Time Lord. Thế Giới : The Prototye. Mất Ký Ức.


Người đăng: AlexMercer

Trong cõi hư vô của không gian và thời gian, cả người Alex trôi nổi giữa tầng
không, cứ trôi đi trôi đi mãi, bỗng dưng lúc này, một chiếc đồng hồ quả quýt
hiện lên trước người cậu, những luồng ánh sáng từ trong chiếc đồng hồ bay ra
trôi nổi xung quanh người Alex mặc dù nó chưa được mở.

Ánh sáng màu vàng soi sáng của vùng không gian đen tối trong cõi hư vô này.
Dường như nó đã đánh thức Alex. ALex mở đôi mắt của mình ra, nhưng trong đôi
mắt ấy chỉ ánh lên cái vẻ vô cảm, không linh hồn, không sức sống, chẳng có gì
cả, chỉ có một chút ý thức theo bản năng giơ tay lên muốn chạm lấy chiếc đồng
hồ. Dường như ở đâu đó trong trí óc của cậu có một âm thanh luôn mách bảo cậu
rằng "Hãy cầm lấy nó, hãy thức tỉnh đi....."

Âm thanh cứ lặp đi lặp lại mãi trong trí óc của cậu, nó không thể xóa nhòa đi
được. Alex chỉ có nghe theo tiếng gọi và giơ tay nắm lấy sợi dây xích màu vàng
của chiếc đồng hồ. Ngay khi tay cậu chạm đến sợi dây xích thì nắp chiếc đồng
hồ bỗng bật tung ra, những luồng ánh sáng mãnh liệt phóng thẳng ra ngoài, nó
soi sáng cả đất trời này, soi sáng mọi thứ, nó xua tan đi bóng tối đang bao
trùm, một luồng sáng thật mãnh liệt và mạnh mẽ, dường như chẳng có thứ gì có
thể tắt nguồn sáng ấy.

Những chiếc kim trên mặt đồng hồ bỗng nhiên xoay tròn với tốc độ chống mặt,
tiếp đó xung quanh Alex xuất hiện những mặt đồng hồ khổng lồ, bao trùm cả cõi
hư vô này, những chiếc kim đồng hồ cứ xoay theo một chiều, xoay đi xoay mãi.

Ngay lúc này, một giọng nói hùng hồn trong chiếc đồng hồ vang lên "Hãy thức
tỉnh đi, kẻ của quá khứ, hãy thức tỉnh đi, NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA CHỦNG TỘC TIME
LORD" Tiếng nói vang vang khắp nơi, chiếc đồng hồ quả quýt càng phát sáng, nó
lao đến và giáng thẳng vào đầu Alex

"Ầm" Một tiếng nổ vang lên, như tiếng của quả boom hạt nhân được kích hoạt.
Mắt của Alex mở bừng ra, một luồng sáng vàng trôi nổi trong đôi mắt của cậu.
Cả người cậu bỗng dưng phát sáng, rọi sáng cả vùng không gian này.

Nhưng ngay vào thời khắc này, một bàn tay nhỏ nhắn của một cô gái nắm chặt lấy
chiếc đồng hồ và kéo ra khỏi đầu cậu, bàn tay đóng nắp đồng hồ lại. Ánh sáng
bỗng dưng tắt đi, Alex từ từ nhắm mắt lại và rơi xuống, một bàn tay khác bỗng
dưng xuất hiện trước người cậu và nhẹ nhàng đỡ lấy cậu. Một luồng sáng màu
vàng khác xuất hiện từ bốn phía và hội tụ lại tạo thành một bóng dáng của một
người phụ nữ với nụ cười trìu mến, thánh thiện và ấm áp, nụ cười của một người
mẹ dành cho con mình. Người phụ nữ đặt đầu của Alex gối lên đùi mình, sau đó,
hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Alex, cô ta dịu dàng nói "Con trai của ta,
giờ chưa phải lúc để cho con thức tỉnh, con là hy vọng của người Time Lord, là
hy vọng của mẹ, còn cần phải mạnh lên để có đấu tranh trong cuộc chiến sắp
tới, con phải mau lên....." Nói xong cả người cô ta bỗng hóa thành từng luồng
sáng, bao trùm lấy người Alex và biến mất, chỉ còn lại chiếc đồng hồ quả quýt
trôi nổi trên lòng bàn tay của một người con gái.

----------------------------------Đường phân
cách-----------------------------------

Công ty Gentek, trong nhà xác

Alex mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một phiến đá, nhìn sang bên cạnh
thì thấy 2 nhà khoa học đang quay lưng về phía mình, trên tay đang cầm một cái
dao nhỏ dùng để mổ xẻ. Alex định đang ngồi dậy thì cảm thấy một sự đau đớn,
mệt mỏi trong cơ thể.

Nghe thấy tiếng động, cả 2 nhà khoa học quay lại thì thấy Alex đang cố gắng
dậy, cả 2 nhìn nhau một chút, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, bởi vì bất cứ người
nào thấy một người vốn đã chết mà giờ lại sống lại, không sợ mới là lạ.

Alex nằm trên phiến đá thấy hai nhà khoa học cố gắng chạy, theo bản năng cậu
cầm lấy hai cái dao mổ xẻ để trên cái khay trắng bên cạnh mày, phóng mạnh về
phía 2 nhà khoa học.

"Phập" Lưỡi dao mang theo tiếng xé gió, lao nhanh như một tia chớp đâm xuyên
qua tim hai nhà khoa học, máu từ trên ngực chảy xuống, ánh mắt mang theo sự sỡ
hãi, cả hai nhà khoa học đồng loạt ngả xuống.

Alex cố gắng chịu đựng sự đau đớn của thân thể, leo xuống phiến đà và mở cửa
phòng, cố gắng chạy ra khỏi đây. Mặc dù không biết mình đang ở đâu và tại sao
hai nhà khoa học thấy mình lại hoảng sợ và bỏ chạy như vậy nhưng mà Alex biết
được mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy của tử thần và điều này đang đe dọa
tính mạng của cậu, đây là trực giác của cậu và cậu không biết tại sao mình lại
có được trực giác như thế, mặc dù cậu không sợ chết, vì đối với cậu, chết chỉ
là một quá trình mà cơ quan nội tạng của con người không thể hoạt động được
thôi, chết trong mắt cậu chả là cái thá gì cả. Hiện tại, tình trạng của Alex
lúc này thật là không ổn định, cậu không nhớ bất cứ cái gì về quá khứ cả,
không một ký ức dù chỉ một chút và nhiệm vụ của cậu bây giờ là cần phải tìm
lại ký ức đã mất của mình, tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tại sao mình lại ở
đây?"

Alex chạy một mạch ra khỏi tòa nhà này. Bước ra khỏi cánh cửa, bỗng cậu dừng
bước chân và chạy từ từ đến đằng sau chiếc xe tải cạnh đó và núp, bởi vì cậu
nghe thấy được tiếng bước chân của ai đó. Một lúc sau, một nhóm người mặc đồ
đen với vũ trang, súng đầy đủ đứng trước cổng chính của tòa nhà Gentek. Một
lát sau có một nhóm nhà khoa học từ trong đó chạy ra và nói cái gì đó với
những tên lính mặc đồ đen này, sau đó họ bị chính những tên ấy nả súng vào
người và chết.

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Alex biết, có vẻ như cái đám
người này đang muốn che dấu cái gì đó, họ giết tất cả những người ở đây để bịt
miệng. Alex từ từ lùi lại sau, bỗng lúc này

"Rắc" Cậu đập trúng một cái cây gần đó và gây ra tiếng động. Những tên lính
chỉa súng về phía cậu và một trong những người đó hét to lên "Ai đó?"

Mặc kệ lời nói của bọn họ, Alex vội vàng chạy trốn, đám binh lính thấy vậy
liền đuổi theo cậu và hét lên "Đứng lại, không tôi sẽ bắn". Không quan tâm lời
của hắn, Alex cứ tiếp tục chạy. Một lúc sau thì cậu không thể chạy tiếp được
nữa vì trước mặt cậu là một bức tường cao 10m. Alex xoay người lại dựa vào
tường, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tất cả những người này. Không đợi cậu phản
ứng, một tên lính nả súng về phía cậu.

"Tạch tạch tạch tạch............" Tiếng súng vang lên, những viên đạn như
những lưỡi hái tử thần đam xuyên qua từng thớ thịt của cậu, máu tươi chảy ra.
Alex ôm lấy người mình, nhìn chằm chằm từng người một với ánh mắt sắc bén và
đỏ như máu, những tia máu nổi lên đầy mắt cậu. Alex từ từ ngã xuống và nằm bất
tỉnh, hơi thở tắt đi.

Đám binh lính nhìn nhau một chút, rồi từ từ bước về phía cậu, bỗng dưng lúc
này dị biến phát sinh. Trong cơ thể của Alex bỗng nhiên xuất hiện những tia
xúc tu dày màu đỏ đen như những miếng thịt bị cắt ra thành từng sợi dây dài
vậy, nó bao trùm những vết thường của cậu, điều kỳ lạ đã xảy ra, tất cả những
vết thương đều nhanh chóng hồi phục chỉ trong chưa tới 1 giây, từng viên đạn
bị đẩy ra khỏi cơ thể cậu. Những người lính nhanh chóng lùi lại và cảnh giác
nhìn cậu ta. Alex từ từ đứng lên, cậu lắc lắc đầu rồi sau đó nhìn cơ thể của
mình, cậu ngạc nhiên bật thốt " Điều gì đang xảy ra với cơ thể của tôi thế
này"

Những tên lính thấy vậy thì mau chóng nả súng về phía cậu. Nghe tiếng súng,
Alex ngẩng đầu lên, con ngươi hơi co lại, những viên đạn trong mắt cậu bỗng
chốc bay chậm lại gấp 100 lần, cậu có thể thấy từng chuyển động của từng viên
đạn. Alex khó tin nhìn cảnh này, cậu lầm bầm nói "Cái gì thế này, rốt cuộc tôi
bị gì thế?". Nhưng sau đó cậu nhanh chóng lắc đầu để hồi phục lại, cậu biết
đây không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ, Alex chạy nhanh về phía những tên
lính, cậu né qua những khe hở của những viên đạn và xuất hiện trước mặt một
tên, nắm ngón tay cậu chụm lại thành đao, cả người cậu cúi xuống và cả cánh
tay lao mạnh về phía trước, tia ma sát không khí vang lên, 5 ngón tay như một
lưỡi câu đâm thủng cổ họng và móc lên 90 độ đâm xuyên qua não của tên lính.

Sau đó cậu rút tay ra, xoay người né cái xác và lao về tên thứ 2, hai cánh tay
của cậu gồng lên, năm ngón tay mở ra và co lại thành trảo, cậu hơi đưa 2 tay
ra sau. Lúc tiến tới trước người của tên lính thứ 2, cả hai cánh tay của cậu
như một cái pháo cối, phóng mạnh về trước và đâm xuyên qua bụng tên thứ 2,
ruột, gan và nội tạng bị hai tay cậu kéo xuyên ra ngoài và đâm gãy cả cột
sống.

Tiếp đến, Alex rút tay lại, thả người, chống tay lên vai tên lính thứ 2, mượn
lực nhảy lên, hơi ngã người về sau, cả cơ thể xoay 180 độ, mượn lực ly tâm,
đôi chân của cậu mang theo kình lực kinh khủng sút thẳng về phía tên lính thứ
3.

"Bốp"

"Bặc" Cái đầu bị Alex sút lìa khỏi cổ, chỉ còn lại cái xác không đầu và máu
tươi từ trên cổ bắn ra tung tóe như mưa vậy. Sau đó, Alex xoay thêm một vòng
nữa, và đạp thẳng vào bụng cái xác tên lính thứ 3, cả người hắn bay ngược ra
sau và đập trúng tất cả những người xung quanh, tiếp đến, xác của tên lính thứ
3 như một quả boom, nổ banh xác kéo theo những tên còn lại chết theo, tay
chân, nội tạng của những tên lính bay tứ phía, trên tường, trên đất đầy thịt
và nội tạng.

Alex hạ người xuống, cậu không nhìn những cái xác này mà giơ tay lên nhìn lòng
bàn tay của mình. Bàn tay cậu dính đầy máu tươi và có chút nội tạng, cả người
Alex bị máu tưới lên, đỏ từ trên xuống dưới. Mặc dù nói thì dài nhưng sự việc
chỉ diễn ra chưa tới 3 giây, tất cả những tên lính chỉ nhìn thấy những loạt
tàn ảnh màu đen sau đó thì cảm giác một sự đau đớn kinh khủng lan đến dây thần
kinh não, rồi mất ý thức, điều cuối cùng mà bọn họ thấy được chỉ là thân xác
mình bị Alex đâm thủng và xé thành từng mảnh.

"Tại sao mình lại cảm thấy máu như đang sôi trào vậy, không sợ hãi, không tội
lỗi, chẳng cảm thấy gì cả trừ cảm giác sôi máu và sự thèm muốn giết người, tại
sao mình lại như vậy, rốt cuộc tôi là ai thế?" Alex nhìn tay mình lầm bầm nói.
Hiện giờ cậu đang mất trí nhớ và không biết mình là ai nên cảm thấy hơi bối
rối một chút

"Lôp bộp, lộp bộp" Bỗng lúc này có nhiều tiếng bước chân vang lên, Alex hơi
lùi lại một bước, cậu nhìn xung quanh một lát, rồi chạy lùi về phía sau, đạp
mạnh lên thùng rác gần đó và phóng người bay qua hàng rào cao 10m.

Đáp đất, không một chút chần chờ, cậu nhanh chóng chạy nhanh trên con đường
cao tốc.

"Vù vù vù vù" Nhưng lúc này, có tiếng động cơ và tiếng ma sát của không khí
trên trời. Alex vừa chạy vừa quay đầu về phía sau thì thấy một chiếc trực
thăng quân đội, đang hướng về phía cậu lao tới, cùng lúc đó là hai khẩu súng
hạng nặng bên cánh mánh bay nả súng về phía cậu. Alex vừa né đạn vừa chạy về
phía trước.

"Chiếc máy bay quá cao, không thể nhảy tới được" Alex suy nghĩ, xong bỗng cậu
nhìn thấy những chiếc xe đang để giữa đường. Alex nở nụ cười nửa miệng, cậu
chạy nhanh tới gần một chiếc xe, xoay người 180 độ, sút bay cả chiếc xe.

Chiếc xe lao đi như một tên lửa và phóng về phía chiếc trực thăng, tốc độ quá
nhanh, chiếc trực thăng không thể nào né được.

"Ầm" Tiếng nổ vang lên, cả trực thăng và chiếc xe chìm vào biển lửa giữa không
trung. Alex thấy cảnh này cũng không nói gì mà xoay người tiếp tục chạy, cả
người cậu hơi nghiêng về phía trước, bắp chân hơi to lên một vòng, Alex bật
hết hỏa lực lao thẳng đi, từng bước chân cậu đều dẫm một vết nứt sâu 5cm và
dài 20cm. Tốc độ của cậu như một con Black Panther, nhanh như một tia chớp
đen, người bình thường chỉ thấy được chỉ thấy được những bóng mờ tàn ảnh màu
đen đang lao đi và không thấy rõ nó là gì.


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #12