Ngồi Chung. Cảnh Cũ Như Xưa


Người đăng: AlexMercer

Khoảng vài giây sau, khi bóng hình của Bảo Trân và người con trai ấy biến mất
trong tầm mắt của Alex thì khuôn ấy lại trở về như cũ, bình tĩnh như nước
giếng mùa thu. Alex đeo khăn trùm đầu của chiếc áo khoác màu xám rộng lên đầu,
rồi từ trong túi áo khoác lấy ra một cái tai phone đeo vào tai, tay hơi chỉnh
lại mắt kính một chút rồi bước đi một cách chậm rãi vào trường như không có
chuyện gì xảy ra.

Khuôn mặt đầy bình tĩnh nhưng ánh mắt, không, không phải là ánh mắt, mà là con
mắt đầy sát khí của Alex đã bán đứng tâm trạng hiện giờ của cậu. Đôi mắt tràn
đầy sự băng giá của cái lạnh mùa đông, không một chút sức sống, không một chút
tính người nào ở trong đó, chỉ sự điên loạn của một tên tâm thần, một kẻ sát
nhân, một con quỷ dữ đội lốt người, trong con người của Alex chỉ có sự hoang
tàn, đổ nát của thế giới, những cái chết, những sự tra tấn dã man của một tên
đồ tể, những cái xác chồng chất lên nhau, đặc biệt là đôi mắt ấy còn chứa đầy
những cái lưỡi hái sắc bén rướm đầy máu của tử thần. Đôi mắt này từ lâu đã trở
nên không một chút tính người, là tính người mà không phải là tình người, chỉ
có sự vô nhân đạo và thèm khát tra tấn người khác.

Người của Alex hơi cong lại về phía trước, đầy ngẩng lên giống như cách đi của
L trong Death Note vậy, ngón tay cái đặt lên ngon trỏ và bẻ nhẹ một cái "Rắc"

Alex vừa đi vừa lầm bầm, con mắt mở to như muốn lồi ra vậy nhin chằm chằm về
phía trước "Mày nên cầu nguyện mày chỉ là một thằng bạn bình thường với cô ấy
đi, nếu mày có bất cứ quan hệ gì vượt quá cái ranh giới tình ban đó thì tao sẽ
phanh thây mà ra, không, phải là tra tấn mày bằng những hình phạt đẫm máu nhất
mà tao biết, tao thế đấy"

Alex là một con người ích kỷ, kể cả trong tình yêu cũng thế, nếu là trước đây
có lẻ Alex sẽ chúc phúc cho Bảo Trân nếu cô ấy yêu một người khác và người đó
cũng yêu và hứa mang lại hạnh phúc cho cô ấy, nhưng trái tim Alex bây giờ là
trái tim của một con quỷ dữ, là Demon, là Evil, là Monster nhưng chắc chắn
không phải là của con người, trái tim đã bị nhuộm thành màu đen. Chính điều đó
đã làm nên cái tính càng thêm ích kỷ và độc ác trong tim cậu.

Alex không như cái lũ kia, cái gì mà sẽ luôn chúc phúc cho người mình yêu và
tăng cô ấy cho người khác nếu cô ấy thành hạnh phúc bên người đó, sẽ luôn đặt
hành phúc của cô ấy lên hàng đầu. NEVERRRRR. Đối với Alex, cậu sẽ luôn giành
lại hạnh phúc của chính mình cho dù phải giết đi người mà Bảo Trân yêu, cho dù
phải xé rách cả hạnh phúc của cô ấy, cho dù cô ấy biến thành một con rối chỉ
có thân xác mà không có linh hồn thì Alex vẫn sẽ làm, làm bất cứ điều gì. Nếu
như trái tim cô ấy bị vỡ nát, Alex sẽ tìm cách ráp lại, nếu như cô ấy không
cảm thấy vui vẻ hay hạnh phúc bên Alex thì cậu cũng sẽ tìm cách để mang lại
hạnh phúc cho cậu ấy cho dù phải bán linh hồn cho quỷ dữ.

Alex là một tên tâm thần, một tên mắc chứng điên loạn nhân cách, một tên điên.
Đối với một tên sẽ luôn có ý nghĩ của một tên điên, không bao giờ mang ý nghĩ
của một tên bình thường. Alex bị biến thành như vậy chính bản thân cậu cũng
không hề nhận thức được điều này. Alex từng bước, từng bước một bước vào ngôi
trường. Nơi mà sau này sẽ biến thành một căn nhà tra tấn, nơi mà sẽ chứa đầy
những xác chết, những dòng máu, những khúc thịt bên dưới lòng đất, bên trong
cửa tủ, ở bất cứ đâu trong ngôi trường này khi Alex bước chân vào ngôi trường
này. Cậu sẽ biến nơi này thành một nơi chứa xác chết, một lãnh thổ của thần
chết trong tương lai.

--------------------------Đường phân cách----------------------------

"Ừm, cậu là Akashi Yamamoto, học sinh du học từ Nhật về đây đúng không". Trong
căn phòng Hiệu Trưởng của Đại Học Quốc Tế, cả căn phòng còn rộng gấp vài lần
phòng của cậu, bên phải là một bộ bàn ghế dùng cho đãi khác, còn bên trái là
trưng bày đủ thành tích của trường này mỗi năm như bằng khen, huy chương....ở
phía đối diện cửa ra vào không phải được xây bằng một bức tường mà là được gắn
một chiếc cửa kính rộng lớn rộng và cao ngang căn phòng, hai bên là hai bức
màn giống màn hoàng gia được kéo vào che một phần ánh sáng chiếu vào cửa kính.
Cả căn phòng được bố trí gần giống như mấy căn phòng hiệu trưởng của trường
hoàng gia trong mấy bộ anime ấy hay là trường chuyên giày phép thuật gì đó...

Đằng trước cửa kính là một bộ bàn ghế rộng lớn, trên ghế thì đang ngồi một
người phụ nữ khoảng từ 30-35 tuổi, khuôn mặt tràn đầy xinh đẹp và thành thục
của môt người phụ nữ trưởng thành, đặc biệt là chứa đầy sự nghiêm túc luôn gây
áp lực mạnh mẽ cho người đối diện. Mái tóc màu đen được buộc lại một cách đơn
giản, thả dài xuống lưng, thân hình đẫy đà được bó chặt lại bởi bộ đồ đen bó
sát, chiếc váy ngắn chỉ tới bắp đùi, mang đôi giày cao gót màu đen, trên sóng
mũi đen một chiếc mắt kính cận giống Alex, có gọng màu đen. Đôi môi đỏ hồng
căng mọng nước, khuôn mặt xinh đẹp khá giống như những người phụ nữ 2D trong
anime, đầy xinh đẹp và quyến rũ. Cô ta chính là hiệu trưởng của trường này, là
một người con lai, bố là người Việt, mẹ là người Nhật, có tên là Trần Thùy
Anh. Hiện tại cô ta đang vắt chéo chân lên lộ ra cặp đùi thon dài trắng mượt,
ngón tay trên bàn gõ theo nhịp.

Alex gỡ tai phone ra nhìn cô ta trả lời "Vâng", xong rồi không nói gì nữa, đeo
tai phone lên nghe tiếp. Thùy Anh cũng không để ý, cô không có rãnh hơi để để
ý tới mấy cái vụ nhỏ nhặt này, dù sao chỉ là xin vô học thôi cũng không có gì
to tát. Thùy Anh xếp Alex vào học lớp A1 thuộc khoa khoa học tự nhiên, dù sao
trong bảng điểm của Alex thì Alex thi khoa tự nhiên Lý, Hóa, Sinh và thêm Môn
Ngoại Ngữ cùng với Toán.

Alex đi ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, men theo dãy hành lang tìm tới lớp học, vừa
đi Alex vừa nhìn ra ngoài cửa sổ của dãy hành lang để ngắm nhìn khung cảnh
dưới sân trường. Cả ngôi trường này cao 5 tầng, sân trường thì rộng lớn vài
km2, đúng là rộng kinh khủng.

Khoảng vài phút sau, Alex đứng trước cửa phòng học, trên đó có ghi "A1". Alex
mở cửa bước vào lớp, đập vào mắt là cả một giảng đường khổng lồ, chỗ ngồi được
sắp xếp từ dưới lên trên, càng lên càng cao và chia làm 2 bên trái phải, mỗi
một dãy chia làm nhiều bàn nhỏ đủ cho 3 người ngồi khác nhau. Alex nhìn hết
một lượt thì thấy chỗ nào cũng đủ hết rồi, chỉ cả bàn cuối là còn thừa 2 chỗ
và có một người khác ngồi bên cạnh, nhưng do vì có người che nên Alex không
biết đó là ai.

Lúc này, thầy giáo đứng giữa giảng đường nhìn thấy Alex bước vào liền mở miệng
hỏi "Em là ai?"

Nghe thấy thầy giáo hỏi, Alex bước lên bục giảng tự giới thiệu "Tên tôi là
Akashi Yamamoto, một du học sinh từ bên Nhật về đây, rất vui được làm quen"
Nói xong, Alex hơi khom người chào một cái, xong rồi không đợi thầy nói gì
liền bước thẳng lên cái chỗ còn trống ngồi xuống. Cả lớp hơi sững sờ vì Alex
vào lớp quá bất ngờ mà không hề có sự thông báo nào từ giáo viên, nhưng một
lúc sau khi Alex bước vào chỗ ngồi thì cả lớp đều hét lên, đặc biệt là cái bọn
con gái, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng không hề có một chút gì là gọi
soái ca ngôn tình hay mỹ nam tử mang đầy cái vẻ xinh đẹp giống con gái đó mà
khuôn mặt Alex mang đầy vẻ đẹp trai của một người đàn ông chân chính, đầy mạnh
mẽ. Mặc dù không thể giống soái ca ngôn tình người gặp người yêu, nhưng vẻ đẹp
trai của Alex cũng mang theo sức hút đầy nam tính, cũng khiến nhiều cô xiêu
lòng. Thầy giáo thấy Alex vào chỗ ngồi cũng không nói gì, tiếp tục giảng bài.

Alex ngồi xuống chỗ ngồi, lúc này mới có tâm trạng nhìn người bên cạnh, chỉ
mới nhìn một lần thôi thì mặt Alex hơi ngẩn ra, bởi vì người ngồi bên cạnh cậu
không phải ai khác chính là Bảo Trân, người con gái mà cậu luôn yêu thương từ
nhỏ đến giờ. Alex hơi nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, nói thầm "Tui biết
tui với bà có duyên phận không bao giờ cạn mà, làm sao mà tách nhau ra được
ngay cả khi tui rời đi 2 năm"

Bảo Trân đang tập trung làm bài thì thấy có người bỗng nhiên ngồi xuống gần kề
mình, đôi mày sắc sảo của cô nàng hơi nhíu lại, nhìn sang bên cạnh thì thấy
một chàng trai đeo mắt kính, tai thì đeo phone, khuôn mặt đẹp trai đầy nam
tính, đang muốn đứng dậy rời đi chỗ khác thì bỗng thấy khóe miệng nhếch lên nụ
cười của cậu ta, người của Bảo Trân hơi sững lại, bởi vì nụ cười này rất quen
thuộc đối với cô, nụ cười mang sự tự tin và một chút gian xảo của người mà cô
không bao giờ quên cho đến tận bây giờ, người đã mất cách đây 2 năm, lúc này
trái tim cô nàng hơi đập nhanh một nhịp, một cảm giác ấm áp, vui vẻ pha trộn
một chút hạnh phúc mà chính cô nàng cũng không biết bỗng nhiên lan tràn đầy
trái tim của cô, giống như cảm giác khi cô gặp lại người con trai ấy 2 năm
trước vậy. Nhưng ngay tức khắc Bảo Trân lắc lắc đầu, nói thầm "Không thể nào,
cậu ấy đã chết cách đây 2 năm trước rồi, chính mình tận mắt thấy xác của cậu
ấy bị thiêu thành tro và đưa vào chùa, không thể nào lầm được, với lại khuôn
mặt của cậu con trai này khác hoàn toàn khuôn mặt của cậu ấy, nhưng cái cảm
giác quen thuộc như thế này là sao đây?"

Đôi lông mày nhỏ sắc sảo của cô nàng càng nhíu lại, tay đặt lên trên ngực của
mình, nơi mà trái tim của cô nàng vẫn còn đang đập liên hồi. Cô nàng lắc lắc
đầu để xua đi cái suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình, hít sâu một hơi để bình
tĩnh lại, nhưng cũng không có ý định rời đi lúc này mà ngồi yên làm bài như
cũ. Lúc này Alex đang nằm úp xuống bàn ngủ nên không thể nhìn thấy được cảm
xúc của Bảo Trân lúc nãy.


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #29