Đánh Lén. Giết Sạch. Đồng Hồ


Người đăng: AlexMercer

P/s : Chương này khá máu me

"Khoan đã" Đang chạy trên cầu thang trường, Alex bỗng kêu dừng lại. Bảo Trân
một tay chống đầu gối, một tay dựa vào lan can cầu thang thở hồng hộc, nghe
được Alex nói, cô nàng ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Alex "Sao thế?"

"Có cái gì đó không đúng?" Alex vừa nói vừa nhìn đi nhìn lại xung quanh, hết
vòng này đến vòng khác.

"Cái gì không đúng cơ?" Bảo Trân càng thêm nghi hoặc hỏi

"Bà đứng đây chờ tui một chút" Nói xong, Alex phóng thẳng xuống cầu thang.

"Từ từ đã" Nhưng chưa kịp nói xong thì Alex đã phóng đi mất dạng. Bảo Trân ôm
người ngồi xuống dựa vào tường có chút sợ hãi nhìn xung quanh. Tiếng hát cứ
vang vảng đâu đây làm cho Bảo Trân không thể nào bình tĩnh được như thường
ngày được, dù sao đây là liên quan tới hồn ma, liên quan tới thế giới tâm
linh, một người bình thường như cô thì làm sao mà chịu được chứ.

Bảo Trân cứ ôm người, úp mặt xuống gối, lâu lâu ngẩng đầu nhìn xung quanh,
nhưng chỉ toàn là một màu đen. Bỗng nhiên lúc này, một cánh tay đập lên vai
của Bảo Trân.

"Aaaaaaaa" Theo bản năng, Bảo Trân hét toáng lên, nhưng chưa được vài giây thì
một bàn tay chụp miệng của cô nàng lại., theo đó là giọng nói của Alex vang
lên "Là tui đây, bà im lặng chút xíu đi"

Nghe được lời ấy, Bảo Trân lấy can đảm xoay lại nhìn, khi thấy được khuôn mặt
đầy quen thuộc của Alex thì cô nàng bỗng bật khóc, sau đó cánh tay nhỏ nhắn,
trắng như ngọc đập liên hồi lên người Alex, vừa đánh cô nàng vừa khóc vừa nói
"Đồ tôi, ông có biết là tui sợ lắm không hả, sao còn dám để tui một mình, đồ
khốn nạn"

"Được rồi, đừng đánh nữa, giờ không phải lúc để khóc đâu" Alex chụp lấy tay
Bảo Trân nói. Nghe vậy, Bảo Trân cũng hiểu được tình hình của mình, lấy tay
lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Alex hỏi "Nãy giờ ông đi đâu vậy?"

"Tui đi thử nghiệm một chút?" Alex trả lời

"Thế kết quả như thế nào?" Bảo Trân hỏi

"Quả nhiên theo tui nghĩ, nãy giờ chúng ta chỉ chạy lòng vòng một chỗ và không
có cách nào thoát ra được" Alex lấy tay nâng cằm, hơi trầm tư nói.

Nghe vậy, Bảo Trân lúc này mới để ý, lúc trước vì không được bình tĩnh nên
không thể tập trung suy nghĩ được, giờ nghe câu nói của Alex mới chú ý, ban
nãy cô nàng và Alex đã đi qua cầu thang này hơn 3 lần rồi nhưng vẫn quay về
tầng 3 như cũ, điều này rất kỳ lạ, rõ ràng là chạy xuống, nhưng một hồi lại
thành chạy lên, cứ như cầu thang bị đảo ngược ấy.

"Thế là sao bây giờ" Bảo Trân có chút lo lắng hỏi

"Tui cũng không biết, nhưng theo tui nghĩ chúng ta phải khám ra bí ẩn của vụ
này thì mới có thể thoát được, bà nhớ đi sát tui, đừng có rời tui một bước,
biết chưa?" Alex nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

"Ừm" Bảo Trân gật đầu. Thế là cả hai người lên lại tầng 3 và bắt đầu điều tra
vụ này. Mặc dù tiếng hát cứ vang vảng trên dãy hành lang và càng ngày càng rõ,
nhưng điều đó chỉ đáng sợ đối với Trân thôi, còn cái thằng chưa biết gì là sợ
hãi như Alex thì chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Nói thật nếu như hôm nay không có
Bảo Trân thì đảm bảo kiểu gì cậu ta cũng phải khám phá cho ra lẽ.

Nghe cái tiếng nhạc ghê rợn này, cảm thấy có chút khó chịu, cậu quay lại hét
lớn một tiếng "Mẹ mày, im được không hả, bài hát thì dở mà hát hát cái lone,
như mấy còn rùi cứ vo ve vo ve quanh tai vậy, khó chịu vãi lone"

Mặc dù đã lên tiếng nhưng tiếng hát vẫn cứ vang vảng, gân xanh Alex nổi lên,
máu nóng lên, cậu đạp một phát thật mạnh xuống đất

"Ầm" Kình lực kinh khủng xuyên thẳng qua nền nhà, làm cho nền nhà nứt ra từng
khúc, bụi bay mịt mù. Khuôn mặt Alex đầy băng giá, ánh mắt đỏ như máu, hiu hắt
trong bóng tối, cậu lạnh giá mà bình tĩnh nói " Tao bảo mày có chịu im đi
không hả?"

Tiếng hát bỗng dưng tắt đi, mọi thứ trở lại như thường. Alex nhìn một chút,
rồi cũng không để ý, cậu bước từng bước trên dãy hành lang cũ kỹ này, đi từng
phòng học một, những phòng học này cũng như bên ngoài, rỉ sét, màng nhện giăng
đầy, bụi bặm khắp nơi. Alex kiểm tra từng căn phòng một và rốt cuộc, cậu và
Bảo Trân dừng chân trước căn phòng cuối cùng - lớp 12A10.

Cậu nhìn Bảo Trân một chút rồi nói "Phòng này là phòng cuối cùng, nếu không có
gì thì tui sẽ cố gắng bảo vệ bà cho tới buổi sáng"

Bảo Trân nhìn Alex gật gật đầu. Alex bước chân vào phòng học, bỗng nhiên cậu
thấy một cô nữ sinh có đeo ruy băng màu đỏ ngồi cuối bàn học. Alex hơi nhăn
mày một chút, sau đó đi tới gần cô ta. Nhưng lúc này Bảo Trân bỗng dưng kéo
tay cậu ta lại "Ông đang nhìn cái gì ở đó vậy?"

"Hửm? Bà không nhìn thấy sao?" Alex nghi hoặc hỏi Bảo Trân.

"Thấy cái gì cơ?"Bảo Trân mở to mắt nhìn Alex.

"Cô gái đang ngồi đằng kia kìa?" Vừa nói Alex vừa chỉ bên bàn học cuối dãy.
Bảo Trân nhìn chỗ đó sau đó nhìn Alex nói "Có ai đâu?"

Nghe vậy, Alex dưới đáy mắt xoẹt qua một tia sáng lạnh băng giá. Cậu không nói
gì với Bảo Trân nữa mà bảo cô nàng đứng đây, xong sau đó tới bàn cuối, ngồi
xuống đối diện với cô nữ sinh, mở miệng nói "Cô là ai, đã chết rồi tại sao còn
ở đây?"

Cô nữ sinh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Alex, không nói gì mà từ dưới học
bàn đưa ra một quyển sách, sau đó viết trên bàn hai chữ " Giúp tôi" rồi biến
mất.

Alex thấy cô ta biến mất cũng không nói gì, mà lấy quyển sách ra nhìn. Đây là
một quyển Nhật Ký, lật ra trang đầu tiên nhưng chẳng có gì cả, chỉ toàn là
giấy trắng. Alex nhíu mày lại, lật ra trang thứ 2 cũng như thế. Lúc này Bảo
Trân bỗng nhiên tới gần Alex, nhìn thấy cậu ta đang cầm quyển sách, Bảo Trân
hơi nghĩ nghĩ một chút sau đó ghé lại gần nói với Alex "Ông thử đưa từng trang
sách đến gần lửa xem thử, tui nghĩ đó là mực tàn hình đấy"

Nghe tiếng Bảo Trân, Alex quay lại nhìn Bảo Trân, nói "Sao bà lại tới gần đây,
không phải tui bảo bà đứng yên đó à"

Bảo Trân lúc này cũng đã trở lại lãnh tĩnh như ngày thường nên không còn cảm
giác sợ hãi giống trước nữa, nghe câu hỏi Alex, cô nàng trả lời "Lúc nãy tui
thấy ông nói chuyện một mình, xong bỗng dưng có quyển sách từ dưới bàn bay về
phía ông, thấy ông đọc quyển sách này mà nhíu mày, tui thấy nghi hoặc nên lại
gần xem thử, nhìn trang giấy trắng của quyển sách, tui nghĩ là người chủ dùng
mực tàn hình"

"Sao bà biết dùng mực tàn hình?" Alex hỏi

"Tui ngửi thấy có mùi giấm ở trong quyển sách, nên tui nghĩ như thế?" Bảo Trân
nâng mắt kính, bình tĩnh trả lời.

Nghe vậy, Alex đứng dây, lấy từ trong túi quần ra một cái bật lửa, bật lên và
kề gần quyển sách. Gặp được lửa, bỗng trên trang giấy hàng loạt dòng chữ. Alex
và Bảo Trân đọc từng chữ trên trang nhật ký.

Thì ra người chủ của quyển nhật ký đó là Bảo Quyên, học sinh của trường cách
đây nhiều năm trước. Alex còn biết được, trường này đã từng là trường có nhiều
vụ bạo lực, bắt nạt, ẩu đả thường xuyên xảy ra và thường xuyên có học sinh mất
tích và biến mất, nhưng hiệu trưởng xưa cửa trường này đã ngăn cấm tin tức
được lan truyền và đe dọa gia đình của những học sinh này phải giữ mồm giữ
miệng. Người viết quyển nhật ký này cũng là một trong những người bị bắt nạt
và cô ta đã điều tra những vụ mất tích. Cuối cùng cô ta cũng biết được nơi họ
bị mất tích, tất cả những người nọ đều bị chôn sống dưới gốc cây cổ thụ ở cuối
sân trường bên khu C, tất cả do những lũ bắt nạt ra, cô định mang ra công bố
thì bị hiệu trưởng biết được, đến đây thì hết.

Alex gấp quyển nhật ký, khuôn mặt bình tĩnh, cất quyển nhật ký vào trong áo.
Bảo Trân lúc này đứng bên cạnh nhíu mày lại, bình tĩnh nhìn Alex nói "Theo tui
nghĩ, là cô ta bị hiệu trưởng giết rồi giấu xác, cô gái mà ông kể cho tui nghe
có lẽ là người chủ của quyển nhật ký này, tui nghĩ chúng ta nên công bố quyển
sách này đi"

Mặc dù giọng nói bình tĩnh nhưng Alex nghe được trong đó giấu sâu một sự giận
dữ và ghê tởm. Alex đứng dậy nhìn Bảo Trân nói "Chuyện này tui sẽ nghĩ kĩ"

Nghe vậy, Bảo Trân mặc dù rất khó chịu nhưng cũng hiểu được, nếu công bố
chuyện này ra thì sẽ gây ra một cơn dư luận khổng lồ và ngôi trường này sẽ bị
điều tra và đóng cửa, nó sẽ gây bàng hoàng cho học sinh mọi trường học, điều
này cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Alex và Bảo Trân rời khỏi lớp học và đi xuống sân trường, lúc này thì không
còn bị cản trở gì nữa, một đường thuận lợi, lúc bước ra khỏi phòng học thì cả
dãy hành lang tầng 3 cũng trở lại bình thường như trước.

Đứng ngoài cổng trường, Alex nói với Bảo Trân "Bà về trước đi, tui có vài điều
cần suy nghĩ"

"Ừm" Bảo Trân gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho quản gia. Một lúc sau, một
chiếc siêu xe đi tới, Bảo Trân lên xe rồi rời đi. Alex đừng nhìn chiếc xe rời
đi, xong sau đó dắt chiếc xe X - Men chuẩn bị rời đi.

"Xíu"

Bỗng nhiên lúc này một tiếng xé gió vang lên, theo bản năng Alex giơ tay chụp
lại thì một cảm giác hơi nhói ở lòng bàn tay, mở ra thì thấy một mũi kim bén
nhọn đang đâm vào tay cậu.

"Thật sắc bén" Với làn da còn cứng và dày hơn da trâu của cậu mà vẫn có thể bị
một cây kim đâm thủng thì đúng là sắc bén thật.

Alex rút cây kim ra, nhìn về hướng bay của cay kim, thì thấy cách đây hơn
1000m, trên tòa nhà cao tầng, một cái bóng màu đen, đang cầm súng bắn tỉa nhắm
về phía cậu.

"Bắn tỉa sao, mày nghĩ ở xa như thế thì thoát được tao à?" Alex vặn cổ một
cái, sau đó đẩy nhẹ cây kim đến ngón giữa và ngón cái, kình lực bá đạo từ cánh
tay cậu xuyên thẳng vào kim châm, nếu như có những người học võ ở đây thì sẽ
thấy được, trên cây kim có một luồng cương kình bám bên ngoài kim châm, nó đầy
sắc nhọn và chết chóc.

"Tách" Alex đưa tay về phía tay bắn tỉa, búng nhẹ một phát. Mặc dù chỉ búng
nhẹ một cái, nhưng tốc độ của kim châm như một tia sét phóng nhanh về phía tay
bắn tỉa

"Vù" Tiếng xé gió vang lên, kim châm với tốc độ cực kỳ kinh khủng, không khí
ma sát với cương kình bám bên ngoài kim châm, bốc lên từng tia lửa điện.

Cách đây 1000m, tên bắn tỉa đang định thu súng thì bỗng nhiên, ông ta cảm thấy
được chiếc lưỡi hái của tử thần đang đặt lên cổ mình.

"Chết! Chắc chắn phải chết" Đây là suy nghĩ cuối cùng của ông ta, không thể né
được. Kim châm mang theo lực đạo kinh khủng, đâm thủng nhãn cầu của ông ta,
thế đi không giảm, nó đâm xuyên qua bộ não, và đâm thủng một lỗ nhỏ của trên
bộ óc, xuyên thẳng ra ngoài. Một chất lỏng màu trắng từ trong nhãn cầu chảy
ra. Người đàn ông lấy tay che mắt lại, sau đó cả thân hình ông ta ngã xuống.
DEAD!

Alex đứng từ xa nhìn tên bắn tỉa từ từ ngã xuống, cậu hơi ngẩn người một chút
nhưng sau đó cậu trợn mắt thật to, nhe răng ra cười đầy sự thèm khát, nụ cười
giống như một con quỷ mới tìm thấy được thú vui của mình. Alex giơ tay lên
nhìn bàn tay của mình, nói "Cảm giác giết người là như thế sao, thật thú vị,
cái chết đó thật đẹp". Đúng thế đây là lần đầu tiên Alex giết người và cậu
chẳng có cảm giác gì gọi là khó chịu, thay vào đó là một cảm giác sôi máu
trong người.

Bỗng dưng lúc này cậu tắt nụ cười, khuôn mặt đầy băng giá nhìn về phía trước.
Từ đằng trước xuất hiện một đám người cầy đầy đủ dao, mã tấu, gậy bóng cháy,
toàn là vũ khí lạnh. Dẫn đầu là một tên học sinh với khuôn mặt đẹp trai, nhưng
nụ cười lại tràn đầy nham hiểm và giả dối, điều đầu tiên khi nhin vào thằng
này thì bất cứ Otaku nào cũng đều nghĩ tới một người - Koichi Shido.

Alex nhìn thằng này từ trên xuống dưới, rồi nói "Là mày à, Quốc Dương, sao hả
mày định đánh hội đồng với tao à, trò này mày dùng rồi nên tao nghĩ mày sẽ đổi
trò mới chứ, cái trò cũ rích này của mày đã bị tao đập tan thành cặn bã rồi"

Quốc Dương không nói mà vẫn nở nụ cười giả dối, nham hiểu, nó phất tay một
cái, một đám giang hồ với toàn mã tấu, dao găm, tổng cộng hơn 50 thằng lao vào
Alex.

Đôi mắt sắc và bén như dao của Alex đảo qua từng thằng một, sau đó cậu hơi đạp
nhẹ chân xuống đất một chút, thân hình của cậu bỗng dưng biến mất, xuất hiện
trước mặt thằng đi đầu, nắm ngón tay của Alex co lại thành trảo, chụp lấy đầu
của thằng đầu trọc, bóp mạnh vào.

"Rắc rắc"

Nắm ngón tay của cậu đâm xuyên vào bộ óc của nó, kình lực xuyên thấu vào não
bộ và phá hủy thành cám, sau đó cậu rút tay ra, năm ngón tay chụm lại thành
đao, hơi co cánh tay lại rồi phóng mạnh tới, bàn tay như dao sắt đâm xuyên qua
người của thằng đầu trọc, thế đi không giảm đâm xuyên qua cột sống đục ra đằng
sau, trên tay cậu toàn là nội tạng và máu.

Lúc này, một thanh mã tấu sắc bén từ trên chém thẳng về phía cậu. Alex rút tay
ra, xoay người 180 độ.

"Xoẹt"

"Phụt" Móng tay sắt bén cắt đứt cổ họng của tên cầm mã tấu muốn chém cậu, máu
tươi phun ra. Alex giơ chân đạp một phát vào bụng của tên này, hắn ta bay ra
sau, đụng hơn 10 người đằng sau, nhưng chưa hết, kình lực từ chân cậu xuyên
thấu qua bụng của tên bị đạp bay, giáng thẳng vào mười thằng đằng sau.

"Bùng" Tiếng nổ kình khí vang lên, kinh lực như một trái boom bị tạc nổ trong
cơ thể của bọn họ khiến cho cả cơ thể bị nổ thành từng mảnh, máu tươi bay đầy
trời, từng mảnh nội tạng và thịt bay tung tóe.

Hơn hai mươi tên đằng sau Alex thấy cảnh tượng này, đều hơi dừng bước chân vì
cảnh tượng ghê rợn này, mặc dù đám tụi này cũng từng giết người, nhưng chưa
thấy ai mà giết người như thế cả. Không đợi tụi nó hồi phục, Alex cúi người
xuống, nhặt lấy mã tấu và lao thẳng về 20 đứa bọn nó.

Thân hình Alex xuất hiện trước mặt một thằng trong đám tụi nó, cậu giơ mã tấu
lên, chém dọc xuống. Lưỡi mã tấu sắc bén, lạnh lẽo mang theo tiếng xé gió bủa
thẳng vào nó.

"Xoẹttttttttttttttttttttttttttt" Tiếng cắt thịt vang lên, cả người thằng đó bị
bủa làm đôi. Lúc này đám kia mới hồi phục lại, tụi nó nhìn nhau một chút rồi
lao đến Alex.

Alex xoay 180 độ, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi mã tấu lóe lên, một đao cắt đứt
cổ họng của một thằng. Tiếp đến, cậu cầm ngược mã tấu lại, đâm thẳng qua bên
phải.

"Phốc" Cả lưỡi mã tấu đâm xuyên huyệt thái dương của tên bên cạnh, lút tận
cán. Alex rút mã tấu ra, giơ lên cao về phía đằng trước, đâm một đao thật mạnh
về đằng sau.

"Ọt" Mã tấu gim vào bụng của một tên khác đằng sau đang muốn chém cậu. Alex
thả người nhảy lên, một cước đạp vào đầu của nó. Đầu lìa khỏi cổ, mang theo
kình lực xuyên thấu mạnh mẽ của Alex, bay thẳng ra đằng sau và nổ thành từng
mảnh, không những thế trong từng mảnh óc của cái đầu còn mang theo tia kình
lực của cậu cắt đứt cổ họng của 10 thằng bên cạnh.

Còn hơn 20 thằng đứng bao quanh Alex, nhìn thấy cảnh tượng này không ai dám
bước lên. Alex tiện tay nhặt một thanh dao phay dưới đất, nhìn xung quanh một
lượt. Bỗng dưng thân hình cậu biến mất và xuất hiện trước một thằng tóc vàng,
Alex cầm lấy dao phay cắt đứt cổ họng của hắn ta, thế đi không giảm, cắt đứt
luôn cổ họng của thằng bên cạnh.

Tiếp đến, Alex xoay cổ chân, phóng ra đằng sau, Alex giơ dao phay lên cao, đâm
mạnh xuống đỉnh đầu của thằng tóc đỏ đang đứng đấy

"Phốc" Dao phay không bị cản trở, đâm lút cán vào đầu. Thế làm một cuộc tàn
sát đầy máu tanh diễn ra, cả hơn 50 thằng bị Alex phân thây thành từng mảnh,
máu tươi rướm đỏ cả phố, từng mảnh nội tạng văng đầy khắp nơi.

Quốc Dương giờ phút này con mắt vô hồn nhìn Alex từng bước từng bước giết từng
thằng, phân thây từng thằng. Trong cuộc đời của cậu ta chưa bao giờ thấy cảnh
tượng đẫm máu đến thế.

Giết hết 50 thằng, Alex cầm thanh dao phay bị mẻ từng khúc, đây là những lúc
cậu chặt tay chặt chân từng thằng mà bị vậy. Alex nhìn Quốc Dương, từng bước
từng bước đến gần nó. Cậu đang định giết nó thì bỗng nhiên

"Thình thịch" Một cảm giác đau tim kinh khủng ập tới, Alex lấy tay che ngực
lại, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi. Mặc dù cảm giác cực kỳ đau đớn nhưng Alex vẫn
không rên một tiếng.

Quốc Dương thấy cảnh này thì bỗng cười phá lên "HA HA HA HA, thì ra mày vẫn bị
trúng độc, tao cứ tưởng cái thằng bắn tỉa kia thất bại rồi chứ"

Nghe vậy, Alex nhíu mày nhìn Quốc Dương "Cái tên đó là do mày thuê sao"

"Đúng vậy, chính là tao, lúc nãy tao thấy mày bình yên vô sự đứng trước mặt
tao, cứ tưởng thằng kia thất bại rồi chứ, ai ngờ nó lại thành công, nhưng mà
điều mà làm tao thấy bất ngờ hơn nữa là mày có thể chịu đựng nổi chất kịch độc
đó, giết 50 người mà không si nhê, kịch độc đó đủ giết chết một con voi đấy,
giờ thì tao không sợ mày nữa rồi, mày nên bình yên mà chết đi" Quốc Dương vừa
nói vừa cười điên cuồng, cười đến chảy nước mắt, cười gập cả người.

Alex nhìn hành động của Quốc Dương, sau đó cậu bỗng mở miệng "Mày nghĩ mày
thoát sao"

"Hửm? Ý mày là sao" Nghe được lời của Alex, Quốc Dương tắt nụ cười, ngẩng đầu
nghi hoặc nhìn cậu.

Alex không trả lời, mà cầm lấy dao phay, đưa tay ra phía sau, bỗng dùng sức,
phóng mạnh về phía Quốc Dương

"Vù" Tiếng xé gió vang lên, dao phay mang theo kình lực bá đạo, lao thẳng đến
Quốc Dương.

"Phốc"

"Xoẹt"

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi của Quốc Dương, dao phay đâm xuyên qua
qua trán cậu ta, găm thẳng vào thân cây đằng sau. Trên trán của Quốc Dương
xuất hiện một cái lỗ to ngang con dao. Ánh mắt tan rã và ngã xuống đất. Chết!

Nhìn thấy cái chết của Quốc Dương, cả người Alex bỗng nhiên ngã về phía sau,
theo đó là một màn đêm che kín cả tầm nhìn của cậu, cậu không thấy gì cả,
không cảm nhận được gì, lúc này thì cậu cũng đã hiểu, mình đã chết rồi.

Bỗng lúc này, mốt luồng ánh sáng màu vàng, từ trong ngực cậu bay ra, những
luồng ánh sáng cứ như những luồng khói vậy, bay xung quanh cậu và bao trùm lấy
cậu, cùng lúc đó, trước ngực cậu xuất hiện một chiếc đồng hồ quả quýt cổ xưa,
loại đồng hồ được dùng từ vài thập kỷ trước của người Phương Tây. Chiếc đồng
hồ mang theo cả người cậu mang đi và biến mất trong đêm tối tĩnh lặng của màn
đêm. Chỉ còn lại những cái xác văng vẳng trên đường.


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #11