Gặp Lại Tử Kim Sư Vương


Người đăng: mlrvrom

“Cậu làm vậy không có ích gì đâu.” Một giọng thanh niên khá trẻ đột nhiên vang
bên tai, Tuấn giật bắn người xoay ngược về sau, làm ra tư thế sẵn sàng chiến
đấu.

Kẻ mới đến là một tên thanh niên tuổi chừng hai mươi, mắt tím tóc tím trắng
xen kẽ, lan da nõn nà như em bé, gương mặt lại cực kỳ đẹp trai. Gã mặc trên
người một bộ quần áo trắng tinh, giơ hai tay tỏ vẻ không có ý xấu cười cười
nhìn Tuấn.

“Anh là ai ?” Tuấn đề phòng nhìn hắn hỏi, một số binh chủng đã bắt đầu tiến
lại gần đây.

“Nếu theo cách gọi của con người thì ta là Tử Kim Sư Vương.” Gã thanh niên
trầm ngâm trả lời.

“Tử Kim Sư Vương ?” Tuấn trố mắt lên nhìn gã, hoàn toàn không tin nổi.

“Tin hay không tùy cậu.” Gã cười tùy ý nói.

Tuấn suy nghĩ một hồi cũng không day dưa chuyện này nữa, cứ coi gã là Tử Kim
Sư Vương đi, dù sao hắn cảm giác được đối phương rất mạnh, hắn tạm thời không
thể đối phó được.

“Vậy ông đến đây làm gì ?” Tuấn hỏi.

“Ah… Ta đến bàn giao hứa hẹn.” Tử Kim Sư Vương đáp.

“Hứa hẹn gì cơ?”

“Cậu bảo ta đánh trọng thương ba tên kia, ta tính cố giết nhưng không được.
Truy đuổi một ngày trời cuối cùng bọn chúng giao một thứ để đổi mạng sống, ta
thấy có ích cho cậu nên giữ lại.” Tử Kim Sư Vương chậm rãi kể đồng thời trên
tay hắn đột nhiên xuất hiện một quyển sách.

Đưa sách cho Tuấn, gã lại tiếp tục nói

“Xem đi, ta thử đánh giá rồi, hẳn là một quyển kỹ năng Tôn Cấp.”

Tuấn mừng rỡ tiếp nhận, từ khi có hai kỹ năng Thần Cấp hắn cũng đoán được kỹ
năng cũng phân chia đẳng cấp và hẳn là theo cấp độ tu luyện.

Kỹ năng Tôn Cấp đủ cho hắn dùng trong một thời gian rất dài sau này, thậm chí
nếu vận dụng tốt có thể khiến nó tiến lên đến đẳng cấp cao hơn.

Run rẩy quan sát quyển sách bìa xanh đậm ghi ba chữ gì mà hắn đọc không hiểu.
Nhưng một giây sau Tuấn liền giật mình tỉnh lại, trước mắt tình trạng của bốn
người kia mới là quan trọng nhất.

“Ông giúp tôi cứu chữa cho họ với…” Tuấn gấp gáp cầu xin.

“Năm viên thuốc ta đưa cậu không dùng.” Tử Kim Sư Vương quái dị nhìn hắn hỏi.

Tuấn ngượng ngùng gật đầu, trong trường hợp không xác định hắn không dám dùng,
lỡ nó đem lại hiệu quả xấu thì hắn biết làm sao.

Tử Kim Sư Vương trừng mắt một cái rồi bước lại ngồi quỳ xuống xem xét bọn họ,
đồng thời chậm rãi nói

“Bốn người này lúc trước muốn tự sát nhưng thân thể không làm được nên chúng
trực tiếp làm linh hồn tan rã, nếu để lâu dài chỉ có chết. Thuốc ta đưa cậu có
tác dụng tăng cường thân thể và linh hồn, trong trường hợp này có thể ngăn cản
quá trình tan rã, và hồi phục linh hồn.”

Nói đến đây gã ngừng lại đánh giá một chút rồi lắc đầu

“Linh hồn đã rất suy yếu, may là ta đến kịp. Mau đưa thuốc cho ta.”

Tuấn vội vàng lấy toàn bộ đưa cho gã, những thứ quan trọng hắn luôn mang trong
người.

Tử Kim Sư Vương tiếp nhận rồi trực tiếp đưa thẳng vào miệng họ, tiếp theo bàn
tay hắn phủ một ánh sáng màu tím nhạt đặt lên đầu từng người.

Tuấn cảm thấy rất lo lắng, dự định ngăn cản nhưng khi thấy gương mặt bọn họ
dần phớt hồng liền thôi.

