Người đăng: AlexMercer
"Master, Master"
Đang chìm trong giấc ngủ, bỗng Alex nghe thấy một âm thanh gì đó đang gọi
mình, cậu mở từ từ mắt ra, nhìn lên bầu trời đêm tối đầy sao, cậu xoay sang
bên cạnh thì thấy Deadpool đang chổng mông ngủ ngon lành. Alex hơi nghi ngờ
một chút, rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ
"Master, Master, cậu có nghe tôi nói không, master"
Âm thanh vẫn vang lên bên tai cậu, Alex hơi cau mày lại, cậu mở mắt ra nhưng
vẫn không nhìn thấy ai, nhưng âm thanh lại cứ vang vảng bên tai cậu.
"Là ai đang gọi tôi?" Alex đứng dậy nhìn xung quanh nói to lên.
"Là tôi đây, Master"
"Rốt cuộc ngươi là ai hả?" Alex nhíu chặt mày lại, nhìn kỹ xung quanh.
"Cậu không thể thấy tôi được đâu, tôi đang ở trong trí óc của cậu, cậu hãy
nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể để cho tâm trí cậu có thể được đưa tới tận sâu
cùng của biển ý thức, giống như cậu đang mô phỏng lâu đài tư duy đấy, hay làm
theo cách đó, cậu sẽ thấy được tôi" Âm thanh vang lên trả lời cho câu hỏi của
Alex
Nghe vậy, Alex nhắm mắt lại, theo từng lời chỉ dẫn của giọng nói bên trong trí
óc, cậu từ từ thả lỏng thân thể và để cho trí óc của cậu tự trôi nổi trong
biển ý thức. Một lúc sau, bỗng nhiên cậu cảm thấy mình như đang trôi nổi trong
vũ trụ vậy, một cảm giác rất chân thực, cả người cậu dường như càng ngày càng
chìm sâu xuống đại dương của vũ trụ vô tận. Chìm mãi, chìm mãi, cho đến khi
một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng, cực kỳ dễ nghe của một người con gái vang
lên "Master, đã đến lúc cậu mở mắt ra rồi"
Tiếng nói của gái ấy đã đánh thức cậu, Alex từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu
là một cả một vùng vũ trụ rộng lớn, những hành tinh trôi nổi, những mảnh thiên
thạch đang lao đi, những tia sáng đầy sắc màu huyền bí của vũ trụ rọi sáng cả
không gian. Cả người Alex trôi nổi trong vũ trụ này, cậu dựng ngược thân thể
lại, nhìn từ từ xung quanh.
"Master, dưới đây" Từ dưới chân cậu vang lên âm thanh của cô gái đó, Alex nhìn
xuống chân mình thì thấy đây là một mảnh đất được cấu tạo bằng những thiên
thạch nối vào với nhau bằng các sợi dây xích màu vàng. Alex hạ người xuống đạp
trên mảnh đất này, cậu đánh giá xung quanh một lượt rồi mới nhìn về phía
trước. Đứng trước mặt cậu là một cô gái, không, phải nói là một cô thiếu nữ,
vì khuôn mặt của cô ta còn rất trẻ, khoảng 16-17 tuổi, mái tóc màu hạt dẻ được
buộc lại gọn gàng và trải dài xuống lưng, để thừa lại một búi tóc nhỏ che kín
đôi tai, khuôn mặt đúng là rất xinh đẹp, nhìn cực kỳ giống gái 2D trong anime,
dễ thương phết, đặc biệt là nốt ruồi duyên dưới mắt, nhìn càng thêm xinh đẹp,
đôi mắt to tròn màu nâu đỏ chứa đầy trong sáng, dịu dàng cùng với nụ cười nhẹ
nhàng càng tô đậm thêm cái vẻ xinh đẹp đó. Dáng người cực kỳ cân đối và bốc
lửa, da thịt trắng như tuyết mùa đông, bóng loáng, đặc biệt là cặp ngực, lúc
nào cũng nảy lên mỗi khi cô ta di chuyển. Trên người mặc một chiếc váy màu
trắng ngắn tới bắp đùi và gần tới đầu gối, đôi chân thẳng tắp thon dài cứ như
siêu mẫu, dưới ngực thì bị buộc lại bằng một sợi dây màu đen và thắt thành cái
nơ. Nhìn đi nhìn lại cỡ nào thì càng thấy giống gái 2D cực kỳ, dễ thương phớt
(, hình ảnh cho ai cần)
Alex đi tới gần cô ta, nghi hoặc hỏi "Cô là?"
Tay trái cô gái đặt lên bàn tay phải để thẳng phía dưới, tư thế giống như một
người hầu trong mấy bộ anime vậy, cô gái nhẹ nhàng cúi đầu " Chào Master, em
tên là Yuuki Umeko, gọi em là Umeko được rồi, em được người khác cử đến để làm
người hầu cho cậu, còn về người đó là ai, xin cậu cho phép em được giữ im
lặng"
Alex đút tay vào túi quần nhìn cô ta một lát rồi nói "Nếu là người hầu của
tôi, thì tôi cần cô giải thích tất cả những gì mà cô biết, kể cả cái vụ tôi bị
đưa đến đây, tất nhiên nếu điều đó cô biết"
Umeko hơi cúi người xuống một chút rồi đứng thẳng người nói "Vâng, thưa
Master, em không thể trả lời câu hỏi của cậu được, em chỉ có thể trả lời rằng,
việc cậu được đưa tới đây là do em làm ra, nhưng điều đó cũng là vì bảo đảm sự
sống cho cậu, ngay lúc đó cơ thể cậu đang chết dần và em bắt buộc phải làm
điều đó khi không có sự cho phép của cậu, em thật sự xin lỗi " Nói xong, Umeko
cúi người xuống trước mặt Alex
"Ồ, thì ra là thế, tôi còn một câu hỏi nữa, tại sao đến giờ cô mới xuất hiện"
Alex nở nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp như gió mùa xuân nói, khuôn mặt đầy thân
thiện, mắt mở hờ nhìn cô ta, nhưng tay trái của cậu âm thầm đưa ra đằng sau,
môt con dao từ trong áo tay cậu bay ra ngoài và rơi vào tay cậu. Nếu như cô ta
không trả lời câu hỏi này cho thích đáng thì dảm bảo cậu sẽ giết cô ta và
phanh thây cô ta ra thành từng mảnh. Việc cô ta đưa cậu đến đây đã biến cậu
thành hình dáng của một con Monster và sống cô đôc trong suốt 2 năm trời,
không bạn bè, không tình thân, mặc dù tất cả đều không phải lỗi của cô ta, là
sự tình ngoài ý muốn, nhưng cô ta là người mang cậu đến thế giới này, nếu
không đến thế giới này thì cậu sẽ không bị như thế, sẽ không xảy ra nhiều việc
đến thế và cậu sẽ không phải sống như một tên tâm thần như thế này. Mặc dù
điều này có chút hơi quá, nhưng đối với một kẻ có tâm thần điên loạn như cậu
thì không gì là không thể, việc lóc thịt của từng người ra để làm thú vui cho
mình đã thể hiện cái sự điên loạn đó. Cho dù có xinh hay dễ thương cỡ nào, thì
cậu cũng sẽ phanh thây ra để làm thú vui tiêu khiển cho mình.
Umeko dường như không thấy được hành động của Alex, cô ta hơi cúi đầu một
chút, sau đó ngẩng đầu nói "Việc này em cũng không biết giải thích thế nào,
nhưng mà em chỉ có thể nói rằng, đây là do sự cố thôi"
"Ồ, sự cố, sự cố thế nào cơ, cô hãy nói rõ ra xem thử nào " Nụ cười của Alex
càng ngày càng tươi, càng ngày càng rực rỡ và càng ngày càng nguy hiểm, cậu
nhe răng ra cười, nụ cười rộng và dài đến tận mang tai, cứ như miệng cậu ta bị
rách ra và không hề có một giọt máu nào chảy xuống, đôi mắt mở càng lúc càng
to, đầu hơi ngửa lên trên, con mắt từ trên trợn xuống nhìn Umeko, đằng sau
lưng cậu, con dao lóe lên qua một tia sáng, khuôn mặt cậu lúc này tràn đầy sát
khí, những luồng sát khí tụ lại và tạo thành một khuôn mặt của một con quỷ dữ
đằng sau lưng cậu, chỉ có 2 con mắt màu đỏ tươi sáng rực như 2 ngọn đèn và nụ
cười điên loạn, nụ cười kéo dài cả khuôn mặt của nó cùng với hàm răng sắc
nhọn, còn bao nhiêu thì được bao trùm bởi một màu đen và những đường kẻ xọc
xuống liên tục ở nhiều vị trí khác nhau trên khuôn mặt giống như TV bị rè vậy
( cả khuôn mặt quỷ sau lưng Alex, nhớ tưởng tượng thêm mấy cái rè rè trên khuôn
mặt như trong mấy bộ anime nhé)
Thấy vậy, cả người Umeko căng cứng lại, cúi đầu xuống không dám nhìn Alex, một
cảm giác sợ hãi và kinh hoàng lan thẳng đến dây thần kinh não của cô ta. Umeko
nuốt một ngụm nước bọt rồi cố gắng giải thích " Xin Master tha lỗi cho em, em
không cố tình như vậy đâu, bởi lúc đó sức mạnh của em rất yếu, sức mạnh của em
được có được trở lại như cũ không đều phụ thuộc vào Master, cậu càng mạnh thì
em càng mạnh em, nhưng mà lúc đó năng lực của cậu hơi yếu nên em cũng không có
nhiều sức mạnh cho mấy, không có đủ sức mạnh để xé rách không gian đi tới thế
giới khác đươi, phải mượn nhờ sức mạnh của vật kia thì em mới có thể đưa cậu
chủ xé rách không gian đi tới thế giới này được, nó làm em tiêu tốn năng lượng
quá nhiều và em buộc phải ngủ say để hồi phục lại toàn bộ năng lực hiện giờ
của em, em phải mất 2 năm để làm điều đó, bây giờ em mới có thể tỉnh lại được,
em thật sự xin lỗi cậu chủ " Nói xong, Umeko nhắm chặt mắt lại, cúi người 90
độ xin lỗi Alex.
"Ồ, thế ý cô nói là mọi chuyện do tôi gây ra sao, vì tôi quá yếu nên cô mới
ngủ say và không thể thức tỉnh được à, điều này dẫn tới tôi phải sống cô đọc
trong 2 năm và biến thành hình dáng Monster thế này à, ý cô là như thế sao"
Alex tiếp tục cười nói.
"Không....không phải như vậy, em thật sự, thật sự xin lỗi cậu " Umeko vôi vàng
lắc lắc đầu, hai tay giơ lên phẩy phẩy nói, khuôn mặt đầy bối rối và sợ hãi,
đôi mắt ngấn nước như sắp chảy nước mắt ra vậy, nhìn mà thấy thương luôn.
Alex nụ cười dần dần thu lại và tắt luôn, khuôn mặt trở lại bình thường, nhưng
con dao không hề cất đi, con mắt nhìn chằm chằm vào Umeko. Còn Umeko thì cúi
đầu không dám nhìn Alex. Một lúc sau, Alex đi tới gần Umeko, con dao nhẹ nhàng
thọc vào mồm cô ta và từ từ kéo ra dãn ra phía bên trái " Được thôi, cô muốn
tôi tha lỗi đúng không, vậy thì cô có 2 lựa chọn, một là đưa tôi biến khỏi cái
thế giới này và trở về thế giới cũ, hai là tôi sẽ kéo rách mồm cô, sau đó thì
cô tự hiểu, sẽ không còn cô người xinh đẹp nào nữa, mà chỉ còn là những mảnh
cơ thể vung vẩy đầy nơi, cô hiểu chứ" Tại sao Alex lại chắc chắn có thể giết
được Umeko, bởi vì sức mạnh của Umeko phụ thuộc vào sức mạnh của Alex, mà phụ
thuộc thì tất nhiên sẽ yếu hơn Alex, điều này cậu chắc chắn được khi cậu mô
phỏng năng lực của cô ta, như đã nói ở chương trước, cậu có thể mô phỏng 100%
sức mạnh của mỗi người mà chỉ cần nhìn vào người đó, khi cậu mô phỏn năng lực
của Umeko thì cậu nhận ra rằng, năng lực của cậu ta yếu hơn cậu, mặc dù không
nhiều nhưng vẫn yếu hơn. Còn về tại sao cô ta có thể xé rách không gian thì có
vẻ đa số là mượn nhờ năng lực của vật kia mà cô ta nhắc đến, còn sức mạnh của
cô ta có vẻ chỉ dùng để thúc đẩy vật đó thôi, chẳng hề có ảnh hưởng gì đến
không gian. Nhưng là vật gì mà có thể xé rách không gian chỉ với sức mạnh nhỏ
bé của Umeko chứ. Có vẻ vậy này rất mạnh.
Umeko mở to mắt nhìn con dao ở trong mồm của mình, cô ta nói "Vâng, em hiểu,
em sẽ đưa cậu chủ trở về, nhưng cậu có thể rời khỏi đây được chứ, chỉ cần cậu
từ chỗ này đi ra khỏi cánh cổng bên kìa thì sẽ ra khỏi đây được thôi"
"Ờ, được thôi" Mặc dù không hiểu tại sao cô ta lại kêu mình đi ra ngoài, nhưng
cậu nghĩ cô ta sẽ không lừa mình bởi vì cô ta có nói mình bị một người khác cử
đến làm người hầu của mình nên cậu nghĩ cô ta sẽ không lừa mình.
Alex rút con dao ra, đi từ từ về phía sau, một lát sau, cậu thấy lưng mình bị
đụng trúng một cái gì đó. Cậu quay lại thì thấy một cánh cửa khổng lồ, với
những hoa văn đầy cổ xưa và những đường hoa văn đó tạo thành hình dạng của mặt
đồng hồ. Alex đẩy nhẹ cánh cửa ra và đi ra ngoài.
Umeko thấy Alex đi ra ngoài, thì cả cơ thể như không có xương vậy, xụi lơ té
xuống đất, cô ta vỗ nhẹ ngực nói "Sao cậu chủ dễ sợ thế nhỉ, giống ác quỷ vậy,
kiểu này có ngày mình đứng tim mất, nhưng trước tiên mình phải đưa cậu chủ ra
khỏi thế giới này mới được" Nói xong, Umeko đứng dậy, cả người cô biến mất,
một lúc sau thì xuất hiện lại chỗ cũ, trên tay thì đang cầm một chiếc đồng hồ
quả quýt. Umeko giơ chiếc đồng hồ lên, nhắm mắt lại, sau đó thì nói một dãy
những từ ngữ mà chả hiểu là tiếng gì, một lúc sau, bỗng nhiên chiếc đồng hồ
sáng lên, những luồng ánh sáng màu vàng giống như những sợi chỉ bay nhảy trong
vũ trụ, tia sáng càng ngày càng lan rộng và từ từ lan ra thế giới bên ngoài.
Bên ngoài, Alex khoanh tay chờ đơi, bỗng lúc này trong người cậu xuất hiện các
luồng sáng màu vàng, từ từ bao quanh lấy có thể cậu. Alex giơ tay lên, chụp
lấy những nguồn sáng này, cả người cậu bị nó nâng cao lên không trung và càng
lúc càng nhanh, càng lúc càng cao. Bây giờ cậu hiểu rằng đã đến lúc mình phải
rời đi thế giới này, nhưng lúc này vô tình cậu thấy Deadpool đang nằm ở phía
dưới, Alex cuốn lấy những nguồn sáng đẩy nhẹ về phía Deadpool. Những nguồn
sáng lao về phía Deadpool và mang anh ta biến mất trong không gian. Alex cũng
thế, cũng bị mang đi và biến mất trong không gian. Bây giờ, thế giới này mới
chính thức là không có sự sống, chỉ còn lại đống hoang tàn đổ nát.
----------------------------------------Đường phân cách---------------------
Ban đêm, trên một con đường của Hồ Chí Minh City, bỗng nhiên xuất hiện một cột
sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống mắt đất, luồng sáng cứ như vậy diễn ra
trong 5p rồi mới tắt. Khi luồng sáng biến mất, trên mặt đường lúc này thì hiện
ra một con người đang mặc một bộ Suit đen.
Người này bỗng nhiên mở mắt ra, cậu ta đứng dậy nhìn khung cảnh quen thuộc
xung quanh, cậu ta hơi ngẩn người nói "Rốt cuộc cũng đã trở lại sau hơn 2 năm
sống cô độc"
Không sai, đây chính là Alex, cậu ta đã trở về thế giới cũ