Tám Đại Đế Quốc


Người đăng: mlrvrom

Tuy đã một lần đấu với con thú này, thậm chí còn đè lên nó mà đánh. Nhưng đó
là nhờ hoàn cảnh và sự giúp đỡ của người khác, nếu đơn đả độc đấu thì mười tên
như Tuấn cũng chưa chắc đánh lại nó.

Đánh không lại, nhưng bàn về chạy thì hắn thừa sức, ai cũng phải công nhận
điều này.

Một mạch chạy không ngừng, Tuấn không những không mệt ngược lại cảm thấy thân
thể càng lúc nào sung mãn.

Loạt xoạt! Loạt xoạt!

Từng tán cây trên đầu bỗng dưng rung động mạnh, là như một cơn mưa phủ xuống.

Cảnh tượng hết sức đẹp mắt và ấn tượng, tựa như những rừng cây đang thay lá
vào mua thu.

“Là gió sao ?” Tuấn dừng lại lẩm bẩm.

Trực giác nói cho hắn biết chuyện này không bình thường, hơn nữa hắn cũng bị
cảnh trước mắt gây ảnh hưởng rất mạnh.

Grào! Grừ!

Con hổ đứng cách hắn một khoảng xa, kiêng kị nhìn lên trời gầm gừ rồi quay đầu
chạy mất. Tuấn âm thầm lấy làm kỳ rồi vội vàng trở về.

………………………………………………..

“Cậu về rồi à.”

Cam Phi thấy Tuấn về liền niềm nở chào đón.

“Mẹ kiếp, tôi liều mạng với ông.” Tuấn nổi điên lao thẳng lên đè gã xuống đất,
vừa nắm cổ áo đối phương giật liên tục vừa mắng.

“Từ từ đã tôi cũng đâu muốn vậy… khoan… dừng lại đi tôi còn đang bị thương.”
Cam Phi mếu máo nói liên tục.

Tuấn cũng không có ý định giết gã, hắn chỉ làm dáng một lúc rồi đứng dậy quay
về nhà của mình.

“Cậu xử lý nó rồi hả ?” Cam Phi khổ sở đứng dậy gọi vọng theo.

“Không biết, tự nhiên lá rụng rất nhiều rồi nó bỏ chạy.”

“Cậu nói thật à ?” Cam Phi hoảng hốt.

“Đùa ông làm gì.” Tuấn bực mình gắt lại.

Cam Phi lắc đầu, gương mặt đầy vẻ lo âu chạy lại gần hắn nói

“Dã thú chỉ biết sợ những kẻ mạnh hơn thôi.”

“Ý ông là …..” Tuấn rùng mình một cái. Hai chữ mạnh hơn cũng không phải chỉ
nhỉnh nhau một chút, mà là cách biệt rất lớn.

Con hổ đó là Sư Cấp Sơ Giai, ít nhất phải là Sư Cấp Cao Giai, thậm chí là Hồn
Cấp trở lên mới đủ khiến nó sợ.

“Chắc cũng không đến nổi nào đâu, nếu nó có ác ý thì cậu cũng chẳng về được.”
Cam Phi an ủi.

Tuấn tức giận lườm gã một cái rồi sầu lo suy nghĩ, qua một hồi hắn mới ngẩng
đầu nói

“Một lát nữa ông cùng những người còn lại đến gần chỗ tôi ở cho an toàn.”

“Cảm ơn cậu.” Cam Phi mừng rỡ đáp.

“Nhưng các ông vẫn phải cách xa chỗ tôi một chút, dù sao vẫn có phụ nữ.” Tuấn
không an lòng dặn dò.

“Đó là điều hiển nhiên.” Cam Phi gật đầu liên tục rồi chạy đi.

“Ông đi đâu đấy.” Tuấn gọi vọng lại.

“Tôi đi đem bọn họ đến.”

“Một mình ông làm nổi không ? Để tôi gọi một tên người đá đến giúp.”

…………………………………………………..

Một đoạn dài khoảng năm mươi mét hai bên con suối sau một đêm đã xây xong một
bức tường gỗ dựa vào vách núi.

Tường gỗ dày ít nhất cũng phải hai mét, cao sáu mét.

Để xây dựng bức tường này Tuấn phải chiêu mộ thêm mười tên người đá, tổng cộng
hai mươi tên liều mạng làm xuyên đêm mới xong việc.

Hắn cũng không dám chặt cây ở gần mà đi cách đây mấy dặm chặt. Dù sao rừng
cũng là một bức tường thiên nhiên tuyệt vời, tuy không đối phó được với thú
nhưng đề phòng con người vẫn dùng được.

Người đá và Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh phân bổ đều khắp nơi, sẵn sàng chiến đấu
trong mọi trường hợp. Tuấn đã ra lệnh cho chúng đánh bất cứ ai đến gần, tất
nhiên là vẫn trừ hắn và đám Thích Khách.

Nhưng nếu đám Thích Khách dám đi lung tung thì phỏng chừng chúng vẫn đánh như
thường.

Mọi việc đại khái đã xong, chỉ còn duy nhất một nỗi lo là vách núi thẳng đứng,
nơi khởi nguồn của con thác.

Vách núi cao hơn sáu mươi mét nên con thác này rất hùng vĩ, mới nhìn lần đầu
sẽ mang đến cảm giác choáng ngợp.

Nếu tâm trạng đang vui mà ở nơi này thì đúng là thiên đường. Nhưng đáng tiếc
bất kể là lúc trước hay bây giờ Tuấn đều không có tâm trạng thưởng thức.

Quan trọng nhất là nếu có kẻ địch đột kích từ phía trên này xuống thì căn cứ
của hắn coi như vứt nên Tuấn đặc biệt phái năm tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh canh
gác, nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời.

Về phần đám người Cam Phi, Tuấn lập tức xây một ngôi nhà cho họ ở tạm. Hiện
tại dù không biết thật hay giả, nhưng bọn họ ngoài mặt đã chịu nghe lời hắn,
nhỡ không may nằm ngoài trời lại bệnh đâm ra chết thì đúng ra rất thiệt.

Nhưng Tuấn cũng cố ý đem nhà của họ xây cách mình rất xa, gần sát hàng rào,
tránh ảnh hưởng đến nơi này.

Lo xong mọi việc ở ngoài, Tuấn liền vào bên trong chăm sóc bốn cô gái.

Ngồi xuống mép giường nhìn từng gương mặt vẫn tái nhợt như cũ, Tuấn buồn bã
thở dài lẩm bẩm

“Sao các cô vẫn không tỉnh chứ.”

Trầm tư một hồi hắn liền đi ra ngoài nấu một nồi nước rồi dùng khăn lau rửa
người cho họ.

“Đây là chăm sóc, mình dùng trái tim của bác sĩ để chăm sóc người bệnh, không
phải việc xấu.” Tuấn dùng khăn bịt mắt, gương mặt đỏ bừng, hai tay run rẩy lẩm
bẩm bào chữa liên tục.

Tiếp theo hắn liền chậm chạp cởi sạch quần áo của họ ra, bắt đầu tẩy rửa.

Tuy đêm qua đã làm một lần, thậm chí Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc hắn đã làm rất
nhiều lần nhưng cái cảm giác mềm mịn ấy dù cách một lớp khăn vẫn khiến hắn trở
nên điên cuồng.

Kiềm chế mọi suy nghĩ vẩn vơ, Tuấn cẩn thận chà rửa khắp toàn thân họ, không
chừa một chỗ nào, có thể nói bốn cô gái này trước mặt hắn chẳng còn gì để mất.

“Mềm quá.”

Tuấn vừa lau đuôi rắn của Mộc Ngân Liên vừa cảm thán. Cái đuôi dài hơn sáu bảy
mét với đường kính hơn nửa mét lau rửa khá là cực nhọc, nhưng cũng rất thoải
mái.

Mềm mịn thoải mái, chạm vào cứ như động vào một đám bông khiến Tuấn thích thú
không bỏ.

Nhưng chuyện gì rồi cũng phải tàn, tẩy rửa không bao lâu liền xong, Tuấn tim
đập thình thịch nhắm mắt nhắm mũi mặc đồ lại cho họ rồi xách xô nước đi ra
khỏi nhà.

“Cậu xong việc chưa ?” Cam Phi đứng ngoài cửa đón.

Tuấn giật bắn người đánh rơi xô nước, hoảng loạn nhìn gã, tựa như một kẻ cướp
gặp được cảnh sát. Nhưng sau một giây hắn liền nổi điên lao lên vật gã xuống
mắng.

“Khốn kiếp, ông nhìn thấy cái gì rồi.”

“Tôi chưa thấy gì hết, nãy giờ tôi vẫn đứng ngoài đợi cậu, hoàn toàn không
nhìn gì hết.” Cam Phi oan ức biện minh.

“Thật sự không thấy gì hết ?” Tuấn nghi ngờ hỏi.

“Tôi thề.”

“Hừ…!” Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy thu dọn đống đồ vừa đánh rơi.

“Lần sau ông đừng đến gần đây, tâm trạng tôi dạo này không được tốt.” Tuấn đột
nhiên xoay sang nhắc nhở.

Cam Phi vội gật đầu, vốn dĩ gã cũng không muốn đến, nhưng việc quá quan trọng
nên gã đành làm liều, đúng là lúc nãy gã có thử ngó vào trong, nhưng giường
nằm ở góc khuất nên gã chỉ thấy Tuấn đang cặm cụi giặt rửa khăn ở giữa phòng,
hoàn toàn trong sạch nên gã cũng không cảm thấy có lỗi.

“Tôi có chút chuyện muốn bàn với cậu.” Cam Phi đổi giọng, nghiêm túc nói.

Tuấn lo âu nhìn gã rồi gật gật đầu chỉ về hướng con suối đề nghị “Vừa đi vừa
nói.”

Hai người một trước một sau đi thẳng đến bờ, Tuấn tiếp tục làm công việc của
hắn, còn Cam Phi bất chấp tất cả nói.

“Tôi nghĩ chúng ta nên dời căn cứ đi nơi khác.”

“Tại sao ?” Tuấn ngừng tay, khó hiểu nhìn gã hỏi.

“Cái chuyện mà cậu gặp lúc sáng chứng tỏ nơi này có kẻ địch rất mạnh. Nếu nó
đến chúng ta không cách nào đánh lại.

“Chúng ta có một đám binh chủng để dùng, thực lực chúng thậm chí lên đến Linh
Cấp Cao Giai, không có nhiều kẻ có thể đánh ngã được nơi này.” Tuấn không cho
là đúng phản đối.

“Cậu biết ở đây là đâu không ?” Cam Phi nhìn hắn thật sâu hỏi.

“Không…” Tuấn ngập ngừng đáp.

“Nơi đây là Rừng Chết.”

“Rừng Chết ???” Tuấn nghi hoặc lẩm bẩm.

“Cậu không biết Rừng Chết ?” Cam Phi cũng kinh ngạc theo hắn thốt lên rồi vội
vàng nói tiếp “Vậy cậu biết Nước Hoa Linh chứ ?”

Tuấn tiếp tục lắc đầu.

“Từ nhỏ đến lớn cậu toàn sống ở rừng à ?” Cam Phi hết nói nổi nhìn hắn than
thở.

Tuấn cười gượng một cái, hắn cũng không sống ở rừng, nhưng chuyện này nếu đem
ra nói thì rất dễ để người ta giật mình nên hắn đành im lặng gật đầu miễn
cưỡng chấp nhận.

“Thôi được rồi, ngồi xuống đi tôi giải thích một số thông tin về cái lục địa
này cho cậu.”

“Đầu tiên, lục địa được chia ra làm tám nước có lớn có nhỏ.” Cam Phi vừa nói
vừa vẽ dùng tay vẽ một hình khá lớn lên đất, đồng thời chia nó ra làm tám.

Sau khi xong, gã tiếp tục chỉ vào từng phần nhỏ nói tiếp

“Đây lần lượt là Hoa Linh, Sĩ Ngân, Hải Lâm, Đế Kha, Nam Vân, Đại Tây, Đại
Đông và Lưu Mang, tám cái Đế Quốc lớn nhất, bá chủ cái lục địa này. Mỗi Đế
Quốc còn tồn tại rất nhiều công quốc cùng quý tộc có đất phong, vô cùng phức
tạp.”

Cam Phi lại tiếp tục vẽ một đường xuyên qua vài quốc gia rồi tiếp tục giải
thích

“Rừng Chết vốn tốn tại từ rất rất lâu về trước, nó bao phủ cả mảnh lục địa
này, nhưng con người đã khai phá rất nhiều nên hiện tại nó chỉ còn tồn tại ở
năm quốc gia là Hoa Linh, Sĩ Ngân, Đế Kha, Nam Vân và Đại Đông. Có một phần
rất nhỏ của nó chạm đến Đại Tây nhưng không ai tính đến.”

“Bởi vì con người tàn sát nên chỉ còn những con Dã Thú mạnh là tồn tại, chúng
tập trung vào Rừng Chết tạo thành một hiểm địa bậc nhất đối với con người.”

“Kể như Tử Kim Sư Vương, tuy nó rất mạnh nhưng cũng không thể bá tuyệt cái
Rừng Chết này. Những sinh vật tồn tại như nó ít nhiều cũng phải mấy trăm thậm
chí mấy ngàn con.”

Tuấn nghiêm trọng nhìn bản đồ đồng thời lắng nghe, hắn càng lúc càng cảm thấy
không thể kiểm soát được tình hình.

Cam Phi tiếp tục chỉ vào một quốc gia ở góc tận cùng Tây Bắc nói

“Hoa Linh chính là quốc gia mà chúng ta đang ở, chính xác là ở ngay vị trí
Rừng Chết giáp ranh giữa Hoa Linh và Đế Kha.”

Trầm mặc một hồi, Cam Phi mới thở dài nói thêm

“Gã tóc vàng mà cậu căm hận là Hạo Nhân Kiệt, Hoàng Tử thứ ba của Đế Quốc Hoa
Linh.”

Map 8 nước : Map Rừng Chết :


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #33