Người đăng: mlrvrom
Sáng sớm, trời còn chưa rõ Cam Phi đã giật mình tỉnh dậy, gã nghe đâu đó hình
như có tiếng người kêu la.
Lắng nghe thật kỹ, gã giật nảy mình phát hiện đây là giọng Tuấn. Cắn răng một
cái gã bật thoắt dậy, vội vàng cố bước vào rừng.
Lần theo âm thanh hồi lâu, cuối cùng Cam Phi cũng thấy được đối phương.
“Thần ngự!!” Tuấn thét lớn rồi đứng yên nhìn chằm chằm vào con heo rừng đang
xông tới.
Cam Phi trợn mắt há mồm nhìn hắn “oai phong lẫm liệt” bị đối thủ húc văng sang
một bên.
“Cậu làm gì vậy.” Gã lo lắng chạy tới đồng thời hô to.
“Đừng đến đây!” Tuấn ngăn cản đồng thời cầm kiếm lao lên.
“Thí Thần Trảm!!” Theo một tiếng gào vang dội, hắn một lần nữa bị đánh văng
sang một bên, người và kiếm mỗi thứ một nơi.
Cam Phi không dám đứng nhìn nữa, vội vàng chạy lại gần hắn khuyên
“Cậu dừng lại đi, tiếp nữa là tự sát đó.”
Tuấn không cam lòng nhìn gã rồi lại nhìn con heo rừng. Biết mình không còn đủ
sức ngăn cản, hắn ngẩng đầu lên kêu
“Giết nó.”
Ngay lập tức, một dống quả cầu lửa như một cơn mưa bay xuống con thú đáng
thương, đem nó thiêu rụi.
Cam Phi há hốc mồm, trong lòng chắc mẩm đại họa lần trước là do những tên này
gây ra. Nhưng chỉ hơi ngây ra một chút gã liền hồi tỉnh, kinh nghiệm sống của
gã vẫn rất dày.
“Cậu đang làm gì thế ?” Gã hỏi Tuấn.
“Tôi đang tu luyện.” Tuấn chán nản đáp.
“Tu luyện ?”
“Đúng, là tu luyện kỹ năng ?”
“Kỹ năng ? cậu không đùa chứ, Sư Cấp mới luyện được kỹ năng.” Cam Phi kinh
ngạc hỏi.
“Sư Cấp ?” Tuấn giật mình.
Thấy đối phương xác nhận, mặt hắn như ăn một ngàn quả ớt, đỏ bừng lên, cũng
không biết tức giận hay xấu hổ.
Chán nản nằm xuống, từ sáng đến giờ hắn liều mạng cho đối phương đánh dở sống
dở chết té ra là không công.
Ban đầu hắn lựa chọn học tập kỹ năng, lập tức cuốn sách biến mất đồng thời rất
nhiều ký ức tràn vào đầu hắn.
Tuấn cảm thấy mình hiểu thấu triệt về hai thứ này nhưng vẫn cảm thấy thiếu
thiếu gì đó. Cuối cùng hắn quyết định đi thực chiến thử nghiệm.
Ai ngờ đánh hơn một tiếng đồng hồ, kỹ năng không học được một chú, ngược lại
đem thân thể đánh cho bấy nhầy.
“Ngài không biết chuyện này ?” Cam Phi mặt tràn đầy kỳ quái hỏi. Thấy Tuấn
chân thành lắc đầu, gã liền hỏi tiếp
“Vậy ngài học được cách luyện Khí từ đâu ra ?”
“Những cô gái đi cùng tôi giúp tôi cảm nhận Khí, tôi ngồi tu luyện hai đêm là
được như bây giờ.”
“Hai đêm.” Cam Phi giật bắn người, nhìn hắn như nhìn quái vật.
Tuấn lấy làm kỳ, lúc trước hắn mới tỉnh lại Tô Như Nguyệt cùng Trầm Ngọc cũng
nhìn hắn bằng ánh mắt này.
“Ngài không đùa chứ ?” Cam Phi lắp bắp hỏi dò.
“Tôi đùa ông làm gì.” Tuấn tức giận cãi lại một câu rồi đứng dậy, lết thân đi
về, hắn phải mau trị thương, cảm giác này quá khó chịu.
Cam Phi ngớ người ra một chút rồi vui mừng nhảy cẫng lên đuổi theo hắn, đồng
thời ríu rít nói
“Cậu biết không đây là một việc vui, là việc vui đó.”
“Vui cái nỗi gì.” Tuấn bực mình, hắn còn hận mình tu luyện quá chậm để bốn
người kia ra thế này, vậy mà gã này lại bảo là việc vui, hơn nữa Trầm Ngọc
cùng Tô Như Nguyệt có nói Sĩ Cấp trẻ con đều dễ dàng vượt qua.
“Ngài biết người bình thường mất bao lâu mới đạt đến Sĩ Cấp Trung Giai Đỉnh
Phong không ? Ít nhất là hai đến ba năm, thiên tài có thể nhanh hơn, nhưng với
tốc độ đó căn cơ sẽ không vững chắc nên sẽ chậm hơn rất nhiều. Nhưng cậu thì
khác, tôi cảm thấy căn cơ của cậu rất tốt.” Cam Phi liên tục nói không ngừng,
tay gã còn đưa lên sờ nắn thân thể đối phương.
Hành động này dọa Tuấn cách xa gã năm mét mới yên lòng, nhưng hắn cũng rất
kinh ngạc với những thông tin này.
“Nếu theo cách ông nói thì tôi là thiên tài à ?”
“Là siêu cấp siêu siêu cấp thiên tài, thậm chí phải nói là yêu nghiệt.” Cam
Phi gật đầu liên tục.
“Vậy thì sao, còn không phải để người ta đánh gần chết, có gì vui đâu chứ.”
Tuấn bĩu môi đi tiếp.
“Với khả năng của mình, chỉ cần có thời gian cậu sẽ báo được thù hôm nay.
Nhưng trước mắt có một chuyện vui rất lớn.” Cam Phi vội đuổi theo, tiếp tục
nói.
Tuấn cảm thấy hơi phiền, ai ngờ gã đàn ông trung niên mặt tràn đầy sương gió
thế mà lại nói nhiều như vậy.
“Cậu biết không, anh em của tôi đã đồng ý sẽ nghe lời cậu.” Cam Phi thấy hắn
không quan tâm liền vội nói.
Tuấn khựng lại, ngạc nhiên nhìn gã hỏi
“Ông chắc chứ ?”
“Tôi dùng mạng để thề!.” Cam Phi nghiêm nghị hô to “Nhưng có điều kiện.”
………………………………………………
“Trong vòng sáu tháng đạt đến Linh Cấp.” Tuấn ngồi bên bờ suối trầm ngâm lẩm
bẩm.
“Vốn tôi nghĩ chuyện này rất khó, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn có khả năng làm
được.” Cam Phi ngồi kế bên hắn, mỉm cười trả lời.
Tuấn lắc đầu không chắc chắn, bốn cô gái trừ Mộc Ngân Liên ra sau khi lên Sư
Cấp đều nói rất khó tu luyện, hắn cũng không biết mình có hoàn thành mục tiêu
hay không.
“Tôi có thể giúp cậu.” Cam Phi vỗ vai hắn tự tin nói.
“Ông ?”
“Đúng, tuy khác chức nghiệp nhưng cùng luyện Khí, tôi có thể chỉ dẫn cậu, thậm
chí cậu muốn làm Thích Khách tôi cũng dốc túi truyền thụ.” Cam Phi chân thành
nói.
“Điều kiện là gì ?” Tuấn nghi ngờ hỏi, từ khi hắn đến thế giới này ngoài máy
vị anh hùng hắn triệu hoán ra đều luôn kể đến điều kiện, điển hình là chuyện
vừa nãy.
“Không cần gì cả, tôi là người của cậu.”Cam Phi hào hứng bừng bừng nói.
Nếu trước đó hắn chấp nhận Tuấn là vì biết ơn thì khi hắn thấy được thiên phú
của Tuấn, hắn thấy được tương lai của mình, một tương lai tràn đầy mơ ước.
Nhưng câu nói này của hắn có chút kỳ quái, Tuấn rùng mình đứng phắt dậy chạy
ra xa thét lớn
“Tôi là đàn ông.”
Cam Phi hơi ngây người rồi dở khóc dở cười không biết làm sao.
………………………………..
Sau một hồi liều mạng giải thích, cuối cùng Tuấn cũng chịu tin tưởng đối
phương cũng là đàn ông đồng thời tiếp thu ý tốt của gã.
Vẫn đứng bên bờ suối, Cam Phi chậm rãi giải thích
“Sĩ Cấp và Sư Cấp khác biệt rất lớn. Ở Sĩ Cấp chủ yếu là tu luyện Khí Nguyên
và thân thể, đánh vững căn cơ. Nói một cách chi tiết nhất thì đó là tạo ra Khí
Nguyên và làm cho thân thể quen thuộc với Khí đồng thời dùng Khí để tăng cường
thân thể. Về mặt này không biết vì sao mà cơ thể ngài trên cả tuyệt vời, thừa
sức phá mọi rào cản.”
Tuấn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, còn về thân thể mình hắn đoán là do chủng tộc,
trước đó mấy cô gái cũng có nói qua.
Thấy hắn hiểu, Cam Phi mới kiên nhẫn nói tiếp
“Vậy Sư Cấp khác biệt thế nào. Thứ dễ nhận biết nhất đó là có thể phóng Khí ra
ngoài, hay nói chính xác là kỹ năng.”
Nói đến đây gã dừng lại nhìn Tuấn, hồi sáng tên này phạm vào lỗi cơ bản nhất.
Thấy đối phương xấu hổ cúi đầu, Cam Phi cười cười rồi tiếp tục
“Vậy làm thế nào để phóng xuất kỹ năng ? Trước tiên phải vượt qua giai đoạn Sĩ
Cấp, thân thể của ngài quen thuộc với Khí khiến chúng có thể hoạt động tự
nhiên, tùy ý muốn làm gì thì làm. Nếu ở đẳng cấp cao hơn, Khí có thể tạo thành
một công kích cực kỳ vĩ đại, hoàn toàn có thể chém đôi một quả núi.”
Tuấn từng thấy gã tóc vàng một kiếm đem bầu trời xé nát nên thấu hiểu lời nói
này. Trong lòng hắn tràn ngập khát vọng tới cái cảnh giới đó.
“Về kiến thức cơ bản chỉ cần nhiêu đó là đủ, hiện tại cần nhất vẫn là tu
luyện.” Cam Phi chậm rãi nói.
“Vậy là tôi chỉ cần ngồi luyện Khí khi nào đến Sư Cấp là được.” Tuấn gật gù
đáp.
“Nào có dễ như vậy.” Cam Phi cười mắng rồi giải thích
“Cách đó chỉ khiến Khí Nguyên trở nên mạnh hơn, chỉ đạt được một trong hai chỉ
tiêu đột phá Sư Cấp thôi.”
“Thế phải làm sao ?”
“Phải thực chiến.” Cam Phi nghiêm túc.
“Lại chịu trận nữa hả.” Tuấn rùng mình.
“Chỉ có ngốc mới thực chiến kiểu đó.” Cam Phi trừng mắt nhìn hắn mắng nhưng
rồi gã nhớ đến điều gì liền sửa lại
“Nhưng hiện tại vẫn phải tìm một con Dã Thú vừa tầm với cậu, tôi hiện tại bị
thương không thể đối chiến được.”
“Hay ông cố chút đi.” Tuấn mếu máo năn nỉ.
“Còn lâu nhé. Nhưng lần này lựa đối thủ vừa tầm, không quá đáng sợ đâu.” Cam
Phi cười mắng rồi an ủi. Chợt gã nhớ đến điều gì đó liền hỏi.
“À mà cái thanh kiếm cậu dùng là của Hạo Nhân Kiệt à ?”
“Hạo Nhân Kiệt ?” Tuấn nghi hoặc lầm bầm rồi hỏi dò “Là gã tóc vàng sao ?”
“Gã tóc vàng ?” Cam Phi dở khóc dở cười, nhưng rồi cũng gật đầu xác nhận.
“Về sau có cơ hội cậu phải trừ đi ấn ký trên thanh kiếm, nếu không Hạo.... gã
tóc vàng sẽ tìm ra cậu.”
“Tôi biết rồi.” Tuấn nghiêm túc đáp, hắn vẫn chưa đủ thực lực chống lại đối
phương, ít nhất là trong vài năm tới.
................................................................
“Khốn kiếp, chó má, quân lừa đảo.”
Tuấn thoăn thoắt chạy tán loạn trong khu rừng, đồng thời liên miệng chửi mắng.
“Cậu chịu khó đi, xung quanh đây không có con nào yếu hơn nó cả.” Cam Phi đứng
trên một thân cây gần đó an ủi.
“Chịu khó con khỉ khổ á.” Tuấn mếu máo kêu gào.
Phía sau hắn, một con hổ toàn thân vàng óng nhanh chân đuổi theo. Con thú này
Tuấn từng chiến đấu với một đàn rồi, thực lực của nó là Sư Cấp.
Là Sư Cấp.
Tuấn trong lòng vang lên trăm ngàn câu giống vậy.
Đây căn bản là tìm đánh. Tuấn liều mạng tăng tốc độ chạy, đồng thời ngửa đầu
lên trời mắng to
“Cam Phi, ông nhớ đó!!!!!!!!!!”
Cam Phi đứng trên cây cười khổ, nhưng trong mắt ông không cách nào che đi sự
vui mừng và kinh ngạc.
Người trong cuộc không để ý nhưng gã ở ngoài thấy hết, Tuấn bị con hổ đuổi đi
tuy chật vật nhưng tốc độ ngày càng nhanh, thậm chí có xu hướng dần vượt qua
đối thủ.
“Thiên phú này tuyệt đối không phải hạng tầm thường.” Cam Phi không khép được
miệng lẩm bẩm, trên gương mặt tràn ngập vẻ hi vọng nhìn một màn rượt đuổi phía
dưới.
.....................