Nói Chuyện


Người đăng: mlrvrom

“Địa vị của hắn ở Hoa Linh thế nào ?” Trầm mặc hồi lâu, Tuấn mới chậm rãi hỏi.

“Trực tiếp cạnh tranh ngôi vị cùng đại hoàng tử, bất kể là quân quyền hay tại
chính trường hắn đều có chỗ đứng.” Cam Phi nghiên túc đáp.

“Ông thử đoán xem bao lâu nữa thì hắn trở lại.” Tuấn nhíu mày hỏi tiếp.

“Điều này thì cậu không cần lo. Tổn thất một đội Thích Khách chủ lực kèm thêm
vài tên Vương Cấp, Hoàng Cấp, phải rất lâu hắn mới đến đây được. Trừ khi hắn
mặc kệ ngôi vị, chống lại tất cả thuộc hạ của mình.” Cam Phi an ủi.

Gật gật đầu, Tuấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng hắn còn chưa bình
tĩnh hoàn toàn, Cam Phi lại tiếp tục nhắc nhở

“Nhưng trước mắt chúng ta phải tìm cách tồn tại qua đoạn thời gian này. Ít
nhất tất cả bọn tôi đều bình phục mới xem như qua khỏi.”

Thấy Tuấn tỏ vẻ hiểu, gã lại tiếp tục nói

“Như tôi đã nói, chỉ có dã thú cực mạnh mới tồn tại được ở Rừng Chết. Nhưng đó
cũng không đúng hoàn toàn, vẫn có kẻ yếu tồn tại, ví dụ như những con heo, hổ
mà cậu gặp. Có điều chúng sẽ kết thành từng đàn lên đến hàng trăm con, không
hề dễ chơi chút nào.”

“Mấy ngày nay Tử Kim Sư Vương càn phá, lại gặp một trận lửa đêm qua đem một
mảng rừng đốt thành tro bụi khiến chúng tạm lẩn đi. Nhưng hiện tại tình thế đã
dần bình thường trở lại, một số con sẽ ra ngoài thăm dò.”

“Ý ông…. Con hổ lúc sáng là một con ra ngoài thăm dò ?” Tuấn lo lắng hỏi vội.

“Không chỉ nó, đợt lá rụng mà cậu thấy cũng là do một đoàn thể nào đó gây ra,
hơn nữa số lượng còn không nhỏ.” Cam Phi gật đầu, sầu lo đáp.

“Nhưng hiện tại muốn đi cũng không phải dễ.” Tuấn nhíu mày nhìn về phía hai
ngôi nhà suy tư rồi tiếp tục hỏi

“Nếu hiện tại khai chiến chúng ta có bao nhiêu phần thắng ?”

“Cái này còn tùy thuộc vào may mắn. Thường thì chỉ có kẻ yếu mới tụ thành đàn,
cao nhất cũng chỉ là Linh Cấp, chúng ta còn đối phó được. Nhưng một số kẻ mạnh
vì một vài lý do vẫn tụ thành đàn, nếu trêu đến chúng thì chúng ta chỉ có con
đường chết, thậm chí muốn chạy cũng không chạy được.” Cam Phi chậm rãi phân
tích.

“Ý ông thế nào ?” Tuấn lại hỏi, cái hoàn cảnh này hắn vẫn không biết nên quyết
định làm sao cho đúng.

“Nguồn nước là nơi mọi sinh vật tụ hợp, chúng ta cần tránh xa nơi này.” Cam
Phi nói thẳng điểm mấu chốt.

Tuấn tiếc nuối nhìn những gì mình đã xây, không cam lòng dễ dàng bỏ như vậy,
nhưng hiện tại xem ra không còn lựa chọn nào khác. Nghĩ một hồi hắn liền hỏi

“Nhưng chúng ta phải đi đâu mới được ?”

“Tôi cũng không biết……….” Cam Phi ngượng ngùng đáp.

“Chúng ta hiện tại toàn là người bị thương, đi lung tung có khi còn dễ gây chú
ý hơn nữa.” Tuấn lắc đầu chán nản.

Cam Phi cúi đầu suy nghĩ, qua hồi lâu mới gật gù nêu ý kiến

“Vậy cũng đúng, chúng ta tạm thời cứ ở đây một thời gian đã, nguồn nước sạch
cũng giúp mau bình phục hơn. Chỉ mong chúng không sớm tìm đến chúng ta.”

Vấn đề tạm thời được giải quyết, Cam Phi đột nhiên hướng về hắn hỏi

“Cậu có muốn qua gặp anh em tôi một chút không ?”

Tuấn ngây người một chốc rồi chấp nhận. Về sau hắn có rất nhiều thứ phải dựa
vào bọn họ, tìm hiểu làm quen một chút cũng là việc tốt.

Đứng dậy định đi, nhưng Tuấn thấy Cam Phi vẫn ngồi liền khó hiểu hỏi

“Ông còn ngồi đây làm gì ?”

“Cậu định đi tay không đến sao, lần đầu gặp mặt mà vậy rất khó gây thiện cảm
đó.” Cam Phi trố mắt hỏi.

“Nhưng tôi có cái gì để cho các ông đâu.” Tuấn nghĩ mãi không ra mình có cái
gì liền quẩn trí trả lời. Những thứ hắn có quá quý giá, không phải muốn cho là
cho.

“Nấu ăn đi, trời cũng trưa rồi.” Cam Phi cười hì hì chỉ chỉ tay lên nói

“Sao ông không nấu đi.” Tuấn bực mình gắt.

“Cậu nấu ăn thật sự rất ngon, biết đâu lại thuần hóa được đám người kia thì
sao.”

……………………………………………………….

“Anh về rồi mấy đứa ơi.” Cam Phi trên tay khiêng một cái nồi lớn dùng giọng
điệu cực kỳ gần gũi đạp bay cửa quát lớn

Phía sau gã, Tuấn cũng vác một cái nồi nhắm mắt đi vào.

“Anh Phi, hắn….” Vài tên Thích Khách kinh ngạc chỉ vào Tuấn hỏi.

“Ngại gì, anh em với nhau hết, ăn chung cho vui.” Cam Phi hào sảng cười to
đáp. Rồi đặt hai cái nồi xuống ngoắt tay kêu gọi “Lại đây ăn đi, bọn bây giờ
thừa sức lết thân đi rồi, đừng có lười nữa.”

Hai nồi lớn chứa nhiều nồi nhỏ bên trong với đủ loại món thịt cực kỳ hấp dẫn,
cả đám nhìn không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

“Khoái rồi phải không, cầm chén ăn đàng hoàng chút.” Cam Phi cười cười phân
phát chén đũa cho họ.

Tài nấu nướng của Tuấn cũng không phải bình thường, lúc trước chiếm được thiện
cảm của vài vị anh hùng, giờ thừa sức đem đám người này ăn không kịp nuốt.

“Hah… Đã không, cậu ta nấu đó, về sau chúng ta có phúc hưởng rồi.” Cam Phi vỗ
vỗ tay rồi chỉ vào Tuấn cười nói.

Cả đám khựng người rồi cắn răng nuốt hết những gì còn trong miệng, đặt chén
xuống giữ im lặng.

“Này… Các chú làm cái thái độ gì đó.” Cam Phi mất hứng nhíu mày, gằn giọng
nói.

Tuấn một mực trầm mặc, hắn vẫn chưa đủ tư cách để ngồi cùng bọn họ.

Qua một lúc, một tên thanh niên mới nhìn Tuấn khó chịu hỏi

“Anh Phi đã nói với cậu hết rồi chứ ?”

Tuấn gật đầu.

“Sáu tháng, bọn tôi làm việc cho cậu trong vòng sáu tháng sau đó chúng ta
không ai nợ ai.” Tên thanh niên nói tiếp.

“Tôi biết.” Tuấn thở dài trả lời.

“Giữa chúng ta không có quan hệ gì hết, thậm chí trước đó bọn tôi còn suýt đem
cậu giết chết.” Tên thanh niên không nể tình nói thẳng.

“Cam Nhất!!!” Cam Phi nổi giận gầm lớn rồi lao thẳng đến đè tên thanh niên
xuống đất.

“Anh Phi, bọn em nghe lời anh nhưng cái gì cũng có cái giới hạn của nó. Anh
xem mọi người có ai khác em không.” Cam Nhất không nhường nhịn quát lớn.

Cam Phi nhíu mày nhìn một vòng rồi buông hắn ra, đứng dậy nói

“Các chú cũng có nói sau sáu tháng nếu cậu ta đánh bại được mọi người thì chân
chính tiếp nhận.”

“Từ Sĩ Cấp đến Linh Cấp không phải muốn được là được.” Một tên Thích Khách
khác không cho là đúng nói.

“Trên đời này không có gì là chắc chắn hết đâu.” Cam Phi nở một nụ cười tự tin
rồi quay sang nói với Tuấn

“Tôi xin lỗi, hôm nay xem như hỏng rồi, cậu cứ về trước đi, có gì tôi sẽ đến
gặp cậu sau.”

Tuấn vẫn cúi đầu không đáp, khoảng một phút sau hắn mới kiên định đứng dậy,
nghiêm chỉnh nói

“Tôi biết tôi không mạnh và không đủ tư cách nói chuyện với các anh. Tôi cũng
không cần đến các anh báo ơn hay không bởi vì trước đó tôi làm điều này vì một
chút ý nghĩ nhất thời. Các anh chịu giúp đỡ tôi tôi rất lấy làm mừng. Tôi cũng
sẽ không bắt buộc hay sai bảo ai làm điều gì, các anh muốn đi hay ở là tùy.”

“Nhưng hiện tại mối quan hệ chúng ta là hỗ trợ lẫn nhau. Các anh cẩn lẩn tránh
và chữa thương còn tôi muốn tiếp tục sống. Bởi vậy tôi muốn chúng ta tìm hiểu
về nhau dù cho các anh có xem tôi là một kẻ thấp kém cũng được.”

Nói đến đây Tuấn ngừng lại nhìn một đám người cúi đầu trầm mặc rồi thở dài

“Các anh ăn tiếp đi, chiều tôi sẽ mang thêm đến.”

Dứt lời hắn liền xoay người ra khỏi nhà.

Không gian bên trong lâm vào trầm mặc một hồi lâu.

Ầm!!

Cam Phi ngồi phịch xuống đất, lực mạnh đến mứng khiến ngã sàn nhà lung lay
muốn đổ. Gã tức giận trừng mắt nhìn mọi người rồi mắng

“Bọn mày thật sự làm tao quá thất vọng.”

“Anh Phi,…..” Cam Nhất ngẩng đầu nói.

“Câm Miệng!!!” Cam Phi nổi điên gầm lên rồi chỉ thẳng mặt hắn mắng to

“Cam Nhất, mày theo tao từ lâu, mọi thứ mày có đều một tay tao làm ra, vậy mà
giờ mày chính diện chống đối tao. Mày nghĩ mày có chút thực lực rồi bắt đầu
muốn gạt bỏ thằng anh này phải không ? HẢ!!!”

“Em không có.” Cam Nhất quýnh lên vội quỳ xuống giải thích.

Cam Phi mặc kệ hắn, tiếp tục nhìn sang đám người còn lại quát

“Còn bọn mày, tao tuy là một thằng anh, cũng chẳng khác bọn mày là bao. Nhưng
tao cũng là thủ lĩnh trực tiếp của bọn mày, lời tao nói bọn mày xem như chó
sủa. Rốt cuộc bọn mày coi tao là cái gì!”

Cả đám trầm mặc quỳ xuống không dám hé môi nói một câu.

Cam Phi thở hồng hộc như trâu, hai nắm tay nắm chặt lại qua một lúc lâu mới
giãn ra rồi nhẹ giọng nói

“Bọn mày muốn làm gì thì làm, như cậu ta đã nói, hết bệnh muốn đi thì đi, đứa
nào muốn ở lại với tao thì ở, tao không cấm.”

Nói hết câu gã liền đi ra ngoài, nhưng khi đến cửa Cam Phi lại nói

“Cậu ta chỉ mất vài ngày để từ một kẻ bình thường lên đến Sĩ Cấp Trung Giai,
đó là cái đáng để tao phục vụ.”

Cam Phi đi, để lại một đám kinh ngạc sững sờ.

………………………………………………….

Trở về nhà, Tuấn thở dài một hơi rồi tức giận đấm mạnh vào tường vài cái.

Cảm giác đau truyền lại khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.

“Tại sao mày lại vô dụng vây chứ…”

Hắn ngồi tựa lưng vào vách, chán nản lẩm bẩm.

Gã tóc vàng, dã thú rồi đến đám Thích Khách, không có thứ gì là thuận lợi và
dễ dàng cả, dù chỉ mới tám ngày nhưng hắn cảm thấy thật sự mệt mỏi.

Hai mắt nhìn chung quanh phòng khách u ám, Tuấn thở dài rồi đứng dậy đốt một
cây đèn cầy, đây là thứ hắn mở ra từ gói Nhu Yếu Phẩm, số lượng chừng mấy chục
ngàn cây.

“Sao thế này!!!.”

Tuấn hoảng hốt kêu lên rồi vội chạy lại xem bốn cô gái.

Lúc này sắc mặt họ trăng bệch như tờ giấy, lúc trước tuy đã rất tệ nhưng vẫn
còn một tia phớt hồng, còn bây giờ không còn gì để tả nữa.

Sắc mặt xanh lên, hai mắt hoảng loạn, mồ hôi đổ ròng ròng, Tuấn hoảng sợ không
biết phải làm thế nào.

“Hẳn là trong này ngộp quá họ chịu không được.”

Tuấn tự an ủi mình rồi chạy vội ra sân trải đệm bông thật êm trên đất, khiêng
bọn họ đặt lên đó rồi cố gắng xoa bóp cơ thể họ.

Nhưng mọi thứ vẫn không chuyển biến tốt hơn chút nào, Tuấn gấp đến muốn khóc.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #34