra xung quanh, vòng tròn giống như một cơn gió mạnh vậy, thổi
bay mọi thứ gần nó. Cả người cậu ta bị bao bọc lại bởi một cái lồng trong suốt
bên cậu, Xuân Thanh biến thành một luồng sáng màu vàng và lao thẳng về phía
trước với một tốc độ không tưởng, đạt tới 5 Mach.
Alex ở phía dưới thì tốc độ đáng kinh ngạc của cậu ta, nhưng điều này không
khiến Alex ngạc nhiên dù chỉ một chút, với tốc độ 20 Mach mà cậu có được khi
biến thành hình dạng Monster thì tốc độ 5 Mach đơn giản là quá chậm đối với
cậu. Nhưng với trong thân hình con người hiện giờ của cậu thì cũng chỉ phát
huy được 5 Mach mà thôi. Alex đạp mạnh lên mặt đất
"Ầm" Mặt đất bị nứt toạc và vỡ ra, tạo thành một cái hố sâu 50cm, rộng 1m với
đầy vết nứt nẻ lan rộng ra mặt đường. Tia chớp bạc xung quanh Alex càng thêm
sáng và tàn bạo, từ một tia chớp biến thành những cột sét rộng lớn liên tục
lấp lóe, chớp choán, chạy xoẹt qua người Alex và lan tỏa ra xung quanh liên
tục. Tốc độ của cậu bị nâng lên 5 Mach, phá tan bức tường của không khí và
gió, cậu đi xuyên qua cả vật chất ở trước mặt cậu và đuổi theo Xuân Thanh.
Đứng từ trên cao nhìn xuống thì sẽ thấy một luồng ánh sáng rộng lớn màu vàng
cùng với một tia chớp với những cột sét màu bạc liên tục lấp lóe, chớp choáng
xung quanh đang lao đi với tốc độ không thể tin tưởng nổi, nó phá tan cả bầu
trời và mọi vật cả, nó chạy về một hướng và biến mất tại đó.