Phá Vòng Vây


Người đăng: mlrvrom

“Thí Thần Trảm!!!”

Tuấn quát lớn đồng thời chém mạnh về phía một tên người thú.

Thanh trọng kiếm bao phủ bởi một lớp màng trắng mờ, mang theo vô tận uy áp
nghiền ép đối phương.

Keng!!! Hự!!!

Một tiếng kim loại va chạm mở màn cuộc chiến, cùng với đó là một tiếng kêu
trầm muộn.

Tưởng tượng luôn là điều tốt đẹp, nhưng thực tế người thú có thể tồn tạo trong
khu rừng ít nhất cũng là Sư Cấp, những tên có mặt ở đây toàn là tinh anh, yếu
nhất cũng phải là Hồn Cấp, dù chỉ là một tên lâu la cũng đem Tuấn đánh bay ra
ngoài.

“Cậu ra sau chủ huy đám binh chủng, bọn chúng để tôi lo.” Cam Phi kịp thời
chặn trước mặt, giết chết tên người thú đồng thời quát lớn.

Tuấn không cam lòng nhìn kẻ địch rồi cắn răng xoay người trốn sang một bên.

“Con người, để mạng lại!!!” Kha Hùng nghiến răng nghiến lợi dùng đao đánh về
phía Cam Phi, nhưng vì nói ngôn ngữ giống đối phương nên gã nói chuyện khác
trúc trắc.

“Sẵn sàng phụng bồi.” Cam Phi cười lạnh đáp trả, hai thanh dao găm trên tay
phát sáng rồi lao lên đón tiếp.

Vũ khí chạm nhau, hai người lập tức mượn lực bật ra đồng thời dùng chân tấn
công đối phương.

Giao thủ vài chiêu không có hiệu quả, cả hai bay vụt về sau rồi lại quay ngược
về đánh tiếp.

Đao ảnh bay loạn xạ khiến người xung quanh chỉ thấy những bóng mờ tràm ngập
chết chóc.

“Anh Phi, em đến giúp anh.” Cam Nhất ở phía xa vội chạy đến viện trợ.

“Đối thủ của mày là tao!” Kha Phi hùng hổ lao đến, một đao bổ ngang chặn đường
đối phương.

“Mẹ kiếp! Đồ súc sinh.” Cam Nhất nhảy bắn người về phía trước né tránh một
đao, đồng thời mắng.

Kha Phi bị chọc giận, đao trên tay lập tức thay đổi hướng truy theo đối thủ.
Cam Nhất ổn định thân thể lại tiếp tục bắn người lên trên rồi mượn thế rơi
xuống tấn công.

Keng! Keng!.....

Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, Cam Nhất tận dụng toàn bộ lợi thế
tốc độ của Thích Khách quấy nhiễu đối phương, trong lúc nhất thời chiếm lĩnh
toàn bộ ưu thế.

Ở những chiến trường khác cũng đánh nảy lửa không kém. Bọn người thú tuy mạnh
nhưng thực lực của đám vinh chủng cũng không kém.

U Lam Thạch Nhân dựa vào phòng ngự ngạo tuyệt đối phương mạnh mẽ càn quét
trước nhất, đem chúng đánh cho tan tác.

Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh một mực yểm trợ cũng tạo ra công trạng vô cùng, nhưng
chúng cũng đồng thời đem cả cái căn cứ tràn đầy gỗ này đốt cháy.

Đám Thích Khách và năm tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh như những bóng ma không ngừng
gặt hái mạng sống người thú.

Chiến cục đã định, bọn họ chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian.

..................................

“Kha Lân, anh muốn làm gì.” Viên Phong ngồi trên lưng một con hổ, vừa chạy vừa
hô.

“Tôi đã cho người tập kích bất ngờ, con người chết chắc.” Kha Lân không nhìn
tên người khỉ, chỉ lạnh nhạt nhìn căn cứ đã trờ thành một ngọn đuốc khổng lồ.

Phía sau hắn, hơn một ngàn tên người thú đứng nghiêm trang, yên tĩnh đợi
chiến.

“Anh điên rồi, mọi chuyện còn chưa rõ, ai mà biết được hậu quả gì xảy ra.”
Viên Phong ngừng lại bên cạnh Kha Lân, thở hồng hộc nói.

“Dù sao thì tôi cũng đã làm rồi, tôi sẽ chịu tội trước vua. Còn hiện tại nếu
ông không trợ giúp, để xồng vài tên chạy đi thì khả năng chiến tranh còn cao
hơn.” Kha Lân cười gằn, đắc ý nhìn tên người khỉ.

“Khốn kiếp!” Viên Phong tức giận mắng rồi lo lắng nhìn “ngọn đuốc khổng lồ”.

Tư Sa trong thời gian ngắn ngủi đã triệu tập toàn bộ người thú đem nơi này vây
kín, toàn bộ đứng nghiêm chờ lệnh của vị trí tướng này.

Viên Phong đắn đo một hồi rồi trầm giọng quát

“Toàn quân kết trận, không được để cổng bất cứ một tên nào!!!”

“Vâng!!!!!!”

Mấy ngàn tên người thú đồng loạt quát lớn, đem cả mảnh rừng chấn động rung
rẩy.

“Khà khà.... Cuối cùng anh cũng chịu nghe tôi” Kha Lân cười tà ác lẩm bẩm.

....................................

“Kha Hùng, mau rút lui, chúng ta đánh không lại chúng.” Kha Phi một đao đem
Cam Nhất đẩy văng ra rồi quát.

Kha Hùng liếc mắt nhìn đồng bạn mười không còn một, trong lòng đau như cắt.
Hai mắt gã đỏ ngầu điên cuồng quát lớn tiếp tục tấn công Cam Phi.

“Mọi người hợp lực giết hai tên này, số còn lại tôi sẽ lo.” Tuấn nhìn thế cục
đã định liền quát lớn.

Đám Thích Khách nghe xong gật đầu đáp ứng, mười ba tên rút khỏi chiến trường
lao thẳng về phía Kha Phi.

Kha Phi thực lực vào khoảng Linh Cấp Sơ Giai đỉnh phong, mạnh hơn Cam Nhất một
chút. Mười ba tên Thích Khách vào khoảng Hồn Cấp Cao Giai.

Toàn bộ bọn họ hợp lại đồng thời phối hợp vô cùng tốt, đem Kha Phi đánh cho
máu mr đầy người.

“Kha Hùng, mau dẫn anh em chạy đi!!!” Kha Phi tuyệt vọng quát lớn.

“Phi, tôi đến cứu anh.” Kha Hùng gầm lớn, nhưng khổ nỗi Cam Phi bám chặt hắn
không buông.

Tuấn lắc đầu một cái ra lệnh đám binh chủng tăng mạnh công kích rồi chạy vào
nhà. Nơi này đã không cần đến hắn nữa, hắn phải tranh thủ chuẩn bị mọi thứ cho
việc phản công.

Bốn cô gái hắn dự định cho vào một thùng gỗ lớn đặt trên một chiếc xe kéo,
Tuấn kiểm tra kỹ càng mọi thứ nữa rồi đặt họ vào bên trong.

Đợi đến khi hắn một lần nữa quay về chiến trường thì mọi thứ đã xong, Kha Phi
đầu mình một nơi, Kha Hùng không rõ tung tích.

Ngoài Cam Nhất và Cam Phi bị một chút thương tích thì còn lại đều hoàn hảo. U
Lam Thạch Nhân mở đường khiến tổn thương giảm đi đáng kể.

Nhìn một vòng, Tuấn nghiêm túc quát lớn

“Mọi người chuẩn bị, vừa rồi chỉ là khởi động tay chân, tiếp theo mới là đánh
thật. Tôi nhắc lại, nếu không may tôi có chuyện, các anh cứ tận dụng lợi thế
của mình chạy trước, không cần quan tâm đến tôi.”

“Có chết cùng chết.” Cam Nhất hai mắt lạnh lẽo nói, những người còn lại tuy im
lặng nhưng thái độ cũng biểu thị tương tự.

Tuấn gật đầu không nói gì nữa rồi phân một tên U Lam Thạch Nhân ôm xe kéo cùng
thùng gỗ trong người, hai tên người đá khác đi theo bảo hộ.

Số U Lam Thạch Nhân còn lại lập tức ồ ạt xông thẳng ra ngoài, Tinh Linh và đám
Thích Khách nối bước theo sau, cuối cùng mới là Tuấn và ba tên người đá.

..............................

“Tướng quân, Kha Hùng đã trở lại.”

Kha Lân hài lòng nhìn tên người thú quỳ trước mặt, cũng không để ý đến sắc mặt
đối phương tái mét, cười lớn nói

“Bọn chúng đã bị giết sạch rồi sao, làm tốt lắm!!!”

“Thưa...thưa ngài...” Tên người thú ngập ngừng nói.

Kha Lân tâm tình đang tốt nên thuận miệng kêu đối phương nói hết.

“Kha Hùng trở về trong tình trạng nửa sống nửa chết, anh ta nói những người
còn lại đã hi sinh.” Tên người thú run lẩy bẩy hồi báo.

“Cái gì!!!” Kha Lân kinh ngạc quát lớn rồi nhảy xuống lưng hổ, hốt hoảng hỏi

“Anh lặp lại lần nữa xem.”

Tên người thú sợ đến im bặt, chỉ biết cúi đầu không dám nói thêm điều gì.

“Kha Lân, mọi chuyện đã vậy rồi, tiếp theo nên tính đến chuyện ứng phó chúng
thì hơn.” Viên Phong từ xa tiến tới, lạnh lùng nhìn tên người hổ nói.

Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Kha Lân trầm giọng hỏi

“Kha Hùng đâu rồi ?”

“Anh ta bất tỉnh, những người khác đang chữa thương cho anh ta.”

“Còn Kha Phi ?”

“Không...không rõ tung tích.” Tên người thú nghẹn giọng đáp.

Kha Lân im lặng, hai mắt tràn ngập oán hận. Gã xoay người lên hổ rồi quát lớn

“Toàn quân bày trận, quyết giết sạch chúng!!!”

“Vâng!!!”

Ầm! Ầm! Ầm!....

Nhưng theo tiếng hô của họ thì một hồi chấn động đến từ mặt đất còn đáng sợ
hơn nữa.

Từ phía người thú, chúng chỉ thấy những bóng đen khổng lồ xé toạc màn lửa xông
ra.

“Toàn quân theo ta giết chúng!!!”

Kha Lân kịp thời phản ứng rồi quát lớn, giành trước xông lên.

“Giết!!!” Một ngàn tên người thú lập tức hưởng ứng.

“Phong, chúng ta làm gì ?” Tư Sa hỏi.

Viên Phong trầm mặc nhìn phương xa hồi lâu rồi chán nản nói

“Giữ vững trận hình, đem nơi này vây lại.”

“Toàn quân!!! .... Giữ vững vị trí!!!!!” Tư Sa xoay người ra lệnh.

....................................

Kha Lân nổi điên, một lòng chỉ muốn lao lên giết hết đối thủ. Nhưng gã đang
chạy đột nhiên cảm thấy phía dưới chấn động vội nhảy sang một bên.

Chân vừa chạm đất, gã tức giận nhìn thú cưỡi của mình nằm giãy dũa rồi từ từ
tắt thở, bên cạnh nó đứng một người, người này chính là Cam Phi.

Cả hai nghiêm túc nhìn nhau mấy giây rồi đồng loạt biến mất.

Keng!!

Tiếng kim loại va nhau lại vang lên, Cam Phi bị đánh văng ngược về sau, Kha
Lân thừa thắng huy đao truy kích.

“Mẹ kiếp! Mọi người cẩn thận, thằng này là Vương Cấp.” Kha Phi ổn định rồi
xoay người chạy, miệng đồng thời hô lớn.

“Vương Cấp!!!” Một đám người bên Tuấn hoảng sợ hô, cảnh giới này tuyệt đối áp
đảo bọn họ.

Tuấn cắn răng một cái lập tức ra lệnh năm tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh ra ứng
chiến.

Dù thực lực yếu hơn nhưng chúng có hiệu quả tê dại của sét và tốc độ khủng
khiếp, thừa sức giữ chân Kha Lân.

Chuyện này vừa xử lý xong, hai quân lập tức chạm nhau.

U Lam Thạch Nhân tiếp tục dựa vào ưu thế da cứng, đem trận hình đối phương
quấy tan nát, một đám Tinh Linh và Thích Khách thừa thế hỗn loạn tàn sát bốn
phương.

Đặc biệt là Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh, trong hoàn cảnh thế này chúng bắn bừa
cũng trúng, đã vậy dưới chân còn là cỏ khô, lá khô, tính sát thương của chúng
tăng lên một mức độ khủng khiếp.

Một ngàn tên người thú bị giết đến đỏ mắt, đánh thì không phá được phòng ngự
của U Lam Thạch Nhân. Những tên đầu lĩnh Linh Cấp lại bị đám Thích Khách quấy
nhiễu không thể hỗ trợ, mà dù chúng có vào cũng chẳng làm được gì.

U Lam Thạch Nhân đủ sức chịu đựng công kích của Linh Cấp Sơ Giai, thậm chí là
hơn.

Thế trận đang nghiêng về phía mình, Tuấn vội thúc giục đẩy ra một con đường
thoát. Hắn không vội tiêu diệt kẻ địch bởi vì phía sau còn một tên Vương Cấp
đang bị cầm chân.

Chỉ cần kẻ này thoát được thì người thua chính là họ.

................................

“Phong, chúng ta có cần hỗ trợ không ?” Tư Sa nóng nảy hỏi, hai mắt hắn ánh
lên ngọn lửa hừng hực cùng đồng bào hi sinh.

Viên Phong trầm mặc, gã nhìn toàn bộ thuộc hạ mình toàn bộ oán giận gầm gừ
đành bất đắc dĩ thở dài rồi quát

“Toàn quân..... Giết!!!!!”


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #40