Chấp Nhận. Sự Tàn Bạo Của John


Người đăng: AlexMercer

(nhé, ai không thích thì khỏi cũng được )

Alex chống tay đứng dậy, nhìn từng nơi từng nơi một như muốn in hằn khung cảnh
quen thuộc của con đường TP Hồ Chí Minh vào trong trí óc mình vậy. Đã không
biết bao lâu rồi, cậu không còn được thấy khung cảnh quen thuộc của TP Hồ Chí
Minh này, mặc dù ở trong thế kia cậu cũng đã từng qua thăm nhiều lần, nhưng
vẫn không thể tìm được cái cảm giác quen thuộc mà cậu từng được cảm nhận được.
Rốt cuộc, Alex đã tìm lại được cái cảm giác thân quen đầy hơi ấm này, cảm giác
được về nhà, được quay trở lại quê hương đất mẹ, nơi cậu được sinh ra và lớn
lên.

"Mẹ ơi, con rốt cuộc cũng trở lại rồi, trở lại nơi mà chứa đựng biết bao kỷ
niệm về mẹ" Alex nở nụ cười, một nụ cười chân thành nhất, ấm áp nhất và chứa
đựng nhiều sự thương nhớ nhất. Miệng của cậu thì cười nhưng khuôn mặt của cậu
lại tràn đầy nước mắt. Làm sao mà cậu không khóc cho được, cho dù là kẻ máu
lạnh, vô tình nhất, khi được về lại nơi quê cha đất mẹ thì ai cũng sẽ như thế
thôi. Đặc biệt là cậu, hơn 2 năm sống trong thành phố hoang tàn đổ nát, không
có tình thương, không có tình bạn, không có bất cứ cái gì cả, một mình sống cô
độc trong thế giới lạnh lẽo ấy. Đã rất lâu, rất lâu rồi cậu không thấy vui như
vậy.

Alex giơ tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, sau đó hít sâu một hơi để bình
tĩnh lại rồi cả người cậu biến thành môt tia chớp bạc và lao đi về một hướng.
Bây giờ cậu muốn đến thăm một người, một người đã rất lâu mà cậu chưa từng
thấy mặt, đó là bố cậu, mặc dù tình cha cậu giữ cậu với ông ta đã bị rạn nứt
nhưng "Công cha như núi Thái Sơn" mà. Ông ta là người có công ơn dưỡng dục đối
với cậu, ở thế giới kia, trong suốt 2 năm, cậu luôn cố gắng nhớ lại những ký
ức về cha mẹ, bạn thân của mình, cậu muốn mình luôn luôn ghi nhớ những ký ức
ấy và không bao giờ quên dù cho thời gian có trôi qua bao lâu. Không biết tại
sao, ngoài mẹ cậu ra thì cậu nhớ cha mình mất, cậu nhớ lại những giây phút mà
cha luôn cõng cậu đi chơi mỗi khi cậu buồn, luôn luôn làm trò để cậu vui vẻ,
bỏ qua tất cả những gì cái gọi là mặt mũi. Cậu nhớ có lần, cha mẹ mình ở trước
mặt mọi người xung quanh múa may, dỗ dành cậu để cho cậu vui vẻ mà ăn cơm,
không có một chút gì là xấu hổ cả, bỏ mặc ngoài tai những lời cười đùa của
người xung quanh.

Khoảng 1s sau, cậu xuất hiện trước cổng của tòa lâu đài rộng lớn, nguy nga và
tráng lệ. Alex mở cửa ra, bước từng bước vào trong, men theo con đường dài đi
từ từ tới cổng chính. Những người hầu, bảo tiêu xung quanh khi thấy một người
bước vào ai ai cũng ngạc nhiên, từ trong tay họ xuất hiện những con dao và vũ
khí lạnh, ánh mắt sắc bén, lạnh giá nhìn Alex, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt
của Alex, ai ai cũng sững người, sau đó là một cảm giác không thể tin nổi hiện
rõ trên khuôn mặt họ.

Alex dừng chân trước cổng chính, cậu đưa tay đặt vào cảnh cửa và từ từ mở ra.
Cánh cửa nhẹ nhàng bật tung ra, ánh đèn màu vàng của chiếc đèn chùm chiếu sáng
cả căn phòng, làm cho cậu hơi chói mắt, phải nhắm mắt lại một chút, một lúc
sau khi đã quen thuộc với ánh đèn. Alex mở từ từ mắt ra, nhìn xung quanh căn
phòng khách quen thuộc một lượt sau đó tập trung một bóng hình của một người
đàn ông đang ngồi trên ghế salong, người của ông ta có chút gầy nhom, đôi má
hơi hóp lại nhìn có vẻ mệt mỏi, trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn và buồn khổ,
không cách nào xua tan được, những sợi tóc bạc lưa thưa trên đầu ông ta. Alex
đi từng bước tới gần ông ta, dường như người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân
xoay mặt lại nhìn cậu, đôi mắt của ông ta có chút đục và chứa đầy sự trông chờ
và hy vọng
(hình ảnh đôi mắt cua cha mẹ, không biết diễn tả thế nào về đôi mắt này cả, xem
để tưởng tượng ra nhé)

Nhìn thấy Alex, đôi mắt của ông ta lóe lên sự không thể tin, nhưng một lát sau
thì thay thế bằng sự nhớ thương và đầy hạnh phúc, ông ta đứng dậy, đôi chân có
chút run rẩy đi về phía Alex, đôi tay nâng lên. Alex vội chạy tới nắm lấy bàn
tay của ông ta, nở nụ cười nhẹ nhàng nói "Bố, con về rồi"

Thì ra người đàn ông này chính là John Mercer, bố của Alex. John nhẹ nhàng ôm
chầm lấy Alex, khuôn mặt đầy nước mắt của sự vui vẻ, nở nụ cười nói " Rốt cuộc
con đã về rồi, bố thật sự rất vui, rất vui"

Hai người ôm chầm lấy nhau một lúc rồi mới thả ra, Alex đỡ John ngồi xuống ghế
salong, một lúc sau John bình tĩnh lại rồi mới đặt câu hỏi, nhưng đôi tay vẫn
còn chút run rẩy " Hơn 2 năm nay con đã đi đâu thế, bố đã sai người đi tìm
khắp nơi nhưng không có một chút tin tức nào của con, nhiều khi bố cứ hãy nghĩ
quẩn rằng con đã chết rồi chứ, nhưng mà giờ thì không sao rồi, rốt cuộc con
cũng về rồi"

"Không có gì, chỉ là con có chút việc thôi, con đi xa tới một nơi để có thời
gian suy nghĩ lại một chút chuyện thôi, với lại con cũng không muốn có người
biết, xin lỗi đã không nói cho bố biết "Alex mỉm cười nói

"Về là tốt rồi, không cần nói lại những điều này nữa, chắc con cũng mệt rồi,
con lên phòng nghỉ ngơi đi" John vỗ vỗ lưng của Alex nói.

Nghe vậy, Alex gật gật đầu, đang định đi lên phòng thì thấy một bóng người
xinh đẹp từ trên cầu thang đi xuống, vẫn là bộ áo dài Việt Nam màu trắng, mang
đậm nét văn hóa của người phụ nữ Việt Nam, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của
người con gái quê. Một người phụ nữ có một cuộc sống giàu sang, sung sướng,
được sống như một tiểu thư, nhưng lại không hề có một chút gì gọi là khí chất
quý tộc, tiểu thư con nhà giàu, thay vào đó là mang khí chất của một người con
gái dịu dàng, mang nét đẹp trong sáng, dịu dàng của một người con gái làng quê
Việt Nam, không những thế còn mang hình tượng của người mẹ làng quê, luôn yêu
thương và chăm sóc con, khá kỳ lạ nhưng đây là sự thật. Đây chính là người mẹ
thứ 2 của Alex - Nguyễn Mộc Tranh.

Mộc Tranh thấy Alex, ngẩn người ra, sau đó lại vội vàng từ trên cầu thang chạy
xuống, đi tới gần Alex, giơ bàn tay lên cao, nhẹ nhàng sờ đôi má của Alex, mở
miệng lo lắng còn pha sự vui mừng và nhớ thương khôn kể "Alex, con về rồi sao,
mẹ rất nhớ con, rốt cuộc con cũng về rồi"

Alex nhìn vết nhăn bên khóe mặt của Mộc Tranh, cậu lấy tay nhẹ nhàng nắm lấy
tay của cô ta kéo ra rồi nói "Tại sao bà lại lo lắng như thế, tại sao bà lại
vui mừng, tại sao trong đôi mắt của bà lại chứa đựng được tình cảm như thế,
trước giờ tôi luôn đối xử tệ bạc với bà, tại sao bà lại lo lắng, vui mừng vì
tôi, tôi cũng không phải là con ruột của bà"

Nguyễn Mộc Tranh ( white-bi-quyet-lam-dep-cho-hang-trieu-phu-nu-viet-nam.jpg, hình đây, lấy hình
tượng của cô này để tả mẹ của Alex đấy, nhưng mà thêm khí chất vào và già một
chút, chủ yếu cho anh em dễ tưởng tượng thôi, đừng lấy hình đó làm mẹ của Alex
thật nha).

Mộc Tranh hơi sững sờ, nhưng sau đó lại nở nụ cười hiền dịu của một người mẹ
nói "Bời vì con là con của mẹ, không phải sao, mặc kệ con kế hay con ruột đều
như nhau cả, con luôn là người mà mẹ yêu thương nhất, dù con có đối xử với mẹ
thế nào"

Alex hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của người mẹ này của mình, bỗng nhiên lúc
này Alex nhận ra cô ta có vài nét rất giống mẹ ruột của mình, lúc trước vì
ghét cô ta nên không để ý kỹ, giờ mới thấy rõ. Rốt cậu cũng hiểu tại sao bố
mình lại lấy cô ta, không phải là vì không còn thương mẹ nữa mà là vì quá
thương nên lấy một người khác có nét giống mẹ mình. Alex khóe miệng hơi nhếch
lên, cười nửa miệng lộ ra hàm răng trắng bên cạnh.

Alex nắm lấy tay của Nguyễn Mộc Tranh, xoa nhẹ, cậu như có cảm giác được nắm
lấy bàn tay của mẹ mình trước đây vậy, cảm giác này đã lâu lắm rồi cậu không
cảm nhận được, Alex ngẩng đầu lên nhìn Mộc Tranh, đôi mắt hơi lóe lên tình
thương của một người con giành cho mẹ "Được rồi, mẹ không cần lo lắng cho con
nữa, con về rồi"

Alex cũng không ngại gì kêu Mộc Tranh một tiếng "mẹ", một khi đã chấp nhận thì
cứ gọi, không cần phải ngượng gì cả. Nghe được một tiếng "mẹ" này, Mộc Tranh
lấy hai tay che miệng không thể tin nổi nhìn Alex, sau đó thì một giọt nước
mắt lăn xuống đôi má hồng, cô chưa bao giờ cảm thấy xúc động như bây giờ, ai
đã từng làm mẹ thì biết rõ cảm cái xúc đó, khi một người con chưa bao giờ gọi
một tiếng "mẹ", nhưng giờ đây lại nói ra thì cha mẹ có biết bao nhiêu hạnh
phúc. Khi một đứa trẻ mới sinh ra cũng thế, từ ngữ đầu tiên mà cha mẹ muốn
nghe nhất là một tiếng "bố, mẹ", không có gì quý giá hơn từ ngữ ấy.

"Thôi được rồi, mẹ đừng khóc nữa, phải vui lên chứ" Alex lấy tay áo lau nhẹ
nước mắt của Mộc Tranh. Mộc Tranh gật gật đầu, sau đó nói "Chắc con cũng mệt
rồi, con về phòng đi"

Alex gật đầu, rồi đi từ từ lên phòng. John từ đằng xa nhìn bóng hình Alex dần
dần biến mất rồi mới rời mắt đi, sau đó ông ta mở điện thoại gọi cho Richard "
Richard, ông hãy rút hết quân về đi, con trai tôi đã về rồi, còn một điều nữa,
đừng chừa tên này, tôi cần ông hay băm thây bọn chúng ra rồi ướp lạnh, sau đó
thì đưa cho những gia tộc khác và bắt họ ăn hết đi". Sau đó John cúp máy, John
ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, khuôn mặt của
John này đầy lạnh giá, còn lạnh hơn cả cái lạnh mùa đông, như muốn đông cứng
cả căn phòng vậy, đôi mắt bình tĩnh như nước mùa thu, nhưng sâu thẳm trong đó
thì hiện rõ một bóng hình của Thần Chết, hình một bộ xương khô với chiếc áo
choàng đen cùng với chiếc lưỡi hái dài vắt trên lưng, ông ta mở miệng thầm nói
"Tao cứ nghĩ tụi mày sẽ biết sợ và không dám đụng đến gia đình tao, nhưng
không ngờ tụi mày dám đụng đến con trai tao"

Không sai, cuộc giết người đẫm máu của Alex với hơn 50 tên du côn cùng với một
tên lính bắn tỉa là có sự sắp đặt sẵn và 50 tên kia cũng không phải là du côn
bình thường mà là lực lượng tinh nhuệ nhất của một vài gia tộc nhỏ, được lựa
chọn tỉ mỉ nhất từ các tinh anh của những gia tộc đó. Sau khi Alex mất tích
hơn 1 tuần, John đã cho người đi tìm tung tích của Alex và điều tra tất cả
những gì xảy ra xung quanh Alex. Rốt cuộc John đã biết ai gây ra chuyện này

Thế là, một cuộc đồ sát đã diễn ra, hơn vài trăm gia tộc lớn nhỏ bị đã bị băm
thây không còn một mảnh, tính luôn những gia tộc có sự liên quan hay liên kết
với các gia tộc đó dù không hề liên quan tới vụ việc này. Mà ai cũng biết
được, những gia tộc nhỏ này luôn liên kết thành một khối lớn để có thể có sức
chống cự với thập đại gia tộc Mafia. Nhưng bọn họ không hề nghĩ rằng, sức mạnh
của gia tộc Mercer lại lớn đến thế và cũng hề nghĩ rằng lại có một số gia tộc
đã có ý nghĩ lật đổ thập đại gia tộc, đã thế còn lựa chọn công tử gia của gia
tộc Mercer, muốn bắt làm con tin để ép gia tộc Mercer phải hạ bệ, thật sự là
không biết thằng cha nào nghĩ ra kế hoach này luôn, ngu vãi, nếu như cái này
có thể làm được thì trước kia ai cũng đã làm rồi không cần phải chờ tới giờ
phút này mới để cơ hội cho tụi này làm, đúng là ngu, vãi cả ngu, chả hiểu làm
sao mà có thể dựng thành một gia tộc nữa.

Trong hơn 2 tuần, gia tộc Mercer đã đồ sát tất cả, khiến cho cả giới Mafia
phải chấn động và câm mồm, từ nay về sau chỉ còn lại thập đại gia tộc, không
còn bất cứ gia tộc nhỏ phụ thuộc nào nữa. Những cái xác được John mang về ướp
lạnh sau đó đem đi làm thức ăn cho chó, không những thế còn lấy nội tạng bán
cho các nhà nghiên cứu làm thí nghiệm, hoặc cung cấp cho các gia đình cần nội
tạng gấp để cứu sống người thân của họ. Giết một người, sau đó lấy nội tạng
của người đó để cứu người khác. John đã ra lệnh cho Richar mang tất cả những
người của hơn 50 gia tộc bỏ vào một con trâu đồng rồi nung lên từ từ, khiến
cho đồng chuyển từ màu trắng sang màu vàng nung cháy từ từ họ. Các gia tộc
khác thì được John đưa vào một căn phòng, ở dưới là những cái lỗ, treo ngược
họ lên, rồi nâng từ từ các cái cọc sắt nhọn từ dưới những cái lỗ lên, đâm
xuyên từ hậu môn ra tận mồm, rất tàn bạo (tui viết mà tui còn thấy tởm nữa, đa
số mấy cái hình phạt này toàn là từ thời xa xưa không), còn có các hình thức
khác như đóng đinh, tưới chỉ vào đầu...

Trong vòng 2 tháng tiếp theo, từng tiếng rên rỉ, hét thảm, những là hét ồn ào,
tiếng đau đớn, tiếng cưa vang lên đầy căn phòng tra tấn, tiếng kêu rung trời.
John đúng là một kẻ tàn bạo và điên loạn.

Một năm sau đó, John vẫn không tìm được Alex, sự tức giận của ông càng ngày
càng quá giới hạn và ông ta cho người đồ sát hơn 7 đại gia tộc trong thập đại
gia tộc. Trong đêm tối ngày 16/5/2016, từng chiếc xe màu đen đậu trước cửa nhà
các gia tộc, trong đó đi ra hàng loạt những người áo lên, trên tay mỗi người
cầm một chiếc cưa máy và xông vào giết sạch tất cả, không chừa một ai và không
có ai bên gia tộc Mercer là bị thương hay chết, một sự chiến thằng hoàn toàn,
hoàn mỹ.

Nếu như hỏi tại sao gia tộc Mercer có thể chiến thắng được 7 đại gia tộc kia
mà không mất một chút sức lực. Bởi vì trong thập đại gia tộc, chỉ có gia tộc 2
gia tộc là gia tộc Vongola va gia tộc Mercer là có sức mạnh đủ để xóa sổ hành
tinh này chỉ trong vài nốt nhạc, còn 1 gia tộc tức là gia tộc đứng thứ 3 thì
chỉ có sức mạnh phá hủy thế giới thôi, chưa đến mức xóa sổ hành tinh như gia
tộc Mercer và Vongola, nhưng mà chưa ai biết bất kỳ thứ gì về sức mạnh thật sự
của Vongola và Mercer. Họ vẫn coi rằng sức mạnh của 10 gia tộc đứng đầu chỉ
xấp xỉ như nhau thôi. Ai mà biết rằng gia tộc đứng thứ 3 mạnh gấp 100 lần 7
gia tộc còn lại. Còn 2 gia tộc đứng đầu thì mạnh hơn gia tộc thứ 3 gần như la
không thể so sánh. Còn về mạnh cỡ nào, hay sức mạnh như thế nào thì sau này sẽ
nói rõ hơn


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #24