Thu Dọn Tàn Cục


Người đăng: mlrvrom

Tuy cơ thể của bọn họ rất dụ hoặc nhưng Tuấn chẳng có tâm tình nào mà thưởng
thức nó.

Gục đầu ngồi quỳ bên bọn họ một hồi lâu Tuấn mới tự trách vỗ đầu mình một cái
rồi vào mục hành lý mở gói Nhu Yếu Phẩm lấy một cuộn vải phủ kín người họ.

Im lặng nhìn vài gương mặt trở nên tái nhợt, trăm ngàn cảm xúc liên tục dâng
lên dày vò hắn.

Mộc Ngân Liên không lâu trước đó còn cực kỳ kiêu ngạo đánh hắn một trận. Nhưng
nếu kể cho đúng thì cô ta cũng không phải là xấu, ít nhất hắn phạm một lỗi rất
lớn mà cô ta chỉ tẩn một trận rồi thôi.

Tô Như Nguyệt tuy không cố ý nhưng luôn luôn biểu hiện vô cùng yêu mị, khiến
người khác trầm mê vào nó.

Liễu Mộng Nghiên có một vẻ đẹp rất thuần khiến dễ gần, ở gần cô hắn cảm nhận
được không khí yên bình, nhẹ nhõm.

Trầm Ngọc lúc nào cũng lạnh lùng im lặng nhưng trái ngược với cái vẻ ngoài đó
là một nội tâm vô cùng hiền hòa, bất cứ lúc nào cũng giúp đỡ hắn.

Từng hồi ức về họ không ngừng hiện lên trong đầu, nhưng trước mắt hắn vẫn chỉ
là bốn gương mặt tái nhợt cùng không khí u thương.

Cánh rừng đã ngừng cháy, trước khi Tử Kim Sư Vương đi nó đã thuận tiện dập tắt
đám lửa. Nhưng chuyện đã xảy ra, dù có cố vãn hồi thì nơi này cũng chỉ còn một
mảnh tro tàn xơ xác.

Cảnh sầu, người bi khiến trong lòng bất cứ ai đều trở nên nặng trĩu.

Vài bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, Tuấn thẩn thờ ngẩng đầu nhìn lên.
Chẳng biết lúc nào hai mắt hắn đã đỏ, hai hàng nước mắt bất giác lăn dài trên
má.

Đã bao lâu rồi hắn không khóc, hắn cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng đó cũng không có
nghĩa là cảm giác này đối với hắn đã mất, chỉ là chưa đến lúc nó bộc lộ mà
thôi.

Khóc là mặt yếu đuối của con người, ai cũng sẽ có và rồi cũng sẽ gặp.

“Bọn mày đúng là khôn thật.” Tuấn ủ rũ trách.

Những bóng người vừa rồi chính là Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh. Trước đó chúng nhận
được lệnh cuối cùng là ra sức đốt rừng nên chỉ lo đốt rừng, kể cả lúc Tuấn bị
gã tóc vàng đánh gần chết chúng cũng không đến cứu.

Chúng cứ đốt mãi đến khi mấy dặm xung quanh đây cháy hết thì mới dừng.

“Dù sao bọn mày cũng làm tốt lắm, thôi đi, tao không muốn ở lại nơi này nữa.”
Trách xong một câu Tuấn thấy trong lòng đỡ hơn một chút liền cố gượng dậy.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, một mình hắn không đủ sức đem cả bốn cô gái
mang đi.

Lúng túng Tuấn vội nhìn xung quanh tìm kiếm cách giải quyết.

Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh chắc chắn là không dùng được, trừ khi muốn chúng đốt
chết bọn họ.

Còn nếu cắt một miếng gỗ để họ lên thì ai vác đi ? gỗ vừa trải qua một thảm
cảnh nên cực kỳ dễ bắt lửa, Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh chắc chắn không dùng được.

Nhắc đến vác, Tuấn sực nhớ đến hắn còn một thẻ binh chủng chưa dùng, U Lam
Thạch Nhân. Lúc trước không triệu hồi chúng là bởi vì hắn thấy chúng mạnh nhất
là phòng ngự và không có khả năng tấn công ma pháp.

Phòng ngự của một tên Hồn Cấp dù cao thế nào cũng không chịu nổi Hoàng Cấp
công kích nên hắn lựa chọn bỏ qua.

Nhưng hiện tại chính là lúc cần đến chúng.

Tuấn không do dự chọn chiêu mộ một lúc bốn tên.

Bỗng dưng, không gian bốn phía trở nên chật chội. Tuấn ngẩng đầu nhìn lên thì
thấy bốn tên người đá cao khoảng năm mét đứng hiên ngang cúi xuống nhìn hắn.

U Lam Thạch Nhân, một tên người đá màu xanh đen khổng lồ.

“Bọn mày mang họ đi mà không làm tổn thương họ được không ?” Tuấn không chắc
hướng về một tên hỏi dò.

Tên người đá đó nghe xong liền chuyển đầu nhìn sang bốn cô gái rồi cúi người
vươn hai tay đem một khối đất bên dưới cùng với họ nâng lên, sau đó cẩn thận
ôm vào ngực.

Tuấn thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người đi gom đủ thứ trang bị nằm linh tinh
trên đất.

Ba bộ trang bị cùng hai loại thuốc văng tán loạn, những thứ này chính là mạng
sống, hắn không thể bỏ chúng được.

Nhặt một lúc Tuấn bỗng dưng khựng người rồi chán ghét nhìn bộ đồ mà gã tóc
vàng để lại. Nhưng chán ghét thì chán ghét, Tuấn vẫn không cách nào dời ánh
mắt mình đi chỗ khác.

Thanh kiếm của gã tóc vàng yên lặng nằm bên cạnh bộ đồ, trước đó chủ nhân của
nó quá gấp nên không kịp mang nó theo.

Thanh kiếm này tuyệt đối không phải là đồ tầm thường. Trước đó gã tóc vàng
dùng thanh kiếm này chọi cứng với Tử Kim Sư Vương mà nó vẫn còn nguyên. Tuy
không biết chất lượng so với thanh kiếm của Trầm Ngọc thế nào, nhưng chắc chắn
là phải thu.

Tuấn hào hứng bừng bừng vọt lên chụp lấy thanh kiếm rồi nhấc lên. Nhưng sau đó
hắn liền nhíu mày, thanh kiếm này nặng không kém gì đồ của hắn, đã vậy còn
không thể thu vào hành lý.

Nếu vác nó đi thì hắn còn lâu mới đủ sức.

Chợt ánh mắt hắn khóa chặt vào một tên người đá khác rồi mỉm cười.

“Mày lại đây cầm thanh kiếm này giùm tao.”

Tên người đá ngoan ngoãn làm theo. Tuấn hài lòng gật đầu rồi kiểm tra xem còn
đánh rơi thứ gì không. Bỗng hắn sực nhớ đến năm viên ngọc mà Tử Kim Sư Vương
đưa liền vội vàng chạy xung quanh tìm.

Cũng may chúng vẫn còn nằm gần chỗ bốn gỗ gái lúc này.

Xong chuyện, Tuấn liền nghĩ đến một ý liền xoay sang kêu một tên người đá

“Mày đưa tao lên với họ.” Tuấn chỉ chỉ lên chỗ bốn người Tô Như Nguyệt.

Tên người đá lại làm theo.

Từ trên độ cao gần bốn mét nhìn xuống, khắp nơi chỉ còn một màu đen u ám cùng
những làn khói còn dang dở. Tuấn quan sát một hồi rồi lựa chọn quay trở về
ngọn đồi cũ, ít nhất từ nơi đó hắn có thể lờ mờ đoán được hướng đi ban đầu.

“Xuất phát.”

Tuấn chỉ tay uy phong quát lớn.

Ngay lập tức, bốn tên người đá nhanh chân đi theo hướng hắn chỉ, mười lăm tên
Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh tùy tùng sát phía sau. Đội hình có vẻ khá mạnh mẽ.

Càng đến gần ngọn đồi Tuấn càng cảm thấy dường như có một thứ gì đang gọi
mình. Cảm giác rất quen thuộc, tựa như…..

Tuấn chuyển ánh mắt nhìn sang Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh rồi giật mình nhảy cẫng
lên.

Cảm giác đó chính là từ Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh.

Trước đó hắn đã sẵn sàng tinh thần hi sinh chúng, nhưng ai ngờ kết quả lại như
vầy.

Bốn tên Linh Cấp Cao Giai là một chiến lực cực mạnh. Chỉ việc chúng tụ một
chiêu đem gã tóc vàng đánh cho trọng thương đã đủ thấy loáng thoáng.

Vội vàng chỉ huy tên người đá chạy theo cảm giác của mình.

Cũng không bao lâu Tuấn liền tìm được một tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh nằm dưới
chân ngọn đồi.

Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh tên là vậy, nhưng thực chất thú cưỡi và chủ nhân đều là
một, chẳng qua là cái hình thức bên ngoài của nó là thế.

Nhìn thân thể mờ nhạt của nó, Tuấn vội lo lắng kêu bọn người đá thả xuống rồi
chạy lại xem xét.

Tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh này thấy Tuấn đến liền cố gượng dậy, chỉ tiếc nó
không làm được.

Tuấn vội đưa tay ngăn, nhưng ngay khi tay hắn chạm vào thân thể nó, màn hình
hệ thống lại đột ngột hiện ra.

“Trị liệu một tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh tiêu hao chín ngàn Ma Tinh Thạch.”

Tuấn mừng rỡ rồi không do dự chọn chấp nhận, tuy cái giá hơi đắt nhưng hoàn
toàn xứng đáng.

Theo chín ngàn Ma Tinh Thạch biến mất khỏi hành lý, tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh
liền được một vòng sáng trắng bao phủ rồi chậm rãi đứng dậy.

Hoan hô một tiếng, Tuấn hưng phấn tiếp tục tìm bốn tên còn lại.

Đợi đến khi hắn tìm đủ thì trời cũng đã mờ mờ sáng.

Lực lượng một lần nữa hùng mạnh, Tuấn quyết định trở về thác nước họ ở hôm
qua. Tuy gần nguồn nước có khả năng đối mặt với nhiều kẻ thù nhưng hiện tại
hắn không sợ, phải có nước uống thì con người một sống đường.

Một đoàn đủ thứ chủng loại ào ào kéo nhau đi. Nhưng chưa được bao xa Tuấn liền
lờ mờ thấy hình như có vài người bị cậy đè.

Đến gần xem thử thì Tuấn phát hiện đó là phát hiện đó là tên đầu lĩnh Thích
Khách. Do dự một hồi Tuấn liền quyết định cứu người này.

Hai tên người đá theo lệnh nâng vài gốc cây vứt sang một bên, Tuấn liền chạy
đến xem xét.

“Cậu là…..” Tên đầu lĩnh Thích Khách mở mắt lờ mờ hỏi.

Tuấn thở phào một hơi, cũng may là người này còn sống. Không tiếp tục chậm trễ
nữa, hắn vội nói

“Yên tâm đi, tôi đến cứu ông.”

Rồi lấy hai loại thuốc trong hành lý dùng cho đối phương. Tất nhiên Tuấn cũng
không hào phóng dùng xả láng như bình thường mà dùng cực kỳ hạn chế, chỉ bảo
đảm người này không chết là được.

“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.” Tên đầu lĩnh vừa được Tuấn đặt xuống đất liền
níu tay hắn lại cầu khẩn.

“Ông nói đi.” Tuấn lạnh nhạt đáp.

“Giúp tôi cứu những người còn lại, họ vẫn chưa chết.” Tên đầu lĩnh gấp gáp van
xin.

“Tôi làm vậy được gì ?” Tuấn nhíu mày đáp, hắn cũng không phải thánh nhân,
không thể lúc nào cũng giúp người. Chưa kể đến hai loại thuốc này còn rất quý.

“Bọn tôi tình nguyện làm thuộc hạ của cậu.” Tên đầu lĩnh Thích Khách thành
khẩn nói.

Một lời đề nghị cực kỳ dụ hoặc, thực lực bọn họ tuy không phải rất mạnh, nhưng
cũng không phải quá yếu. Tuấn do dự nghĩ một hồi rồi lắc đầu từ chối

“Tôi không tin ông được.”

Cũng giống như Tử Kim Sư Vương, Tuấn không đủ tư cách đàm luận với kẻ mạnh hơn
mình, càng không đủ sức để sai khiến họ.

Trên gương mặt tên đầu lĩnh Thích Khách tràn ngập tuyệt vọng cùng buồn bã. Gã
nằm vật xuống đất thẩn thờ nhìn trời.

Tuấn thở dài một hơi đứng dậy rời đi.

“Tuy tôi không cách nào khiến cậu tin tưởng. Nhưng tôi xin cậu hãy tin tôi một
lần, từ xưa đến nay thằng Cam Phi này làm người không phải cái hạng vong ơn
bội nghĩa.”

Tên đầu lĩnh Thích Khách cuống lên, trên gương mặt tràn ngập hi vọng cùng kiên
định cố gượng người dậy gọi theo.

Tuấn ngừng lại, xoay đầu nhìn gã, trong đầu trăm mối suy nghĩ không biết nên
quyết định như thế nào.

“Tôi chỉ có cái mạng này, cậu muốn nô dịch hay chém giết gì cũng được. Chỉ xin
cậu rủ lòng cứu giúp bọn họ.” Gã đầu lĩnh khuất nhục cúi đầu, hai hàng nước
uất ức lăn trên gương mặt sương gió của gã.

Thở dài một hơi, Tuấn nhàn nhạt cảm thán

“Tôi với ông giống nhau.”

Gã Thích Khách khó hiểu nhìn hắn.

“Thà chết cũng không bỏ rơi đồng bạn.”


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #30