Người đăng: mlrvrom
Thời gian thấm thoát thôi đưa, thoáng chốc đã qua mười ngày.
Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ, đặc biệt là thiên nhiên. Khu rừng vốn
mát mẻ bây giờ đã trở nên se lạnh, chỉ một chốc ngắn ngủi lại khác lạ đến thế
cũng chỉ có thể tấm tắc lấy làm kỳ.
Nhưng trái ngược với sự thay đổi nơi đây, tại căn cứ của Tuấn chẳng có gì thay
đổi cả, người thú vẫn bao vây không một kẽ hở. Nếu phải nói đến điểm khác biệt
thì có chăng cũng chỉ là Tuấn.
Mười ngày này, ngoại trừ ăn ngủ và một số việc cá nhân thì hắn dốc hết sức vào
việc tu luyện, còn lại một chút thời gian rãnh rỗi hắn nhốt mình trong phòng
ngồi nhìn bốn cô gái, không biết suy nghĩ gì.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, trông Tuấn tiều tụy hẳn, đồng thời hắn cũng trở
lên lạnh lùng và âm trầm.
“Cậu dạo này khác quá.” Cam Phi nhìn Tuấn chán nản bước ra khỏi nhà liền tiến
lên đón. Hiểm cảnh khiến tất cả bọn họ mở lòng với nhau, ít nhất hiện tại họ
chính là một thể.
“Không có gì đâu, dạo này lo lắng nhiều quá thôi.” Tuấn cười gượng đáp.
“Cậu nên nghỉ ngơi đi, cứ tiếp tục vậy sẽ đổ bệnh là toi đó.” Cam Nhất bước
đến khuyên bảo.
“Tôi không sao đâu mà.” Tuấn lắc đầu đáp rồi chuyển đề tài “Bọn người thú thế
nào rồi ?”
Nhắc đến việc này hai gã Thích Khách lập tức nghiêm túc.
“Bọn chúng không hề nhúc nhích một chút nào, xem ra là muốn nhốt chúng ta đến
chết.” Cam Nhất ủ rũ kể.
Tuấn nhíu mày đăm chiêu không trả lời, thấy vậy Cam Phi cẩn thận hỏi
“Cậu thấy chúng ta nên làm thế nào ?”
Sở dĩ thái độ của gã như vậy là vì tầm quan trọng của Tuấn hiện tại rất lớn.
Hắn cung cấp thức ăn cùng chăm sóc mọi người, nếu không có hắn họ chỉ có thể
chết hoặc liều mạng xông ra.
“Nếu chúng đã bức đến mức này thì không việc gì phải nhịn nữa.” Tuấn hai mắt
bắn ra từng tia sáng mãnh liệt, lạnh lùng nói.
“Ý cậu là...?” Hai tên Thích Khách hoảng hốt hỏi dò.
“Tôi muốn giết ra ngoài!” Tuấn nhìn chằm chằm vào hai người họ, khẳng định.
“Chuyện này....” Cam Phi ngập ngừng không quyết, một đám Thích Khách bắt đầu
tụ lại nơi này.
“Tôi quyết định vậy là có lý do.” Tuấn nhìn toàn bộ những người này một lần
rồi nói.
.................................
“Bái kiến Kha Lân tướng quân!!”
Người hổ Kha Lân hài lòng gật đầu nhìn hai tên người thú quỳ xuống trước mặt
rồi nói
“Tôi muốn gặp Viên Phong.”
“Vâng, để thuộc hạ vào bẩm báo.” Một tên người thú cung kính đáp rồi chạy vào
trong lều.
Cũng không lâu lắm, tên người khỉ Viên Phong cùng gã người sư tử Tư Sa đồng
loạt bước ra niềm nở nói
“Anh đến chơi với chúng tôi à.”
“Tôi không đến để chơi.” Kha Lân lạnh lùng đáp rồi đi thẳng vào bên trong.
Tên người khỉ sắc mặt cứng lại rồi xoay người đi theo.
Ba tên từng áp giải Tuấn lại một lần nữa ngồi cùng nhau.
“Tôi muốn tấn công chúng.” Vừa ổn định, Kha Lân vào thẳng vấn đề chính
“Không được.” Viên Phong lập tức phản đối.
“Tại sao ?” Kha Lân giận dữ gầm một tiếng.
“Vua bảo đợi chỉ thị của ngài ấy.” Viên Phong nhíu mày chậm rãi nói.
“Đợi, lại đợi ? Bọn chúng ở bên trong mười ngày vẫn sung sức, thức ăn vẫn đủ.
Rõ ràng chúng có dự tính từ trước, còn cái gì để nghi ngờ nữa. Hiện tại tranh
thủ lúc chúng còn chưa làm ra chuyện gì giành trước tiêu diệt không phải hay
hơn sao.” Kha Lân tuy rất khó chịu, nhưng hiện tại chỉ có thể hạ giọng đề
nghị.
“Việc này can hệ rất lớn, tôi không thể làm bậy được.” Viên Phong kiên quyết
từ chối.
“Viên Phong, anh bạn của tôi, chúng ta vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần rồi.
Chính anh cũng cảm giác chúng không ổn mà, nghe tôi đi, nếu có chuyện gì tôi
sẽ tự mình chịu tội trước vua.” Kha Lân chân thành cầu khẩn.
Người khỉ Viên Phong lâm vào do dự, gã cũng cảm giác bên Tuấn không ổn, nhưng
cuối cùng gã vẫn lắc đầu từ chối
“Kha Lân, dù hiện tại biết chắc chúng muốn gây bất lợi chúng ta cũng không
được vọng động. Người thú vẫn chưa đủ sức đánh với con người, chúng ta phải
kéo dài thời gian để vua chuẩn bị mọi thứ.”
“Để bọn chúng trong rừng đã là một mầm họa lớn.” Kha Lân tiếp tục nói.
Viên Phong lần này lựa chọn im lặng, ý gã đã quyết, tuyệt đối không thay đổi.
“Anh nhất định không nghe lời tôi.” Hai mắt Kha Lân bắn ra từng tia sáng lạnh
lẽo nghiến răng hỏi.
Viên Phong vẫn trầm mặc.
Keng!!!!!!
Đao của Kha Lân cùng đao của tên người sư tử Tư Sa va chạm mãnh liệt ngay
trước người Viên Phong, tia lửa bắn khắp nơi.
“Kha Lân, anh muốn làm gì.” Tư Sa một mặt liều mạng chống đỡ đồng thời quát
lớn.
Kha Lân hai mắt oán hận nhìn đối phương rồi gầm lớn một tiếng, đem tên sư tử
đẩy văng qua một bên.
“Anh là dũng tướng tôi là trí tướng, có một số chuyện tôi am hiểu hơn anh.”
Viên Phong trầm mặc nhìn Kha Lân lăm lăm thanh đao trên tay trầm giọng nói.
“Được! Được! Anh hay lắm!” Kha Lân cười quát lớn rồi nhẹ giọng nói “Anh không
giúp thì tôi tự làm.”
Dứt lời tên người hổ lập tức đi ra khỏi lều.
“Phong, chuyện này có cần bẩm báo với vua không ?” Tư Sa lo lắng hỏi
Viên Phong trầm mặc hồi lâu mới gật đầu, đồng thời phân phó
“Cho người theo sát hắn.”
“Vâng!” Tư Sa nghiêm túc đáp rồi chạy vội ra ngoài.
“Kha Lân, hi vọng anh biết chừng mực.” Viên Phong lo lắng lẩm bẩm.
.................................
“Kha Hùng đâu.”
Kha Lân một đường về đến doanh trại của mình liền quát lớn hỏi.
“Có mạt tướng!” Một tên người hổ vóc dáng cường kiện, giáp cụ đầy đủ bước ra
đứng nghiêm đáp.
“Con khỉ hèn nhát kia không dám đánh, cậu triệu tập toàn bộ anh em theo tôi.
Kẻ nào phản đối lập tức trục xuất khỏi quân đoàn, tôi không cần hạng người yếu
đuối.”
“Rõ!” Kha Hùng nghiêm nghị quát lớn rồi xoay người chuẩn bị binh mã.
“Kha Phi, chuyện tôi giao cậu làm đến đâu rồi.” Kha Lân tiếp tục nhìn thẳng
vào một tên người hổ khác hỏi.
“Chuyện ngài giao đã xong, bảo đảm có thể một mẻ tóm gọn toàn bộ bọn chúng.”
Kha Phi bước ra tự tin hồi báo.
“Tốt, đêm nay tôi sẽ khiến con người biết được sự đáng sợ của người thú.” Kha
Lân cười sảng khoái nhìn về phía căn cứ nơi xa.
......................................
“Chúng ta không còn lựa chọn khác, nếu không tấn công thì chúng sẽ tấn công
ngược lại chúng ta.” Tuấn nghiêm túc nhìn đám người, vừa nãy hắn nói ra suy
đoán của mình, không khác với đối thoại giữ Viên Phong và Kha Lân là bao.
“Cậu nói đúng, nhưng hiện tại tấn công quá liều lĩnh, ba tên hôm trước bắt cậu
tôi nhìn không ra sâu cạn, ít nhất cũng phải là Linh Cấp Cao Giai, thậm chí
còn là Vương Cấp, toàn bộ bọn tôi không ngăn nổi chúng.” Cam Phi sầu lo nói.
“Mọi người không cần đánh trực diện, tôi sẽ để đám binh chủng xông lên trước
làm rối loạn quân địch, ít nhiều cũng trói tay trói chân những kẻ mạnh. Mọi
người chỉ cần tận dụng khả năng Thích Khách bất ngờ giết chúng mở ra một đường
máu là được.” Tuấn gật gù đề nghị.
“Vậy cũng được, nhưng cậu nghĩ đến việc làm sao bảo vệ bốn người kia chưa.”
Cam Phi chấp thuận rồi đăm chiêu nhìn hắn hỏi.
“Tôi chỉ còn cách liều thôi, tôi và bọn họ sẽ ở giữa vòng bảo vệ của binh
chủng, nếu thuận lợi thì thoát còn không thì táng thân nơi này. Mọi người nếu
thấy tình thế không đúng có thể lập tức bỏ chạy.” Tuấn thở dài đáp.
“Sẽ không có chuyện chúng tôi bỏ chạy.” Cam Phi khẳng định.
“Vậy thì chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta liều mạng một phen.” Tuấn sảng khoái
cười lớn quyết định.
..........................................
Đêm, sương lạnh phủ kín cả khu rừng khiến nơi này trở nên mông lung mờ ảo.
Từng nhóm người cẩn thận lẻn vào những tán cây rậm tội tụ hội lại một bãi đất
trống.
“Kha Lân tướng quân, chuyện này là ??” Kha Hùng kinh ngạc nhìn cái hang hướng
thẳng xuống đất hỏi.
“Thế nào, đây là thành quả mười ngày chuẩn bị của tôi. Nó hướng thằng vào cái
ổ của bọn chúng, tuyệt đối giết chúng không kịp trở tay.” Kha Lân đắc ý cười
lớn, bên cạnh hắn Kha Phi cũng cười, đây là một tay chúng làm nên.
“Một hồi hai anh dẫn ba trăm người đột kích chúng, giết được thì giết không
được thì cứ dẫn chúng ra ngoài, tôi sẽ dẫn binh bao vây giết những tên lọt
lưới.
“Vâng!!!” Hai tên người hổ đồng thanh đáp rồi xoay người phân phó thuộc hạ của
mình bắt đầu di chuyển vào hang.
Kha Lân cười lạnh lùng rồi quay về doanh địa, chuẩn bị binh mã tấn công.
.....................
“Phong, Kha Lân đột nhiên triệu tập toàn bộ binh mã, có vẻ như muốn đánh trực
diện với con người.” Tư Sa hốt hoảng chạy vào căn lều nói gấp.
“Cái gì!!!” Viên Phong giật mình ném phăng cuốn sách đang cầm trên tay rồi
quát lớn ra lệnh
“Anh mau triệu tập toàn bộ binh mã, bằng mọi giá phải ngăn Kha Lân lại.”
“Vâng!!!”
....................................
“Kha Phi, gần đến chưa ?” Kha Hùng hồi hộp vừa len lỏi trong hang vừa hỏi.
“Đến rồi.” Kha Phi đột ngột dừng lại rồi đặt tay lên miệng ra hiệu im lặng,
tay còn lại chỉ lên một ký hiệu trên trần hang.
“Bọn chúng ngay phía trên.” Gã nói khẽ.
Kha Hùng gật đầu rồi ổn định toàn quân, ngay sau đó gã dẫn đầu phá nát tầng
đất lao thẳng ra ngoài, một đám người thú theo sát phía sau.
“Con người, mau buông tay chịu chết.” Một đám người thú hùng hổ quát lớn,
nhưng ngay lập tức chúng khựng lại.
Tuấn triệu tập tất cả binh chủng cùng đám Thích Khách chuẩn bị tấn công, vũ
trang tinh thần chuẩn bị đầy đủ, ai ngờ đang khích lệ thì lại gặp người thú
tập kích.
Tuy kinh ngạc nhưng cũng đã chuẩn bị chiến đấu, sớm hay muộn gì cũng vậy.
“Các anh em giết chúng!!!” Tuấn quát lớn rồi cầm kiếm xông lên trước.
Đám binh chủng ứng lệnh lập tức bố trận, hai mươi lăm tên U Lam Thạch Nhân dậm
rung chuyển mặt đất, đem cái hang phía dưới sụt lún xuống, một số tên người
thú chưa kịp thoát ra liền bị chôn vùi.
“Chó má bọn mày!! Dám giết anh em tao.” Kha Hùng nổi điên gầm lên rồi huy đao
bắt đầu chém giết.
Hơn một trăm tên người thú may mắn thoát khỏi sụp hang dồn dập bố trận phản
kích.
Nhưng đón đầu chúng là những quả cầu lửa và tia sét ngoài ra còn có những nhát
cắt rách cổ cướp đi mạng sống.
Đại chiến trong phút chốc bùng nổ tưng bừng.