Người đăng: AlexMercer
"Rengggggg" Tiếng chuông trường vang lên.
Alex mở bừng mắt ra, ngồi dậy vươn vai một cái thật dài "Haizz, lâu lắm rồi
mới ngủ sướng thế nào"
Alex hơi bẻ cổ mình một cái cho đỡ cứng xương, xong rồi đứng dậy đi ra ngoài,
nhưng lúc này một giọng nói ngọt ngào, dễ thương đến chết người bên cạnh cậu
vang lên "Tên cậu?"
"Hửm?" Alex hơi ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh thì thấy Bảo Trân đang nhìn chằm
chằm mình, cậu hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên mà cô ấy chủ động mở miệng
hỏi tên của người khác, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ như thế cả, lúc
nào cũng là một cái bộ mặt lạnh như băng, chưa bao giờ nói chuyện hay chủ động
tiếp xúc, làm quen với ai, khiến cho người khác nghĩ rằng cô ấy là người khó
có thể tiếp cận được, đặc biệt là nam sinh, nhìn sự băng giá trên gương mặt
tĩnh lặng như giếng mùa thu của cô ấy thì đã nhanh chóng dừng bước và không
dám lại gần rồi, cô ấy chưa bao giờ để cảm xúc của mình thể hiện ra ngoài cả,
ngoại trừ người mà cô ấy quen hoặc chơi thân như Alex chẳng hạn
Đang lúc Alex hơi ngẩn người vì suy nghĩ thì Bảo Trân ngồi bên cạnh, đôi chân
mày hơi nhíu lại với nhau bởi vì từ khi cô đặt câu hỏi tới giờ thì cậu ta cứ
đứng ngẩn người nhìn chằm chằm mình mà không hề trả lời, Bảo Trân mở miệng với
giọng điệu hơi khó chịu "Bộ cậu không biết nhìn chằm chằm người khác mà không
nói gì là bất lịch sự lắm sao, với lại nãy giờ cậu chưa trả lời câu hỏi của
tôi"
Lúc này Alex mới tỉnh người lại, nghe Bảo Trân nói vậy, cậu mới nhanh chóng
trả lời "Xin lỗi cậu, lúc nãy tôi có suy nghĩ vài chuyện nên hơi mất tập
trung, tôi tên là Akashi Yamamoto, rất vui được làm quen với cậu "Nói xong,
Alex giơ tay ra muốn bắt tay làm quen.
Nhưng đáp lại Alex chỉ là sự lạnh nhạt và không để ý tới cậu của cô nàng, sau
khi biết tên của cậu ta thì cô nàng tiếp tục cúi đầu làm bài. Alex cũng không
khó chịu hay tức giận bởi vì cậu biết tính cô nàng vốn thế nên cũng không nói
gì, cậu đi ra ngoài xuống căn tin của trường để mua nước.
Khi thấy Alex rời đi, Bảo Trân mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Alex, cô nàng
thì thầm nói "Akashi Yamamoto, người Nhật sao, nhưng mà Tiếng Việt lại nói
chuẩn và rành rọt như thế thì chắc có bố hoặc mẹ là người Việt, cũng có thể là
từng sống ở Việt Nam một thời gian dài mới có thể nói chuẩn như vậy, dù sao
vốn từ vựng Tiếng Việt rất nhiều và khó học đối với những người nước ngoài"
Nguyên nhân Bảo Trân không hề biết tên cũng như bố mẹ của Alex là bởi vì khi
Alex bước vào phòng học thì cô nàng chỉ cặm cụi làm bà mà không hề nghe gì về
sự giới thiệu của Alex, đến khi Alex bước vào bàn mình ngồi thì mới để ý tới
cậu ta, nếu không với cái cá tính của cô ấy thì cũng lười để ý tới cậu. Cô
nàng lầm bầm một chút rồi cúi đầu làm bài tiếp.
Dưới căn tin của trường, Alex đứng nhìn cả cái căn phòng rộng thênh thang này
một lượt rồi nói nhỏ "Mẹ nó, đến cả căn tin mà cũng rộng như vậy, thiết bị
hiện đại đầy đủ cả, đúng là trường Quốc Tế có khác". Alex hơi gật đầu đánh giá
căn phòng này một chút rồi cũng không để ý, nếu so về tòa lâu đài rộng thênh
thang của cậu thì trường này vẫn còn hơi kém. Alex bước nhanh tới chỗ bán đồ
ăn và nói "Cô ơi, lấy con một chai nước ngọt, nước gì cũng được"
Cô bán hàng nghe vậy hơi mỉm cười gật đầu lấy một chai nước ngọt từ trong ngăn
tủ lạnh ra đưa cho Alex "10000 hết con"
"Vâng" Alex từ trong túi quần lấy ra một cái bóp rồi từ trong đó lấy 1 tờ mười
ngàn chuẩn bị đưa cho cô bán hàng thì bỗng câu hơi dừng lại, suy nghĩ môt chút
rồi lấy thêm 1 tờ mười ngàn nữa đưa cho cô bán hàng, nói "Cô lấy con thêm một
chai nữa, lấy chai Twister cam ấy"
"Ờ ờ" Cô bán hàng nhận lấy tiền của Alex rồi lấy thêm một chai nước ngọt nữa
đưa cho cậu. Alex nhận lấy 2 chai rồi cảm ơn một tiếng "Cảm ơn cô". Nói xong
cậu đi lên lại phòng học. Alex mua thêm một chai nước ngọt là để đưa cho Bảo
Trân, muốn trở thành bạn của cô ấy thì trước hết phải làm quen với cô ấy cái
đã, điều này có vẻ hơi khó khăn với tính cô ấy, nhưng phải cố hết sức thôi chứ
biết làm sao bây giờ. Khóe miệng Alex hơi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Đang lúc tâm trạng hơi vui vẻ bước vào lớp học để đưa chai nước cho Bảo Trân
thì nụ cười trên môi của cậu nhanh tắt đi bởi vì lúc này cô nàng lại đang trò
chuyện vui vẻ với một thằng khác, cái thằng con trai mà sáng này Alex đã thấy,
hắn ta ngồi bên cạnh cô ấy, đã thế còn dựa sát vào người cô ấy nữa chứ. Đôi
mắt của Alex bỗng nhiên biến thành một ánh mắt vô hồn, ánh mắt tràn đầy sát
khí, không một sự sống nào trong đôi mắt ấy, tất cả mọi người qua ánh nhìn của
cậu ngoại trừ Bảo Trân ra thì đều trở thành xác chết, đặc biệt là cái thằng
con trai kia, đôi mắt như một lưỡi hái tử thần kề vào cổ của thằng đó vậy.
Xung quanh người cậu không hề có một chút sát khí nào tỏa ra, chỉ có đôi mắt
của cậu thôi.
Trên bàn học của Bảo Trân, Duy Nam đang trò chuyện vui vẻ với cô nàng mà cậu
mới làm quen vài tháng trước thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh xương sống, một cảm
giác như bị lưỡi hái của tử thần kề vào cổ vây, chỉ cần cậu nhúc nhích một cái
thì đảm bảo đầu cậu sẽ bị chặt ra làm đôi. Những giọt mồ hôi lạnh từ trên trán
cậu chảy xuống, phần lưng thì nhanh chóng ướt đẫm thành một mảng lớn. Duy Nam
cứng người lại không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cậu nhanh chóng âm thầm
nhìn xung quanh lớp học một lượt thì thấy một chàng trai với chiếc áo thun
trắng, quần Jean, còn khoác thêm môt chiếc áo khoác màu xám rộng thùng thình,
trên sóng mũi thì đeo một chiếc mắt kính với gọng kính màu đen, khuôn mặt đẹp
trai đầy sức hút nam tính, không như cái lũ ngôi sao nổi tiếng ngoài kia với
khuôn mặt soái ca ngôn tình hay là mỹ nam tử, khuôn mặt chỉ được coi là đẹp
trai khiến người khác để ý thôi, không thuộc dạng nhìn qua là yêu.
Nhưng điều mà Duy Nam để ý không phải là nó, mà là đôi mắt vô hồn đầy sát khí
kia, nó như là từng lưỡi dao găm rướm đầy máu đâm xuyên qua cơ thể cậu vậy.
Duy Nam không dám nhìn Alex, mà chỉ cúi đầu xuống nhìn trộm cậu ấy. Đúng lúc
này Bảo Trân bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói "Anh bị làm sao, không khỏe hả,
sao mặt anh đầu mồ hôi vậy?"
Duy Nam nghe vậy thì nhanh chóng lau mồ hôi trên trán, miệng có chút bối rối,
lúng túng còn pha một chút sợ hãi, lắm bắp nói "Không....không... có gì...chỉ
là ....hơi...hơi mệt thôi, đúng..đúng là hơi mệt, thôi anh về lớp trước đây
....TẠM BIỆT EM" Hét lớn một câu cuối, Duy Nam vội vàng chạy rời khỏi lớp học,
lúc đi ngang qua Alex, tim của Duy Nam như muốn ngừng đập vậy, cậu muốn ngay
lập tức rời khỏi đây, nếu ở đây lâu thêm một chút nữa thì có khi cậu bị chết
vì đứng tim mất.
Alex cũng mặc kệ cho Duy Nam đi qua, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc
cho đến khi bóng lưng của Duy Nam biến mất. Lúc này khuôn mặt Alex mới trở lại
bình thường, cậu đi tới gần Bảo Trân, đập mạnh chai nước xuống bàn
"Ầm"
Bảo Trân nhíu mày lại nhìn Alex nói "Cậu đang làm cái gì thế, có biết đó là
điều rất bất lịch sự không hả?"
Alex không trả lời Bảo Trân ngay, mà từ từ ngồi xuống, sau đó thì lao tới, nắm
chặt lấy hai cánh tay của Bảo Trân, giọng điệu có chút mất bình tĩnh nói "Tên
đó là ai vậy hả, bà nói đi, hắn có quan hệ gì với bà hả, bà nói đi"
"Đau..." Bị Alex bất ngờ vồ tới mà không kịp phản ứng, cả người Bảo Trân đập
mạnh vào tường, sau đó thì cánh tay bị bóp chặt lại khiến cho cô nàng hơi đau
nhức, khuôn mặt có chút nhăn lại vì đau đớn, đôi mắt cô nàng nhắm chặt lại, cô
nàng hơi rên một tiếng.
Nghe được tiếng rên của Bảo Trân, Alex giật mình tỉnh lại, cậu nhanh chóng bỏ
tay lại, vội vàng xin lỗi "Xin lỗi...xin lỗi..thành thật xin lỗi, bà có sao
không, tui thành thật xin lỗi" Đôi tay của Alex vụng về vung vẩy khắp nơi,
muốn nắm cánh tay của Bảo Trân để xem thử nhưng sợ làm đau cô ấy, không dám
nắm, chỉ biết bối rồi vung vẩy quanh người Bảo Trân, thật sự không biết phải
làm gì.
Lúc này Bảo Trân mở mắt ra với vẻ đầy tức giận nhìn Alex, răng hơi cắn nhẹ vào
môi, cô gạt tay Alex ra nói to lên " Rốt cuộc là cậu đang làm gì hả, đồ khốn
nạn" Nói xong, Bảo Trân đứng phắt dậy rời đi, nhưng trước khi đi ra khỏi lớp,
cô nàng bỗng mở miệng nói "Còn một điều nữa, tôi không có nghĩ vụ phải trả lời
câu hỏi của cậu, sau này xin cậu đừng làm thế với tôi nữa" Nói xong, Bảo Trân
rời đi, chỉ để lại Alex ngồi yên nhìn chằm chằm bóng lưng của Bảo Trân với
khuôn mặt hơi cứng lại đầy vẻ sững sờ.
Sau đó, Alex nhanh chóng tỉnh lại, cậu lại tay đập thật mạnh vào mặt mình nói
"Trời ơi, sao mày ngu dữ vậy, hiện tại cô ấy có là gì của mày đâu mà mày nói
câu đó, trời ơi là trời"
Thế là suốt một buổi học Alex chỉ biết tựa đầu vào phần cuối lòng bàn tay và
tự lẩm bẩm một mình, Bảo Trân cũng không hề quay trở lại trong suốt buổi học
kế tiếp.
Khoảng vài tiếng sau, khi tiếng chuông trường vang lên, Alex đang chuẩn bị
xách cặp đi về thì lúc này Bảo Trân bỗng nhiên phóng vào lớp. Thấy vậy, Alex
vội vàng giơ tay chào hỏi "Chào...chào...cậu"
Nhưng đáp lại sự chào hỏi của Alex là khuôn mặt đầy vẻ băng giá pha một chút
tức giận của cô nàng, Bảo Trân không để ý tới Alex mà chạy tới lấy cặp sách
rồi đi về.
"Haizz" Alex thở dài một hơi, cả người như mất sức sống vậy, cả người đi cái
tướng còng người xuống đi ra khỏi lớp, khuôn mặt có chút ỉu xìu.
Đúng lúc này một giọng nói tràn đầy sức sống từ bên trên vang lên "Wey, người
anh em"
Alex ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên khoảng trạc tuổi cậu đang đứng
trên cái cột bên của cổng trường, từ trên nhìn xuống cậu, cả khuôn mặt của cậu
ta tràn đầy sức sống, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng đó, như muốn xua tan đi cái
lạnh giá và đen tối trong lòng ngườ vậy, khuôn mặt hơi baby, mặc một chiếc áo
thun đen cùng với quần Jean đen, mang một đôi dép lào. Alex hơi nhíu mày nói "
Mày là ai?"
Cậu ta từ trên nhảy xuống, lao nhanh về phía cậu nhe răng cười rực rỡ nói
"Trời, đừng có xa cách như thế mà, tớ xin giới thiệu tớ tên là Xuân Thanh,
Xuân trong mùa xuân, Thanh trong thanh tươi, cậu là Alex đúng không?"
"Ờ, có chuyện gì không?" Alex đút tay vào túi quần, ánh mắt có chút nhạt nhạt
và không hứng thú nhìn cậu ta, nhìn có chút lười để ý.
Xuân Thanh cũng không để ý điều đó, mà nói "Cái luồng sát khí kinh khủng đó là
do cậu tỏa ra đúng không" Lúc này, đầu của Xuân Thanh hơi cúi xuống, con người
liếc nhìn lên Alex, chân mày chỉa xéo xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
đầy bí ẩn.
Nghe vậy, Alex hơi bất ngờ nhìn cậu ta, nên biết Alex có thể không chế sát khí
của mình phải nói là gần như hoàn mỹ, cậu có thể tỏa ra sát khí mà không có
bất kỳ người nào có thể cảm nhận được, không những thế, khi cậu tỏa sát khí
thì chỉ có đôi mắt hiện lên sát khí, cả người cậu không hề có một chút sát khí
nào, đôi mắt chứa đầy sát khí chỉ tập trung vào cái thằng kia nhưng không hề
tỏa ra từ đôi mắt. Phải nói đúng hơn là người ngoài kể cả sát thủ nhìn vào cậu
thì chỉ cảm thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào người khác mà không hề có một
chút sát khí nào, chỉ có người bị cậu nhìn chằm chằm thì mới có thể cảm nhân
được môt chút sát khí khi nhìn vào đôi mắt cậu, nếu không thì người bị cậu
nhìn chằm chằm cũng chỉ cảm thấy lạnh người và tính mạng bị đe dọa thôi. Thế
mà cái tên bí ẩn kỳ lạ này lại có thể cảm nhận được mặc dù cậu không hề để cho
sát khí lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút.
Alex nhìn Xuân Thanh một lát rồi nói "Ờ, vậy thì sao, có chuyện gì không, hay
là cậu muốn giết tôi?" Alex cũng không ngại thừa nhận, nếu cái tên này đã có
thể tìm đến cậu và nói ra câu đó thì cậu ta chắc chắn biết cậu chính là người
đã tỏa ra luồng sát khí ấy, hỏi câu thêm chỉ để làm nền mà thôi, còn một điều
nữa, cậu ta có thể cảm nhận sát khí thì điều này chứng tỏ Xuân Thanh không
phải là người có sức mạnh tầm thường. Khi Alex nhìn chằm chằm vào Duy Nam, thì
theo bản năng cậu đã điều tra xung quanh và không hề có bất kỳ người nào có
sát khí trên người cả, một là người đó không có sát khí, hai là bị che dấu.
Suy ra, khi đó chỉ có mình cậu tỏa sát khí, nên Alex biết tên này chắc chắn
biết rõ cậu là người tỏa ra sát khí, nên dù có biện hộ hay gạt bỏ thì cũng vậy
mà thôi.
"Không có gì, có người nhờ thầy của tớ đến chữa bệnh cho cậu thôi mà và tớ đến
đây là để đưa cậu tới chỗ thầy của tớ" Lúc này, khuôn mặt Xuân Thanh lại trở
về như cũ, nhe răng cười rực rõ, nụ cười đầy ánh nắng.
"Bệnh gì?" Alex nhíu mày nói.
"Bệnh tâm thần và điên loạn nhân cách chứ sao?" Xuân Thanh cười rực rỡ trả lời
Alex nhìn chằm chằm cái tên này từ dưới lên trên một lát rồi nói "Đồ điên".
Nói xong Alex bỏ đi, cậu không hề biết rằng mình đúng là mắc bệnh thật, mắc
bệnh trong sự thầm lặng mà cậu không hề biết đến, một căn bệnh khó chữa.
"Thầy của tớ có thể giúp cậu trở lại hình dạng con người" Đúng lúc này thì
Xuân Thanh bỗng mở miệng nói. Nghe vậy, bước chân của Alex dừng lại. Một lúc
sau, cậu quay lại nhìn Xuân Thanh nói "Làm sao các người biết được điều đó?"
"Điều nào thì cậu không cần quan tâm, chỉ cần biết đi theo tớ đến gặp thầy thì
thầy sẽ giúp cậu" Xuân Thanh giơ tay ra hướng về phía Alex, giơ tay hướng về
phía Alex nở nụ cười rực rỡ nói.
Alex không ngay lập tức đồng ý, mà đứng yên một lúc, hai ngón tay hơi nâng cầm
suy nghĩ. Khoảng vài phút sau, Alex mới nói " Tôi cần thời gian suy nghĩ, cậu
hãy về trước đi"
"Ok, tớ sẽ cho thời gian cậu suy nghĩ, nhưng thời hạn chỉ có 2 ngày thôi nhé,
qua 2 ngày tớ sẽ rời khỏi đây, nên cậu hãy nhanh chóng lựa chon đi, muốn tìm
tớ thì cứ đến phòng âm nhạc cũ sau trường nhé" Nói xong, Xuân Thanh thả người
nhảy lên thật cao, bước lên nóc nhà của trường, nhảy lên những tòa nhà khác và
biến mất. Alex nhìn bóng hình của Xuân Thanh biến mất rồi cũng xoay người rời
đi. Đúng lúc này, giọng nói của Xuân Thanh từ đằng xa vọng lại "Đúng rồi, quên
nói cho cậu, tớ là người của Chùa Linh Quang nhé", sau đó thì giọng nói biến
mất.
Alex nghe vậy cũng không dừng chân lại mà tiếp tục đi tiếp, vừa đi cậu vừa lầm
bầm nói "Chùa Linh Quang, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ, hình như trước
đây mình từng nghe hoặc thấy ở đâu rồi thì phải"