Thời gian chậm rãi trôi, thấm thoát một tiếng đã qua.

Một đám binh chủng đã sớm đem nơi này vây kín, nếu không phải Tuấn ngăn cản
thì chúng đã sớm lao lên tấn công.

“Xong rồi.” Tử Kim Sư Vương đứng dậy thở phào nhẹ nhõm rồi xoay sang nói “Linh
hồn đã ổn định, còn về phần có tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào họ, nếu họ
một lòng muốn chết thì ta cũng bó tay. Ngoài ra nếu gặp chấn động quá mạnh rất
dễ khiến thân thể họ bị thương tổn ảnh hưởng đến linh hồn. cậu tự cẩn thận
lấy.”

“Thật sự rất cảm ơn ông.” Tuấn cúi người thật sâu, chân thành nói.

“Không có gì đâu, chỉ là tiện tay thôi.” Tử Kim Sư Vương phớt tay đáp.

“Đối với tôi đây là ơn rất lớn, về sau nếu ông cần tôi làm gì dù có khó cách
mấy tôi cũng làm.” Tuấn kiên định đáp lại.

Tử Kim Sư Vương lắc đầu cười cười, nó khựng lại một hồi rồi nói

“Bọn nhỏ rất thích cậu, nếu rãnh ta sẽ cho chúng đến chơi với cậu.”

Tuấn hơi ngớ người rồi nhớ đến bốn con Tử Kim Sư con. Một thời gian ngắn chúng
đã giúp hắn rất nhiều.

“Ông yên tâm đi.” Hắn cười đáp.

“Vậy thôi ta đi.” Tử Kim Sư Vương hài lòng gật đầu nói rồi biến mất, tựa như
chưa từng tồn tại.

“Có chuyện gì vậy.” Cam Phi thấy đám binh chủng đã tản ra hết liền chạy đến.
Lúc nãy tuy thấy bất thường nhưng gã không dám lại gần, đám binh chủng đánh
tất cả mọi người trừ Tuấn ra, dù chúng đã được nhắc nhở.

“Không có chuyện gì đâu…” Tuấn nhẹ nhõm nhìn bốn cô gái, tùy ý đáp.

Cam Phi gật gật đầu cũng không nhìn nhiều, đợi một lúc gã hỏi

“Gã vừa rồi là ai thế ?”

“Gã nói gã là Tử Kim Sư Vương, tôi cũng không biết đúng không.” Tuấn chín phần
tin tưởng điều này, nhưng hình tượng một con thú to như núi và một người bình
thường cách biệt quá lớn, hắn vẫn không chấp nhận được.

Nhưng Cam Phi thì khác, gã hoàn toàn chấp nhận được điều này, có điều gã vẫn
giật mình hỏi

“Cậu và nó quen với nhau à ?”

Việc này thật rất khó chấp nhận, gã cũng không biết cuối cùng hai bên diễn ra
những gì, gã chỉ biết lúc trước Tuấn mạo hiểm trộm trứng của nó, nếu quen nhau
thì không nên làm vậy mới phải.

“Chỉ là một cuộc giao dịch thôi.” Tuấn lắc đầu đáp rồi lần lượt đưa từng người
vào trong nhà.

Cam Phi thấy hắn bận rộn cũng chẳng dám giúp, ai biết gã vừa chạm vào vài vị
này tên kia có liều mạng.

Đợi Tuấn đem toàn bộ an trí ổn thỏa. Cam Phi mới tiến đến nói

“Tôi xin lỗi chuyện vừa nãy.”

“Không sao đâu, tôi còn phải cảm ơn ông mới phải.” Tuấn cười cười chân thành
đáp.

“Cậu yên tâm đi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ theo cậu.” Cam Phi ưỡn ngực hiên
ngang nói lớn.

Tuấn cũng không từ chối cười cười nhìn vị Thích Khách lão luyện này, hắn thật
sự rất mệt mỏi, cần một người chia sẻ gánh nặng.

“Giúp tôi củng cố nơi này một chút đi.” Tuấn nói.

“Được!.”

………………………………….

Hai người đem ngôi nhà cải tạo lại một chút cho thông thoáng, lúc trước vì lý
do an toàn nên Tuấn đem nhà bọc kít mít, không tiện để dưỡng thương.

Tiếp theo là thu nhỏ phạm vi căn cứ lại.

Lúc trước bao quát hai bên bờ nhưng hiện tại chỉ dồn lại một bên. Toàn bộ căn
cứ dài rộng khoảng chừng từ ba mươi đến bốn mươi mét.

Tuấn triệu hồi toàn bộ binh chủng còn sót lại, phân chúng ra mọi ngóc ngách
đem nơi này phòng thủ như một pháo đài kiên cố.

U Lam Thạch Nhân đứng sát hàng rào, vừa làm bức tường chắn thứ hai vừa tấn
công những kẻ vượt qua. Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh đứng trên các tháp cao mới xây
sẵn sàng yểm hộ phía sau.

Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh làm chủ lực, sẵn sàng theo lệnh hắn hỗ trợ bất kỳ vị trí
nào.

Đại chiến tuy chỉ có khả năng xảy ra, nhưng hắn phải an bài mọi thứ thật hoàn
hảo đề phòng bất trắc.

Trong thời gian này Tuấn cũng nhận ra những binh chủng này theo thời gian dài
tiếp xúc dường như trở lên linh hoạt hơn rất nhiều, cũng không cần hắn ra lệnh
chi tiết nữa.

Ví dụ như hiện tại kêu chúng phòng thủ, chỉ cần có dã thú chạy ngang Hỏa
Nguyên Tố Tinh Linh cũng liên tục phóng lửa bắn. Chỉ có một khiếm khuyết là dù
hắn nhắc nhở thế nào bọn chúng vẫn cứ tấn công đám người Cam Phi nếu đối
phương lảng vảng đến gần bức tường hoặc đến gần chúng.

Mọi thứ đã tạm ổn, Tuấn ngồi bên bờ suối tiếp tục quay lại với việc tu luyện.

Thứ đầu tiên hắn nhắm đến là Bạo Lôi Quyền, tuy vẫn chưa thể dùng đến nhưng
xem một chút cũng tốt.

Ai ngờ lật sách ra hắn chẳng đọc được một chữ nào cả.

Lúc này Tuấn mới để ý đến việc bất đồng ngôn ngữ. Hắn nói chuyện với người
khác đều có ngôn ngữ riêng của mình, nhưng họ vẫn hiểu nhau, có thể là do hệ
thống chỉ định sẵn vậy.

Việc này về lâu dài rất không tốt, lỡ như hệ thống đột ngột bỏ thứ này thì hắn
rất khó khăn để hòa nhập cuộc sống.

Chắc chắn phải nhờ Cam Phi dạy chữ, Tuấn quyết định vậy. Nhưng hiện tại hắn
không có thời gian để làm chuyện đó.

Lấy một viên tròn màu tím trắng cầm trên tay, Tuấn chuẩn bị dùng nó để tăng
thực lực.

Trước đó Tử Kim Sư Vương đã dùng cho bốn cô gái, tuy mạo hiểm nhưng kết quả
chứng minh tác dụng của thứ này rất tốt. Hiện tại cần nhanh chóng tăng thực
lực, hắn cũng không còn cách nào khác ngoài nó.

Căng thẳng đem viên thuốc ném thẳng vào miệng.

Còn chưa đợi hắn nuốt, viên thuốc đã tự động hóa thành một chất dịch lỏng, mát
lạnh chảy xuống bụng.

Thoải mái vô cùng!

Tuấn như được ngâm mình trong một dòng nước mát và êm diệu. Cả thân thể phút
chốc trở nên thả lỏng, đồng thời cảm giác như khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Tinh thần cũng dần trở nên thoải mái, mọi lo toan mệt mỏi lui dần đi.

Được một lúc lâu, Tuấn cảm giác trong cơ thể mình dường như có một thứ gì đó
nứt toát ra rồi căng phồng lên, kèm theo đó là một cỗ lực lượng lan tràn khắp
cơ thể.

Cỗ lực lượng này chính là Khí, Tuấn mừng rỡ đoán chắc mình đã lên đến Sĩ Cấp
Cao Giai.

Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn cảm giác thực lực mình tăng tiến
mãnh liệt, dường như không có xu hướng dừng lại.

Theo cảnh giới tăng mạnh, dược lực từ thuốc cũng tỏa ra càng lúc càng nhiều,
bất giác Tuấn lâm vào trạng thái tu luyện sâu như lần đầu tiên trải nghiệm.

Cũng không biết bản thân mình đã tu luyện bao nhiêu thời gian, chỉ biết mình
khong muốn dừng. Rồi đột nhiên Tuấn cảm giác thực lực không thể tăng lên được
nữa, dường như gặp một bức tường chắn lại không cho hắn vượt qua.

Cảm giác dễ chịu dần lui kèm theo một cảm giác áp bách kéo đến. Tuấn không cam
lòng dồn hết sức gầm lên, toàn bộ Khí trong cơ thể dồn dập công kích bức tường
đó.

Ầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bức tường phá nát, một cảm giác cực kỳ lạ lẫm lan từ thân thể đến tận linh
hồn.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #35