Người đăng: mlrvrom
“Thật sự cảm ơn cậu.”
Tuấn ngẩng đầu nhìn Cam Phi, tên đầu lĩnh Thích Khách rồi nhìn sang mười bốn
tên còn lại nhẹ giọng thán phục
“ Vậy mà không có ai chết cả.”
“Đây là nhờ tình đồng đội.” Cam Phi cười đắc ý nói ra rồi hắn chợt nhìn Tuấn
bổ sung “Ngoài ra còn nhờ may mắn nữa.”
“Bây giờ ông tính làm gì tiếp ?” Tuấn gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi hỏi tiếp.
“Tôi đã nói chúng tôi sẽ theo cậu.” Cam Phi nghiêm túc đáp.
“Tôi không quản nổi các ông.” Tuấn lắc đầu đáp.
Mất cả buổi cùng với hai bình thuốc mỗi loại, cái giá phải trả cho lần này rất
lớn. Tuy từ chối thì rất đáng tiếc nhưng để đảm bảo an toàn hắn vẫn phải ra
quyết định này.
“Chúng tôi vẫn sẽ theo cậu.”Cam Phi kiên quyết đáp lại, hai mắt nhìn thẳng đối
phương.
“Mặc kệ các ông.” Tuấn thở dài lắc đầu rồi đứng dậy kêu một tên người đá nâng
mình lên rồi tiếp tục đi.
“Khoan đã, xin cậu mang chúng tôi đi cùng.” Cam Phi vội chạy theo van nài.
Tuấn dừng lại nhìn bọn họ, đoán chừng cũng phải vài ngày nữa họ mới hoạt động
bình thường được, dù sao thuốc hắn cho vẫn rất ít.
Bọn thú rừng quanh đây vẫn còn sống khá nhiều, không lâu nữa chúng sẽ tiếp tục
săn mồi, đám người này cơ bản là chết chắc.
“Tôi có thể khuyên mọi người nghe lời cậu… bằng mọi giá.” Cam Phi tiếp tục hô
lên, đồng thời nhấn mạnh ba chữ cuối.
Tuấn sâu sắc nhìn ông một hồi rồi xoay người kêu hai tên người đá chia nhau
khiêng bọn họ đi.
Đợi toàn bộ đều đã chuẩn bị, Tuấn đột nhiên hướng về Cam Phi nói
“Tôi làm điều này không phải vì đạt được các ông.”
……………………………………………………….
“Ông ở đây đi, tốt nhất đừng đến gần chỗ của tôi, tâm trạng của tôi hiện tại
không tốt đâu.”
Còn cách thác nước khoảng hai trăm mét, Tuấn liền nói một câu rồi cho năm tên
Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh ở lại vừa bảo vệ vừa giám sát họ, sau đó mới tiếp tục
đi.
Nhìn thác nước trong hồi ức tuy chẳng mấy vui vẻ nhưng vẫn tràn ngập sinh khí,
hiện tại chỉ còn lẻ loi mình hắn cùng con thác không ngừng chảy, trong lòng
Tuấn âm thầm buồn bã.
Đứng hồi lâu Tuấn liền quyết định xây dựng một căn cứ mới ngay dưới vách núi
cạnh thác. Hắn đã không thể về thế giới hiện thực nữa, vậy nên từ nay về sau
đây chính là ngôi nhà của hắn.
Không có một vị anh hùng nào giúp đỡ, Tuấn chỉ có thể tự mình làm tất cả mọi
việc. Cũng may hắn còn hai mươi bản vẽ đủ loại kiến trúc, thừa sức xây dựng
những thứ hắn cần.
Bắt tay vào công việc, thứ đầu tiên cần là gỗ. Tuấn triệu hồi thêm sáu con U
Lam Thạch Nhân, nâng tổng số chúng lên mười rồi ra lệnh chúng chặt và đem
những thân cây hắn cần đem về.
Nói là chặt nhưng thực tế bọn chúng toàn gồng sức bẻ gãy cây.
Tiếp theo, Tuấn kêu năm tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh chia nhau ra săn vài con thú
về làm thức ăn, đồng thời gom củi vụn, lá khô, dây leo về.
Do đặc tính của mình nên Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh chỉ có thể phụ trách việc
nhóm lửa và tuần tra xung quanh.
Công việc quan trọng nhất vẫn phụ thuộc hoàn toàn vào Tuấn.
Hắn lựa chọn dùng thanh kiếm của gã tóc vàng bởi vì nó nhẹ hơn thứ hắn vốn có.
Một phen chặt củi quyết liệt không ngừng nghỉ từ sáng sớm đến mờ trưa, tuy
hiệu suất thua kém Trầm Ngọc rất nhiều nhưng ít ra kết quả vẫn rất khả quan.
Ngừng tay rồi khẽ lau mồ hôi, Tuấn chạy lại xem xét bốn vị anh hùng vốn đã
được hắn đặt nằm nghỉ trên một đống lá dày lót vải êm.
Nhịp thở đều đặn, nhưng sắc mặt của họ vẫn tái nhợt không có gì chuyển biến,
Tuấn thở dài quay người bắt đầu đi nấu chút gì đó ăn tạm.
Bản thân hắn ăn qua loa thứ gì cũng được, nhưng bốn người họ lại không làm
được như vậy. Tuấn đau đầu suy nghĩ đủ cách rồi đột nhiên nhớ đến Nhu Yếu Phẩm
còn mở ra được cả gạo liền tay chân tiến hành.
Mười tấn gạo trắng đặt trong một cái thùng lớn xuất hiện trước mặt, Tuấn cẩn
thận leo lên đỉnh lấy ra đủ dùng rồi đem cái thúng cất đi.
Một nồi cháo được bắt lên. Tuấn hớn hở trổ hết tài nghệ nhưng hắn chợt nhờ đến
đám người Cam Phi liền khựng lại.
Bọn họ hiện tại không đủ sức kiếm ăn, nếu để vậy sớm muộn gì cũng chết đói.
Thở dài một hơi, Tuấn kêu Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh đem một con heo rừng đến rồi
xử lý sơ qua một chút, đem lên nướng.
Xong việc, Tuấn kêu một tên người đá đến đem đưa cho họ, còn mình tiếp tục vào
việc xây nhà.
Lần này toàn bộ người đá đều bắt tay vào công việc, kẻ thì đào kẻ thì chôn trụ
gỗ xuống, tiếng ầm ầm từ nơi này liên tục vang vọng khắp bốn phía.
………………………………………………….
“Ai!!!” Cam Phi nhảy bật lên nhìn vào bụi cây không ngừng kêu loạt xoạt đồng
thời khô héo.
Đợi đến khi hắn thấy là một tên U Lam Thạch Nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
U Lam Thạch Nhân cũng không làm ra bất cứ hành động dư thừa nào, đặt con heo
rừng xuống rồi đi.
Cam Phi chỉ có thể từ đầu đến đuôi đứng yên nhìn.
“Anh Phi, đó là thứ mà anh kể à.” Mười bốn tên Thích Khách đã tỉnh lại, một
trong số chúng yếu ớt hỏi.
“Phải.” Cam Phi đáp đồng thời cắt nhỏ thịt ra đem lại đưa cho họ.
“Em thấy chúng ta đâu cần phải theo hắn, còn nhiều cách để báo đáp mà.”Một tên
thanh niên khá trẻ vừa ăn ngấu nghiến miếng thịt vừa nói.
“Hơn nữa thực lực hắn không đủ thuyết phục bọn em.” Một tên khác ủng hộ.
Tiếp theo những người còn lại liên tục đưa ra ý kiến, Cam Phi một mực trầm mặc
lắng nghe. Đợi đến khi bọn họ ngừng hẳn hắn mới chậm rãi nói
“Bọn bây theo anh hơn chục năm rồi, có khi nào anh dẫn các chú tới chỗ chết
chưa.”
Cả đám im lặng, ngầm thừa nhận việc này. Nhưng trong lòng họ vẫn vô cùng không
phục, ở cái thế giới này thực lực quyết định tất cả.
“Anh biết các chú không phục, vậy anh đưa ra bốn cái lý do. Thứ nhất, hắn đã
cứu bọn mình, chỉ bằng việc này anh nhất định phải báo đáp. Thứ hai, một kẻ
lãnh đạo không nhất thiết phải mạnh, nếu không văn thần cùng trí tướng cũng đã
không xuất hiện. Thứ ba, có thể sống trong cánh rừng này chứng tỏ cậu tuyệt
đối không bình thường, từ việc triệu hồi ra một đám sinh vật kỳ lạ có thể thấy
được điều này.”
Nói đến đây Cam Phi dừng lại, nhìn một đám anh em của mình vẫn đang tràn ngập
do dự rồi nói tiếp
“Và lý do quan trọng nhất là chúng ta đã không còn lựa chọn khác.”
“Sao anh nói vậy ?” Một tên Thích Khách khó hiểu hỏi.
Cam Phi liếc mắt nhìn bọn họ một vòng rồi thở dài nuối tiếc nói
“Thích Khách vốn vô tình, nhưng anh em chúng ta lại hữu tình. Hạo Nhân Kiệt
không chấp nhận điều đó.”
Cả đám trầm mặc, Hạo Nhân Kiệt chính là gã tóc vàng, đồng thời cũng là chủ của
họ. Từ việc hắn liên tục làm khó, dồn bọn họ vào chỗ nguy hiểm có thể thấy gã
rất ghét họ.
Chỉ cần họ ra khỏi cánh rừng này thì dù có trốn ở chân trời góc biển, Hạo Nhân
Kiệt vẫn có thể tìm ra họ.
“Anh Phi, chúng ta có thể tự mình sống mà, đâu cần phải nhờ vả người khác.”
Một tên khác ngập ngừng hỏi.
Cam Phi tức giận ném một tảng thịt vào mặt hắn rồi tức giận mắng
“Chú ăn rồi tự ngẫm đi. Nếu chú giỏi thì thử đi săn cho anh xem nào, đừng nói
săn, hiện tại chỉ cần một con Dã Thú Sư Cấp đến thì anh với bọn bây đều chết
hết.”
Hiện tại không ai ý kiến gì nữa, tuy vẫn không muốn nhưng bọn họ phải chấp
nhận sự thực này.
“Hắn có ơn, bọn em sẽ trả. Nhưng hắn vẫn cần phải có thực lực.” Gã thanh niên
nãy giờ hỏi nhiều nhất đột nhiên kiên quyết nói.
“Tiếp đi.” Cam Phi nghiêm túc gật đầu.
“Bọn em sẽ phục vụ cho hắn một thời gian nhất đinh, quá thời gian này nếu hắn
không đánh bại được tụi em thì việc này xem như xong.” Gã thanh niên nói tiếp.
Dứt lời hắn xoay sang nhìn những người khác hỏi
“Mọi người có đồng ý không ?”
Đám Thích Khách trầm tư suy nghĩ một hồi rồi đồng loạt biểu thị đồng ý.
“Tử Sĩ Cấp lên Hồn Cấp mất mấy năm các chú cũng hiểu mà, cần gì làm khó anh
vậy.” Cam Phi lắc đầu.
“Đây là giới hạn cuối cùng của bọn em, bọn em không phục vụ kẻ yếu.” Gã thanh
niên không nhường nhịn nói.
Cam Phi im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nhẹ giọng nói
“Được.”
……………………………………………………..
Trời đã về chiều, Tuấn cuối cùng cũng xây xong một căn nhà.
Cách làm thì hắn dựa hoàn toàn vào bản vẽ còn về thiết kế hắn lấy nguyên ngôi
nhà mấy hôm trước Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc xây. Đối với hắn cái kiểu nhà này
tràn ngập hoài niệm.
Tất nhiên ngôi nhà cũng phải cải tiến cho rộng ra một chút, dù sao bọn họ đã
nhiều hơn hai người. Đặc biệt là Mộc Ngân Liên, cái đuôi dài mấy mét của cô
chiếm một không gian khá lớn.
Bên trong càng khỏi cần nói, nội thất cơ bản đều đầy đủ. Ngoài ra hắn còn lấy
rất nhiều bông làm thành nệm và chăn, bảo đảm cho bọn họ dưỡng thương khả quan
hơn.
Mọi thứ đã chuẩn bị,Tuấn đem bốn người ra con suối gần đó tẩy rửa một thoáng,
tuy có nhiều việc rất phi lễ nhưng hắn cũng mặc kệ, dù sao việc này làm cũng
nhiều rồi, không ai biết và hắn cũng chẳng quan tâm.
Xong việc Tuấn liền khiêng từng người vào nhà rồi đặt toàn bộ bọn họ trên một
cái giường lớn ở phòng khách để thuận tiện chăm sóc rồi đỡ từng người lên mớm
cháo.
Lúc trưa hắn có cho ăn một lần rồi, nhưng với cái sức ăn kịnh khủng của bốn
người này thì tất nhiên vẫn chưa đủ.
Đợi chắc chắn mọi việc đều ổn Tuấn mới ra ngồi trước bậc thang trước nhà, vừa
nhìn đám U Lam Thạch Nhân xây dựng hàng rào vừa ngồi suy nghĩ về mọi thứ.
Màn hình hệ thống hiện tại chỉ còn duy nhất một mục hành lý, ngoài ra tất cả
các mục còn lại đều biến mất.
Việc này cũng không đáng kể lắm nhưng nó lại khiến Tuấn cảm thấy lạc lõng, tựa
như mình bị mọi người bỏ rơi.
Thở dài kiểm tra hành lý. Những thứ trong đó đủ hắn dùng trong mọi việc từ
chiến đấu đến sinh hoạt.
Ít nhất trong vòng hai đến ba tháng hắn không cần lo về những thứ này.
Tiếp theo là về thực lực, phải có thực lực hắn mới đủ sức chống lại những con
thú săn mồi cũng như kẻ địch.
Trông cậy vào đám binh chủng chỉ có chết, hắn mà quên không ra lệnh là chúng
đứng ngơ ra đấy nhìn.
Thứ để tăng thực lực hiện tại chỉ có hai thứ, một là tu luyện, thứ còn lại là
hai cuốn sách kỹ năng.