Người đăng: AlexMercer
Khoảng vài phút sau, Tuyết Trinh ăn xong phần ăn của mình, lấy khăn lau nhẹ
môi rồi đặt cả hai tay lên đùi, hít sâu một hơi, đầu hơi cúi xuống, hai tay
nắm chặt váy, răng hơi cắn nhẹ đôi môi sau đó có chút ấp úng, lí nhí nói
"Anh....có.... nhìn thấy.....gì...không?"
Alex đang uống cốc sữa nghe thấy câu hỏi của Tuyết Trinh, để cốc sữa đặt lại
trên bàn, sau đó lấy tay xoa xoa cằm, cúi đầu nhắm mắt nghĩ lại câu hỏi của
Tuyết Trinh, câu hỏi có chút không đầu không đuôi nên hơi khó hiểu. Một lúc
sau, khóe miệng Alex bỗng nhếch lên nụ cười có chút gian xảo, sau đó cậu ta
ngẩng đầu, đưa tay lên tai, tiến lại gần Tuyết Trinh, giả vờ như không nghe
thấy gì, nói "Cô nói cái gì cơ, tôi không nghe không rõ, có thể nói to lên một
chút được không"
Tuyết Trinh ngồi bên cạnh đợi một lúc mà không nghe thấy Alex trả lời, đang
định ngẩng đầu lên nhìn thử thì bỗng nghe câu nói của Alex, cả người cô nàng
hơi run lên một chút, đầu cúi càng sâu hơn, hơi nghiêng về môt bên, đôi má đỏ
rực như quả táo chín vậy, cô nàng cố lấy dũng khí nói to thêm một chút "Tôi
hỏi anh....anh có thấy....gì không?". Mặc dù giọng nói có to lên nhưng vẫn quá
nhỏ đối với người nghe, nhưng đối với siêu thính giác của Alex thì nghe được
lời nói của cô nàng cũng không phải điều gì khó.
Nụ cười của Alex càng ngày càng gian xảo, có chút thú vị chống cằm nhìn Tuyết
Trinh, vẫn cố gắng giả ngu mở miệng nói "Cô nói to lên....tôi nghe không rõ"
Nghe vậy, hai tay Tuyết Trinh càng ngày càng nắm chặt mép váy trắng, môi càng
mím chặt hơn nhưng cũng không nói to thêm như lúc nãy mà chỉ ngồi im lặng như
thế một lúc. Đang lúc Alex cảm thấy có chút khó hiểu, chuẩn bị mở miệng nói
thì lúc này cô nàng bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, đôi mắt nhắm chặt lại,
hít sâu một hơi, cặp ngực cũng nảy lên theo nhịp thở của cô ta, sau đó thì
nghiêng người về phía Alex, hét to lên "TÔI HỎI ANH, ANH ĐÃ THẤY GÌ CHƯA?"
Giọng nói vang vọng như muốn chấn động cả ngôi nhà này, làm cho màng nhĩ của
Alex như muốn bị rách ra vậy. Alex bịt tai lên, đợi lúc cô nàng hét xong, thì
mới bỏ tay ra, sau đó quay lại nhìn Tuyết Trinh, lúc này mặt của cô nàng đỏ
rực, thở hồng hộc, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt, nhìn dễ thương chết đi được.
Alex lấy ngón út khoáy khoáy tai của mình, nhìn Tuyết Trinh nói "Tôi nghe rồi,
cô mở mặt ra đi, không cần phải nhắm lại đâu mà cô có cần phải hét to như vậy
không, xém nữa là thủng càng màng nhĩ rồi"
Nghe vậy, Tuyết Trinh mở đôi mắt to tròn, dễ thương ra, nhìn Alex một chút rồi
lặp lại câu hỏi, lần này thì không hét nữa mà nói với âm thanh vừa đủ nghe
"Thế, rốt cuộc, ông đã thấy cái gì chưa?"
Lần này Alex vẫn tiếp tục giả ngu, mở miệng nói "Cô hỏi câu hỏi không đầu
không đuôi như vậy thì ai mà hiểu, phải hỏi rõ ra thì người ta mới hiểu mà trả
lời được chứ?"
Tuyết Trinh nghe vậy thì hơi sững người ra, có chút lắp bắp nói "Ý ông là.....
ông không hiểu ....tôi nói gì hết đó hả?"
Alex một mặt bình thản gật đầu trả lời "Ờ, ai mà hiểu được câu hỏi không đầu
không đuôi của bà"
Nghe câu trả lời xác định của cậu, cả người Tuyết Trinh hơi cứng lại, sau đó
cô nàng cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lại với nhau, một lúc sau, cô nàng
ngẩng đầu lên nhìn Alex, đôi mắt của cô nàng lúc này ngấn đầy nước cứ như sắp
khóc vậy, nhưng khuôn mặt lại chứa đầy sự giận dữ, cô nàng đứng phắt dậy hét
toáng vào mặt Alex "BAKAAAAAAAAAAAA" rồi chạy thẳng lên phòng, đóng sầm cửa
lại, cả ngôi nhà hơi rung lên.
Mặt Alex lúc này đầy ngạc nhiên và hơi ngớ ra, có chút khó hiểu nói "Có cần
phải phản ứng quá lên không thế, bộ mình có làm gì hơi quá à, mà tại sao cô ta
lại nói tiếng Nhật nhỉ, lúc ở trong phòng tắm cũng thế" Alex khoáy khoáy tai
một chút, rồi ngẩng đầu nói to lên "Bộ cô không đi học hả"
Đợi một lúc không thấy tiếng trả lời, Alex hơi nhún vai một cái rồi đi lấy
cặp, mở cửa đi bộ tới trường, dù sao trường cũng gần nhà.
Trong phòng của Tuyết Trinh, lúc này cô nàng đang tựa cả người vào đầu giường,
hai tay ôm chân, mặt úp xuống đầu gối, mắng thầm "Baka, baka, baka, baka, vấn
đề xấu hổ đó làm sao mà tui mở miệng nói ra được, ahou, vấn đề đơn giản như
thế mà cũng không nghĩ ra được, anh có biết là tui đã lấy hết dũng cảm mới nói
ra được câu đó không, vậy mà anh cũng không hiểu, ahou, baka.....ưưưưưm, xấu
hổ chết đi được" Cô nàng vừa mắng vừa lấy mấy con gấu bông bên cạnh về phía
trước. Một lúc sau, Tuyết Trinh ngẩng đầu lên, hai má phồng lên, cầm lấy chăn
chùm cả người lại, rồi nằm thẳng xuống giường ngủ. Có vẻ như hôm nay cô nàng
muốn nghỉ học rồi.
Trên con đường đến trường Đại Học Quốc Tế, Alex vừa đi vừa liên hệ với Umeko "
Umeko, cô đã hoàn thành xong tất cả chưa?"
Tiếng Umeko từ trong đầu cậu vâng lên "Vâng, đã xong tất cả thủ tục, từ hộ
chiếu cho đến tên họ, mọi thứ hoàn thành"
Nghe vậy Alex cũng không nói thêm gì nữa, Umeko không nghe thấy lệnh từ Alex
cũng như thế. Nói nguyên nhân tại sao Alex phải thay đôi khuôn mặt kể cả mọi
thứ liên quan tới cậu. Chuyện nói về lúc trước khi cậu rời đi TP HCM.
Ngày hôm đó, lúc Alex đang ngồi trên ghế đợi chuyến tàu đi Hà Nội thì bỗng
nhiên điện thoại cậu vang lên. Alex mở điện thoại, bắt máy. Bên kia vang lên
tiếng nói của John "Có chuyện này bố quên nói với con, tốt nhất là con nên cải
trang thành ngươi khác đi, đừng cho bất kỳ ai biết về việc con đã trở lại,
nhưng mà nếu như con không sợ phiền phức thì cũng không cần vì với sức mạnh
hiện giờ của con thì cũng đủ khả năng chống lại những phiền phức đó, mặc dù
không thể xóa sổ hết những phiền phức đó nhưng vẫn đủ khả năng để bảo vệ và
đẩy lui nó, nhưng mà theo bố nghĩ con nên cải trang đi vì nếu như họ biết thì
chắc chắn sẽ gây nguy hiểm đến những người mà con quen biết, kể cả cô bạn thân
của con"
Ban đầu thì Alex cũng không để ý tới, nhưng khi nghe thấy chữ "cô bạn thân",
khuôn mặt cậu bỗng chốc trở nên băng giá như cái lạnh của mùa đông ở Bắc Cực,
Alex không lập tức đồng ý hay từ chối mà nói "Con còn bố cho con biết về những
phiền phức đó"
Bên kia, giọng của John ngay lập tức truyền tới mà không một chút ngập ngừng
"Có 2 thế lực đang nhằm vào con, một là The Seven Royal, hai là gia tộc
Susanoo, còn hai thế lực trên như thế nào thì bố nghĩ con nên tự điều tra đi"
Nghe vậy, Alex hơi suy nghĩ môt chút rồi nói "Tại sao họ lại phải nhằm vào
con"
"Tại sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì con là con trai của bố, chỉ đơn giản thế
thôi, còn nguyên nhân vì sao thì con không cần biết" Bên kia ngay lập tức trả
lời, sau đó thì cúp máy mà không đợi Alex nói
Alex cất điện thoại vào, mười ngón tay đan vào nhau, hai cùi trỏ tựa vào hai
thành ghế hai bên, chân vắt chéo lên nhau. Chỉ cần nghe đoạn đối thoại trên
thì cậu cũng hiểu sơ sơ vài vấn đề, thứ 1 hai thế lực trên đang muốn hạ bệ gia
tộc Mercer, và bắt cậu là cách tốt nhất bởi vì họ có vẻ biết rằng với sức mạnh
của mình thì với bất kì kế hoạch nào cũng không thể nào lật đổ được gia tộc
Mercer, nhưng cũng có thể là không, có thể họ chỉ có thể suy đoán vài phần về
sức mạnh của gia tộc Mercer và họ biết mình không bao giờ đánh lại, cậu thiên
về phương hướng thứ 2 hơn bởi vì sức mạnh của gia tộc Mercer cậu cũng chỉ suy
đoán qua quyển sách, với sức mạnh đủ để xóa sổ Thế giới của cậu mà còn không
thể nào biết được một chút thông tin nào về gia tộc thì đủ hiểu sức mạnh đáng
sợ của gia tộc này rồi. Họ có thể suy đoán được rằng họ không thể nào hạ bệ
được gia tộc Mercer bởi vì gia tộc Mercer đang đối đầu với môt thế lực nào đó
mạnh hơn bao giờ hết và mạnh hơn họ nhiều, có thể đó là thế lực Supernatural
và quan trọng hơn họ biết đó thế lực đó là gì Nếu không, với đầu óc của mấy
con cáo già và lực lượng của một gia tộc có lịch sử lâu dài thế này mà không
có một kế hoạch nào để hạ bệ gia tộc Mercer mà chỉ có thể nhắm vào cậu để làm
điều đó.
Họ biết được rằng, gia tộc Mercer đang tập trung toàn bộ lực lượng để đối đầu
với các thế lực Supernatural và không có dư thừa lực lượng và thời gian để để
ý tới sự an toàn của Alex. Còn thế lực nào ư, có thể là God, The Seven Deadly
Sins... đây là điều duy nhất cậu có thể suy đoán được bởi vì The Seven Royal
và Susanoo có lịch sử và sức mạnh đều liên quan đến họ. Nói tóm lại họ biết
được rằng gia tộc Mercer đang đối đầu với một thế lực Supernatural, nhưng vẫn
biết rằng cho dù như thế thì gia tộc Mercer vẫn có thể xóa sổ được tất cả
những phiền phức do The Seven Royal và Susanoo gây ra, nhưng vẫn không thể xoa
sổ được trừ khi thắng được các thế Supernatural đó.
"Thật thú vị, thật kịch tính, thật tuyệt vời, BRAVO, HA HA HA HA HA... HÁ HÁ
HÁ HA HA HÀ HÀ HÀ, KHA KHA KHA KHA HA HA HA" Alex nhe răng ra cười, khóe miệng
cười dài tới tận mang tai, những chiếc răng nanh sắc nhọn hiện ra, đôi mắt
càng ngày càng mở to và như muốn lồi ra vậy, nụ cười đầy vẻ nguy hiểm và man
rợ, nụ cười của một tên điên loạn và là nụ cười của một tên sát nhân. Alex
đứng dậy, hai cánh tay để gần mặt, rồi cười một như một tên tâm thần muốn giết
người, cả người cậu ngửa ra sau. Những người xung quanh ai ai cũng sợ hãi, đôi
mắt tràn đầy kinh hoàng nhìn cậu, mọi người nhanh chóng lùi ra xa và biến mất.
Một lúc sau, tiếng cười của Alex ngừng lại nhưng miệng thì vẫn nở nụ cười điên
loạn, một tay cậu che mặt lại, chỉ chừa lại một đôi mắt với con ngươi rực đỏ
như máu, Alex vừa nhe răng cười vừa nói "Tao thật không ngờ tụi mày lại khinh
thường tao như vậy, muốn bắt tao để đe dọa ba tao à, tao sẽ chơi với tụi mày"
Khuôn mặt của Alex lúc này trở lại bình thường, cậu quyết định cải trang và
chơi trò chơi giết người với chúng nó, cậu không thích chơi theo cái kiểu lộ
mặt ra để chơi với chúng nó, cậu thích chơi trong bóng đêm hơn nhiều, biến
thành một người khác và từ từ tìm ra tụi nó, Kill or Torture (tra tấn), hai sự
lựa chọn và cậu chọn Torture (Tra tấn). Hãy nghĩ thử cái cảm giác mình giết
một ai đó và những người trong gia đình đó không hề biết cậu là ai, chỉ biết
trốn trong sự sợ hãi và kinh hoàng, họ sẽ nghĩ một chiếc lưỡi hái của tử thần
sẽ kề cổ cắt phăng cái đầu của họ hay là sự tra tấn đầy man rợ và đẫm máu của
một tên đồ tể. Alex càng nghĩ thì càng cảm thấy kích thích và càng ngày càng
cảm thấy điên loạn, cậu rất mong chờ ngày đó sẽ đến. Lúc này chuyến tàu đi đến
Hà Nội cũng tới và cậu xách vali đi vào đó.
Chuyện là như thế đấy. Quay lại thời gian cũ. Alex vừa đi vừa ngắm cảnh sắc
của thành phố Hà Nội, cậu chưa bao giờ đi tới đâu nên cũng thấy hơi thích thú
và tò mò về cảnh sắc quanh đây. Đang lúc đi thì Alex bỗng dưng dừng lại vì cậu
bắt gặp một bóng hình xinh đẹp tràn đầy quen thuộc đang đứng ở xa.
"Bảo Trân, là cô ấy, Bảo...." Khuôn mặt Alex hơi ngẩn ra nhưng sau đó thì thay
vào là môt cảm giác vui vẻ, cậu vội vàng phất tay muốn kêu cô ấy, nhưng lời
vừa mới ra khỏi miệng thì cậu dừng lại, bỗng chốc cậu ngừng lại bởi vì cậu
nghĩ đến hiện giờ mình đang cải trang, nếu như bỏ lớp cải trang tới nói chuyện
với cô ấy thì cô ấy sẽ bị gặp nguy hiểm, hiện tại mình không biết kẻ thù hình
dáng, âm thanh hay đang ở nơi nào, nếu như họ thấy mình thì chắc chắn sẽ ra
tay với mình và ảnh hưởng đến cô ấy
"Khoan đã, mình cũng có thể âm thầm nói cho cô ấy biết, không được, với cái
tính cẩn thận và tỉ mỉ, đặc biệt là cái sự thông minh sắc sảo ấy thì cô ấy
chắc chắn sẽ không tin mình cho đến khi mình chứng minh được, cho dù với trí
thông minh của cô ấy có tin mình với sự điều tra của cô ấy thì chắc chắn cũng
sẽ vẫn đề phòng mình, dù sao mình đã biến mất 2 năm trời rồi với lại theo như
lời của John thì mọi người tin rằng Alex đã chết rồi, nhưng mà ở một khía cạnh
khác, nếu như họ thấy cô ấy điều tra về mình hoặc là mình bỗng nhiên mình cuốn
lấy cô ấy thì cái lũ kia sẽ nghi ngờ và điều tra mình, thay đổi hộ chiếu cũng
chỉ là kế che mắt thôi, nếu điều tra thật sự thì chắc chắn sẽ bị bại lộ và
cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy" Bỗng nhiên lúc này cậu cảm thấy Bảo
Trân thông minh là một sự sai lầm nhưng mà cái sự thông minh sắc sảo đó lại là
điểm quyến rũ và khiến trái tim cậu đều đập nhanh bởi điểm đó của cô ấy.
"Thôi được rồi, không nghĩ tới vấn đề giải thích về thân phận của mình nữa,
mình sẽ cố gắng làm quen với cô ấy vậy, miễn sao được ở cạnh với cô ấy là được
rồi" Điều này chính Alex cũng không chắc, với cái tính băng giá như mùa đông
và không muốn tiếp xúc với ai đặc biệt là con trai của cô ấy thì không biết có
thành công hay không nữa. Nhưng mà không thử thì làm sao mà biết được thành
công hay thất bại, ai biết được với tính cách của mình thì biết đâu thành công
thì sao, dù sao cậu cũng là Alex mà. Nghĩ tới đây, Alex nhanh chân chạy tới
chỗ Bảo Trân, nhưng đi được vài bước thì cả người cậu cứng lại, khuôn mặt hơi
sững sờ, đôi mắt có chút không thể tin được nhìn về phía Bảo Trân, bởi vì lúc
này có một thanh niên khuôn mặt rất đẹp trai chạy tới bắt chuyện với cô ấy,
không những thế hai người còn trò chuyện rất vui vẻ nữa chứ, thanh niên kia
còn đưa cho Bảo Trân một hôp cơm nữa.
"Thình thịch" Tim của Alex bỗng nhiên đập mạnh một cái và nhói lên. Alex nhìn
chằm chằm bóng hình 2 người, đôi tay có chút run rẩy hơi khép lại để trước
mũi, nói "Rốt cuộc....hắn ta... là ai thế, là gì của bà vậy hả Trân"